Triển Chiêu vốn theo dõi Trần Tử Hư nhưng lại vô tình khui ra ‘gian tình’ của hắn, đã vậy nửa đường lại xuất hiện thêm một lão già tóc bạc, muốn lấy tính mạng của y.
Lão già kia và Triển Chiêu là lần đầu gặp mặt nhưng cứ như có mối thâm thù đại hận nào không bằng, Triển Chiêu khẳng định trước kia mình tuyệt đối chưa từng thấy qua lão già này, có thể thấy được cừu hận này là do ông ngoại y năm ấy kéo tới… Vị trước mắt này cùng Yêu Trường Thiên có quan hệ gì đây?
Không biết có phải vì ‘Yêu ai yêu cả đường đi’ hay không mà Triển Chiêu vô cùng thích ông ngoại của Bạch Ngọc Đường, các phương diện của Lục Thiên Hàn đều rất giống Bạch Ngọc Đường, nhất là vẻ ngoài phong lưu đến tuyệt đỉnh ấy, người như thế thường không dễ dàng yêu thương một ai đó, sau khi ái nhân mất đi thì lại càng đáng thương hơn, bởi vì đã hết hy vọng nên tâm cũng chết theo, nhưng cứ một mực cố chấp âm thầm đặt người đó vào trong tim, cũng không cần người khác phải an ủi.
Thế nên đối với chuyện Yêu Vương quyết định đem trái tim bà ngoại Ngọc Đường thay cho Yêu Trường Thiên, một mặt Triển Chiêu chỉ cảm thấy rất tàn nhẫn, mặt khác lại cho rằng đối với Lục Thiên Hàn mà nói, có lẽ cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất cũng có thứ để tưởng niệm. Cũng không biết liên hệ thế nào, Triển Chiêu đã đem Yêu Trường Thiên về phía bên ông ngoại y và Thiên Tôn một cách rất tự nhiên, y vẫn luôn cảm thấy lão cũng là người một nhà với bên mình, có lẽ trong đó cũng có vài phần quan hệ với Triệu Phổ… Tóm lại không được phép động vào Yêu Trường Thiên! Muốn động vào trái tim bà ngoại của Chuột nhà y lại càng không được!
Cho tới nay, Triển Chiêu vẫn cảm thấy Chuột nhà y rất hay vấp phải những chuyện đau lòng, vừa nói như vậy, đại đa số mọi người phỏng chừng đều cho rằng Triển Chiêu điên rồi, nếu người như Bạch Ngọc Đường mà còn khiến người ta đau lòng, vậy thì trên đời này còn có người nào không làm cho người ta đau lòng nữa? Triển Chiêu tất nhiên có tự mình tóm tắt một phen, loại người như Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng nhìn hắn muốn gì có nấy, nhưng thứ mà hắn thật sự cảm thấy rất quan trọng thì chỉ có một thứ mà thôi, nhưng nếu như không có, vậy thì hết thảy sự tồn tại của mọi thứ khác cũng sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, người như thế so với người có dã tâm bừng bừng cái gì cũng đều muốn có thì càng đáng thương hơn rất nhiều. Về thứ Bạch Ngọc Đường thực sự yêu thích, trong lòng Triển Chiêu tự nhiên hiểu rõ, cho nên y cũng rất bận tâm đến mạng nhỏ của mình.
Người tóc bạc vừa đến này Lai giả bất thiện(107), cao thủ như Triển Chiêu liếc mắt một cái đã nhìn ra nội lực của hắn cao hơn mình, hơn nữa hắn còn mang sát khí, đối phó có thể không dễ dàng, nhưng mà không phải là không có cách nào đối phó được.
(107) Người đến không có ý tốt
Ma Cung hơn ba trăm Ma đầu, công phu so với Triển Chiêu tốt hơn nhiều, Triển Chiêu rất có kinh nghiệm đối phó với với cao thủ, xét về mặt tổng thể võ công, Triển Chiêu cao cơ hơn một chút so với Bạch Ngọc Đường, hạ thủ ở chỗ khác cũng có hiệu quả!
Nhưng cũng có chút không đúng, người tóc bạc này mới bị Triển Chiêu nói ba hai câu đã phát cáu rồi, sát ý cuồn cuộn như sóng vỗ, Triển Chiêu tâm nói vị này thế nào mà đối với mình cứ như y là kẻ thù giết cha hắn không bằng vậy…
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu đột nhiên nghiêng đầu, “Chẳng lẽ… Ngươi là con trai Yêu Trường Thiên?”
Lão già sửng sốt.
Triển Chiêu sờ cằm đánh giá hắn, “Không giống a… tướng mạo Yêu Trường Thiên dù sao cũng không tồi, lại nói ông ta vẫn là ca ca của bà ngoại Ngọc Đường đấy, là con cháu dù sao cũng phải có vài phần nhan sắc chứ…”
Trần Tử Hư ở phía sau không ngừng lắc đầu, hắn cùng Triển Chiêu tuy không quen biết, nhưng Triển Chiêu khi còn bé thường đến Đường Môn, ngẫu nhiên đã từng gặp qua vài lần, hắn chỉ biết vị này cái khác không nói, riêng mồm mép rất lưu loát.
Trần Tử Hư thấy người tóc bạc cả đầu cũng đã bốc hơi nước, liền nhắc nhở hắn, “Ngươi đừng để ý đến y, cứ trực tiếp giết chết là được!”
Triển Chiêu lộ vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trần Tử Hư, tâm nói Miêu gia với ngươi có thù lớn như vậy sao?
Tính khí người tóc bạc tương đối nóng nảy, hình như hắn ngại Trần Tử Hư vướng víu, liền đưa một tay đẩy hắn ra, sau đó một vận nội lực một cái… Từ bốn phía xung quanh, sương mù dần dần nổi lên rồi tụ lại đây.
Triển Chiêu cau mày – Đây là sương độc lúc đoàn xe bị tập kích!
Trần Tử Hư vội vàng che lại mũi miệng, muốn tìm chỗ để trốn.
Còn Triển Chiêu lại là nhảy một cái… Không có nữa!
Lúc này không chỉ Trần Tử Hư, mà người tóc bạc kia cũng ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn trời… Triển Chiêu đã sớm nhảy lên trời cao rồi, hơn nữa bởi vì có sương mù nên lúc này không nhìn thấy y ở đâu nữa.
Người tóc bạc nhíu mày – Triển Chiêu quả nhiên là hậu nhân của Ân Hậu, khinh công kinh người.
Lúc này, chợt nghe thấy một tiếng huýt gió.
Người tóc bạc đột nhiên chợt lóe… Một mảnh mái ngói từ trong sương mù bay tới, từ chỗ người tóc bạc phi thân tránh đi “Bốp” một tiếng đập trúng mặt Trần Tử Hư.
Trần Tử Hư “Ai nha” một câu rồi lảo đảo té ngã trên mặ đất, lau một cái, máu mũi dính đầy tay.
Trần Tử Hư đưa tay che mũi, hình như là bị ném vỡ xương sống mũi rồi, hắn tự hiểu rõ… Triển Chiêu này không phải ném sai chỗ mà là cố ý ném tới xương mũi hắn!
Một chiêu tập kích sương độc bất ngờ của người tóc bạc vốn muốn đánh đòn phủ đầu, ai mà biết khinh công Triển Chiêu lại quá tốt, nhoáng một cái đã bay lên phía trên sương mù.
Sương mù luôn phảng phất ở phía dưới, y ở trên cao không bị sương độc ảnh hưởng, có ném mái ngói vào trong viện thì bọn họ cũng khó lòng phòng bị.
Sau khi Trần Tử Hư bị mấy mảnh ngói đánh trúng thì có chút chịu không nổi.
Lại ngước mắt xem, nóc đại trạch ở Phương phủ này đều đã bị Triển Chiêu phá gần hết, trong tay Triển Chiêu lúc này còn đang cầm một mảnh ngói đây, ném về Trần Tử Hư “Bốp”… lại một mảnh nữa, vừa vỗ vỗ tay hỏi người tóc bạc kia, “Chiêu này của ngươi ta từng thấy Triệu Phổ dùng qua, gọi là Tụ Vân Thức, Triệu Phổ chỉ dùng để tụ gió cát lại, nội lực hắn không mang độc giống ngươi… Nhưng công phu mà hai ngươi dùng đều cùng một loại.”
Người tóc bạc cười lạnh một tiếng, “Tiểu tử xem như có chút kiến thức.”
“Ngươi và Yêu Trường Thiên có quan hệ gì?” Triển Chiêu tò mò hỏi, “Vì sao lại có công phu của ông ta?”
“Ngươi biết công phu của Ân Hậu, có gì kỳ quái chứ?” Người tóc bạc lạnh giọng hỏi.
Triển Chiêu há to miệng, “Ngươi thật sự là con trai Yêu Trường Thiên? Ông ta không phải là không thành thân sao?”
“Đương nhiên là không phải!” Người tóc bạc bị Triển Chiêu làm cho tức giận không ít, há mồm vừa định nói gì đó, đột nhiên nuốt lời lại.
Cơ hồ là cùng lúc, Triển Chiêu cũng cảm giác được một cỗ nội lực đang đánh tới… liền hơi nghiêng người.
Một thân ảnh vừa lúc Triển Chiêu nghiêng mình mà lướt qua, rơi xuống bên cạnh lão già tóc bạc trong viện kia.
Triển Chiêu cùng hắn xẹt qua, tránh khỏi cú đánh lén của hắn, rơi xuống một bên, nhìn lại chỗ vừa đứng ban nãy thì thấy mái ngói màu trắng đã biến thành màu đen, còn mang theo chút ánh sáng màu tím nhạt…
Triển Chiêu cau mày nhìn người trong viện.
Lúc này, người tới vẫn là một đầu tóc bạc, nhưng tuổi thì nhỏ hơn nhiều… Đúng là người trẻ tuổi mà ngày đó bọn họ đã nhìn thấy trong khách điếm.
“Thiếu chủ.”
Lão già có vẻ rất tôn trọng người trẻ tuổi kia.
Triển Chiêu đứng ở trên nóc nhà, bắt đầu tính thử tuổi của người trẻ tuổi kia… Người này công phu quả thật rất cao, nhưng công phu lão già tóc bạc hiển nhiên là cao hơn một chút…
Trần Tử Hư ôm vết thương mệt mỏi đứng lên, người trẻ tuổi tóc bạc lạnh mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, trong mắt đều là vẻ khinh miệt.
Triển Chiêu cảm thấy ánh mắt vị này nhìn Trần Tử Hư rất thích hợp, không biết có lai lịch gì, khí phái cũng không nhỏ.
Người trẻ tuổi kia quay đầu lại nhìn Triển Chiêu một chút, mở miệng hỏi, “Bách Hoa Đăng đang ở trong tay ngươi?”
Triển Chiêu nghe thấy giọng hắn có một chút khẩu âm Tây Bắc, cảm thấy kỳ quái… Vùng Thục Trung phần nhiều là khẩu âm Tây Nam, còn Hắc Phong Thành thì ngược lại có rất nhiều khẩu âm Tây Bắc.
“Bách Hoa Đăng đã bị Triệu Phổ thiêu hủy rồi.” Triển Chiêu trả lời.
“Triệu Phổ…” Thời điểm người tóc bạc nói ra hai chữ ‘Triệu Phổ’, ngữ khí có chút vi diệu, vì thế Triển Chiêu hoài nghi không biết có phải hai người bọn họ có chút ân oán cá nhân hay không.
“Làm sao Triệu Phổ có thể hủy Bách Hoa Đăng được.” Người tóc bạc cười lạnh một tiếng, “Ta cũng không phải là kẻ vô dụng như mấy thùng cơm của Võ lâm Trung Nguyên các ngươi mà có thể dễ dàng lừa gạt như vậy, giao Bách Hoa Đăng cho ta, thứ này vốn không phải là đồ của các ngươi.”
Triển Chiêu khẽ cười, “Ai nói không phải đồ của chúng ta chứ?”
“Vật kia vốn thuộc về Bạch Quỷ Vương.” Người tóc bạc nói.
“Cũng không phải sao.” Triển Chiêu cười, “Nếu là của Bạch Quỷ Vương, vậy người thân thiết nhất với ông ta không phải là đồ đệ Triệu Phổ của ông ta sao? Thế nào mà ngươi còn có quan hệ thân thiết với ông ta còn hơn cả thân nhân nữa vậy?”
Người tóc trắng tất nhiên có thể nghe ra Triển Chiêu chỉ nói lời suông để lừa người, gật đầu một cái, nói, “Đều nói người Hán nguỵ biện xảo trá, quả nhiên đúng là như thế, đã vậy còn không biết xấu hổ!”
Triển Chiêu đưa tay vỗ ngực một cái, ai nha, lần đầu tiên bị nói như vậy…
“Có điều nếu nói…” Triển Chiêu còn thật sự khoanh tay lại suy nghĩ cẩn thận một chút, “Ông ngoại cũng không tính là người Hán, cho nên ta chỉ là một nửa người Hán, Triệu Phổ cũng chỉ là một nửa, bà ngoại Ngọc Đường cũng là đồng hương của nhóm các ngươi đây, cho nên hắn cũng là một nửa…”
“Bạch Ngọc Đường căn bản không thể xem là người của Bạch Quỷ Tộc được!” Người trẻ tuổi kia không mở miệng, nhưng lão già lại nóng nảy trước, nhảy dựng lên rống to.
Người trẻ tuổi khẽ nhíu mày, quay đầu lại trừng mắt nhìn lão già kia một cái.
Lão già cũng ý thức được mình vừa lỡ mồm, vội vàng ngậm miệng.
Triển Chiêu gật gật đầu, khẽ cười, “Thì ra các ngươi là người của Bạch Quỷ Tộc… Cũng chính là tộc nhân ban đầu của Quỷ Vương, ừm, ít nhiều cũng xem như quan hệ họ hàng cũ.”
Trần Tử Hư lúc này cũng đã lau khô máu trên mặt, hung tợn liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, nói với hai người tóc bạc, “Hắn chính là kẻ giảo hoạt như thế, tuyệt đối không thể để hắn còn sống rời khỏi nơi này.”
Người trẻ tuổi kia quay đầu lại, gật đầu với lão già một cái.
Người tóc bạc lớn tuổi đưa tay, rút từ bên hông ra một thanh ống trúc.
Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn – Ai lấy ống trúc làm vũ khí?
Chỉ thấy lão già kia ném ống trúc lên bầu trời một cái, “Bụp” một tiếng… Ống trúc nổ tung, một đám bột phấn màu tím nhạt được vẩy ra.
Triển Chiêu ngẩng mặt… Chỉ thấy thứ bột phấn kia theo gió phiêu tán, cơ hồ là cùng lúc này, xung quanh bắt đầu sinh ra cảm giác nóng rực.
Triển Chiêu hơi nhướng mày… Tuy rằng không biết thứ bột phấn này là cái gì, nhưng nguyên lý có thể không khác lắm với Lân phấn của Hồng Cửu Nương…
Nhìn lại trong viện, hai tay lão già kia vừa nhấc đã múa may trên không trung… Từ không trung lập tức xuất hiện vài bức tường lửa.
Trước đây Triển Chiêu từng cùng Bạch Ngọc Đường tán gẫu qua, trong Thập đại cao thủ Ma Cung, công phu của Hồng Cửu Nương thuộc loại rất khó phòng thủ, nhưng mà Cửu Nương lại sợ nhất hai người, một người là Thiên Tôn, người còn lại chính là Lục Thiên Hàn… Bởi vì nội lực của hai người bọn họ là băng, băng có thể khắc hỏa.
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liệu y có thể bắt chước nội lực cực hàn của Bạch Ngọc Đường một chút không?
Lâu ngày ở chung một chỗ, ít nhiều gì cũng sẽ có chút ảnh hưởng lẫn nhau, hai người bọn họ cũng không gây khó dễ lẫn nhau như người ngoài, bình thường vốn cùng nhau luyện công, đối với công phu của đối phương tất nhiên thập phần hiểu rõ.
Triển Chiêu biết nguyên lý nội lực cực hàn hình thành, vì thế…
Đang lúc Triển Chiêu chuẩn bị nghịch hành nội lực của mình, định thử khắc chế vài đạo tường lửa, bỗng nhiên… Xung quanh đột nhiên rùng cả mình.
Triển Chiêu vừa nhấc mắt… Cảm giác thật vi diệu!
Y vừa ngẩng đầu, chỉ thấy xung quanh những bức tường lửa trên không trung bỗng dần hình thành mấy bức tường băng, cùng lúc đó, bông tuyết trắng muốt trên bầu trời từ từ hình thành… Mây mù ngập tràn.
Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy bông tuyết hình thành như thế nào, ngay tại thời điểm trận hàn ý kia vừa mới kéo tới, suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu y chính là – Ngọc Đường đến?
Nhưng theo hàn ý càng ngày càng đậm, Triển Chiêu mới phát hiện sự bất đồng trong đó, đây không phải nội lực Thiên Tôn, nói cách khác cũng không phải của Bạch Ngọc Đường…
Tường lửa đụng vào tường băng, kết quả tất nhiên là “Rào rào” mưa to tầm tả như trút nước.
Triển Chiêu muốn tránh khỏi hạt mưa do sợ có độc… Nhưng chuyện kỳ diệu lại xảy ra.
Rõ ràng là mưa rất to, nhưng trong khoảnh khắc giọt nước mưa chấm đất thì bị đông cứng thành băng cầu, lăn lộc cộc đầy đất.
Trước kia Triển Chiêu từng nghe Bạch Ngọc Đường nói qua điểm khác nhau giữa nội lực cực hàn của sư phụ và ông ngoại hắn nhưng y vẫn có chút không rõ, hôm nay trông thấy mới thật sự hiểu được, thì ra là phân biệt như vậy! Hàn khí của Thiên Tôn đến từ đỉnh Thiên Sơn, hàn khí của Lục Thiên Hàn lại đến từ Băng Nguyên Cực Bắc, một người là chí cao mà hàn, một người còn lại là vạn dặm đóng băng mà hàn… Nội lực Thiên Tôn cao, nhưng lạnh, còn Lục Thiên Hàn là rất lạnh a, rét lạnh đến mức Triển Chiêu phải dậm chân.
Hai người tóc bạc nhìn cầu băng đầy mặt đất, cùng trao đổi một ánh mắt.
Lão già tóc bạc cười lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được Thiên Tôn…”
“Mắt ngươi mù sao.”
Một tiếng nói theo bên kia truyền tới.
Triển Chiêu gật đầu, này là Ngọc Đường nhà y, y hiểu được… Quả nhiên, chỉ thấy trên nóc nhà đối diện, Bạch Ngọc Đường nhảy lên.
Trần Tử Hư ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, liền nhíu mày lùi lui sau hai bước.
Bạch Ngọc Đường quét mắt nhìn ba người phía dưới một cái, cũng hơi kinh hãi, may mà nhanh chân chạy đến, bằng không con Mèo ngu kia phải đơn độc đối phó với hai bình lửa thì lại phải chịu thiệt!
Lão già tóc bạc kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường – Không phải Thiên Tôn, chẳng lẽ là Bạch Ngọc Đường? Người này tuổi còn trẻ thế mà lại có nội lực cao như vậy…
Chẳng qua là hắn còn chưa nghĩ ra, chợt nghe thấy một tiếng “Lạch cạch”… Thanh ống trúc vừa nãy vẫn còn ở trên trời mà giờ đã bị đông cứng thành một cái cột băng, bị quăng xuống dưới mặt đất.
Một người xuất hiện ở bên cạnh Triển Chiêu.
Triển Chiêu cảm giác rất rõ ràng lại lạnh thêm vài phần nữa, quay sang… Lục Thiên Hàn đã đi tới.
Triển Chiêu âm thầm “Chậc chậc” hai tiếng, nhìn bộ dáng lão nhân này một chút.
Lục Thiên Hàn tóc xám mắt xám, trên tướng mạo có một nửa bóng dáng Bạch Ngọc Đường, nếu chia dáng vẻ Bạch Ngọc Đường ra thành hai, thì một phần tuấn mỹ đến từ Bạch Hạ, còn một phần anh khí cao quý kia chính là kế thừa từ Lục Thiên Hàn.
Triển Chiêu có thể tưởng tượng ra lúc Lục Thiên Hàn tuổi trẻ trông anh tuấn như thế nào, không giống với Tứ Đại Thánh Nhân vĩnh viễn ở nơi đầu sóng ngọn gió(108), Lục Thiên Hàn là một người bị thế nhân quên lãng, hoặc thậm chí chính hắn cũng muốn quên đi mình là cao thủ, dùng lời ông ngoại nhà mình mà nói, vị này cả ngày tránh ở trong hầm băng tự ngồi chơi một mình, không có việc gì thì không bao giờ xuất môn.
(108) Ví người phải trực tiếp đương đầu với những khó khăn, nguy hiểm lớn nhất
Lục Thiên Hàn trước nhìn Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu gãi gãi đầu, nhìn hắn cười tủm tỉm.
Sắc mặt Lục Thiên Hàn cũng ôn hòa vài phần, hắn hiển nhiên còn cực kì thích Triển Chiêu, vươn tay vỗ nhẹ lên vai y.
Triển Chiêu lúc này mới chú ý tới trên bả vai mình có vài mảnh băng vụn màu tím nhạt… Thì ra những độc phấn kia đã cách gần mình như vậy.
Lục Thiên Hàn quay đầu lại, liếc mắt nhìn phía dưới một cái, nhìn thấy hai người tóc bạc kia, lắc lắc đầu, “Thi Hỏa Quỷ.”
Người trẻ tuổi kia liền chau mày, lão già bên cạnh hô lên, “Là ngươi!”
Sau khi Lục Thiên Hàn nhìn thoáng qua một lần thì không muốn nhìn đến bọn họ lần thứ hai, nhìn đối diện Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà, hỏi, “Nói như vậy, trái tim kia đã bị đào ra rồi?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút xem khả năng Bạch Ngọc Đường giấu diếm Lục Thiên Hàn là bao nhiêu… Mỗi tội Chuột nhà y rất thành thật, ông ngoại lại không phải người ngoài, không cần suy nghĩ liền gật đầu.
Lục Thiên Hàn gật đầu một cái, lại nhìn hai người tóc bạc trong viện bị hắn gọi là “Thi Hỏa Quỷ”, đột nhiên nở nụ cười…
Triển Chiêu kinh hãi mà mở to hai mắt nhìn Lục Thiên Hàn nở nụ cười ở bên cạnh, trong trí nhớ của y, đây được xem là lần thứ nhất hay lần thứ hai nhìn thấy Lục Thiên Hàn cười?
Bạch Ngọc Đường so với Triển Chiêu còn kinh ngạc hơn, hắn đã lớn như vậy nhưng cũng chưa từng thấy ông ngoại hắn cười quá vài lần đâu…
“Ta không quan tâm các ngươi có bao nhiêu người.” Lục Thiên Hàn cười lạnh một tiếng, “Các ngươi ai dám đụng vào trái tim kia, thì xác định diệt tộc thêm một lần nữa.”
Nói xong, xoay người định đi.
“Trái tim kia vốn thuộc về Bạch Quỷ Vương!” Người trẻ tuổi tiến lên một bước.
Lục Thiên Hàn chợt dừng bước, quay đầu lại…
Triển Chiêu vội vàng thối lui hai bước, mái ngói xung quanh vang “Rầm” một tiếng, kéo ra một mảng băng lớn xung quanh cũng bị rạn nứt theo, mặt đất dưới chân người trẻ tuổi ấy nứt cả vỏ, phát ra một tiếng nổ thật lớn.
Trần Tử Hư đứng cứng ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích.
Lục Thiên Hàn lạnh mắt nhìn hai người kia, “Ai nói là tim của hắn?”
Theo lời nói của Lục Thiên Hàn, xung quanh bắt đầu bị đóng băng… Hai người tóc bạc nhảy một cái lên nóc phòng, người người trẻ tuổi kia tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng lão già tóm chặt cánh tay hắn vội vàng chạy đi.
Hai người kia bỏ chạy, Trần Tử Hư lại chậm một bước, hoặc nên nói chân bị đông cứng nên không thể động đậy… Chờ tới lúc hắn hiểu được, Bạch Ngọc Đường đã đến bên cạnh hắn rồi.
Triển Chiêu vỗ vỗ mặt mũi bầm dập của Trần Tử Hư, cùng Bạch Ngọc Đường mang theo hắn, đi theo Lục Thiên Hàn…
Đại trạch Phương phủ bị đông cứng hơn phân nửa, cả lầu các màu trắng đều bị đóng băng, cột băng cao hơn nóc phòng không ít, ánh nắng chiếu xuyên xuống trở nên trong suốt long lanh.
Xa xa, người trẻ tuổi áo trắng kia tránh khỏi tay lão già, “Tên kia chính là Lục Thiên Hàn sao?!”
Lão già khuyên người trẻ tuổi, “Thiếu chủ, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, tốt nhất vẫn nên trở về xin chỉ thị của chủ nhân…”
“Hắn chính là người chúng ta cần tìm vì sao phải thả hắn đi!” Người trẻ tuổi chặn hỏi, “Nhất định phải giết hắn, đổi tim cho Yêu Trường Thiên, khi đó Bạch Quỷ Vương chân chính mới có thể sống lại!”
“Đối phương đã có sự đề phòng, chúng ta trước tiên về thương lượng một chút đã!” Lão già kiên quyết kéo người trẻ tuổi đi.
Sau khi đám người rời đi, từ trong rừng có một người chậm rãi đi ra.
Người đi ra cánh rừng đúng là Yêu Trường Thiên, lão nhìn hai người tóc bạc biến mất nơi xa xa rồi quay đầu lại nhìn tòa lầu các bị đóng băng kia một chút, cuối cùng cúi đầu, nhìn bên ngực trái mình, hình như đang tự lẩm nhẩm, “Ngươi thật sự đang ngủ sao? Tại sao lại yên lặng như vậy?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT