"Nói hay lắm!" Địch Tinh đuổi Quản gia.

"Ai. . . . . . Đứa ngốc, muội muội ngươi không vui khi gặp ngươi! Đúng là!" Địch Tinh bất bình thay.

Thật ra thì Diệp Linh Cẩm đã không còn tức giận, tính tình Diệp Linh Đoạn chính là như vậy, lần này không tới trước mặt nàng đã là tốt lắm rồi, về phần Bùi Lâu Tuấn, Diệp Linh Cẩm cảm thấy người này cũng không tệ lắm, rõ ràng là lỗi của muội muội, Bùi Lâu Tuấn còn nói xin lỗi thay, xem ra hắn đối với Diệp Linh Đoạn rất tốt.

"Ta đương nhiên là vui nhất . . . . . ." mặt Diệp Linh Cẩm nghiêm túc nhấn mạnh.

Địch Tinh cười lớn, Quan Hoán Chi không lên tiếng.

Nhan Nhiễm Y sờ đầu Diệp Linh Cẩm nói: "Phải . . . . . Cẩm Nhi vui nhất. . . . . ."

"Ta lạnh quá. . . . . ." Địch Tinh hô lớn.

Quan Hoán Chi lạnh nhạt nhìn trời, sau đó nói: "Gió quá to. . . . . ." Mặt nghiêm túc.

Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ." Gió đầu hè lạnh lắm sao?

"Hai vị mặc quần áo đi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y mỉm cười.

". . . . . ."

Bùi Lâu Tuấn rất cẩn thận khi an bài bốn người bọn họ ở một sân viện độc lập.

Địch Tinh cùng Quan Hoán Chi trở về phòng của mình, Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm cũng trở về.

"Cẩm Nhi tức giận?" Nhan Nhiễm Y đột nhiên hỏi.

Diệp Linh Cẩm lắc đầu một cái. Nàng không giận Diệp Linh Đoạn, Diệp Linh Đoạn với nàng mà nói, mặc dù quen thuộc hơn người xa lạ một chút, nhưng là giao tiếp không nhiều lắm, vậy nên không cần phải tức giận. Chỉ là, nàng có chút hâm mộ. . . . . . Diệp Linh Đoạn có Bùi Lâu Tuấn đợi nàng ấy.

"Mẹ kế. . . . . ." trước cửa phòng, Diệp Linh Cẩm kéo Nhan Nhiễm Y lại.

"Thế nào?" Nhan Nhiễm Y nhẹ nhàng hỏi, giống như thái độ của hắn luôn thế này.

"Ta không muốn ở chỗ này. . . . . ." Đúng vậy, trong lòng nàng vẫn không muốn tới Bùi gia ở Đan thành, cái nàng muốn không phải là chân tướng rõ ràng, mà là ngày tháng yên ổn.

Vốn dĩ, nàng muốn nói là: ta muốn về nhà. Nhưng nàng không có nhà để về.

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng, nói: "Có nhiều nơi, một khi tiến vào lại không dễ dàng ra được. . . . . ."

Có ý gì? Diệp Linh Cẩm cảm thấy trong lời nói của hắn có ý gì đó.

Nhìn vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Diệp Linh Cẩm, Nhan Nhiễm Y cười sờ đầu của nàng, nói: "Vào nghỉ ngơi một chút đi. . . . . ."

Đêm đó, Bùi Lâu Tuấn cho bày biện một bàn lớn đầy thức ăn, mở tiệc tẩy trần cho bọn họ.

Diệp Linh Đoạn không tới.

"Đoạn nhi nàng không thoải mái. . . . . . Thất lễ."

Diệp Linh Cẩm cảm thấy lời này của Bùi Lâu Tuấn đã coi Diệp Linh Đoạn thành người trong nhà.

"Không sao. . . . . . Thay chúng ta hướng Diệp Nhị cô nương vấn an." Nhan Nhiễm Y nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play