Trong quân doanh Hắc Phong Thành, một đám “người gỗ” vẫn còn đang đi tới đi lui, một đám binh lính phải thay phiên nhau xem chừng để đề phòng những người này tự làm mình bị thương.
Công Tôn cau mày, bảo Âu Dương Thiếu Chinh chuẩn bị dây thừng.
Triệu Phổ hỏi, “Phải trói lại sao?”
Công Tôn nhẹ nhàng gật đầu, “Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, họ chưa đợi được cứu thì đã chết vì mệt trước rồi.”
Phía bên Triệu Phổ bận rộn đối phó với căn bệnh “hồn bay phách lạc”, bên này Triển Chiêu cũng không nhàn rỗi, hắn và Bạch Ngọc Đường đang cùng nhau nghiên cứu tư liệu về Thúy Ngọc Ban mà Đổng Thiên Dực tìm về cho họ.
Thúy Ngọc Ban này thay vì nói là gánh hát thì không bằng nói là gánh xiếc ảo thuật, nội dung biểu diễn phần lớn đều mang tính chất xiếc ảo thuật, hơn nữa độ khó khá cao, nhờ những tiết mục mạo hiểm mà nổi tiếng.
Mặt khác, gánh hát này có vài tiết mục cũng tương đối khiến cho người khác phải hiếu kỳ, Triển Chiêu nhìn tờ danh sách biểu diễn, cau mày, “Cái gì mà mình người đuôi rắn, người cóc, người không xương... là cái gì với cái gì chứ?”
“Đại khái là người bị dị tật chăng?” Bạch Ngọc Đường vào Nam ra Bắc, gặp không ít gánh xiếc ảo thuật. Không ít gia tộc sinh ra hài nhi dị dạng đều sẽ vứt bỏ, thường các gánh hát sẽ nhặt những hài tử dị dạng hoặc tàn tật bẩm sinh về nuôi dưỡng, dạy cho chúng vài tiết mục biểu diễn, đợi lớn một chút thì bắt đầu biểu diễn ngay trong gánh hát.
Triển Chiêu nhíu mày, “Thân thể người ta tàn tật thì có gì hay mà nhìn? Còn lấy để mua vui... có bệnh!”
Bạch Ngọc Đường thuận tay xoa xoa đầu Triển Chiêu, “Dù cho có là dị tật bẩm sinh thì cũng phải tìm cách để mưu sinh, đầu năm nay mưu sinh không dễ mà!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu, sau đó chỉ vào một tiết mục, nói, “Vạn sư phụ!”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn sang thì thấy có mấy hạng mục biểu diễn phía sau đều viết tên người biểu diễn là Vạn sư phụ.
“Chính là người dạy cho Thiên Diện Chu Viên môn Súc Cốt công và Thiện Nhan công?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Chỉ là nội dung của mấy tiết mục biểu diễn kia sao không có quan hệ gì với Súc Cốt công cả?”
“Mới vừa nói phía sau mỗi một tiết mục biểu diễn kỳ lạ đều có tên của Vạn sư phụ, người này không biết có lai lịch thế nào?” Triển Chiêu nhẹ vuốt cằm, tựa hồ như đang tính toán gì đấy.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên là rất hiểu Triển Chiêu, liền hỏi. “Miêu nhi... ngươi định làm gì?”
Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, “Tuy có bảo Thiên Dực đi tìm vé cho chúng ta, ta cũng tin là hắn nhất định có thể lấy về được... chỉ là quang minh chính đại đi xem biểu diễn có thể tra được cái gì chứ?”
“Rồi sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Ngươi muốn thế nào?”
“Gánh hát này rất hay thu đồ đệ! Thiên Diện Chu Viên cũng chưa từng nói muốn bái Vạn sư phụ học công phu thì cần phải có điều kiện gì, chi bằng ta cũng gia nhập gánh hát kia theo Vạn sư phụ học một chút Súc Cốt công và Thiện Nhan công?”
Bạch Ngọc Đường đã sớm đoán được Triển Chiêu có ý định này, nhưng đến khi hắn thật sự nói ra thì Ngũ gia liền lập tức lắc đầu.
“Có sao đâu?” Triển Chiêu cho rằng Bạch Ngọc Đường lo lắng cho an nguy của mình, vội nói, “Công phu này thật ra không khó học, ngay cả di huyệt ta còn học được thì...”
“Ta biết ngươi sẽ học được.” Ngũ gia tiếp tục lắc đầu, dùng sức mà lắc đầu, “Chính là học được mới có vấn đề!”
Triển Chiêu không hiểu gì mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— có ý gì?
Bạch Ngọc Đường vươn tay nhéo da mặt Triển Chiêu, “Học rồi đừng để co lại thành nhiều nếp nhăn, lãng phía một tấm da mèo tốt!”
Chính lúc này, màn trướng được nâng lên, Hồng Tề Thiên đi vào.
Hồng Vận Tướng quân vừa mới ngẩng đầu thì liền nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một người túm tay một người nhéo mặt, hình như là hắn đã đến không đúng lúc. Đôi mắt híp của Hồng Tề Thiên híp đến càng thêm nhỏ, có chút ngượng ngùng mà hỏi. “Hay lát nữa ta vào lại nhé?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, khó hiểu hỏi hắn, “Vì sao?”
Hồng Tề Thiên bất đắc dĩ thở dài, đơn giản đi tới, “Ta nghe Thiên Dực nói các ngươi đang điều tra về Thúy Ngọc Ban?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— ngươi biết về gánh hát kia à?
“Thúy Ngọc Ban giống như đại đa số các gánh hát khác, chỉ cần trả tiền là có thể mời họ đến biểu diễn, các ngươi biết rồi chứ?” Hồng Tề Thiên hỏi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau —— đúng vậy!
“Thỉnh thoảng trong Hắc Phong Thành tổ chức việc vui thì thường xuyên có người đi mời Thúy Ngọc Ban đến biểu diễn, muốn chọn bao nhiêu tiết mục thì chọn, dựa theo quy mô biểu diễn lớn hay nhỏ mà lấy tiền.” Hồng Tề Thiên nói, “Quan trọng là được tự mình lựa chọn tiết mục.”
“Chọn tiết mục?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tựa hồ không quen lắm.
“Chính là có thể xem biểu diễn thử, nghiên cứu một chút, thích tiết mục nào thì chọn tiết mục đó, không thích thì gạch bỏ... Bất quá chuyện này tốt nhất là nên tìm người thông minh một chút để làm.” Hồng Tề Thiên nói xong, hỏi hai người, “Các ngươi có biết kiểu người nào chỉ biết chơi bời, không học vấn không có nghề ngỗng gì không? Kiểu Nhị thế tổ, thường thích đi xem biểu diễn ấy?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe đến đây thì trong đầu lập tức nhảy ra 1 cái tên, hai người cơ hồ là cùng nhướng mày...
...
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài lều trại truyền đến tiếng cười đùa.
Màn trướng được vén lên, Bàng Dục và Bao Duyên chạy vào.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đánh giá Bàng Dục từ trên xuống dưới, bất giác cảm thấy hơi khó —— vị Nhị thế tổ này hai năm nay đi theo Bao Duyên lăn lộn, càng lăn càng không còn giống lưu manh nữa, không biết còn có thể đảm nhiệm được vai Nhị thế tổ này nữa không?!
“Hơn nửa đêm các ngươi tìm ta làm gì vậy?” Bàng Dục vừa vào cửa liền hỏi, “Nghĩ cách trị cho mấy người bị chứng mất hồn à?”
Bao Duyên cũng nhăn mặt. “Thật sự là chưa bao giờ thấy loại bệnh này! Sắc mặt của Công Tôn ấy ~~ cực kỳ khó coi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại hơi buồn cười mà nhìn Bao Duyên, vị thư sinh nguyên bản vốn ngờ nghệch lại chính trực, bây giờ cách nói chuyện càng lúc càng giống Bàng Dục... Hai người này xem ra ảnh hưởng lẫn nhau không ít.
“Khụ khụ!” Triển Chiêu thương lượng với Bàng Dục. “Tiểu Hầu gia!”
Bàng Dục vừa nghe kiểu xưng hô này thì biết ngay là có việc, hồi hộp nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi lại nghĩ ra chủ ý gì vậy?”
Tiểu Bao Duyên đạp Bàng Dục một cước, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Triển đại ca, Bạch đại ca, các huynh cần gì thì cứ việc giao cho hắn làm đi!”
Bàng Dục bất đắc dĩ nhìn Bao Duyên —— ngươi hào phóng quá ha?! Lần nào xui xẻo cũng là ta hết.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không chọc Bàng Dục nữa, đem việc họ muốn dò xét Thúy Ngọc Ban nói ra.
