Ngoài cửa thành Bắc của Hắc Phong Thành, Triệu Phổ đang chuẩn bị lên ngựa thì thấy cánh cửa nhỏ bên cổng thành mở ra, Công Tôn ôm theo hòm thuốc nhỏ vội vã chạy ra.

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, vươn tay tháo áo choàng nhảy xuống ngựa, thấy Công Tôn chạy đến trước mặt thì trước tiên dùng áo choàng khoác cho hắn.

Công Tôn chạy đến trán đẫm mồ hôi, mới vừa đứng lại còn chưa kịp thở lấy hơi thì đã bị cái áo choàng lớn của Triệu Phủ trùm kín cả mặt, vội vàng kéo xuống.

Cửu Vương gia bất đắc dĩ, “Lạnh như thế này mà chạy đến đây làm gì?”

“Không phải ngươi định xuất chinh sao? Ta cũng đi!” Công Tôn nôn nóng.

Lời này vừa ra khỏi miệng thì một vài phó tướng đứng gần đấy nhịn không được mà bật cười.

Triệu Phổ ngửa mặt nhìn trời, hỏi, “Ai nói với ngươi là ta muốn xuất chinh?”

Công Tôn tròn xoe hai mắt, “Nhân mã ở đây đều được điều động...”

“Chỉ là chuẩn bị mà thôi!” Nói xong Triệu Phổ chỉ chỉ bên cạnh.

Công Tôn quay đầu qua nhìn thì phát hiện Long Kiều Quảng lưng đeo cung, mang theo đại khái một nghìn tinh binh, còn có Tử Ảnh bọn họ đeo đao, không nhiều nhân mã cho lắm.

Công Tôn kinh ngạc, kéo Triệu Phổ hỏi, “Ngươi mang theo có nhiêu đây người để làm gì?”

“Ta chỉ định đến Lang Vương Bảo một chuyến mà thôi.” Triệu Phổ chỉ về mảnh rừng Hắc Phong đằng trước, ý là —— qua khỏi chỗ đó là tới, còn muốn dẫn thêm bao nhiêu người nữa?

Công Tôn tò mò —— hơn nửa đêm Triệu Phổ chạy đến Lang Vương Bảo để làm gì? Muốn hỏi nhưng lại có chút mất tự nhiên, Đại Nguyên soái người ta đương nhiên là có kế hoạch, cái gì cũng hỏi không tốt lắm.

Triệu Phổ thấy Công Tôn lại tỏ ra mất tự nhiên liền cười hỏi, “Ngươi muốn đi không? Tại ta thấy ngươi đang ngủ mới không gọi ngươi!”

Hai mắt Công Tôn sáng ngời, gật đầu, “Đi!”

Triệu Phổ xoay người nhảy lên Hắc Kiêu, vươn tay kéo Công Tôn lên ngựa.

Lên ngựa rồi, Triệu Phổ trước tiên cẩn thận cầm một cái khăn giúp Công Tôn lau mồ hôi trên đầu và cổ, sau đó giúp hắn đội mũ áo choàng lên.

Mấy người Long Kiều Quảng nhìn thấy như vậy, bên ngoài mặc dù không nói nhưng bên trong đều đang nhịn cười —— bình thường Triệu Phổ ngay cả hổ phù cũng là tiện tay vứt lung tung, vị gia này chưa từng tinh tế như vậy với bất kỳ người nào hoặc việc nào đi? Thế mà lần này thì như là đối xử với bảo bối vậy, đương nhiên quả thật quân sư nhà hắn đúng là bảo bối, chỉ bằng việc nhìn thiên thời mà có thể cứu được tính mệnh của hàng nghìn hàng vạn người, coi còn hơn cả bảo bối là đúng rồi!

Triệu Phổ chuẩn bị xong tất cả, xác định Công Tôn ngồi vậy sẽ không lạnh cũng không mất thoải mái, liền gật đầu với Long Kiều Quảng.

Hữu Tướng quân vung dây cương, Yêu Long Ban tung vó, mang theo ba trăm tinh binh xuất phát, dẫn đầu tiến vào rừng Hắc Phong.


Hạ Nhất Hàng đứng trên thành lâu nhìn theo đội ngũ rời đi, lại giương mắt liếc nhìn cung điện bằng sao giữa không trung xa xa.

Lúc này, phía đầu kia của thành lâu, có một người một mình đi lên, đứng ở chỗ không người, lẳng lặng nhìn bầu trời phía xa.

Hạ Nhất Hàng nhìn thấy Ân Hậu, liền đi tới.

Đi đến gần sát, dường như Ân Hậu không có vẻ không muốn bị làm phiền nên phó soái đi đến bên cạnh ông, trước tiên hành lễ, “Lão gia tử, người chưa ngủ ạ?”

Ân Hậu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Hạ Nhất Hàng.

Hạ Nhất Hàng không nói lời nào, đứng một bên cùng Ân Hậu đón gió đêm.

Một lát sau, Ân Hậu đột nhiên mở miệng hỏi, “Ngươi là người Tây Bắc à?”

Hạ Nhất Hàng hơi ngây người một lúc mới đáp, “Ta cũng không rõ lắm, phụ mẫu mất tương đối sớm, được phụ mẫu của bằng hữu nuôi ta khôn lớn.”

“Dưỡng phụ họ Hạ sao?” Không biết Ân Hậu vì điều gì mà dường như có chút hứng thú với thân thế của Hạ Nhất Hàng.

Hạ Nhất Hàng lắc đầu, “Dưỡng phụ họ Trang, là phó tướng của nghĩa phụ, cho nên ta đã ở trong quân doanh từ khi còn rất nhỏ.”

Ân Hậu gật đầu, tựa như muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhìn Hạ Nhất Hàng.

Hạ Nhất Hàng ngược lại nở nụ cười hỏi Ân Hậu, “Lão gia tử, có phải người thấy ta giống ai không?”

Ân Hậu không chắc chắn lắm mà hỏi, “Ngươi biết?”

Hạ Nhất Hàng lắc đầu, nói, “Từ khi ta còn rất nhỏ dưỡng phụ của ta đã để cho ta xem binh thư, nói ta trời sinh để đánh trận, ngoài ra người không nói thêm gì cả. Sau đó trong khi đang đọc binh thư thì ngẫu nhiên nhìn thấy một cái tên, có thể là vì cùng họ nên luôn cảm thấy rất thân thiết. Vì thế nên ta đặc biệt đi tìm những ghi chép về người đó để xem, không hiểu sao cứ cảm thấy... có chút gì đó giống người nọ.”

“Không phải là có chút giống mà là gần như giống nhau như đúc.” Ân Hậu cười nói.

Hạ Nhất Hàng nhìn chằm chằm Ân Hậu, rốt cuộc mở miệng hỏi, “Hạ Vãn Phong thật sự là tổ tiên của ta sao?”

“Hạ Vãn Phong chắc là gia gia của ngươi hoặc là thái gia.” Ân Hậu tựa hồ có chút cảm khái, hạ giọng lẩm bẩm, “Nhất thành khô diệp nhất thành tuyết, hạo nguyệt tinh huy Hạ Vãn Phong.”

( dịch thơ ngu by Ru: Một thành khô diệp một thành tuyết, sao sáng trăng tỏ Hạ Vãn Phong)

“Người năm đó, là phong thái như thế nào?” Hạ Nhất Hàng vô cùng tò mò, “Trong những quyển binh thư ta thường đọc có viết, năm đó Tây Bắc có Tứ đại nho tướng, tuy rằng đều hành động vì chủ nhưng ai nấy đều có phong thái riêng. Nếu U Liên là Bệnh thư sinh thì Hạ Vãn Phong năm đó nếu có thể cùng U Liên nổi danh, hẳn tướng mạo cũng là long là phượng... Nhưng người lại nói ta giống người đó... không phải ta tự ti mặc cảm nhưng quả thật tướng mạo chỉ ở mức bình thường mà thôi.”

Ân Hậu bị Hạ Nhất Hàng chọc cười, vươn tay vỗ vai hắn, “Chọn Tướng quân chứ có phải là chọn hoa khôi đâu, có liên quan gì đến tướng mạo? Dung mạo của Hạ Vãn Phong không tốt cũng chẳng kém, bộ dạng nhã nhặn ôn hòa, nếu ném vào trong đám người thì trông như thư sinh dạy học vậy.”

Hạ Nhất Hàng gật đầu, dường như có chút khó hiểu, “Theo như ghi chép thì không rõ người sinh ra khi nào, tại sao lại trở thành người đứng đầu trong Tứ đại nho tướng? Là vì lớn tuổi nhất sao?”

Ân Hậu suy nghĩ, hỏi lại, “Ngươi có biết những lời ‘Hạo nguyệt tinh huy Hạ Vãn Phong’ là do ai nói ra không?”

Hạ Nhất Hàng lắc đầu.

“Là tên bệnh bao kia.” Ân Hậu nói, “Năm đó trận chiến ở Khô Diệp Thành, Hạ Vãn Phong mượn một trận tuyết lớn cứu dân chúng cả thành, năm ấy hắn ba mươi tuổi, là lần đầu tiên mang binh đánh giặc, trước kia, hắn chỉ là một tiên sinh vẽ bản đồ trong quân doanh mà thôi.”

Hạ Nhất Hàng kinh ngạc, “Nhưng mà...”

Dường như Ân Hậu biết Hạ Nhất Hàng muốn nói gì, gật đầu. “Nhưng mà năm đó hắn cơ hồ là bách chiến bách thắng, thú vị nhất là khi hắn và bệnh bao kia gây sự với nhau, hai người đấu trí đấu dũng, chẳng ai chiếm được lợi thế hơn ai. Hơn nữa khác với bệnh bao kia, Hạ Vãn Phong không biết võ công, thuần túy là một văn nhân tướng quân. Còn tên bệnh bao kia đừng nhìn hắn ốm đau bệnh tật như vậy, một cước vẫn có thể đá đổ một tòa thành. Hạ Vãn Phong phỏng chừng ngay cả một cây cọc gỗ cũng đá không gãy nổi.”

“Vậy một người không có võ công lại không có bối cảnh tốt, sao những năm loạn thế khi lại có thể nổi danh được?” Hạ Nhất Hàng cảm thấy không thể tin nổi.

“Thủ hạ mãnh tướng của Hạ Vãn Phong nhiều như mây, trong đó có không ít cao thủ, có mấy người có công phu so với Chiêu Nhi và Ngọc Đường bây giờ còn tốt hơn.” Ân Hậu đột nhiên nở nụ cười, “Công phu của tức phụ nhà Hạ Vãn Phong cũng rất tốt, công phu của ngươi không tồi, mặt này có lẽ là giống nàng ấy, bằng không nếu như ngươi giống Hạ Vãn Phong toàn phần thì chắc ngay cả đi trên đất bằng cũng sẽ vấp té.”

Hạ Nhất Hàng cũng cười, “Năm đó vì sao U Liên lại đánh giá người cao như vậy ạ?”

Ân Hậu trầm mặc một lúc, sau đó mới đáp. “Hạ Vãn Phong không giống như các chiến tướng khác, hắn mang binh đánh giặc hoàn toàn là bị động. Ước nguyện ban đầu khi hắn dẫn binh chỉ là để cứu người, đánh trận với hắn mà nói, mục đích lớn nhất là để tránh cho những trận giết chóc lớn hơn xảy ra. Ngoại trừ bệnh bao ra, Yêu Vương cũng đánh giá hắn rất cao, Yêu Vương từng nói Hạ Vãn Phong là người tốt thế gian hiếm có, cũng là người tài ba. Năm đó hắn cũng từng đánh một trận với Bạch Quỷ Vương, thế mà hoàn toàn không bị thiệt một chút gì.”

Hạ Nhất Hàng cả kinh, sau đó dường như nhớ ra điều gì, giật mình nói, “Khó trách lần đầu tiên khi lão gia tử nhìn thấy ta liền hỏi ta có phải họ Hạ không. Ta đáp là phải thì người lập tức quay mặt đi không thèm để ý đến ta nữa.”

Ân Hậu gật đầu, “Đừng nhìn Hạ Vãn Phong không biết võ công, hắn rất khí phách, lá gan rất lớn, trong lòng lại tinh tế, một mình đi ra đàm phán với Bạch Quỷ Vương năm đó vốn giết người không chớp mắt. Đêm đó bầu trời đầy sao sáng, bệnh bao lúc đó cũng có mặt, tự xưng là đã nhìn thấy một trận luận võ không có đao quang kiếm ảnh. Sau khi trở về, U Liên liền để lại cho Hạ Vãn Phong một câu đánh giá truyền lại nhiều đời. Lúc bệnh bao còn trẻ mắt cao hơn đầu, chưa từng nghe hắn thẳng thắn mà khen được mấy ai, Hạ Vãn Phong hẳn được xem như là đối thủ mà hắn tán thưởng nhất đi.”

“Đáng tiếc...” Hạ Nhất Hàng lại nhìn về tòa thành nơi chân trời phương xa kia, “Năm đó chiến dịch ở Vong Xuyên Pha, Hạ Vãn Phong vẫn phải chết...”

Ân Hậu nhìn ánh mắt phảng phất mang theo mất mát của Hạ Nhất Hàng, mở miệng, “Cả đời của Hạ Vãn Phong, không phải oai phong một cõi, cũng chẳng rung động đến tâm can, nhưng lại là người duy nhất có thể nói là viên mãn.”

Hạ Nhất Hàng có chút ủy khuất mà nhìn Ân Hậu —— thế mà còn nói là viên mãn?

Ân Hậu dựa vào tường thành chậm rãi nói, “Nói thật, ta không biết là hắn đã chết.”

Hạ Nhất Hàng kinh ngạc.

“Cũng giống như tất cả mọi người đều cho rằng bệnh bao đã chết vào năm đó, một danh tướng quy túc, nơi tốt nhất chính là chiến trường, bất luận có thật là chết trận hay không.” Ân Hậu lại nói, “Hạ Vãn Phong là người hiếm hoi trong số rất nhiều danh tướng không làm thất vọng ba chữ Thiên – Địa – Nhân. Hắn không giết người, chỉ bảo vệ dân tộc và bách tính mà thôi. Trận chiến cuối cùng chấm dứt, hắn cũng biết mất, kể cả người nhà và bộ hạ của hắn. Một khi chiến tranh chấm dứt, có vài người cần phải biến mất, nếu không chiến tranh vĩnh viễn không thể kết thúc, có hiểu không?”

Hạ Nhất Hàng nhẹ nhàng mà gật đầu, “Vậy... người chưa chết sao?”

“Ai mà biết?” Ân Hậu nhẹ nhàng nhún vai, “Nhưng nếu hắn không có võ công thì chắc chắn là sẽ không sống được đến bây giờ. Tức phụ của Hạ Vãn Phong họ Trang, gia tộc rất lớn, trong nhà có rất nhiều cao thủ. Còn có cả gia tộc của mấy bộ hạ trung thành nhất của Hạ Vãn Phong, theo ta được biết cũng vẫn còn tồn tại. Người với người khác nhau, có vài người sống như là túy sinh mộng tử (*), người thì sống anh dũng quyết đoán, cũng có người trời sinh ổn trọng, không cầu đại thắng chỉ cầu không thua. Hắn với ngươi giống nhau, là người luôn lo lắng chu đáo trong tất cả mọi việc, biết chừa lại đường rút lui. Có khả năng năm đó hắn toàn thân trở về, mai danh ẩn tích, cùng nương tử tìm một nơi thế ngoại đào viên ẩn cư, ta cảm thấy như vậy tương đối giống phong cách của hắn.”

(*) (Nghĩa đen) Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao.

(Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.

Hạ Nhất Hàng có chút cảm kích mà mỉm cười với Ân Hậu —— hắn vốn là người có tính cách rộng rãi, nghe Ân Hậu nói chuyện, càng cảm thấy đất trời bao la.

Hạ phó soái đang vui vẻ thì Ân Hậu lại thình lình nói thêm. “Nói cho ngươi về Hạ Vãn Phong là bởi vì Khô Diệp Thành năm xưa nằm ngay gần Vọng Tinh Than.”

Hạ Nhất Hàng hơi bất ngờ, hắn nhớ lại bản đồ của Tây Vực trước kia, gật đầu. “Quả thật... vậy ông ấy có biết chuyện về Vọng Tinh Than không?”

“Cái này cũng không chừng, Hạ Vãn Phong tương đối quen thuộc với mọi địa hình, dù sao nghề chính của hắn là vẽ bản đồ mà.” Ân Hậu hỏi, “Trong tay của ngươi có sách cổ linh tinh gì đó do người nhà để lại không?”

Hạ Nhất Hàng có chút lúng túng, suy nghĩ một chốc, liền mang theo Ân Hậu ra khỏi quân doanh, đến một tòa trạch viện nằm trên đường chính của Hắc Phong Thành tìm một người.

Hạ Nhất Hàng đi về Trang phủ một chuyến, gặp một vị lão giả ở thiên viện.

Lão nhân này khoảng hơn chín mươi tuổi, bất quá thân thể không tệ lắm, rất kiện khang. Hạ Nhất Hàng gọi ông là Bát thúc, theo bối phận sắp xếp thì người này là biểu huynh của thái gia hắn, tóm lại sắp xếp đi sắp xếp lại thì người này xem như là trưởng bối lớn tuổi nhất trong nhà.

Lão gia tử đã lớn tuổi, tai không còn tốt nữa, Hạ Nhất Hàng vừa nói vừa hét nửa ngày, lão đầu nhi không biết có nghe hiểu hay không.

Ân Hậu đứng trong sân viện ngoài cửa phòng nhìn một gốc hoa quỳnh, để mặc hai gia tôn nọ ở trong phòng cố gắng nói chuyện với nhau.

Hạ Nhất Hàng la đến mức cổ họng khàn khàn, cuối cùng vẫn không giúp được lão gia tử hiểu được mình đang nói cái gì mà ngược lại gọi được lão quản gia trong nhà đến.

“Ai nha thiếu gia, hơn nửa đêm cậu tán gẫu cái gì với lão gia tử thế?” Quản gia vào phòng, mở cửa sổ ra cho thoáng khí rồi đến bên bàn châm trà.

Trong một khắc ngay khi cửa sổ vừa được quản gia mở ra, một làn gió thổi vào, Hạ Nhất Hàng để ý thấy Bát thúc của hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ân Hậu đang đứng bên ngoài ngắm hoa.

Lão gia tử nhìn chằm chằm Ân Hậu bên ngoài một lúc lâu, đột nhiên vươn tay, chỉ về phía ngăn tủ đầu giường.

Quản gia đi qua, mở ngăn tủ ra nhìn thử, lấy ra được một cái tráp bằng gỗ hạch đào.

Lão gia tử gật đầu, vươn tay nhận lấy cái tráp đưa cho Hạ Nhất Hàng.

Hạ Nhất Hàng cầm tráp không hiểu.

Lão gia tử nói với hắn, “Bình Nguyên Sơn, lão trạch.”

Hạ Nhất Hàng suy nghĩ, Bình Nguyên Sơn là một ngọn núi nhỏ phía Nam Hắc Phong Thành, tương đối tĩnh lặng, có một số chùa miếu, bất quá trên núi đích thực là có vài ngôi nhà, đều là các ẩn sĩ ở đó.

Hạ Nhất Hàng cầm tráp đi ra ngoài, cùng Ân Hậu đến Bình Nguyên Sơn.

Tốc độ đi của hai người họ rất nhanh, chớp mắt đã đến dưới chân núi, theo đường núi mà đi lên trên.

Đi được nửa đường thì đụng phải một tiều phu vác củi, Hạ Nhất Hàng hỏi thăm, tiều phu bảo phía sau lưng núi quả thật có một tòa lão trạch, không có treo hoành phi, khóa chặt quanh năm, nhưng phía trước cửa có tấm niêm phong trên đó có ghi hai chữ “Tang gia”.

Hạ Nhất Hàng và Ân Hậu đi theo đường mà tiều phu nọ chỉ, nhanh chóng tìm được tòa nhà kia.

Tòa tiểu trạch này tọa lạc phía sau núi, ba mặt đều được cây cối bao bọc, một mặt hướng về bãi đất trống bằng phẳng phía lưng núi, chỉ có mấy gian phòng nhỏ, trước phòng có một cái sân nhỏ, trong viện ngoài viện trồng rất nhiều cây phong đỏ và bạch mai, hàng rào bên tường có đủ loại hoa quỳnh. Lúc này đang là nửa đêm, rất nhiều hoa quỳnh nở rộ, trắng noãn như tuyết.

Trong viện phủ đầy lá phong đỏ, nhìn qua quả thật là không có ai ở đây nhưng cũng không có vẻ tiêu điều mà cảnh trí rất là tốt.

Vươn tay tháo xuống tấm niêm phong “Tang gia” trên cửa, Hạ Nhất Hàng vào trong sân.

Trong viện có một vài bàn đá ghế đá, còn có một cái bàn đu dây, không hiểu sao Hạ Nhất Hàng lại cảm thấy sân viện này có chút quen mắt, đặc biệt là cái bàn đu dây kia.

Đi đến trước nhà chính, Hạ Nhất Hàng mở cái tráp kia ra, bên trong có một chiếc chìa khóa.

Đem chìa tra vào ổ khóa, xoay nhẹ... cùm cụp một tiếng, khóa cửa bật mở.

Hạ Nhất Hàng mở cửa ra, đi vào.

Nơi này trong tòa nhà là một gian thư phòng vô cùng đơn giản, trong nháy mắt khi bước vào, Hạ Nhất Hàng có một loại cảm giác như vô tình bước vào thư phòng của Công Tôn.

Công Tôn có thư phòng, ở Khai Phong Phủ lẫn Hắc Phong Thành đều có. Đặc điểm của thư phòng chính là trật tự trong lộn xộn, giá sách không đủ để dùng, trong ba tầng ngoài ba tầng đều chất đầy sách, dưới đất trên bàn nơi nơi đều là sách, ở giữa phòng có một cái bàn lớn, trên bàn để rất nhiều dụng cụ hành y, ngoài ra còn có văn phòng tứ bảo linh tinh...

Khi Tiểu Tứ Tử vào phòng thường xuyên không có chỗ để ngồi mà đều trực tiếp ngồi ở trên bàn.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trước mắt Hạ Nhất Hàng hiện lên một hình ảnh, hình như hắn cũng từng ngồi ở trên bàn như vậy mà nhìn một lão giả cúi đầu vẽ cái gì đó, bên tai còn có tiếng chuông gió đinh đinh đang đang.

Hạ Nhất Hàng đang nghĩ tới... bỗng nhiên tiếng chuông gió quen thuộc thực sự vang lên.

Ân Hậu cũng bị âm thanh gây chú ý, ngẩng đầu thì thấy phía sau cửa phòng có treo mấy chiếc chuông gió bằng gỗ.

Đột nhiên Ân Hậu mỉm cười, vươn tay phất đi lá rụng trên bàn đá, chỉ thấy trên bàn đá đen có khắc một bàn cờ.

“Lão gia tử.”

Lúc này, Hạ Nhất Hàng ở trong phòng gọi Ân Hậu.

Ân Hậu đi vào.

Phó soái lau bớt bụi trên bàn, lấy hỏa chiết tử đốt ngọn nến trong phòng lên.

Ân Hậu đến bên bàn thì thấy trên bàn chất một lượng lớn bản vẽ, đều là bản đồ địa hình.

Hạ Nhất Hàng xem thử mấy tờ thì kinh ngạc, “Đây là bản đồ mạch nước vùng lân cận Hắc Phong Thành, còn đây là bản đồ phân bố mạch nước ngầm của Tây Vực... ngay cả bản đồ thể hiện khu vực săn bắn của bầy sói cũng có! Thậm chí có cả bản đồ tinh tượng...”

Ân Hậu đến một bên lật xem mấy quyển thư tịch trên giá sách thì nhận thấy muôn hình vạn trạng các loại sách, đều tập trung về mảng địa lý, còn có một vài quyển sách cổ về phong tục tập quán.

“Xem ra, năm đó Hạ Vãn Phong thật sự không chết, hơn nữa theo những thứ để lại thì thời gian mất cũng chưa được bao lâu.” Ân Hậu lật một quyển sách, miệng lẩm bẩm.

Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Có lẽ từ khi ta còn rất nhỏ đã từng gặp người, ngồi ngay trên cái bàn này xem người vẽ tranh, đại khái là lúc khoảng hai ba tuổi, lúc còn chưa nhớ được nhiều lắm.”

Ân Hậu gật đầu, “Đối với một người bình thường không biết võ công mà nói cũng coi như trường mệnh trăm tuổi rồi.”

“Nhiều năm như vậy, người vẫn luôn vẽ bản đồ...” Hạ Nhất Hàng cảm khái.

“Những bản vẽ này đều về vùng Tây Vực và những bảo vật hành quân đánh trận, cất cho cẩn thận!” Ân Hậu vừa nói vừa quan sát khắp phòng.

Hạ Nhất Hàng cẩn thận mà thu gom từng tấm từng tấm bản đồ, đang thu dọn thì đột nhiên bị một cuốn bản vẽ thu hút. “Lão gia tử, người xem!”

Ân Hậu đi qua thì thấy Hạ Nhất Hàng cầm một cuộn bản vẽ.

Cuộn bản đồ này được dùng một sợi dây thừng cột lại, treo một cây thăm bằng trúc, trên có viết ba chữ “Vọng Tinh Than”!

Hạ Nhất Hàng mở quyển trục ra, đợi hắn xem kỹ nội dung trong bức tranh cuộn thì kinh hãi mà mở to mắt nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu nhịn không được vươn tay, cầm lấy một tấm bản vẽ xem cẩn thận, sau khi xem xong thì hai mắt cũng tràn đầy kinh ngạc, “Không ngờ được... thì ra là như vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play