Có lẽ là vì "Gần son thì đỏ, gần mèo thì ham ăn" chăng?
Chư vị cao thủ Khai Phong không biết biến thành ham ăn từ khi nào, ăn bữa tiệc tôm này, Chu Tử Nguyệt nhìn mà khó hiểu —— sức ăn thế này mà sao ai nấy đều gầy vậy nhỉ?
Một bữa cơm, ăn tôm ăn đến no là cảm giác gì? Chính là cảm giác hiện tại của mọi người... nói chính xác, là ăn tôm ăn đến no căng.
Tiểu Tứ Tử tựa vào ngực Công Tôn, để phụ thân xoa bụng cho bé, những người khác cũng cảm thấy hơi no.
Lúc này trời đã tối, Chu Tử Nguyệt đề nghị ra ngoài tản bộ, coi như tiêu thực sau khi ăn, có thể đến Quan Tinh Lâu uống chén trà, Bạch Lộc Trì buổi tối rất đẹp.
Tất cả mọi người cảm thấy đây là đề nghị hay, nhộn nhịp đứng dậy ra khỏi Thất Tinh Trang.
Thất Tinh Trì vào ban đêm càng thêm tươi đẹp, bảy màu rực rỡ ban ngày của nước hồ ẩn vào màn đêm, nước hồ phẳng lặng thống nhất một màu ánh trăng bàng bạc, một đường lên núi, bốn phía tựa như một mặt lại một mặt gương, những hồ ở gần thì phản chiếu bầu trời đêm, xa xa thì thuần một màu trắng bạc...
"Quan Tinh Lâu" chính là tòa tiểu lâu mà vừa rồi khi mọi người đi ngang qua Bạch Lộc Trì đã nhìn thấy, được xây dựng trên đỉnh núi, là tòa kiến trúc cao nhất khu vực này.
Mọi người chậm rãi lên đỉnh núi, theo Tiền Thiêm Tinh đi lên tiểu lâu.
Quan Tinh Lâu không có nóc, tiểu lâu có ba tầng, hai tầng phía dưới chỉ bày biện chút đồ đơn giản, chỉ có cái bàn, trên đặt không ít quyển trục, còn có bản đồ tinh tượng, xem ra là nơi Tiền Thiêm Tinh nghiên cứu tinh tượng. Mà tầng ba không có nóc, chỉ có rào chắn cao cỡ nửa người ở bốn phía, chính giữa có một cái bàn tròn, mấy chiếc ghế dựa, đều được làm từ trúc.
Lúc này gió đêm thổi nhẹ, màn đêm cũng dần dày lên, mọi người ngồi xuống nói chuyện phiếm, Chu Tử Nguyệt tự tay pha một ấm trà hoa
Tiền Thiêm Tinh còn chọc nàng, "Lúc này mới có chút dáng vẻ của nữ hài nhi."
Chu Tử Nguyệt cười vui vẻ, vươn tay vỗ vỗ sư phụ nàng, "Mọi người trò chuyện đi, ta đi đưa chút tôm cho bảo bối nhi nhà ta."
Triển Chiêu tò mò —— bảo bối nhà nàng là ai?
Lâm Dạ Hỏa ở một bên nhàn nhạt nói một câu, "Bảo bối nhà nàng không phải là Hi Cổ Lục sao?"
Tất cả mọi người bật cười, còn rất cưng chiều...
Tiền Thiêm Tinh cũng cười, "Dân phong ở Cuồng Thạch Thành vốn là như vậy, quen là được rồi."
Ân Hậu và Thiên Tôn đột nhiên hỏi, "Ngươi nếu thành thân sinh hài tử ở Cuồng Thạch Thành, vậy chẳng phải ngươi cũng là gả đi sao?"
Tiền Thiêm Tinh bưng chén trà nháy mắt mấy cái với hai người, ý là —— các ngươi đoán đi ~
Công Tôn từ lầu hai đi lên, cầm trong tay vài bức tranh tinh tượng do Tiền Thiêm Tinh vẽ.
"Lão gia tử nghiên cứu tinh tượng rất thâm sâu nha." Công Tôn vừa xem vừa tán thưởng, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử cũng hiếu kỳ xích lại xem.
Triệu Phổ đương nhiên không cảm thấy hứng thú mấy với sao trăng, lúc này cũng cơm no rượu say rồi, Cửu Vương gia vẫn tương đối nhớ thương đến chuyện sương mù Khiếu Lâm hơn.
Tiền Thiêm Tinh đi xuống tầng hai, cầm một số tư liệu lên, đặt xuống bàn, nói, "Những thứ này là nghiên cứu nhiều năm qua của ta về sương mù Khiếu Lâm."
Lâm Dạ Hỏa nhìn số lượng tài liệu không nhiều lắm, khó hiểu, "Lão gia tử, khoảng cách với lần đầu sương mù Khiếu Lâm xuất hiện đã qua gần cả trăm năm rồi, vậy mà tư liệu về sương mù Khiếu Lâm suốt một trăm năm qua chỉ có nhiêu đây?"
"Phải." Tiền Thiêm Tinh cũng có vẻ rất bất đắc dĩ. "Trong suốt một trăm năm nay, kỳ quan sương mù Khiếu Lâm xuất hiện tổng cộng không quá mấy lần, hơn nữa có đôi khi nghiên cứu hơn mười năm, mới vừa tìm ra được chút quy luật thì lập tức quy luật này liền bị phá vỡ."
"Quy luật?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Sương mù Khiếu Lâm này xuất hiện có quy luật sao?"
"Mới ban đầu thì ta cảm thấy là có, ví dụ như thời gian, thời tiết, tiết khí gì đó... Nhưng giống như nhau từ từ loại trừ hết, cuối cùng khái quát lại chỉ còn có một câu, sương mù Khiếu Lâm này xuất hiện, căn bản không có quy luật."
"Không có quy luật?" Triển Chiêu tò mò, "Không phải nói tuyết rơi vào xuân ấm thì sương mù sẽ xuất hiện sao?"
"Không phải lần nào cũng xuất hiện sương mù giống nhau." Tiền Thiêm Tinh lắc đầu, "Lúc xuất hiện đương nhiên là sương mù đầy trời, nhưng dãy Côn Lôn này núi non trùng điệp, sáng sớm chỉ cần dậy sớm một chút xem thử thì mười ngày ít nhất cũng phải đến năm ngày đều có sương sớm, hơn nữa sương mù còn rất dày, nhưng không hề thấy xuất hiện sương mù ở Khiếu Lâm! Mà về phần tuyết rơi, có nhiều lần đích thực là sau khi tuyết rơi sương mù nổi lên dày đặc, kết quả thấy được sương mù Khiếu Lâm. Nhưng cũng có đôi khi sương mù Khiếu Lâm xuất hiện mà tuyết không hề rơi."
"Thời gian cũng vậy, có khi ba năm năm xuất hiện một lần, có khi cách hơn mười năm mới xuất hiện một lần. Mặt khác sau khi xuất hiện thì thời gian tồn tại cũng khác nhau, giống như lần sớm nhất là lần man vương đánh vào kia, kỳ cảnh sương mù Khiếu Lâm tồn tại đến gần cả tháng, sau đó lần xuất hiện cách đây không lâu, cũng chính là lần Tử Nguyệt nhìn thấy, tồn tại chưa đến một canh giờ đã mất."
Triệu Phổ tò mò hỏi. "Có thể nào nó cùng nguyên lý với Hải thị thận lâu (*) không?"
(*) Đồng nghĩa với ảo ảnh – xem lại Long Đồ Án quyển 7 chương 157
Mọi người kỳ thật lần đầu tiên khi nghe thấy kỳ quan sương mù Khiếu Lâm, cũng nghĩ ngay đến Hải thị thận lâu.
Nhưng Tiền Thiêm Tinh lại lắc đầu, "Hải thị thận lâu có quy luật, mỗi lần đều xuất hiện tại cùng một khoảng thời gian và địa điểm, Khiếu Lâm Quan không phải, hơn nữa..."
Mọi người nhìn lão đầu nhi, ý là —— ngài đừng tạm dừng như vậy, làm ơn nói một hơi cho hết đi!
Tiền Thiêm Tinh cầm một hộp gấm được tạo hình trông như quyển trục, trước đem đầu có khóa hướng về phía mình, "Có đôi khi xuất hiện như thế này." Nói xong xoay hộp về phía đối diện, vẫn là đầu có khóa hướng về phía mình, "Nhưng có đôi khi lại là thế này."
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, "Ý là, hướng của cửa ra khác nhau sao?"
Tiền Thiêm Tinh gật đầu, "Đúng vậy! Đây là điều quỷ dị nhất."
Công Tôn tiên sinh vuốt cằm lắc đầu, "Ta không tán thành lắm về cách giải thích như Hải thị thận lâu, Hải thị thận lâu không phải là thứ xuất hiện một cách vô căn cứ, phàm là những thứ xuất hiện trong Hải thị thận lâu thì trong vòng vài dặm, tại nơi nào đó nhất định có đồ thật. Trong đại mạc xuất hiện một chiếc thuyền hay trên biển xuất hiện một tòa cung điện, bất luận nhìn thấy thần kỳ đến đâu thì ở nơi nào đó nhất định có thể tìm thấy được chiếc thuyền đó hay tòa cung điện kia, đó là những thứ thật sự có tồn tại. Nhưng tìm khắp toàn bộ Tây Vực lẫn Trung Nguyên cũng không có quan ải Khiếu Lâm Quan nào cả!"
"Chính xác." Tiền Thiêm Tinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. "Quan ải này cực kỳ hùng vĩ, quy mô có thể sánh bằng Nhạn Môn Quan."
Mấy vị tướng lãnh đang ngồi đều gật đầu —— chưa từng nghe qua có quan ải nào như vậy.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng liền nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn.
Hai lão đầu nhi lúc này đang ngửa mặt ngắm sao, tựa hồ chẳng mấy hứng thú với sương mù Khiếu lâm.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tuổi tác của Tiền Thiêm Tinh cũng chẳng chênh lệch là bao với Ân Hậu và Thiên Tôn, Tiền Thiêm Tinh không biết thì phỏng chừng nhị lão cũng không biết.
"Có thể là quan ải thời cổ không?" Công Tôn hỏi, "Giấu ở trong núi?"
Tiền Thiêm Tinh mỉm cười, "Nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có một loại khả năng này... quả thật có một tòa Khiếu Lâm Quan được giấu trong vùng núi Côn Lôn, kiến tạo trên một con đường mà thế nhân không ai hay biết."
"Không có chút xíu quy luật nào sao?" Công Tôn lẩm bẩm, cảm thấy kỳ quái.
Tật xấu ngừng lại giữa chừng của Tiền Thiêm Tinh lại tới, nhẹ nhàng quơ quơ ngón tay với mọi người, "Nếu nhất định phải nói thì có lẽ là có một cái."
Tất cả mọi người híp mắt nhìn lão đầu —— đáng lý ra ngài phải nói sớm chứ?!
Tiền Thiên Tinh vươn tay chỉ chỉ không trung, "Có mấy vì sao mỗi lần xuất hiện thì Khiếu Lâm Quan cũng sẽ xuất hiện."
"Sao?" Mọi người theo bản năng đều ngẩng mặt lên.
Sao trời đại mạc này vốn chính là đặc biệt sáng chói, cảm giác như màn sao dày đặc trên trời gần ngay trước mắt, người Trung Nguyên không thể nào thấy được cảnh này. Hơn nữa Bạch Lộc Trì lại ở ngay đỉnh núi, ngồi trong Quan Tinh Lâu ngẩng mặt ngắm sao, cảm giác như vô số những đốm sáng lớn nhỏ chỉ ở cách đầu mình có mấy trượng, giống như chỉ cần dùng sức nhảy lên một chút thì có thể tóm xuống cả một chuỗi.
"Là mấy ngôi sao này phải không?" Công Tôn chỉ vào một tấm bản vẽ, Tiền Thiêm Tinh đặc biệt vẽ riêng ra một chòm sao, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy có tổng cộng tám ngôi, dùng mực đỏ vẽ một sợi dây nối tất cả liền lại, thoạt nhìn giống chữ "Môn" (门).
Công Tôn hơi cau mày, lẩm bẩm thì thầm một tiếng, "Đây là Quỷ Môn Tinh trong truyền thuyết sao?"
Tiền Thiêm Tinh gật đầu, "Tiên sinh quả nhiên có nghiên cứu tinh tượng!"
"Quỷ Môn Tinh?" Triển Chiêu cảm thấy cái tên nghe có chút nguy hiểm.
"Về Quỷ Môn Tinh có rất nhiều cách nói." Tiền Thiêm Tinh giải thích cho mọi người. "Có cách nói là tinh tượng của những ngày mười lăm tháng bảy hằng năm, cũng có người nói là một chòm sao cố định, còn có chính là loại tinh tượng có kết cấu kiểu chữ "Môn" này. Từ xưa đến nay có rất nhiều cách giải thích lộn xộn, không có một cách giải thích cố định nào. Nhưng chỉ có một cách giải thích không thay đổi, cái gọi là "Quỷ Môn Tinh thấy quỷ cửa mở", một khi tinh tượng này xuất hiện, nhất định sẽ mang đến tai họa."
Tất cả mọi người nhìn chữ "Môn" quỷ dị trên tranh vẽ kia.
"Nhìn bên kia." Tiền Thiêm Tinh nói xong, vươn một ngón tay chỉ về phía bầu trời Tây Bắc.
Mọi người ngưỡng mặt lên, nhìn theo hướng ngón tay Tiền Thiêm Tinh chỉ, cẩn thật quan sát một chút, lại cầm lấy bản vẽ so sánh.
"Á, có thật!" Tiểu Lương Tữ giơ tay lên vẽ trên không trung, "Còn rất rõ ràng nữa!"
"Bây giờ vẫn chưa thật sự rõ đâu!" Tiền Thiêm Tinh đáp, "Khi sương mù Khiếu Lâm thật sự xuất hiện, mấy ngôi sao này sẽ cực kỳ sáng, cực kỳ rõ ràng. Mà giữa chữ "Môn" còn có một loại tinh vân nhìn giống hệt như mặt quỷ vậy."
"Kinh khủng như thế?" Lâm Dạ Hỏa nhíu mày.
"Kinh khủng hay không kinh khủng thì phải xem ngươi nghĩ như thế nào." Tiền Thiêm Tinh cười cười nói. "Thật ra tinh tượng nói ra thật sự không nhất thiết đáng tin hoàn toàn, tinh tượng biến hóa có quy luật, cát hung họa phúc là thuộc về thời vận chứ không phải quy luật. Thường thì tinh tượng biến hóa thì thứ nó ảnh hưởng chính là khí hậu thủy triều linh tinh mà thôi."
Lại uống trà một lúc, Tiểu Lương Tử đột nhiên đứng lên, chỉ vào mấy tiểu tư cách đây không xa đang bận rộn, hỏi Tiền Thiêm Tinh, "Lão gia tử, họ đang phơi đường sao?"
Mọi người vừa nghe thấy chữ "đường" thì tinh thần lại hưng phấn lên mấy phần —— đó chẳng phải là Tinh Tinh Đường trong truyền thuyết?
Tiền Thiêm Tinh vẫy tay về phía xa xa, vừa nói, "Được phơi từ tối hôm qua, đã khô rồi, các ngươi mang một chút về mà ăn."
Chỉ chốc lát sau, một tiểu tư bưng một cái khay đến, bên trên có mấy cái gói to rất đẹp.
Tiền Thiêm Tinh như đang dỗ tiểu hài nhi mà chia kẹo đường cho cả đám.
Thiên Tôn cũng chạy lại, vừa định lấy một bao thì ai ngờ Ân Hậu thoáng cái liền cầm hết cả hai bao còn lại.
"Lão quỷ! Ngươi lại cướp đường của ta!"
Thiên Tôn hét lên, Ân Hậu đã nhảy vọt xuống lầu.
Thiên Tôn nhanh chóng đuổi theo, hai vị tuyệt thế cao thủ rượt đuổi nhau chạy vòng vòng quanh Bạch Lộc Trì, trên mặt hồ, Yêu Yêu ngưỡng cổ, cùng một đám thiên nga bơi qua bơi lại với nhau.
Tiểu Lương Tử ngồi không yên, cũng nhảy xuống lầu, đến bên hồ chơi đùa với hai lão gia tử.
Triển Chiêu mở một gói to, lấy một viên kẹo đường ra, kinh ngạc, viên Tinh Tinh Đường này làm thành hình ngôi sao sáu cánh, viên đường trong suốt sáng lấp lánh, màu đen cứng rắn, bên trong viên đường có tinh vân và biển sao.
"Oa..." Lần đầu tiên Tiểu Tứ Tử nhìn thấy loại kẹo đường này, cầm lên, giơ lên trên không trung so sánh... Tinh Tinh Đường vừa được giơ lên, liền hoàn mỹ hòa nhập vào bóng đêm, giống như thực sự là sao trời hái xuống từ không trung.
Bạch Ngọc Đường cũng thán phục với tài nghệ làm kẹo đường này.
Triển Chiêu thả một viên vào trong miệng, chép môi, ngậm miệng lại rơi vào trạng thái hạnh phúc, hai khóe môi liền vểnh lên.
"Ừm." Triệu Phổ cũng ăn một viên, gật đầu. "Không tồi."
Ngũ gia bình thường ngoại trừ kẹo bạc hà đôi khi Tiểu Tứ Tử cho hắn ăn để đỡ buồn nôn ra thì cho tới bây giờ đều không đụng đến kẹo đường.
Nhét một viên vào miệng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nở nụ cười, hắn nhớ đến cảnh khi còn bé Thiên Tôn ép hắn ăn đường.
Triển Chiêu cũng nâng cằm, nhớ về thời thơ ấu ở Ma Cung. Trong Ma Cung, các vị lão đầu lão thái thường hay cho hắn ăn đường, Ân Lan Từ luôn sợ hắn ăn đến hỏng răng, mỗi ngày đều phải lục soát người một lần, mỗi lần lục ra ít nhất cũng phải mấy túi đường quả.
Lúc này, giữa trời đêm bỗng nhiên xuất hiện vài vệt sáng màu lục lam, cảnh tượng tựa như ảo mộng, mọi người không ai nói gì, miệng ngậm đường, ngửa đầu nhìn sao trời, hoàn toàn đắm chìm vào không gian yên tĩnh mênh mông bát ngát này.
Một lát sau, Tiểu Tứ Tử đột nhiên kéo kéo tay áo Tiền Thiêm Tinh, hỏi, "Tiểu Tinh Tinh, người có thể dạy con cách làm Tinh Tinh Đường được không?"
Tiền Thiêm Tinh sửng sốt.
Những người khác cũng đều phục hồi tinh thần lại nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiền Thiêm Tinh cười nói, "Ta quả thật có phương pháp làm, bất quá kỹ thuật làm kẹo đường không phải dễ học như vậy."
Triệu Phổ trêu chọc Tiểu Tứ Tử, "Con học để làm gì chứ?"
"Muốn bán đường đường này ở Mãn Ký." Tiểu Tứ Tử nói.
Công Tôn chọc chọc Tiểu Tứ Tử, lắc đầu với bé, ý là —— đừng quấy, đây không chừng là phương pháp tổ truyền độc môn nhà người ta.
Tiền Thiêm Tinh tò mò hỏi, "Mãn Ký?"
Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Vâng, cửa hàng bán kẹo đường của con cùng người khác hợp tác bán."
Tiền Thiêm Tinh bị bé chọc cười ha hả, "Lợi hại, nhỏ như vậy đã có cửa hàng rồi? Muốn bán Tinh Tinh Đường ở Trung Nguyên sao?"
Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Muốn tất cả mọi người đều có thể ăn được."
Tiền Thiêm Tinh nhìn Tiểu Tứ Tử chằm chằm, có chút thất thần, thấp giọng nói, "Trước kia có người cũng từng nói, muốn ta bán loại kẹo đường này cho tất cả mọi người trong thiên hạ. Bất quá nhà ta từ đời tổ tiên vẫn luôn chọn cách quang gánh mà bán loại kẹo đường này, cho nên ta cũng không nghĩ nhiều."
"Như vậy ạ?" Tiểu Tứ Tử lại cầm lấy một viên đường, giơ lên trời ngắm, một con mắt nhắm lại, một con mắt mở ra nhìn, "Nếu tất cả mọi người có thể ăn được thì tốt quá."
"Vì sao lại muốn tất cả mọi người đều ăn được?" Tiền Thiêm Tinh dường như khá khó hiểu với ý tưởng của tiểu hài nhi này.
Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh trêu chọc lão đầu, "Lão đầu nhi, phương pháp làm kẹo đường này của người cực kỳ đáng tiền! Đem bán cho Mãn Mộ Hoa, hắn nhất định sẽ dùng cả đống tiền mua lại của người. Mặc dù hắn là gian thương bất quá rất biết làm ăn, kẹo đường này đẹp như vậy, nhất định có thể bán giá tốt."
Tiểu Tứ Tử còn đang nhìn viên đường, nghe thấy Lâm Dạ Hỏa nói, liền lắc đầu, "Đường đường này không bán giá cao cho hắn đâu, muốn bán giá rẻ nhất để tất cả mọi người đều ăn được."
Công Tôn lẫn Triệu Phổ đều bị phản ứng của lão gia tử làm giật mình, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau... làm sao vậy?
Tiểu Tứ Tử quay sang nhìn lão đầu, mở to mắt, chỉ chỉ sao trên đỉnh đầu, nói, "Sao trên trời ở đâu cũng có thể nhìn thấy được, cho dù không thể nhìn thấy, sao vẫn ở trên trời."
Tiền Thiêm Tinh gật đầu.
"Đường không phải thường xuyên có thể ăn được." Tiểu Tứ Tử quơ quơ viên đường trong tay, "Sau khi lớn lên tất cả mọi người đều không ăn đường nữa."
Tiền Thiêm Tinh lại gật đầu.
Triển Chiêu ôm cánh tay ngẫm nghĩ —— đúng vậy, tuy hắn thích ăn như vậy nhưng sau khi lớn lên cũng rất ít khi nghĩ đến muốn ăn đường gì đó.
Triệu Phổ cũng cảm thấy có chút thú vị, hỏi, "Đúng vậy, vì sao khi còn bé lại thích ăn mà trưởng thành lại không muốn ăn nữa?"
"Bởi vì đã biết hương vị nha." Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, "Là vị ngọt!"
Tất cả mọi người đều nhìn bé.
Tiểu Tứ Tử giơ viên Tinh Tinh Đường trong tay, "Ăn qua thứ này rồi, sau này chỉ cần nhìn thấy sao trời, cho dù không có đường cũng sẽ nhớ đến hương vị ngọt ngào."
Tất cả mọi người sửng sốt.
"Ăn đường này..." Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, "Cảm giác bầu trời tối đen không còn đáng sợ nữa! Nhìn thấy sao trời, chính là vị ngọt!"
Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa đều bị Tiểu Tứ Tử chọc cười.
Ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng vươn tay qua xoa đầu Tiểu Tứ Tử, cảm khái suy nghĩ của tiểu hài nhi thật thú vị.
Mà giữa tiếng cười của mọi người, Tiền Thiêm Tinh đã xuất thần...
...
Thời gian đảo ngược giống như tinh không trên đầu kia, lại nhớ tới cái đêm rất nhiều năm về trước.
Năm ấy, Tiền Thiêm Tinh còn nhỏ, đi lạc ở Thiên Sơn, chạy nhầm vào một sơn cốc nở rộ rất nhiều loài hoa.
Dưới màn sao, giữa rừng hoa, có một bạch y nhân dễ nhìn đang đứng.
Tiền Thiêm Tinh vươn tay dụi dụi mắt, ý nghĩ đầu tiên là —— lạc vào thần tiên cốc sao?
Đang nghĩ, người nọ không biết như thế nào đã xuất hiện ngay bên cạnh khiến cho Tiền Thiêm Tinh sợ tới mức làm rơi sọt đựng kẹo đường trong tay xuống đất.
Cái sọt rơi xuống đất, người nọ đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm kẹo đường trong sọt, sau đó người nọ vươn tay cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng.
Tựa hồ là thưởng thức hương vị xong, người nọ đột nhiên ngẩng đầu cười với Tiểu Thiêm Tinh, "Thì ra là tiểu bằng hữu bán Tinh Tinh Đường."
Tiền Thiêm Tinh lúc ấy cứ ngây người ra mà đứng, nhìn chằm chằm nụ cười trên gương mặt thần tiên không dời mắt.
Người nọ ăn một chốc, đột nhiên khoát tay, "Chờ một chút ha!"
Sau đó lại chợt lóe, không thấy.
Tiền Thiêm Tinh vội vàng lại dụi dụi mắt, chợt nghe thấy một loạt tiếng động lớn ầm ĩ, dường như là tiếng tiểu hài tử đang tranh cãi.
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nọ mỗi tay một bên dẫn theo hai tiểu hài nhi, chẳng khác nào dắt theo hai con thỏ con hướng về phía Tiền Thiêm Tinh chạy tới, hai tiểu hài nhi kia duỗi thẳng chân không chịu đi, nhìn rất bướng.
Rất nhanh, hai tiểu hài nhi bị đặt bên cạnh cái sọt đường, một người bạch y như tiểu tiên đồng, một người hắc y, cũng giống tiểu tiên đồng, chỉ là hơi béo...
Thần tiên kia vươn tay cho Tiền Thiêm Tinh một thỏi bạc, bốc một vốc đường, nhét vào miệng hai tiểu hài nhi đang có chút mất tự nhiên kia mỗi đứa một viên.
Hai người kia ngậm đường nhìn hắn, miệng còn rất bướng.
"Tiểu hài nhi mới ăn đường!"
"Đúng vậy!"
Vừa nói, mỗi đứa một tay cướp chỗ đường còn lại trong tay thần tiên, chạy đi.
"Ta là Ngân Yêu Vương, ngươi sống ở gần đây sao? Sau này thường xuyên đến đây bán kẹo đường nhé!"
Tiền Thiêm Tinh ngây ngốc nhìn người nọ, cân nhắc trong lòng —— Ngân Yêu Vương... thật sự không phải là người sao?
"Bạc nhiều, không có tiền thối." Tiền Thiêm Tinh sờ sờ trên người.
"Không cần thối." Yêu Vương khoát tay, lại cầm lấy một viên đường.
"Số tiền ấy đủ mua hết cái sọt này rồi, ngươi giữ đi." Tiền Thiêm Tinh chỉ chỉ sọt đường.
Lúc này, Ngân Yêu Vương nhìn Tiền Thiêm Tinh nở nụ cười, ngồi xổm xuống, đem viên đường trong tay nhét vào trong miệng Tiền Thiêm Tinh.
"Ngươi cầm sọt đường này xuống núi, nhìn thấy tiểu hài tử nào thì cứ phát mấy viên." Yêu Vương vừa nói vừa ngẫm nghĩ, "Không bằng ngươi đem phương pháp làm bán cho thật nhiều cửa tiệm tốt nhất có thể khiến cho tiểu hài nhi khắp thiên hạ đều được ăn loại đường này."
Tiền Thiêm Tinh không hiểu, "Vì sao?"
Yêu Vương cười một tiếng, tiếng cười kia Tiền Thiêm Tinh vẫn luôn nhớ rõ, tựa như gió hè thổi qua hồ sen, trong vắt, nhẹ nhàng, thoải mái...
"Tiểu hài nhi, ngươi có biết con người có thể sống bao nhiêu năm không?" Đột nhiên Ngân Yêu Vương hỏi một câu hỏi rất quái lạ.
Tiền Thiêm Tinh cau mày ngẫm nghĩ, "Ừm... bảy tám chục năm đi, nếu không bệnh không tai."
"Một nửa thời gian trong đó trời đều là tối đen!" Yêu Vương vươn tay chỉ chỉ không trung, "Ăn đường này rồi, sẽ không sợ bầu trời tối đen nữa."
Yêu Vương lại nhét một viên đường vào miệng Tiền Thiêm Tinh, ngón tay thon dài chọc chọc chóp mũi hắn, cười nói, "Đêm dài đằng đẵng, có đôi khi trời rất khó sáng, nhưng đừng lo, chỉ cần nhớ kỹ ngươi đã từng ăn đường..."
Tiền Thiêm Tinh nghiêng đầu nhìn Ngân Yêu Vương, cảm thấy thần tiên này đẹp mắt thì đẹp mắt, chỉ là ưa thao thao bất tuyệt...
Lúc này, bên ngoài sơn cốc truyền đến tiếng gọi của cha Tiền Thiêm Tinh.
Yêu Vương vỗ vỗ đầu hắn, "Sau này thường xuyên đến đây, làm bằng hữu với nhóm Tương Du nhà ta đi!"
Đợi Tiền Thiêm Tinh đáp lại cha mình một tiếng, lại quay đầu lại... người trước mắt đã không thấy đâu, xa xa, một người lớn đuổi theo hai tiểu hài nhi nghịch ngợm mà rống, "Hai ngươi lại giẫm lên hoa lan của ta!"
...
Tiền Thiêm Tinh có chút không nỡ mà chấm dứt hồi tưởng về một đoạn quá khứ xa xôi, vươn tay qua nhẹ nhàng sờ sờ Tiểu Tứ Tử đang ăn kẹo, thấp giọng nói, "Lát nữa ta sẽ mang phương pháp làm kẹo đường cho cháu, cháu mang về, chúng ta sẽ để tất cả tiểu hài nhi trên đời này đều có thể ăn được loại đường này."
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu, "Vâng!"
Triển Chiêu cũng cười, quay sang, chỉ thấy Ngũ gia lúc này đang chống cằm, nhìn dưới lầu...
Xa xa dưới ánh sao, bên bờ Bạch Lộc Trì, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều cởi hài, kéo ống quần để lộ chân, đang giẫm lên chỗ nước cạn đến cổ chân trong hồ nước trong vắt, mỗi người bẻ một nhánh cây.
Trên bờ, Tiểu Lương Tử đang nhảy nhót, hướng dẫn nhị lão như thế nào câu tôm bắt cua.
...
(*) Chữ Môn trong bài là chữ 门, mình thắc mắc không hiểu vì sao Nhã lại dùng chữ giản thể mà không phải là, hơn nữa truyện là thời Tống thì làm gì đã có chữ giản thể đâu, mới đầu mình tính chú thích chữ nhưng nghĩ lại thì cứ để đúng theo bản gốc của tác giả, với lại số điểm giao nhau của chữ nhiều hơn 8 điểm nên cũng thôi.
Ru: Edit chương này cảm giác như nó dài tới vô sờ tận vậy TTvTT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT