"Nương tử...............dẫn ngươi đi chơi đùa một chút ở Lạc Thành có được không?" Nhan Nhiễm Y cười dịu dàng nói.
Xung quanh đều là ánh mắt hâm mộ.
( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) Diệp Linh Cẩm cúi đầu cười ha hả một tiếng. Rõ ràng là mẹ kế nhà hắn muốn ngồi thuyền đi chơi một chút.........Diệp Linh Cẩm nàng chẳng qua chỉ là được hưởng chút hào quang mà thôi.
Sau đó, hai người đi đến một chiếc thuyền, người chèo thuyền chính là một ông lão.
"Công tử, phu nhân hai người muốn đi đâu......."
"Hai vợ chồng ta mới đến Lạc Thành vẫn chưa quen thuộc lắm, ông tùy tiện chèo thuyền đưa chúng ta đi thăm quan một chút xem đi.........."
"Được ............"
Diệp Linh Cẩm nhớ đến lúc mình đi thăm trấn Cổ khi còn ở hiện đại, cảm giác khi đó cũng như thế này.
So sánh với việc người ở Liễu Thành mỗi ngày đều theo đuổi Trường Sinh thì người ở Lạc Thành này sống tốt hơn rất nhiều........Dọc đường đi, phía trước sân khấu trên nước, phía trước các quán trà còn có các thiếu nữ ngồi chơi đàn tỳ bà, làm cho người ta có một cảm giác yên bình.
Âm thanh nước chảy tựa như một khúc ca. Diệp Linh Cẩm và Nhan Nhiễm Y lẳng lặng đứng ở mũi thuyền.
Ở lại nơi này dạo chơi, nhưng nếu có thể đi theo Nhan Nhiễm Y đến sống một cuộc sống gia đình ở Lạc Thành thì cũng không phải ý kiến tồi..............Nhìn cảnh tượng sinh hoạt của người dân Lạc Thành trong đầu Diệp Linh Cẩm nảy sinh ra ý nghĩ như thế.
Đến khi Diệp Linh Cẩm phản ứng được vừa rồi mình đang nghĩ cái gì thì chân đã mềm nhũn ra, lảo đảo một cái.
"Làm sao vậy..........." Nhan Nhiễm Y đỡ nàng.
Diệp Linh Cẩm giống như đụng phải nước sôi, lập tức nhảy ra, cảm thấy ý tưởng mình vừa mới nghĩ trong lòng kia hết sức kinh khủng...............Hóa ━━∑( ̄□ ̄*' alt='' >' alt='' >' alt='' >━━ đá.
Nhan Nhiễm Y sửng sốt một chút rồi đã khôi phục được ngay vẻ mặt tươi cười, nhìn nàng.
"Ha hả ha hả..........." Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y cười khúc khích. "A................"
Đột nhiên đầu bị Nhan Nhiễm Y nhấn một cái, chìm vào trong ngực hắn.
"Không phải đã nói là phải nghe lời mẹ kế sao..........Làm sao lại cười ngây ngô như vậy?" Nhan Nhiễm Y nhẹ nhàng nói.
Diệp Linh Cẩm hiểu ra, hóa ra vừa rồi nàng lại cười quá ngu như vậy...........Nhan Nhiễm Y chính là sợ người khác nhìn thấy.
Nàng gật đầu một cái, Nhan Nhiễm Y mới buông tay ra.
Diệp Linh Cẩm nhìn ông lão phía đuôi thuyền một chút............ thật may mắn.............không phải là âm thanh quá lớn.
Tâm tình đang tốt đẹp thì bị Nhan Nhiễm Y nhắc nhở một tiếng đã hoàn toàn biến mất. Chuyện sau này vẫn chưa đến lúc nàng tính toán..............Trước mắt, bảo vệ mạng mình là quan trọng nhất.
Khi nàng và Nhan Nhiễm Y tách ra............Đến lúc đó nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cho nên........Vẫn còn sớm để bắt đầu độc lập là vừa.
Ngày thứ hai..........
Nhan Nhiễm Y thuê một con thuyền, đi trên đường sông, ước chừng tầm khoảng mười ngày mới có thể đến được Đan Thành.
Hắn dốc cả túi tiền xuống con thuyền này, trên thuyền chỉ có mấy người trung thành chèo thuyền, cho nên bọn họ hoàn toàn có thể ở tại một gian phòng, thậm chí là ở cùng một lúc nhiều người.
Hai người bọn họ ở gian phòng bên cạnh, dĩ nhiên, đây không phải là chuyện Diệp Linh Cẩm có thể quyết định. Bọn họ cũng không say sóng, cho nên dù phải ở trên thuyền cả ngày cũng coi như thoải mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT