*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ruby

Ân Hậu và Triệu Phổ từ trên núi xuống, vốn là chuẩn bị trở về hoàng cung, mới vừa đi được mấy bước, Ân Hậu liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Triệu Phổ quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng ngẩng đầu nhìn về chân trời thì thấy từ phía chân trời xuất hiện một điểm trắng, đang chậm rãi đến gần...

"Trở về cũng rất nhanh." Triệu Phổ nhìn Hải Long Tích màu trắng càng lúc càng rõ, tâm tình tốt hơn không ít, thư ngốc nhà hắn và Tiểu Tứ Tử đã trở về... Đúng rồi, còn có đồ đệ ngốc Tiểu Lương Tử nữa.

Ân Hậu nhìn Yêu Yêu càng bay càng gần, gương mặt nguyên bản không có biểu cảm gì xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười.

Khi Yêu Yêu còn đang lượn vòng trên đầu, Triệu Phổ liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng bay xuống.

Theo lý mà nói, y phục màu trắng cùng mái tóc dài màu bạc, nội lực cao như vậy, hẳn là Thiên Tôn, nhưng Cửu Vương gia lại cảm thấy người này hình như không phải Thiên Tôn...

Không đợi Triệu Phổ suy đoán, chỉ thấy một bạch ảnh khác cũng đáp xuống, đứng ngay đối diện với hắn, không phải chính là Thiên Tôn sao, còn một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay hỗ trợ đỡ Công Tôn.

Triệu Phổ ngây người, muốn xem thử bạch y nhân đầu tiên nhảy xuống là ai thì thấy bạch ảnh kia liền nhào về phía Ân Hậu, còn nghe thấy âm thanh nhỏ xíu hình như là đang gọi, "Cung chủ a a a a a a a!"

Ân Hậu đỡ trán, liếc Bạch Long Vương vẻ mặt đầy hưng phấn đu trên vai mình —— đã lâu không gặp mà vị này vẫn như thế này...

Tiểu Tứ Tử được Thiên Tôn thả xuống đất, nghiêng đầu quan sát Bạch Long Vương sau khi nhìn thấy Ân Hậu thì vẻ mặt viết rõ mấy chữ "vui quá, vui quá", thật sự rất giống thỏ con!

Cái đầu nhỏ của Tiểu Tứ Tử liền xoay chuyển một vòng... như vậy cũng có thể trở thành cao thủ nha! Vậy sau này có phải Tiểu Tứ Tử cũng có thể...

Không biết có phải đoán được tâm sự của Tiểu Tứ Tử không, Thiên Tôn đột nhiên xích lại gần nhỏ giọng nói, "Khi hắn còn bé so với cháu còn giống nắm gạo nếp hơn, đánh không lại liền khóc nhè!"

Tiểu Tứ Tử há to miệng —— thiệt sao?

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái với bé.

Công Tôn ở một bên nhìn thấy rõ ràng, lặng lẽ đem nhi tử đang tưởng thật mà bắt đầu khát khao về tương lai kéo về một chút...

Ân Hậu vươn tay túm cổ áo Bạch Long Vương kéo xuống khỏi vai mình, đánh giá một chút rồi hỏi, "Sao ngươi lại để lão quỷ bắt được? Ngươi không phải là thỏ sao? Sói đến còn không chạy?"

Thiên Tôn đứng bên cạnh liền liếc một cái.

Bạch Long Vương vội vàng trốn ra sau Ân Hậu.

Ân Hậu nhìn nhìn động băng phía sau, nghĩ nghĩ, nói với Bạch Long Vương, "Ngươi tới vừa đúng lúc, có chút đồ cho ngươi xem."

"Xem cái gì?" Bạch Long Vương tò mò.

Ân Hậu nói xong, liếc nhìn Thiên Tôn không biết đã đến bên cạnh mình từ khi nào, hai người tựa hồ trao đổi ánh mắt, Thiên Tôn liền không nhanh không chậm khoát tay... đẩy Bạch Long Vương một cái.

Mọi người chợt nghe thấy một tràng tiếng "A a a a a..." như muỗi kêu... Bạch Long Vương lăn từ trên sườn dốc vào thẳng trong động băng. Bởi vì sườn dốc đặc biệt trơn nên Bạch Long Vương trực tiếp trượt một hơi đến đáy động, ngồi bẹp trên mặt băng.

Thiên Tôn và Ân Hậu ôm cánh tay nhìn thoáng vào thăm dò, hài lòng gật đầu, cảm thấy hiệu quả khá tốt.

Triệu Phổ và Công Tôn không nói gì nhìn hai người này, lần thứ hai xác định —— căn bản không phải chỉ có Thiên Tôn khi dễ Bạch Long Vương, là cả hai người cùng nhau luyện tập khi dễ người khác!

Thiên Tôn và Ân Hậu đang nhìn, chợt cảm giác trên đùi bị ai đẩy một cái.

Hai người hơi sửng sốt quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngước mặt, phồng má hầm hầm nhìn hai người.

Thiên Tôn gãi đầu, Ân Hậu yên lặng gãi cằm —— Ai nha má ơi! Bé mập mang theo sát khí...

Khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ cưỡi ngựa chạy đến chỗ động băng thì nhìn thấy cảnh này.

Ngũ gia xoay người xuống ngựa, Trâu Lương chạy đến bẩm báo tình huống với Triệu Phổ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đến bên cạnh Thiên Tôn bọn họ, nhìn Tiểu Tứ Tử trước.

Triển Chiêu hỏi Ân Hậu cùng Thiên Tôn, "Làm sao vậy?"

Lâm Dạ Hỏa ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, chọt chọt hai má phồng lên của bảo bối —— ai nha, ai chọc bé mập tức giận rồi!

Tiểu Tứ Tử kéo tay áo Lâm Dạ Hỏa cáo trạng, "Tôn Tôn và Ân Ân xấu lắm, khi dễ Long Long."

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Thiên Tôn, Triển Chiêu cũng nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu và Thiên Tôn lần thứ hai thò người vào trong động nhìn thoáng qua, trong cổ họng đều phát ra một tiếng "khục", như là đang nhịn cười.

Mọi người tò mò cũng nhìn vào trong động, chỉ thấy Bạch Long Vương lúc này đang bám trên sườn dốc dưới đáy động, ngước mặt nhìn lên trên, sườn dốc quá trơn nên không lên được.

Phía dưới trắng xóa một mảnh, hơn nữa Bạch Long Vương cũng trắng như tuyết, giống hệt như một con thỏ lớn nằm sấp trên nền tuyết trắng, quả thật rất thú vị.

Triệu Phổ vẫn chưa hiểu lắm, hỏi Công Tôn, "Đây là ai vậy? Tuyết yêu?"

Công Tôn nói cho hắn biết vị này chính là Bạch Long Vương trong truyền thuyết.

Khóe miệng Triệu Phổ co giật hai cái, đây là Bạch Thỏ Vương mới đúng... Tiếng tăm với thực tế không giống nhau tý nào... Trong truyền thuyết rõ ràng là long thần chuyển thế.

Tiểu Lương Tử thay hài, cùng Tiểu Tứ Tử đồng thời đi xuống, đưa hài buộc chân cho Bạch Long Vương.

Bạch Long Vương mang hài vào vừa xoay vòng tại chỗ vừa cảm khái, "Cái này thật thông minh! Ai nghĩ ra vậy?"

Lúc này những người khác cũng lục tục đi xuống.

Sau khi Bạch Ngọc Đường xuống đến đáy động, nhíu mày nhìn trên đỉnh, lại nhìn mặt đất, trên mặt có chút hoang mang.

Triệu Phổ nhìn thấy sắc mặt của Bạch Ngọc Đường, liền nói, "Thanh Lân cũng phát hiện."

Ngũ gia nhíu mày, "Quả nhiên không phải ảo giác của ta..."

"Ảo giác gì?" Công Tôn tò mò.

Triển Chiêu chỉ chỉ đỉnh động, "Cảm giác đỉnh động so với lần đầu tiên chúng ta đến đây cao hơn một chút."

"Nguyên nhân là vì mặt băng dưới chân chúng ta đã giảm xuống nửa tấc." Triệu Phổ trả lời.

"Tầng băng đang tan sao?"

"Chắc là không nhanh như vậy, hẳn là do lúc trước chúng ta thường xuyên ra vào để dọn những rương sắt, lại đốt không ít đuốc nữa." Triệu Phổ đưa tay sờ sờ tường băng, "Nhưng lớp băng đang tan ra là sự thật."

Lâm Dạ Hỏa đến gần kiểm tra mấy cỗ thi thể nằm sát trong tường băng. "Cứ cảm thấy có thể sống lại bất kỳ lúc nào vậy..."

"Thứ này rốt cuộc là nguyên lý gì?" Công Tôn thuận tay gõ mặt băng.

"Nếu băng tan hoàn toàn, vậy phỏng chừng Cuồng Thạch Thành... không phải, nói chính xác thì toàn bộ Tây Vực đều gặp nguy hiểm." Bạch Long Vương áp sát vào mặt băng nhìn thi thể bên trong, lẩm bẩm. "Chú giáp hoạt thi... đúng là lắm chuyện rối ren."

Ân Hậu bảo Triệu Phổ lấy miếng hổ phù ra cho Bạch Long Vương xem.

Bạch Long Vương nhìn thoáng qua, hỏi, "Các ngươi tìm được bao nhiêu băng sĩ bất tử?"

"Đại khái tầm bốn mươi vạn." Triệu Phổ trả lời.

Bạch Long Vương lại quay đầu lại nhìn động băng, "Nơi này đại khái có bao nhiêu?"

"Cái này không dễ tính." Triển Chiêu cảm thấy rất khó xử. "Phía sau lớp băng hơi dày một chút liền nhìn không thấy được thứ gì bên trong rồi."

"Phía sau còn có hồ băng." Triệu Phổ bổ sung một câu.

"Hồ băng?" Bạch Long Vương nhíu mày, "Quy mô lớn không?"

Mọi người đơn giản dẫn Bạch Long Vương đi xem một vòng.

Sau khi xem xong, Bạch Long Vương chỉ lắc đầu. "Không ổn, dựa theo quy mô này thì số lượng chú giáp hoạt thi không ít, số lượng băng sĩ bất tử không đủ..."

Ân Hậu và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, lúc trước hai người họ cũng phát hiện, tình hình bây giờ đã trở nên khó đối phó, quả thật không ổn!

Thanh âm của Bạch Long Vương vốn đã nhẹ, lúc này lại còn lầm bầm trong miệng, chẳng khác nào muỗi hay ong kêu, đám người Triển Chiêu nghe không rõ, có chút sốt ruột.

Thiên Tôn vỗ vỗ vai Bạch Long Vương, "Ngươi hẳn là biết năm đó dùng băng sĩ bất tử như thế nào chứ? Đoạn thời gian đó Yêu Vương và sư phụ ngươi lăn lộn rất thân mà."

Bạch Long Vương nghe Thiên Tôn nhắc đến sư phụ Nham Tâm của mình thì cảm xúc dâng trào, đôi mắt hồng hồng.

Mọi người cả kinh lui lại phía sau nửa bước, một đại cao thủ thế này mà nói khóc là khóc?!

Ân Hậu nhìn trời, Thiên Tôn vươn tay kéo hai bên da mặt Bạch Nhất Thanh, "Ngươi cái tên không dùng được dễ bị ức hiếp này! Tức chết ta!"

Bạch Long Vương bưng hai má than thở, "Người ta nhớ đến sư phụ nên đau lòng mà..."

Bạch Ngọc Đường vươn tay kéo Thiên Tôn qua một bên, cứu Bạch Long Vương hai má đã bị nắm đến đỏ bừng. Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, "Bằng không chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống thương lượng một chút?"

Triệu Phổ gật đầu.

Mọi người mới vừa ra khỏi động băng thì thấy Trịnh Trường Không chạy đến tìm Triệu Phổ.

"Nguyên soái." Trịnh Trường Không bẩm báo lại với Triệu Phổ, "Hữu tướng quân đã trở lại, ta dẫn người ra ngoài đón."

Triệu Phổ gật đầu.

Đám người Triển Chiêu đi theo Triệu Phổ một đường về hoàng cung, đang hướng lên trên núi đi thì thấy ngoài cổng thành Cuồng Thạch Thành có một lượng lớn xe ngựa của quân Tống nườm nượp chạy đến, xe nào xe nấy đều dùng vải dầu bọc kín, không biết chở thứ gì, đoàn xe kéo dài rất xa đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

Công Tôn tò mò hỏi Triệu Phổ, "Chở thứ gì vậy?"

Cửu Vương gia mỉm cười, "Ngươi đoán ~ "

Công Tôn quay đầu lại nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Hai người này cũng tỏ ra nghi hoặc, Lâm Dạ Hỏa đưa tay dụi dụi mũi, "Hình như có mùi dược liệu."

Công Tôn gật đầu, "Ừ, ta cũng ngửi thấy, rất nhiều mùi hương trộn lẫn, xe này chở dược liệu gì mà nhiều như vậy..."

Bạch Long Vương cũng nhìn về dưới chân núi, lập tức mỉm cười gật đầu với Triệu Phổ, "Cửu Vương gia quả nhiên là chủ soái tài giỏi, nghĩ rất chu đáo."

Triệu Phổ cười ha hả, lại một lần nữa đánh giá vị Bạch Long Vương thoạt trông đặc biệt thật thà này, trong lòng ngầm hiểu, vị này hẳn là điển hình của kiểu người phẫn trư ăn lão hổ đi.

Thiên Tôn một bên lành lạnh buông một câu, ngoại trừ Ngọc Đường nhà ta ra thì kẻ nào da mặt càng trắng cái bụng càng đen!

Tiểu Tứ Tử đang được Lâm Dạ Hỏa ôm thấy mọi người đột nhiên xoay mặt qua nhìn bụng bé chằm chằm, vội vàng lấy tay che lại!

...

Trở lại trong viện, trước tiên Triệu Phổ để mọi người đi xem thử cỗ thi thể bị đốt cả một đêm thành than đen kia.

Triển Chiêu cầm kẹp gắp than gõ một chút, chợt nghe hai tiếng "đương đương", hóa ra thi thể màu đen này đã trở nên cứng như sắt.

Nhưng kỳ quái chính là, bị lửa thiêu suốt cả một đêm mà da của thi thể kia vẫn như cũ. Bình thường tình huống này hẳn là xương cốt đều bị đốt thành tro mới đúng chứ. Tại sao ngay cả da cũng vẫn còn mà chỉ là bị đốt cháy đen thôi? Càng thần kỳ chính là bề ngoài thi thể vẫn có thể quan sát thấy những hoa văn đồ án kia rõ ràng... Trông giống hệt như hoa văn trên thân của chú giáp hoạt thi trên tấm bia tiên tri, chỉ là lúc này đã không còn bốc cháy mà thôi.

Xuyên qua khe hở của hoa văn nhìn vào trong, bên trong thi hài trống không! Cả một đêm bị hỏa thiêu, chú giáp hoạt thi chỉ còn lại một lớp da bên ngoài... một lớp da cứng như sắt.

"Cứng không?" Bạch Long Vương vươn tay lấy cây kẹp than trong tay Triển Chiêu, dùng sức gõ xuống lớp da kia, chợt nghe "bang" một tiếng... cây kẹp sắt gãy thành hai đoạn, nửa thanh trên bay lên không trung, mang theo tiếng gió vù vù lộn vài vòng rồi rơi xuống đất.

Nhìn lại túi da kia, không chút sứt mẻ! Ngay cả dấu va chạm cũng không có.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc —— đã bị đốt thành như vậy mà vì sao còn cứng đến thế?

"Cái gọi là chú giáp hoạt thi, vấn đề nằm ngay ở lớp da này." Bạch Long vương chỉ vào những hoa văn từng vòng từng vòng bao trùm thi thể, "Những hoa văn này được tạo thành như thế nào có biết không?"

Tất cả mọi người lắc đầu.

"Các ngươi nhìn thấy qua trứng bắc thảo chưa?" Bạch Long Vương nghiêng đầu.

Mọi người lặng lẽ liếc nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu không yếu thế, trừng ngược lại —— nhìn cái chi! Làm như các ngươi chưa từng ăn vậy!

Tiểu Tứ Tử giơ tay, "Cháu thấy rồi!"

"Nguyên lý hình thành những hoa văn này cũng cùng một dạng!" Bạch Long Vương thuận tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử, nói tiếp, "Chú giáp hoạt thi là phát minh của một quỷ vu man tộc vào thời kỳ chiến loạn. Khi đó ta còn nhỏ, vừa mới đến chỗ sư phụ, vùng Tây Vực đã trải qua thời kỳ hắc ám suốt năm năm khi man tộc hỗn chiến. Khi đó tai họa vu sư hoành hành khắp Tây Vực, vu thật vu giả khiến cho nơi nơi gà chó không yên. Trong số những quỷ vu đó phỏng chừng các ngươi cũng từng gặp qua vài đại diện rồi, ví dụ như Bạch Cơ tộc..."

Mọi người vừa nghe thấy Bạch Cơ tộc thì mí mắt bắt đầu co giật, nhớ tới tên Bạch Cơ tác yêu tác quái dở sống dở chết ở một loạt vụ án lúc trước thì lửa giận đầy bụng.

Tiểu Tứ Tử vội vàng ôm chân Triệu Phổ —— bé ghét nhất nhất nhất nhất nhất Bạch Cơ!

"Man tộc thiện chiến, nhưng dũng mãnh có thừa trí tuệ không đủ, bọn họ thường không nghe chỉ huy tùy ý tàn sát, hơn nữa rất dễ bị châm ngòi. Đến cuối cùng, giữa man tộc nội đấu nghiêm trọng, mắt thấy sẽ diệt tộc. Đồng thời, các nước Tây Vực liên minh tập hợp trăm vạn binh mã, chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ man tộc." Bạch Long Vương nói xong, giơ tay chỉ thi thể bị thiêu dưới đất, "Một quỷ vu nào đó của man tộc mới nghĩ ra thứ chú giáp hoạt thi này. Bọn họ đem thi thể của toàn bộ man tộc chết trong chiến trận năm đó tập trung lại rồi ngâm trong dược thủy. Đại khái một tháng sau, bên ngoài những thi thể kia liền hiện ra những đồ án đó, nội tạng và xương cốt đều bị hòa tan, chỉ còn lại lớp da bên ngoài."

Nghe Bạch Long Vương miêu tả, trên mặt mọi người liền xuất hiện vẻ ghê tởm, Công Tôn bịt kín hai tai Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu thì che tai Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia bắt lấy móng mèo không cho mèo nhà mình làm rộn, những người khác thúc giục Bạch Long Vương nói tiếp.

"Thứ da này khi vớt ra khỏi dược thủy thì rất mềm, sau khi phơi nắng cho khô liền có độ cứng không khác mấy với nhuyễn giáp, vả lại độ co giãn vô cùng tốt, có thể kéo rộng ra từ miệng rồi từ đó mặc vào người, cơ hồ có thể hoàn toàn sát hợp với da của mình. Loại nhuyễn giáp này, đao thương bất nhập!" Bạch Long Vương nói tới đây, nội dung câu chuyện lại thay đổi, "Bất quá, trên đời này không có thứ gì có được mà không cần phải trả giá... Một thân nhuyễn giáp này, có kịch độc!"

"Kịch độc?"

Công Tôn ở một bên gật đầu, "Đúng vậy, trứng bắc thảo ăn nhiều không tốt... đặc biệt tiểu hài nhi không nên ăn."

Tất cả mọi người đều bị hắn chọc cười.

Triển Chiêu hỏi Bạch Long Vương, "Cái gọi là chú giáp hoạt thi, nghĩa là nói lớp da người kia là chú giáp, người mặc nó vào cuối cùng sẽ biến thành hoạt thi?"

Bạch Long Vương mỉm cười, vươn tay vỗ vai Triển Chiêu, "Thông minh!"

Triệu Phổ nhíu mày, "Không lẽ nhiều năm như vậy mà vẫn không chết?"

"Ta chưa nói họ là sống hay chết, sau một trăm năm họ thành thế nào thì ta không chắc nhưng dáng vẻ của họ một trăm năm trước ta biết rất rõ. Bởi vì trúng độc nên họ trở nên điên dại, nghe lệnh chỉ huy công kích kẻ địch. Bởi vì đao thương bất nhập nên sức chiến đấu kinh người, không cần ăn hay uống, không biết sợ hãi không cần nghỉ ngơi..."

Nghe đến đây, mấy người tham gia quân ngũ đều nhịn không được lắc đầu, "Vậy còn đánh cái gì?"

"Trên đời này không có loại năng lực nào có được mà không cần phải trả giá đắt, cũng không tồn tại kẻ không có nhược điểm... Nói tới nói lui, nhược điểm của chú giáp hoạt thi là lửa?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

"Đích thực là lửa, nhưng muốn thiêu hủy không dễ! Lớp da người ngâm qua dược thủy không đốt được, chỉ có đồ án trên da mới có thể bị đốt! Vậy nên nếu những binh lính này mặc vào y phục khó đốt, lại đeo thêm mặt nạ...Cơ bản không tồn tại nhược điểm."

Công Tôn nghe vậy thì có chút tuyệt vọng thay các nước Tây Vực năm đó, hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cũng may, khi tuyệt vọng nhất, cả Tây Vực rộng lớn vẫn có mấy người thông minh. Bọn họ nói với vương các nước có một người có thể cứu được thương sinh khắp Tây Vực."

Mọi người nghe đến đây, liên kết với hồi ức của Thiên Tôn và Ân Hậu khi còn bé, đồng thanh hỏi, "Ngân Yêu Vương?"

Bạch Long Vương gật đầu.

"Lúc trước kỳ thật Yêu Vương chưa từng đối phó qua chú giáp hoạt thi, nhưng kiến thức của hắn rất rộng rãi, hắn đã từng xem qua những tấm bia tiên tri ở Tiên Tri Cốc." Khi Bạch Long Vương nói đến Yêu Vương, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, "Thật ra vu họa đã có từ thời Hán, có rất nhiều vu chú thuật đã thất truyền, đời này của chúng ta đã không còn những đại vu sư có năng lực như thần như quỷ khai thiên tích địa, bất quá những kẻ sau này dựa qua đôi câu vài lời lưu lại mà học được chút ít sơ sài. Ngâm chú giáp hoạt thi vào dược thủy là căn cứ vào dược phương mà quỷ vu cổ đại lưu lại để điều phối. Nếu cổ đại có chú giáp hoạt thi hoành hành, vậy vì sao không có gì ghi lại rõ ràng, điều này chứng tỏ thời gian chúng tồn tại ở thời cổ đại cũng rất ngắn, cũng không thực sự đổi thay được điều gì. Một thứ đồ vật cơ hồ bách chiến bách thắng như vậy, vì sao thời gian tồn tại lại ngắn đến thế?"

Tất cả mọi người hiểu ra, "Bởi vì tồn tại thứ khắc được nó!"

"Yêu Vương dựa trên tấm bia tiên tri, không chỉ tìm được chú giáp hoạt thi mà còn tìm được khắc tinh của chúng, băng sĩ bất tử!" Bạch Long Vương nói đến đây, cười lắc đầu, "Cái gọi là tuyệt lộ có đôi khi lại chính là con đường phía trước! Cái bẫy dù trông có vẻ đặc biệt khó giải hay dễ giải, bất quá cũng chỉ là một cái bẫy mà thôi... Băng sĩ bất tử và chú giáp hoạt thi tương sinh tương khắc, nghe thần thần quái quái như vậy, nhưng thực ra... chỉ là một cái bẫy."

------------

Trứng bắc thảo: Món này thì chắc ai cũng biết rồi, đây là một món ăn từ trứng có nguồn gốc từ Trung Hoa. Tại Việt Nam thì món trứng này được làm từ trứng vịt, ủ trong một hỗn hợp từ đất sét, tro, muối, vôi, và trấu... trong nhiều tuần lễ, hay nhiều tháng. Ở Trung Quốc, người ta còn làm món này từ trứng cút và trứng gà.

Mặc dù trứng bắc thảo được cho là món ăn ngon, mát nhưng chúng gây ảnh hưởng đến hấp thu, tiêu hóa thức ăn trong cơ thể nên phụ nữ có thai, người già và trẻ em có tỳ dạ dày yếu không nên ăn. Theo khuyến cáo khoa học thì trứng bắc thảo có chứa một lượng chì nhất định, ăn nhiều có nguy cơ nhiễm độc chì.



Nhờ ơn vụ nào đó nên giờ wordpress bị khìn rồi, mặc dù bạn dùng Ultrasuft vô được nhưng cà lết quá nên không up bên wordpress được vì load không nổi =,= Sao không sống yên lành cho đời hủ nhờ vại ="=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play