Diệp Linh Cẩm: ".............." Đâu có khoa trương như thế đâu........

Địch Tinh khoát tay nói: "Ta chỉ nói một chút như vậy thôi.............. Ta cũng biết là chúng ta vì vụ án đó mà đến đây tìm manh mối, hy vọng có thể sớm tìm ra manh mối......"

Có lẽ đây cũng chính là hy vọng của ba người bọn họ, nhưng không bao gồm Diệp Linh Cẩm. Hy vọng của nàng chỉ là có được một cuộc sống thoải mái, cho dù có đá rơi, nước chảy cũng không liên quan đến nàng. Nhưng những người vô tội chết thảm ở Liễu Thành vẫn thường xuyên xuất hiện trong trí óc Diệp Linh Cẩm.

Kỳ thật có đôi khi nàng cũng phải đấu tranh cực kì vất vả.

"Có một số việc chỉ có thể tự đối mặt.........." Nhan Nhiễm Y không đầu không cuối nói ra một câu, lại vừa đúng lúc nội tâm của Diệp Linh Cẩm đang đấu tranh dữ dội.

"Ai ai ai...... Các ngươi càng càng nói lại càng mơ hồ........... Lão tử đi ngủ đây!" Địch Tinh ngáp dài một cái rồi khoát tay áo đi.

"Tại hạ cũng nên đi thôi............" Quan Hoán Chi để lại một câu rồi đi.

Diệp Linh Cẩm cảm thấy dường như còn có ý nghĩa khác, hai người bọn họ muốn đến thì cùng đến giờ đến đi cũng muốn cùng đi là sao?

"Cẩm nhi............" Giọng nói dịu dàng của Nhan Nhiễm Y vang lên bên tai Diệp Linh Cẩm.

Càng dịu dàng bao nhiêu thì Diệp Linh Cẩm càng thấy không ổn bấy nhiêu.

Nhan Nhiễm Y nắm lấy tay Diệp Linh Cẩm, kéo nàng đi.

Diệp Linh Cẩm nhìn hai bàn tay đang ở cùng một chỗ của hai người, trong lòng thở dài. Nghĩ đến sau này muốn độc lập, nhưng mà lần đó khi nàng không còn nhà để về, mẹ kế đã dẫn nàng theo, hơn nữa, trước uy nghiêm như lang sói của mẹ kế nàng luôn luôn trở nên cực kỳ không có khí phách, không dám nói không.

"Người khác cho thịt..........."

"Không được ăn!" Diệp Linh Cẩm thức thời nói câu này.

Ngay sau khi phản ứng xong bỗng dưng cảm thấy có chút kì quái.

"Người khác nói muốn uống rượu........." Nhan Nhiễm Y lôi nàng đi dưới ánh trăng. Ánh trăng sáng chói như vẩy từng hạt ánh sáng lên y phục của hắn.

Được rồi......... Nàng biết là xảy ra chuyện gì rồi.

"Người khác cho rượu không thể tùy tiện uống........ Tùy tiện uống rượu, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ............" Lời nói này có thể thấy trong đó là quan tâm, là ân cần dạy bảo.

Bây giờ thì Diệp Linh Cẩm đã hiểu, vì nàng không nghe lời nên mẹ kế nhà nàng mới tức giận...........

"Bùi đại ca quả nhiên không phải là người xấu............." Nàng nghĩ mình cần cố gắng tranh thủ đấu tranh một chút cho quyền lợi của chính mình.

"Nha............ Bùi đại ca.........." Nhan Nhiễm Y quay đầu nhìn nàng, dưới ánh trăng, khóe miệng của hắn cong lên.

Diệp Linh Cẩm nói: "Đoạn nhi............. Nói............." Diệp Linh Cẩm cứ nói như thế này.

Nhan Nhiễm Y quay đầu, tiếp tục nhìn về phía trước. " Vậy............ Ai là người tốt............. Ai là người xấu........."

".................." Như thế này thì muốn nàng phải nói như thế nào? Người tốt và người xấu.......... Trẻ con đều chia con người ra làm hai loại như vậy.

"Đại Hoàng không dạy ngươi sao?" Nhan Nhiễm Y hỏi.

Diệp Linh Cẩm: "........." Mẹ kế ngươi buông tha cho Đại Hoàng đi............ ┭┮﹏┭┮

"Không có............."

"Như thế để ta dạy cho ngươi........"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play