Edit: Nhược Lam

Beta: Fin

Vừa tới trước đường cái, bọn Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở phía ngỏ hẻm đối diện, Ân Hậu một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay nắm lấy tay Tiểu Lương Tử, tiến ra ngoài.

Cách một con đường, đôi bên đứng đối diện nhau.

Tiểu Tứ Tử kêu, “Miêu Miêu, Bạch Bạch, Tiểu Lâm Tử!”

Triển Chiêu kinh ngạc, “Ngoại công, Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử?”

Ân Hậu chớp mắt mấy cái, “Vậy mà lại chạm mặt nhau, xem ra còn chưa bị ăn đòn.”

Ngũ gia thở phào nhẹ nhõm, “Quả nhiên không nhìn lầm, mới vừa rồi thật sự là Tiểu Lương Tử.”

Tiểu Lương Tử huơ huơ bàn tay, “Triển đại ca, Bạch đại ca, còn cả Hỏa Kê nữa!”

Lâm Dạ Hỏa giậm chân, “Cái gì gọi là Triển đại ca, Bạch đại ca, còn cả Hỏa Kê hả? Ngươi nha, đồ ranh con!”

Cách một con đường, phía bên này vừa lớn tiếng chào hỏi thì bất chợt nghe “Ầm”, một tiếng vang thật lớn truyền đến.

Cổng chính của một tòa nhà lớn nằm đối diện đường cái bị đạp bay, một thân ảnh gần như là bay cùng lúc với cánh cửa xuất hiện, “phịch phịch” một tiếng, ngã ở trên mặt đường, tạo ra một cái hố thật lớn, sau đó lại “ào ào ào” một tiếng vang khác, một trận băng vụn rơi đầy mặt đất.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa chớp mắt mấy cái, nhìn về phía tòa nhà kia.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán – Kẻ nào lại đi chọc sư phụ của hắn vậy?

Tiểu Tứ Tử ôm lấy cổ Ân Hậu nhìn lão đầu bị quăng ngã chổng vó trên mặt đất một chút, nhỏ giọng hỏi, “Đây là Nghê Hạng Hạo à?”

Ân Hậu gật đầu, “Còn không phải sao… Đây đã là trận đòn thứ mười một, cũng không dễ dàng gì.”

Tiểu Lương Tử cực kỳ kích động – Tuy rằng bị đạp ngã nhưng nhìn nội lực thì biết đây hẳn là một cao thủ!

Động tĩnh phía bên này dẫn tới sự chú ý của quân binh gần đó, tất cả mọi người đều nhìn sang…

Chỉ thấy trong nhà, Thiên Tôn đi ra, nhìn bước chân vừa lướt gió mà đi lại vừa khiến cho bốn phía xung quanh hoàn toàn đóng băng, tất cả mọi người đồng thời nuốt nước miếng – Lão gia tử vì sao lại tức giận?

Triển Chiêu đưa mắt liếc nhìn lão đầu toàn thân bị băng vụn bao phủ đang nằm trên mặt đất, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chính là hắn hả?”

Bạch Ngọc Đường cẩn thận đánh giá, quả thật… Đối phương già hơn một chút so với dáng vẻ mà hắn nhìn thấy khi còn bé, tuy nhiên nội lực thì vẫn như cũ.

Chờ Thiên Tôn đi đến trước mặt, Nghê Hạng Hạo từ trên mặt đất bò dậy, há miệng nhìn Thiên Tôn, kêu lên, “Thiên Tôn! Ngươi không nhớ rõ ta rồi! Ta là Nghê Hạng Hạo nha! Ta thật sự là Nghê Hạng Hạo!”

Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu há to miệng – Ồ! Người này hóa ra chính là cái vị trong truyền thuyết kia!

Chỉ có Bạch Ngọc Đường là nhíu mày – Giọng điệu khi bị đánh so với nhiều năm trước vẫn cứ y chang nhau.

Ân Hậu thở dài – Đã nhiều năm như vậy rồi mà hình thức bị ăn đòn vẫn hoàn toàn giống nhau

Còn lại Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử là đồng thời cảm khái – Mặc dù biết rõ chân tướng hắn bị đánh là vô cùng oan uổng, thế nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra lại có cảm giác bị đánh là đáng đời!



Phía bên kia, bên trong Hắc Phong thành.

Triệu Trinh ôm Hương Hương, bước theo sau Nam Cung và Qua Thanh, đi tới phía trước quân trướng của Triệu Phổ.

Bởi vì trong quân đội chỉ có một nguyên soái, cho nên sau khi biết tình huống có chiến tranh bắt buộc phải đánh, Triệu Trinh cố ý không thường xuyên xuất hiện trong quân doanh, tránh chuốc thêm phiền phức cho Triệu Phổ.

Tuy nhiên, hôm nay Hương Hương có chút náo loạn, nói là nhớ Tiểu Tứ Tử, nhớ Cửu Cửu, vì thế Triệu Trinh mới ôm bé đến mà bản thân hắn cũng tò mò muốn biết tiến triển của cuộc chiến sự này.

Ở trước cửa quân doanh, Gia Ảnh và Tử Ảnh đều có mặt, nhìn thấy Triệu Trinh tới thì hành lễ một cái, ra dấu Triệu Phổ đang ở bên trong.

Triệu Trinh bế Hương Hương tiến vào quân trướng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cảnh tượng phía bên trong trướng, trong nháy mắt dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Triệu Phổ hai tay gác sau đầu, dựa lưng ngồi trên ghế chủ soái, chân dài mang một đôi quân ủng, gác lên trên một đống công văn đặt ở bàn chủ soái, vẫn đang ngủ gà ngủ gật.

Triệu Trinh đối với Nam Cung và Qua Thanh ở phía sau đang muốn tiến vào nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, hai người lập tức lui ra ngoài.

Sau đó, Triệu Trinh làm một cái động tác “Suỵt” với Hương Hương.

Hương Hương rất hiểu chuyện, cũng làm một cái tư thế “Suỵt” với Triệu Trinh, biết là không nên quấy rầy Cửu Cửu nghỉ ngơi.

Triệu Trinh ôm Hương Hương nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài, đi qua quân doanh, quay về chỗ ở của mình.

Nam Cung đi theo Triệu Trinh không nói thêm điều gì, thế nhưng tiểu Qua Thanh lại có chút ngạc nhiên, liền hỏi Triệu Trinh, “Hoàng thượng, Vương gia thần thái vô cùng thong thả, phải chăng đã tính trước mọi chuyện rồi?”

Nam Cung gật đầu, “Mặc dù trận chiến này có tình huống không tốt.”

Triệu Trinh cười cười, “Hắn ngủ, việc này nói rõ hai chuyện.”

Nam Cung và Qua Thanh đều nghi hoặc, “Hai chuyện gì?”

“Thứ nhất, chuyện hắn phải làm đều đã làm.” Triệu Trinh cười, “Sau khi đã làm xong, dĩ nhiên có thể ngủ.”

“Còn chuyện thứ hai?” Nam Cung hỏi.

“Chuyện thứ hai là… Hắn đang đợi.” Triệu Trinh nhíu mày, “Trong khoảng thời gian Triệu Phổ chờ đợi, tốt nhất là không nên ở cạnh hắn.”

“Vì sao lại thế?” Qua Thanh hoàn toàn không hiểu.

“Bởi vì sẽ bị bức đến chết.” Triệu Trinh cười nói, “Hắn là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ kẻ ở bên cạnh hắn gấp đến độ rối loạn thì hắn vẫn bày ra cái dáng vẻ kia, nhưng chỉ cần hắn mở mắt, điều đó biểu thị thời cơ đã đến.”

Qua Thanh và Nam Cung liếc mắt nhìn nhau, có chút kích động muốn quay trở về trước quân trướng – Triệu Phổ khi nào thì mở mắt? Trận chiến này cũng không phải do hắn chỉ huy, tiền tuyến còn có đội quân Trung Lộc của Hạ Nhất Hàng đó! Cách xa như vậy, Triệu Phổ cũng có thể biết lúc nào thì thời cơ sẽ đến sao?



Mà hiện tại, trái ngược với sự nhàn rỗi của Triệu Phổ chính là sự bận túi bụi của người dân Bình Chung thành, bận rộn nhất cũng không phải một Hạ Nhất Hàng lo chuẩn bị chiến tranh, càng không phải một Long Kiều Quảng chịu trách nhiệm tiếp viện mà là Trâu Lương, người lo việc áp tải vật tư.

Tả tướng quân cứ một chuyến rồi lại một chuyến đi tới đi lui Hắc Phong thành để vận chuyển gỗ cùng các loại đá, trận đánh này có vẻ như muốn cấp cho Bình Chung thành những căn nhà vượt ra khỏi khu vực ranh giới.

Hữu Lộc Long Kiều Quảng cùng Trung Lộc Hạ Nhất Hàng phân phó mấy vạn người chạy đi thay hắn hỗ trợ xây dựng công trình, cứ như vậy một đến hai người vác bó gỗ cồng kềnh, khí thế ngất trời.

Công Tôn đứng ở chỗ cao nhất của cổng thành, nhìn ra bên ngoài thành, thấy bên trong thung lũng là các tướng sĩ Triệu gia quân đang bận rộn, lại nghĩ đến “kế hoạch” mà Triệu Phổ đã nói với y trước khi y rời đi.

Công Tôn hai tay vuốt cằm nghĩ tới xuất thần – Không biết nên nói Triệu Phổ thông minh hay là nên nói hắn bị điên, loại quỷ kế vượt khỏi suy đoán mà cũng dám làm, một quân doanh chỉ hơn mười vạn người này cũng điên cùng với hắn.

“Tiên sinh.”

Ngay tại lúc Công Tôn thất thần thì nghe được sau lưng có người gọi, y quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Thẩm Thiệu Tây cầm một cái chén đứng sau lưng y, trong chén là canh ngân nhĩ hạt sen.

Công Tôn vẻ mặt bội phục nhìn chén canh đầy ắp kia, Thẩm Thiệu Tây cứ như vậy mà bưng chén chạy lên cổng thành, một giọt cũng không tràn ra ngoài, thậm chí còn không thèm nhìn đến.

Công Tôn nhanh chóng nhận lấy cái chén rồi nói lời cảm tạ, nhớ tới vừa rồi cùng Hạ Nhất Hàng nói không ít chuyện, cổ họng có chút khô rát, Thẩm Thiệu Tây quả nhiên là kiểu người chu đáo.

Công Tôn vừa ăn vừa ngây ngốc nói chuyện phiếm.

Thẩm Thiệu Tây hỏi, “Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đâu rồi?”

“Nói là cùng Ân Hậu đi vào thành.” Công Tôn có chút bất đắc dĩ, Tiểu Tứ Tử càng ngày càng bướng bỉnh, khi còn bé rõ ràng là một đứa nhỏ chỉ biết trốn ở sau lưng y.

Thẩm Thiệu Tây dường như rất thất vọng, hắn còn muốn cùng Tiểu Tứ Tử chơi đùa một chút.

“Lại nói đến…” Công Tôn sau khi uống vài hớp canh ngân nhĩ thì lại nhớ tới chuyện này, “Bọn họ nói cái gì mà người tình của Thiên Tôn?”

Thẩm Thiệu Tây vui vẻ cười khúc khích một tiếng, tố giác Thiên Tôn, “Vốn là Khiếu Thiên kể lại, Ân Hậu chạy vào trong lều, nói với Thiên Tôn ‘Nghê Hạng Hạo tới’.”

Công Tôn vẻ mặt mờ mịt, “Nghê Hạng Hạo…”



Mà lúc này, đồng dạng vẻ mặt mờ mịt còn có quân lính trong Bình Chung thành.

Bọn họ có cảm giác mình có phải là đang chứng kiến một màn “bạo lực gia đình” hay không?.

Một lão đầu tự xưng là người tình của Thiên Tôn, kết quả là bị Thiên Tôn đánh tới nỗi răng rụng đầy đất.

Lâm Dạ Hỏa nhìn một đống răng, “Mẹ ơi… Đây vừa là người tình vừa là kẻ thù của ngươi hả?”

Bạch Ngọc Đường thật ra rất bình tĩnh, cái này trong trí nhớ của hắn xảy ra đã rất nhiều lần rồi.

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đây chắc không phải là cách thức biểu đạt sự yêu thích của Thiên Tôn chứ?”

Bạch Ngọc Đường vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Không đúng lắm…”

Hai người nói còn chưa có dứt lời, trước mắt thoáng cái lại “Vù” một tiếng.

Hai người bọn họ phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng hướng hai bên trái, phải mà lóe lên.

“Phịch phịch” một tiếng, Nghê Hạng Hạo lại té ngã, ngay tại lúc ngã trước mặt hai người bọn họ, trên mặt đất tiếp tục xuất hiện một cái hố băng.

Người này cũng lạ, không nói gì khác mà chỉ nhìn Thiên Tôn rồi kêu lên, “Ta là Nghê Hạng Hạo mà!”

Thiên Tôn phát cáu, xoắn ống tay áo lên cánh tay, chuẩn bị đợt đánh thứ hai.

Ân Hậu vội vàng chạy tới khuyên can, lôi Thiên Tôn qua một bên, “Quên đi quên đi!”

Thiên Tôn nhìn thấy Ân Hậu lại đột nhiên nhớ tới, giận không có chỗ phát tiết, vươn tay kéo lấy ông, “Lão Quỷ, ta đang muốn tính sổ với ngươi đây, ngươi đi khắp nơi cùng người ta nói chuyện gì của ta…”

Ân Hậu đem Thiên Tôn xoay về phía Nghê Hạng Hạo bên kia, “Cái này để sau hãy nói, chi bằng ngươi cứ tiếp tục đi…”

Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cạnh bọn Triển Chiêu, Tiểu Lương Tử nghiêng đầu đánh giá tiểu lão đầu trước mặt – Ta nói, lão đầu này bị đánh đến như vậy, nội lực của Thiên Tôn lại mạnh như thế, hắn cũng không bị đánh tới đầu rơi máu chảy, tuy nhiên mặt mũi bầm dập thì không thể tránh khỏi.

Bạch Ngọc Đường ngẫm xem có phải có gì sai lầm ở đây không, khi mình còn nhỏ đã nhớ lầm rồi sao? Lập tức hỏi lão đầu kia, “Này, ngươi là ai vậy?”

Nghê Hạng Hảo ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhanh chóng trả lời, “Ngươi thân mật nha!”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Ai?”

“Ngươi thân mật nha… Phụt.”

Nghê Hạng Hạo mới mở miệng lần thứ hai đã bị Triển Chiêu đạp cho một cước.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu mau chóng thu chân lại, xua tay vỗ vỗ ống quần – Không kiềm chế được… Phản ứng theo bản năng, phản ứng theo bản năng!

“Chờ một chút.” Lâm Dạ Hỏa đột nhiên khoát tay, ngăn cản mọi người, ngồi xổm xuống, chọt chọt Nghê Hạng Hạo, “Lão đầu, ngươi họ gì?”

“Lão phu họ Nghê nha.”

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Thiên Tôn chớp mắt mấy cái, một tay túm lấy cổ áo của Ân Hậu, tay còn lại thì gãi đầu, “Họ Nghê…”

“Tên gì?” Lâm Dạ Hỏa hỏi tiếp.

“Hạng Hạo nha! Ta là Nghê Hạng Hạo!” Lão đầu trả lời.

Trong giây lát, mọi người sững sờ tại chỗ, sau đó lại giật giật khóe miệng mà hít khí.

Triển Chiêu kinh hãi, “Thì ra tên là Nghê Hạng Hạo(52).”

(52) Nghê Hạng Hạo (倪项昊 – ní xiàng hào). Sở dĩ Thiên Tôn không biết Nghê Hạng Hạo là ai, thậm chí còn nổi đóa lên đánh lão đầu này là vì mỗi lần lão xuất hiện đều giới thiệu tên mình là Nghê Hạng Hạo, mỗi tội nói nhanh quá nghe lại thành Ngươi thân mật (你相好 – nǐ xiāng hǎo – Người tình của ngươi) cho nên mới bị ăn đập nhiều như thế.

“Vậy ngươi phải nói cho đúng chứ.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói, “Nói ngươi họ Nghê, tên là Hạng Hạo không được hả, uổng công khổ sở bị ăn đòn nhiều như vậy.”

Thiên Tôn khoanh tay gật đầu đứng ở một bên.

Triển Chiêu vô cùng băn khoăn, vừa nãy bản thân còn đạp lão đầu một cước, cái tên này rất dễ gây hiểu lầm nha, còn tưởng đây là một lão háo sắc đấy!

Lão nhân gãi đầu, “Đây vốn không phải tên thật của ta nha, ta lúc đầu gọi là Nghê Hạng, sau đó Yêu Vương giúp ta đổi tên, nói là thêm một chữ Hạo, mong ước luôn bình an.”

Khóe miệng mọi người giật giật một cái – Gì?

Nghê Hạng Hạo cũng không quá để ý, đứng dậy phủi đi lớp bụi bặm trên quần áo, nói, “Lúc nhỏ ta có làm vài chuyện trộm vặt, một lần may mắn đụng phải Yêu Vương, ngài ấy nói ta cuối cùng bởi vì tham tiền tài lại bất nghĩa cho nên đoản mệnh, ta liền hỏi ngài liệu có cách nào hóa giải hay không. Yêu Vương nói sửa một chút tên của ta, ở phía sau viết thêm một chữ Hạo nữa là được! Còn nói ta sau này nếu gặp người khác, đặc biệt là đồ đệ Tiểu Du của ngài ấy thì nhất định phải lớn tiếng nói ra tên mình, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi… Ai nha, từ lúc Yêu Vương sửa lại tên cho ta, ta liền gặp được may mắn! Cả đời này coi như là vô số lần thuận buồm xuôi gió, mỗi lần để Thiên Tôn đánh là y như rằng vận khí phía sau sẽ đặc biệt tốt!” Vừa nói vừa nằm ngã chỏng vó ngẩng mặt lên nói, “Thiên Tôn mau đánh ta!”

Nói còn chưa dứt lời, Ngũ gia nhấc chân đạp vào mặt hắn, “Ít kêu tên sư phụ ta đi, tên ngươi sau khi đổi lại nghe thật biến thái!”

Mọi người cũng đồng dạng biểu hiện ghét bỏ – Hóa ra là tình nguyện bị đánh!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play