Tiểu Hầu gia cười “khặc khặc” hai tiếng. “Ta còn tưởng là chuyện gì lớn lắm chứ! Chỉ việc đến gánh hát chọn tiết mục phải không? Chuyện nhỏ! Cứ để ta lo!”
...
Sau đó, mọi người thương lượng một chút, quyết định chia binh làm hai đường.
Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên thay đổi trang phục, trà trộn vào học nghề, tìm Vạn sư phụ học Thiện Nhan công.
Mà Bạch Ngọc Đường thì giả làm nhà giàu từ nơi khác đến, Bàng Dục và Bao Duyên là bằng hữu ở đây của hắn, ngoại công nhà Ngũ gia sắp mừng thọ nên muốn tìm gánh hát biểu diễn tiết mục.
Quyết định kế hoạch xong, mọi người đi về nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày hôm sau khởi hành chạy đến Túc Huyện, điều tra thật giả về Thúy Ngọc Ban.
...
Sáng sớm hôm sau, mọi người rời giường.
Công Tôn bận cả đêm không ngủ ngon, lật sách tra tư liệu đến mức hai mắt đen thui, Triệu Phổ cũng ngủ không ngon, chống cằm ngồi cạnh bàn vừa xem chừng Tiểu Lương Tử luyện công, vừa buộc tóc cho Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì tinh thần lại rất phấn chấn mà đi vào sân.
Tiểu Tứ Tử phụng phịu, bất mãn mà sờ đầu của mình, hôm nay Cửu Cửu chải đầu không tốt, cảm giác như bên nặng bên nhẹ, không được tự nhiên.
Công Tôn Mỗ đang ăn điểm tâm nhìn không được, ôm Tiểu Tứ Tử lại, tháo tóc ra chải lại cho bảo bối một lần nữa.
Cửu Vương gia lại ngáp một cái thật to, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bảo người dẫn ngựa, Bao Duyên và Bàng Dục đang nhờ nhóm Âu Dương Thuần Hoa đến thư viện xin nghỉ giúp thì có chút khó hiểu. “Các ngươi định đi xa à?”
Triển Chiêu kể lại việc sắp đi thăm dò Thúy Ngọc Ban.
Cửu Vương gia liếc nhìn Hồng Tề Thiên. “Ngươi cũng đi? Đi thì đi nhưng ngươi đừng làm gánh hát của người ta sụp luôn đấy!”
Tất cả mọi người thay gánh hát kia lau mồ hôi lạnh, nếu Hồng Tề Thiên chui vào đấy, nhẹ thì nhà sập nặng thì giải tán... tóm lại cứ chờ “Hồng Vận rơi vào đầu” đi.
...
Lúc này, bên ngoài có người đến bẩm báo, nói là Cổ Ngôn Húc đến.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, ngày hôm qua bận rộn, vốn là có nói với Triệu Phổ gặp Cổ Ngôn Húc, cuối cùng lại để cho hắn đi về trước.
Bạch Ngọc Đường nhìn trái nhìn phải, hỏi Triệu Phổ, “Ngoại công của ta và sư phụ bọn họ đâu rồi?”
Mọi người cũng nhìn một vòng, đúng thật, mấy vị lão gia tử đều không ở đây.
“Hôm nay trời chưa sáng họ đã ra ngoài, mang theo Yêu Yêu và Tiểu Ngũ, nói cái gì mà bằng hữu thì phải cùng lên núi tuyết ngắm mặt trời mọc.” Công Tôn Mỗ trả lời.
Tất cả mọi người tò mò nhìn ông.
Triển Chiêu hỏi, “Lão gia tử người không đi cùng ạ? Hay bị bọn họ cho ra rìa?”
Công Tôn Mỗ vươn tay chọc chọc cánh tay Triển Chiêu, “Ngươi đúng là quỷ con, ta không phải là đồng lứa với họ, một đám tiểu hài nhi bọn họ đi chơi thì mang ta theo làm gì?”
Nhóm người Triển Chiêu nhướng mày —— tiểu hài nhi à...
Công Tôn Mỗ thấy Công Tôn phờ phạc ngồi bên cạnh ăn cháo, liền gắp cho hắn cái bánh bao. “Ngươi ăn no rồi nghỉ ngơi một lát đi, ta đã nghĩ ra cách rồi, để lát nữa xem thử có trị được cái chứng mất hồn kia không.”
Công Tôn vừa nghe vậy thì hai mắt sáng lên, người cũng lên tinh thần không ít.
Lâm Dạ Hỏa có ý kiến với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi tra án mà không mang ta theo chơi cùng, các ngươi cũng cho ta ra rìa!”
Triển Chiêu ngẫm nghĩ, “Hay là ngươi đi cùng với ta học công phu?”
Lâm Dạ Hỏa làm vẻ mặt ghét bỏ, hiển nhiên là không thích.
Bạch Ngọc Đường và Bàng Dục cộng thêm Bao Duyên chết sống đòi theo đã quá nhiều người, Lâm Dạ Hỏa quá nổi bật, rất dễ bị lộ.
“Chi bằng ngươi đi tìm hiểu xung quanh Túc Huyện một chút?” Bạch Ngọc Đường đề nghị.
Triệu Phổ gật đầu, “Đi với Trâu Lương, mang theo ít người cẩn thận điều tra một chút. Dù sao nơi đó khá gần Hắc Phong Thành, đừng để gặp nguy hiểm gì.”
Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn Trâu Lương một cái.
Tả Tướng quân gật đầu, địa hình của Túc Huyện khá phức tạp, Thúy Ngọc Ban đóng quân bao nhiêu năm ở đó, không chừng thật sự có che giấu bí mật gì.
Âu Dương Thiếu Chinh hỏi Triệu Phổ, “Còn Cổ Ngôn Húc kia thì thế nào?”
Triệu Phổ có vẻ chẳng mấy hứng thú.
“Dù sao cũng là tôn nhi cố hữu của Lục lão gia tử.” Hạ Nhất Hàng mỉm cười, “Không bằng để ta tiếp đãi hắn?”
Tất cả mọi người nhìn Hạ Nhất Hàng —— hắn muốn thăm dò sao?
Triệu Phổ vui vẻ giao việc lại cho Hạ Nhất Hàng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, công phu của Cổ Ngôn Húc không biết thâm sâu thế nào nhưng Hạ Nhất Hàng không dễ đối phó đâu!
...
Ăn điểm tâm xong, mọi người phân công nhau hành động.
Túc Huyện cách đây không xa, trước buổi trưa đã đến nơi.
Đến ngoài thành, mọi người lại tách ra làm hai hướng, Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa mang theo một số nhân mã không đi vào thành mà đi một vòng quanh ngọn núi gần đấy.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ sau khi vào thành cũng tách nhau ra. Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên tìm một khách điếm thay đổi y phục cũng như vẻ bề ngoài một chút rồi chạy đến Thúy Ngọc Ban bái sư.
Triển Chiêu hơi lo lắng Hồng Tề Thiên vốn là danh tướng Triệu gia quân sẽ dễ bị phát hiện, nhưng Hồng Tề Thiên cười nói mình là ngôi sao xui xẻo, bình thường Triệu Phổ không cho hắn ra ngoài nên rất ít người biết hắn.
Bạch Ngọc Đường mang theo Bàng Dục và Bao Duyên đến một khách điếm lớn nhất thị trấn, tìm một chỗ trang nhã ngồi uống trà, vừa hỏi thăm tiểu nhị về Thúy Ngọc Ban.
Tiểu nhị chỉ một con đường, dọc theo con phố lớn nhất trong thành đi thẳng về hướng Bắc sẽ thấy một nơi nhìn giống như sơn trại, sơn trại nằm ngay giữa thung lũng, đấy chính là Thúy Ngọc Ban,
Ba người nhận ra rằng tuy Túc Huyện rất nhỏ nhưng lại rất đông người, hơn nữa đa phần đều giống như du khách từ xa đến, liền hỏi tiểu nhị, “Họ đều đến xem Thúy Ngọc Ban biểu diễn sao?”
Tiểu nhị gật đầu, nói với ba người, việc làm ăn của Thúy Ngọc Ban rất tốt! Mỗi lần biểu diễn đều đầy khách, hơn nữa một vé khó cầu.
Đại khái đã hiểu rõ tình huống, nhóm Bạch Ngọc Đường không trì hoãn nữa mà đi đến Thúy Ngọc Ban trong truyền thuyết kia.
Mà lúc này, Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên đã đến trước cổng trại của Thúy Ngọc Ban.
Tại một phía khác, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương lên núi, từ xa xa nhìn thấy Thúy Ngọc Ban được xây dựng cực kỳ quy mô giữa thung lũng.
“Đây là gánh hát?!”
Tất cả mọi người đều có chung một thắc mắc.
Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên ngẩng đầu nhìn cửa trại —— quy mô thế này! Nơi biểu diễn mà lớn như vậy sao?
Lâm Dạ Hỏa ở trên núi không ngừng nhìn xung quanh, “Cái khối to ở giữa là sân biểu diễn sao? Bốn phía xung quanh xếp nhiều ghế quá!”
Trâu Lương nhìn một chút, gật đầu, “Nơi này có thể chứa ít nhất năm sáu nghìn người ngồi!”
“Oa!” Lâm Dạ Hỏa khiếp sợ, “Vậy mà trước giờ ta chưa từng nghe qua, nếu biết sớm đã đến xem thử một lần rồi!”
Trâu Lương quan sát một chút, “Sân biểu diễn mới lớn như vậy thôi, phía sau là khu lều trại, không nhiều người lắm nhưng đồ vật lại không ít!”
“Đúng vậy!” Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ, “Thiệt nhiều cái thùng lớn, còn có mấy cái lồng được che kín kia là gì?”
Trâu Lương lấy viễn kính ra xem thử. “Là lồng sắt, hẳn là giam giữ động vật!”
“Sau khi về mang Tiểu Tứ Tử đến đây chơi đi!” Lâm Dạ Hỏa nói xong thì chỉ một ngón tay hướng xuống phía dưới. “Hình như Triển Chiêu bọn họ đi vào kìa!”
Trâu Lương cũng nhìn thấy một bên cánh cổng trại mở ra, có người dẫn Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên vào trong.
Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên đi theo lão đầu dẫn đường trông u ám vào trong rất thuận lợi. Thúy Ngọc Ban này quản lý quá lỏng lẻo đi, chỉ nói một tiếng muốn bái sư, lão đầu kia liền hỏi một câu muốn học cái gì, hai người họ bảo muốn tìm Vạn sư phụ học Súc Cốt công, thế là lão đầu liền dẫn họ vào.
Họ đi xuyên qua một hành lang dài đầy những căn lều gỗ, phía trước là một mảng lớn trướng bồng, khác với trướng bồng ở quân doanh được bố trí rất ngay ngắn, nơi này có vẻ rất lộn xộn, mà các loại lều trại cũng không cùng loại, đủ mọi màu sắc lòe loẹt, trên đường chất đầy các loại đạo cụ, trong chuồng nuôi nhiều ngựa nên mùi hương không dễ ngửi cho lắm.
Xuyên qua khu lều trại tựa hồ là đến khu luyện công, lúc này có không ít người đang ở đây. Triển Chiêu bọn họ đi vào cũng không khiến cho ai để ý, trên đỉnh đầu có một vài người đang luyện màn xiếc bay tới bay lui.
Triển Chiêu ngửa mặt nhìn xem, khinh công của những người này đều không tồi.
Đi xuyên qua khu luyện công, phía trước lại xuất hiện không ít lều trại, lều ở chỗ này rất lớn, còn có rất nhiều thùng gỗ, bên ngoài thùng vẽ nhiều hoa văn kỳ quái.
Càng dọa người chính là một vài lồng sắt ở xa xa, bên trong dường như đang nhốt mãnh thú. Từ xa Triển Chiêu có thể thấy được gấu lẫn hổ, thể trạng đều tương đối lớn, có người đang cho chúng ăn.
Chỗ mấy cái lồng được màn vải che phủ truyền đến những tiếng kêu kỳ dị.
Triển Chiêu hỏi Hồng Tề Thiên, “Đó là voi à?”
Hồng Tề Thiên gật đầu, “Chắc vậy.”
Triển Chiêu lại một lần nữa cảm thấy ngạc nhiên —— gánh hát này từ đâu tìm được nhiều trân cầm dị thú như vậy?
“Các ngươi đợi ở đây.” Lão đầu dẫn đường rốt cục cũng mở miệng. “Ta đi gọi Vạn sư phụ.”
Nói xong, lão đầu đi về phía một cái trướng bồng cực lớn đằng trước.
Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên đứng tại chỗ ngây ngô chờ, cảm thấy thật không thể tin nổi —— dễ như vậy đã được gặp vị Vạn sư phụ kia? Đúng là đơn giản ngoài dự đoán!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT