"Vậy nên. . . . . . Cẩm Nhi phải ngoan ngoan nghe lời. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nói giọng điệu của mẹ kế.

Diệp Linh Cẩm nuốt một ngụm nước bọt. Vì mạng nhỏ của mình, tuyệt đối sẽ nghe lời. . . . . .

Hung hăng gật đầu tỏ vẻ quyết tâm của mình, bộ dáng ‘chú chó trung thành’.

Vì gần đây không ra ngoài, Diệp Linh Cẩm luôn búi tóc tuỳ tiện, khá giống một đứa trẻ. Vì vậy khung cảnh mang phong cách dạy dỗ trẻ em.

"Muốn ra ngoài đi dạo không. . . . . ." Nhan Nhiễm Y hỏi.

Diệp Linh Cẩm nhớ lại cảnh tượng lúc trước, hơi do dự. Đối với một số việc, Diệp Linh Cẩm vẫn tỏ thái độ "Mắt không thấy, tâm không phiền".

Nhan Nhiễm Y từ từ đứng dậy, nói: "Ta đi thay y phục, lát nữa sẽ đưa người đi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ." Đã quyết định rồi, còn hỏi nàng làm gì. . . . . .

Sau nửa canh giờ, một đôi trai tài gái sắc, ‘vợ chồng nhỏ’ tinh thần phấn chấn dạo chơi khắp Liễu thành.

Diệp Linh Cẩm để Nhan Nhiễm Y búi tóc cho nàng, ngoan ngoãn đi theo Nhan Nhiễm Y.

Vừa hay lúc này là một buổi trưa nắng đẹp. . . . . . Các quán nhỏ trên đường đều thưa thớt.

"Mứt quả. . . . . . Mứt quả. . . . . ." Người bán hàng rong hô một tiếng như không còn hơi sức.

Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm đến gần: “Mứt quả này có ngọt không?"

Khó có được người mua kẹo hồ lô, người bán hàng rong liền phấn chấn tinh thần."Đương nhiên rồi. . . . . . Công tử có thể hỏi khắp đi Liễu thành, mứt quả nhà ta là ngọt nhất!"

Thật ra thì Diệp Linh Cẩm không quá thích ăn ngọt. Tiểu ca, mứt quả nhà người có thể chua một chút được không. . . . . .

"Lấy một xâu thôi. . . . . ."

Trả tiền, Nhan Nhiễm Y đem mứt quả đưa cho Diệp Linh Cẩm.

"Nha. . . . . . Phu nhân thật là hạnh phúc!" Lúc sắp đi tiểu ca bán mứt quả nói.

Diệp Linh Cẩm rất muốn hỏi có phải hắn cũng cảm thấy hạnh phúc hay không.

Nhan Nhiễm Y tiếp tục dắt tay Diệp Linh Cẩm, chậm rãi đi trên đường, dường như rất hưởng thụ ánh mặt trời.

Diệp Linh Cẩm cắn một miếng. Thật ngọt a ┭┮﹏┭┮ tiểu ca không nói láo. . . . . .

Nhìn Nhan Nhiễm Y đi bên cạnh, đột nhiên nàng có suy nghĩ xấu xa.

"Mứt quả. . . . . . Ăn ngon. . . . . . Mẹ kế. . . . . . Nếm thử một chút. . . . . ." Dứt lời, tay cầm mứt quả liền dùng sức, mục tiêu là gương mặt tuấn tú của Nhan Nhiễm Y.

Diệp Linh Cẩm đã sớm hình dung ra cảm giác hả hê, trong lòng cười nói: ta bôi đường lên mặt ngươi.

Nhưng Nhan Nhiễm Y nước cờ cao siêu,dừng chân lại, quay đầu sang, cắn một miếng, nở nụ cười.

"Ha ha. . . . . . Ăn ngon này. . . . . ." Diệp Linh Cẩm mặt chờ đợi nhìn Nhan Nhiễm Y.

Nhan Nhiễm Y tiếp tục dắt Diệp linh Cẩm đi về phía trước, vừa đáp: "Ừ. . . . . . Ăn ngon. . . . . ." Đúng là hắn ăn thật.

Diệp Linh Cẩm rất vui mừng, trên mặt nở nụ cười ngây ngốc."Ăn một miếng nữa!"

Nhan Nhiễm Y nhẹ nhàng lấy tay ngăn cản, không để ‘đứa bé’ làm ầm ĩ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play