"Dừng lại nghỉ ngơi một chút đi!"Nhan Nhiễm Y nói. Dứt lời xuống xe ngựa đi tới một quán trà phía trước.
Mặc dù đoạn đường này không phải đi rất vội vàng, nhưng toàn thân Diệp Linh Cẩm lắc lư, rất đau nhức rồi. Được Vi Đăng đỡ xuống, Diệp Linh Cẩm đi tới trà quán, mà phu xe được thuê đến nghỉ ngơi một bên.
Chung quanh có dân chúng bình thường, cũng có giang hồ nhân sĩ trông hơi hung tàn. Ba người bọn họ chọn vị trí hẻo lánh ngồi xuống, kêu ba tách trà.
Hôm nay Nhan Nhiễm Y lại mặc một thân áo tím, đám người nơi này hơi bất ngờ. Còn Diệp Linh Cẩm ăn mặc bình thường, diện mạo cũng không đặc biệt xinh đẹp, lại hơi giống nha hoàn.
Diệp Linh Cẩm tiếp tục theo nguyên tắc im lặng là vàng, lặng lẽ cầm ly trà, không nói lời nào.
Nhưng, tựa hồ đặc trưng của nữ xuyên qua gần đây bắt đầu ứng nghiệm lên người nàng.Bọn họ vừa nghỉ ngơi không bao lâu, đã nhìn thấy một thân lam y đột nhiên xuất hiện, ở đằng sau là mấy người cầm đao, kiếm,cùng mấy loại binh khí nàng không biết.
"Địch Tinh! Ngươi đứng lại cho lão tử! Giao Trường Sinh Dẫn ra đây!"
Lam y nam tử mạnh mẽ tránh thoát đường kiếm xung quanh, nhảy lên ngọn cây, dựa vào cành cây, thờ ơ, thoáng nhìn xuống những người đó, nói: "Các ngươi gọi gia gia ta đứng lại, thì gia phải đứng lại sao? Lại nói Trường Sinh Dẫn, gia gia ngươi không có lấy, các ngươi đuổi theo ta suốt dọc đường có mệt hay không."
Dân chúng xung quanh đã sớm trốn ra xa xa rồi, mà Diệp Linh Cẩm chú ý tới, khi những người kia nói đến Trường Sinh Dẫn, mấy người giang hồ vốn đang uống trà mắt chợt sáng lên, giống như hơi rục rịch.
Mà Nhan Nhiễm Y, vẫn nhàn nhã tựa như không có chuyện gì mà uống trà.
Trường Sinh Dẫn? Là thứ gì?
"Ta nhổ vào! Người nào không biết đỉnh đỉnh đại danh thần thâu Địch Tinh? Dù là đồ của Hoàng đế, lão tử ngươi cũng có thể trộm được, lại nói, có người nói nhìn thấy ngươi vào đêm Diệp gia gặp chuyện không may xuất hiện ở phụ cận Diệp gia, ngươi lại giải thích thế nào?"
Diệp gia? Diệp Linh Cẩm hồi hộp trong lòng, chẳng lẽ vật Trường Sinh Dẫn này có liên quan tới Diệp gia? Trí nhớ lại không khỏi trở về đêm huyết tinh kia.
Hơn một năm kinh nghiệm giảngu đã giúp Diệp Linh Cẩm luyện thành bản lĩnh “Tình tự tâm trung quá, diện than kiểm thượng lưu" (Cảm xúc giấu trong lòng, bình thản đeo trên mặt) , nhưng mà ở trước mặt Nhan Nhiễm Y thâm sâu khó lường, Diệp Linh Cẩm không dám khinh thường. Nàng cúi đầu, nhìn ly trà.
Địch Tinh lưu manh cười nói: "Nghe nói? Nghe ai nói?"
Một người khác trong đám người trông không quá hung hăng, rút kiếm ra, nắm trong tay, nói: "Ngươi cần gì phải nguỵ biện? Khinh công của bọn ta không bằng ngươi, nhưng là nếu như võ lâm hào kiệt cùng hợp sức, ngày ngày đuổi giết, ngươi có thể dễ sống sao? Ta khuyên ngươi sớm khoanh tay chịu trói đi, đừng giãy dụa vô ích."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT