Edit: Fin

Beta: Po

Sáng sớm ngày hôm sau, Thiên Tôn dậy từ sớm, y và Ân Hậu hôm nay hẹn với Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi uống trà sáng.

Đến bên ngoài quân ngoài trướng, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đang quơ chân ngồi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm, những người khác đều không thấy đâu cả, mành lều trướng được vén lên, bên trong không có ai.

Thiên Tôn ngồi ở bên cạnh bàn nhìn xung quanh bên trong lều trướng, tò mò hỏi hai nhóc con, “Người lớn nhà các cháu đi đâu rồi?”

Tiểu Lương Tử chỉ chỉ đỉnh lều.

Ân Hậu thuận tay vỗ tay một cái cạnh một lều trướng, lều trại đó liền rung lên, chợt nghe thấy trong miệng “Ai nha…” một tiếng.

Nhìn lại, trên đỉnh trướng, Hỏa Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh trượt xuống dưới, đại khái là còn chưa tỉnh ngủ, ngồi phịch trên đất, đưa tay gãi đầu, “Địa chấn nữa hả?”

Mặt khác trên đỉnh vài lều trướng khác, mọi người suy nghĩ cả đêm cũng đều bị lung lay làm cho tỉnh lại, ngáp ngồi dậy, rối rít nhảy xuống lều.

Thiên Tôn rất tò mò, hỏi, “Các ngươi buổi tối đều ngủ trên nóc nhà làm gì vậy? Ngắm sao a?”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử liền nói cho Thiên Tôn và Ân Hậu về suy đoán giết người có liên quan đến sấm chớp của Công Tôn.

Thiên Tôn và Ân Hậu cũng bị chọc cho vui vẻ.

Thiên Tôn nói, “Hung thủ là Lôi công Lôi mẫu sao?”

Ân Hậu cũng nói, “Công Tôn càng ngày càng biết trêu đùa, biện pháp khó như vậy cũng có thể nghĩ ra được a?”

Trong khi mọi người động não, thì Công Tôn mang theo một đám học sinh lật một đống sách, một đám thư ngốc ngây ngô đều không tìm được đáp án, từng người một ủ rũ muốn nhũn não.

Ân Hậu lắc lắc đầu, “Đám trẻ con các ngươi đều cơ bắp như nhau, nhìn giống bị sét đánh không có nghĩa là thật sự bị sét đánh a.”

Tất cả mọi người “Soạt” mà một tiếng quay đầu, nhìn Nhị lão.

“Ngoại công!” Triển Chiêu nhanh chóng đến ngồi xuống bên người Ân Hậu, nghiêm túc hỏi, “Loại công phu này có hay không ạ?”

“Công phu?” Thiên Tôn tò mò.

“Nói ví dụ như, Sấm Sét chưởng, Thiên Lôi quyền, Lôi Điện quyền… Lôi Điện nội lực!”

Ân Hậu vươn tay kéo lỗ tai Triển Chiêu lắc lắc, “Sấm sét cái đầu ngươi a, trên đời này làm gì có mấy loại này chứ.”

Triển Chiêu xoa lỗ tai nhìn Ân Hậu, “Vậy người cũng không biết người chết làm sao lại bị sấm sét đánh trúng ạ?”

Ân Hậu lắc đầu một cái, nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn đang cầm cái bánh bao đi theo cũng lắc đầu.

Mọi người thở dài, còn tưởng rằng có đầu mối chứ.

Ân Hậu vươn tay nhẹ nhàng gõ đầu ngoại tôn nhà mình, “Án tử này có vẻ chết không ít người.”

Triển Chiêu gật gật đầu.

“Vậy chứng tỏ thủ pháp hành hung nhất định là không còn phức tạp nữa.” Ân Hậu nói, “Nếu quá thường xuyên làm những chuyện phức tạp thì kiểu gì cũng sẽ để lộ chân tướng, đúng không?”

“Đúng như thế.” Triển Chiêu cảm thấy ông ngoại nhà mình nói có lý.

“Lại nói tới… Phương pháp bị giết hại của tất cả mọi người đều giống nhau, nhưng mà Thẩm phu nhân lại không giống.” Bạch Ngọc Đường tối hôm qua nằm nghĩ cả một đêm, vẫn luôn cảm thấy Thẩm phu nhân và Trần lão gia tử là hai người ngoại lệ may mắn có thể tránh khỏi tai họa, mà hai người ngoại lệ này, không chừng chính là manh mối.

Ân Hậu và Thiên Tôn thuận miệng nhắc nhở đôi câu, ăn xong điểm tâm liền mang theo Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử vào thành đi uống trà xem kịch, hôm nay Hắc Phong Thành có hội chùa, sẽ vô cùng náo nhiệt. Hội chùa ở Hắc Phong Thành đặc biệt hơn so với Khai Phong Phủ, tới tham gia hội chùa trừ bỏ các Châu, Thành, Phủ, Huyện lớn ở các nơi, còn có chư quốc Tây Vực, dị vực phong tình nồng hậu.

Ăn xong điểm tâm rồi, Triệu Phổ để Thập đại phó tướng ở trong quân doanh thanh tra toàn bộ thủ hạ của mình.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại ra quân doanh.

Hắc Phong Thành dù sao cũng là nơi quân sự tất yếu, bọn Triển Chiêu chủ yếu là đến hỗ trợ chứ không phải đến tra án, nếu hung thủ thật sự là người trong quân doanh, vậy nếu bắt được hắn là sẽ xử trí theo quân pháp, những quy củ này không thể làm loạn.

Triển Chiêu vừa đi, vừa khe khẽ thở dài.

Bạch Ngọc Đường hỏi y, “Làm sao vậy?”

Triển Chiêu xoa xoa cổ, “Không vực nổi tinh thần.”

“Nhớ Khai Phong Phủ sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừm…” Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, “Ta có chút nhớ Bao đại nhân, không biết ông ấy gần đây có tốt không.”

“Tiểu Tứ Tử mới hai ngày trước có cùng ông ấy và Thái Sư trao đổi thư từ qua lại, trừ cãi vã nhau thì chính là bận rộn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bao Duyên ngày đó cũng không nhận được tin? Bao phu nhân viết thư tới, nói Bao đại nhân nhớ ngươi.”

Triển Chiêu nở nụ cười, “Tranh thủ thời giờ phải trở về xem một chút, không biết lúc ta không ở đó liệu có người ức hiếp ông ấy không.”

Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa bị Triển Chiêu chọc cười, “Có người ức hiếp ông ấy? Chỉ có ông ấy ức hiếp người khác thôi mới đúng chứ? Thái Sư cũng không trị được ông.”

Triển Chiêu đưa tay huých Bạch Ngọc Đường một cái, “Đừng nói bừa, đại nhân thương ngươi như vậy, đối với ông ấy phải tôn kính!”

Bạch Ngọc Đường cười gật đầu, “Người khác đúng là rất tốt.”

Triển Chiêu nhướng một bên mày, “Cái này là tất nhiên!”

Đi tiếp một đoạn đã tới phố xá sầm uất, người dần dần nhiều lên, đủ loại gian hàng được dựng đầy lên.

“Chỗ mua bán và người đi đường dựa gần nhau như vậy a?!” Tính cách Triển Chiêu vốn thích náo nhiệt,

“Mới nhìn so với chợ ở Khai Phong còn thú vị hơn, nếu hôm nay có thể sớm phá án thì tốt, buổi tối còn có thể tới đi dạo một chút.”

“Hội chùa này duy trì liên tục năm ngày.” Ngũ gia lại cảm thấy lo lắng, “Sư phụ ta không biết có lạc đường không.”

“Nếu ngươi lo lắng có thể cho Giao Giao đi theo ông ấy chứ sao.” Triển Chiêu nhắc nhở.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cảm thấy đó là một ý kiến hay đấy chứ, hắn thế nào mà cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua việc để Giao Giao đi theo Thiên Tôn.

“Có điều hôm nay vẫn là thôi đi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Có chuyện ta vẫn luôn không nói cho ngươi.”

Đây là lần đầu Triển Chiêu nghe thấy câu này, tò mò liếc Bạch Ngọc Đường – Ngươi có chuyện gì gạt ta hả?

Bạch Ngọc Đường nói, “Hai ngày nay dáng vẻ Giao Giao nhìn giống như mệt chết vậy.”

Triển Chiêu ngẩn người, hỏi, “Ngày đó sau khi giám thị trở về liền mệt rã rời mà lăn ra ngủ, giờ vẫn còn chưa tỉnh ngủ a?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Tóm lại là thoạt nhìn không có tinh thần gì cả.”

“Chẳng lẽ quá ngoan nên trước giờ chưa hề thức đêm sao?” Triển Chiêu sờ cằm suy nghĩ, mặc dù y cùng Giao Giao có thể trao đổi nhưng sự ràng buộc giữa hai người không sâu rộng giống như Bạch Ngọc Đường, không có cách nào cảm giác được tâm tình Giao Giao.

“Nó có vẻ rất mệt mỏi, không có tinh thần gì cả.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Nó không phải được hình thành từ nội lực ngươi sao? Có phải thân thể của ngươi có vấn đề gì không? Cảm mạo linh tinh chẳng hạn?” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta tìm Công Tôn xem qua cho ngươi!”

“Ta không có vấn đề gì a…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

“Vậy cũng không đúng, nhìn rồi nói sau!” Nói xong, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường về quân doanh.



Công Tôn bắt mạch cho Bạch Ngọc Đường, lắc đầu,

“Rất khỏe a, con hổ cũng có thể đánh chết nữa là…”

“Kiểm tra cẩn thận một chút.” Triển Chiêu đề nghị, “Tiên sinh cũng biết, Bạch công tử nhà ta thân kiều thịt quý!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu rất nghiêm túc đưa ra ví dụ cho Công Tôn, “Thỉnh thoảng hắn sẽ không có tinh thần, nói ví dụ như vào mùa xuân là lúc phấn hoa đặc biệt nhiều, còn vào mùa thu thời tiết đặc biệt khô hanh, phơi nắng dưới ánh mặt trời liền ủ rũ, còn khi trời giá rét đông lạnh thì trái lại rất có sức sống. Nhưng mà sớm muộn gì sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn trong ngày sẽ dễ dàng dẫn đến cảm mạo, còn có khi ăn một vài thứ không hợp sẽ xuất hiện phản ứng xấu, đồ nhiều mỡ hắn sẽ không thoải mái, quá cay cổ họng sẽ dễ đau, quá ngọt còn nói trong miệng khó chịu, nấm hương, ớt xanh, rau thơm, hành hẹ tỏi ăn vào cũng đều không thoải mái, đúng rồi, cá và thịt không nấu chín hắn sẽ bị tiêu chảy.”

Công Tôn và Triệu Phổ đều bất đắc dĩ mà nhìn Bạch Ngọc Đường – Thiếu gia ngươi thật đúng là thân kiều thịt quý, Triệu Trinh cũng chưa chắc được tinh quý như ngươi.

Bạch Ngọc Đường nâng cằm nhìn Triển Chiêu, thì ra Miêu Nhi nhà hắn đối với hắn lại rất hiểu rõ.

Triển Chiêu nói xong một chuỗi dài, uống một hớp nước sau đó tổng kết một câu, “Chuột này có bất kỳ phản ứng không thoải mái nào căn bản đều là ủ rũ.”

Công Tôn và Triệu Phổ tỏ vẻ hoài nghi – Bạch Ngọc Đường từng có qua loại trạng thái “Ủ rũ” này sao?

“Lúc hắn vô tình lộ ra biểu tình ấy phải nói là biến hóa vô cùng vi diệu!”Triển Chiêu híp mắt lại,

“Không phải đặc biệt nghiên cứu chuột thì tuyệt không nhận ra được!”

“Đặc biệt nghiên cứu?” Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu vỗ vỗ ngực, bày tỏ mình là Mèo mà, dĩ nhiên là người giỏi nghề nghiên cứu chuột rồi.

“Vậy ngươi gần đây có gì không thoải mái ư?” Công Tôn hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, “Chỉ có một đêm tương đối mệt mỏi, ngủ không ngon nên không vực nổi tinh thần.”

“Một đêm nào?” Triển Chiêu tò mò.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Đêm ngươi mở quán bánh rán đó.”

Triển Chiêu vẫn không nhớ ra được, “Miêu gia buổi tối mở quán bánh rán khi nào?”

Công Tôn và Triệu Phổ lộ vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Triển Chiêu, “Buổi tối ngươi mở quán bánh rán ở trong phòng?”

“A…” Triển Chiêu rất nhanh nghĩ tới, “Chính là cái đêm muốn nằm mộng nhưng không được đó á, ngày đó không phải vừa lúc Giao Giao theo dõi Huyền Đình sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cũng là từ sau đêm đó, Giao Giao trở về thì không có tinh thần, cứ ỉu xìu.”

“Nếu thân thể ngươi không thoải mái, sẽ có ảnh hưởng tới Giao Giao sao?” Công Tôn vươn tay mò mẫm vài cái giữa không trung, nhưng không sờ được cái gì.

Bạch Ngọc Đường nhìn Giao Giao xuất hiện ở bên cạnh, cũng không nói lên được liệu mình có thể có ảnh hưởng đến nó không, gần đây thân thể của nó khá tốt, đâu có chỗ nào không thoải mái.

“Nếu Giao Giao không thoải mái, liệu có thể sẽ ảnh hưởng ngược lại đến ngươi không? Triệu Phổ đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Nhưng mà Giao Giao được hình thành từ nội lực mà, nói cách khác là vô hình, làm sao lại không thoải mái được?” Công Tôn không hiểu, “Nó sẽ không bị cảm mạo cũng như không đau ốm.”

“Vậy thì chắc không phải là vì thân thể.” Triệu Phổ hỏi, “Chẳng lẽ là cảm xúc có vấn đề?”

“Ngươi đoán có thể là do tâm tình nó không tốt không?” Triển Chiêu bị Triệu Phổ nhắc tỉnh, cảm thấy rất có đạo lý, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cũng giống với ngươi, nhìn thấy thứ gì buồn nôn thì sẽ không ăn cơm?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại suy nghĩ nhìn Giao Giao, hồi lâu sau, Ngũ gia nghiêm túc hỏi nó, “Có phải ngươi nhìn thấy thứ gì mà ta không thích không, cho nên mới không nói cho ta biết?”

Giao Giao nhìn Bạch Ngọc Đường, cúi đầu không nói lời nào.

Triển Chiêu sốt ruột, “Ai nha, tính cách này của ngươi là giống ai a? Sao mà lại giống mấy cô vợ nhỏ vậy chứ?”

Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được không có việc gì thì tốt nhất không nên để Giao Giao đi theo Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường vẫy tay với Giao Giao.

Giao Giao đi qua.

“Ngươi nhìn thấy cái gì mà không nói với ta?” Bạch Ngọc Đường hỏi Giao Giao, “Không có việc gì cả, cứ nói với ta!”

Giao Giao nhắm mắt lại…

Bạch Ngọc Đường cũng nhắm mắt lại… Trước mắt lập tức xuất hiện cảnh tượng ban đêm.

Từ tầm mắt Giao Giao nhìn ra ngoài, hình như đây là buổi tối ở bên ngoài nóc nhà của Thanh Liên Tự, chính là chỗ mà ngày hôm đó Giao Giao giám thị Huyền Đình.

Tầm mắt Giao Giao đột nhiên rơi xuống nóc nhà trên thiện phòng của Huyền Đình… Chỉ thấy trên nóc nhà, xuất hiện một thứ màu đen, một vật nho nhỏ đang di chuyển.

Thị lực Giao Giao dĩ nhiên là rất tốt, Bạch Ngọc Đường rất nhanh đã thấy rõ ràng, đó là một con nhện có màu đen, trên phần lưng có hoa văn màu đỏ.

Ngũ gia liền cau mày, kế tiếp đó… Số lượng con nhện dần nhiều lên, từ bốn phía dọc theo bức tường, bò lên trên mười con, những con nhện kia rất nhanh đã xếp thành một hàng, trốn bên trong khe hở của mái ngói, trở nên khó phân biệt.

Có thể mơ hồ nhìn thấy một đám côn trùng kia đang di chuyển về hướng một góc của nóc nhà.

Ngay sau đó… Giao Giao dời tầm mắt đi, chờ lúc nó quay đầu trở lại, một hàng côn trùng kia đã không thấy đâu nữa, Giao Giao lại tiếp tục theo dõi…

Sau khi Bạch Ngọc Đường nhìn xong một màn này, rốt cục thì cũng hiểu rõ.

“Thế nào rồi?” Triển Chiêu thấy Giao Giao vẫn buồn bã ỉu xìu, liền hỏi Bạch Ngọc Đường đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi ngươi ghét loại côn trùng nào nhất?”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, “Con nhện a.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

“Hỏi làm gì vậy?” Triển Chiêu không hiểu.

“Ngươi không thích con nhện ta cũng không thích con nhện…” Bạch Ngọc Đường nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu liền cắt ngang, “Ngươi không thích tất cả các loại sâu!”

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, “Ngoại trừ Miêu Miêu cổ.”

“Có quan hệ gì với con nhện chứ?” Công Tôn tò mò, đồng thời cầm một quyển không biết là sách gì, lật xoạt xoạt.

Bạch Ngọc Đường đem buổi tối hôm Giao Giao “Giấu” một màn kia nói lại cho mọi người.

Triển Chiêu xem như đã hiểu, “A! Bởi vì ngươi ghét con nhện mà ta cũng ghét con nhện, cho nên khi Giao Giao nhìn thấy mấy con côn trùng kia liền không động đậy, cố ý làm như không nghe không thấy, nó cũng cố ý không đem sự việc này nói cho chúng ta biết. Nhưng ai ngờ Huyền Đình lại chết, cho nên nó mới cảm thấy có thể là bởi vì mình đêm đó không có phản ứng gì với những con nhện này, hoặc là không nói cho chúng ta biết duyên cớ trong đó?”

Tất cả mọi người nhìn Giao Giao.

Giao Giao lại lui đến phía sau Bạch Ngọc Đường.

Công Tôn và Triệu Phổ mặc dù không nhìn thấy Giao Giao, nhưng lúc này cũng hiểu được đạo lý trong đó, không có tinh thần là bởi vì tự trách, vì phạm phải sai lầm mới áy náy ủ rũ.

“Đứa nhỏ này thuận theo hai ngươi như vậy đó hả?” Công Tôn cảm thấy ly kỳ.

Triệu Phổ cũng gật đầu, “Không có đạo lý a, thành thật như thế cảm giác càng giống Tiểu Tứ Tử hơn.”

Triển Chiêu đưa cánh tay đụng Bạch Ngọc Đường, “Ai, tâm tình nó vẫn không tốt lắm, ngươi an ủi nó một chút đi.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi Triển Chiêu, “An ủi như thế nào?”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Giao Giao đang phát sầu, nhỏ giọng nói, “Thì ra nó cũng có tâm tư tình cảm a… Vậy về sau không thể để cho nó làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, giao nhân còn rất mẫn cảm.

Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Bình thường Tiểu Tứ Tử không vui ngươi an ủi nó như thế nào?”

Công Tôn vươn tay ra sờ sờ, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đứa nhỏ nhà các ngươi ở đâu?”

Triển Chiêu cầm lấy tay áo Công Tôn, đem tay y dịch đến trên vai Giao Giao.

Công Tôn vỗ vỗ giữa không trung, nói, “Không phải là lỗi của ngươi đâu, tên Huyền Đình kia không phải người tốt, chết cũng là do ông ta tự tìm lấy! Thà trước đó ông ta đừng xây tòa tháp kia, hoặc là thẳng thắn cho chúng ta biết chuyện sớm một chút, thì cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy! Không chừng còn có thể cứu mấy mạng người ấy chứ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu – Lời này có lý.

Công Tôn lắc lắc ngón tay, tiếp tục an ủi Giao Giao, “Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi hết, ngươi không muốn nhìn đám côn trùng kia hoàn toàn là do lỗi của người lớn nhà ngươi!”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán – Lời này không có cách nào khác phản bác.

Triển Chiêu cảm thấy có chút oan uổng – Y chẳng qua là chán ghét con nhện chứ không phải sợ!

Công Tôn nói xong hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cảm xúc của nó có tốt hơn chút nào không?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn Giao Giao, sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn nhiều, rất có tinh thần – Dễ lừa gạt như vậy á?

“Còn có a! Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi nhìn thấy đám nhện kia!” Công Tôn nháy mắt mấy cái với Giao Giao, “Đây chính là mấu chốt phá án! Không chỉ như vậy, ngươi còn cứu tính mạng Trần lão gia tử cùng với rất nhiều người khác bị Huyết yêu tính kế! Ngoan, thật là giỏi a!”

Một chiêu này của Công Tôn quả nhiên có tác dụng, Bạch Ngọc Đường rõ ràng từ tâm tình cũng cảm thấy được Giao Giao đang vui vẻ, tinh thần cả người đều đi lên, được Công Tôn khen ngợi còn lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng.

Triển Chiêu vươn tay sờ đầu Giao Giao, tỏ vẻ trấn an.

Bạch Ngọc Đường để Giao Giao đi nghỉ ngơi một chút… Sau khi chờ Giao Giao biến mất.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời hỏi Công Tôn, “Ngươi vừa rồi chỉ dỗ dành đứa nhỏ này, hay là thật sự có manh mối?”

“Thật sự có manh mối!” Công Tôn cười, “Không chỉ có manh mối! Ta còn biết cho tới nay hung thủ giả trang thành Huyết yêu đến hành hung là ai!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vui mừng, “Thật sao?”

Triệu Phổ vuốt cằm gật đầu, vẻ mặt đắc ý, đúng là có được Thư ngốc trong tay, ta có cả thiên hạ!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play