Qua hơn một ngày Diệp Linh Cẩm mới chậm rãi xuống giường, đầu có chút choáng váng, đi ra khỏi phòng muốn tìm một chút gì ăn nhưng ra đến cửa lại gặp Quan Hoán Chi.

"Diệp cô nương ngươi không sao chứ. . . . . ."

"Không có chuyện gì. . . . . . Đừng lo lắng. . . . . ." Diệp Linh Cẩm không chút suy nghĩ đáp lời. Đáp xong mới phát hiện ra mình quên giả bộ ngốc rồi, gần đây một hồi giả ngốc, một hồi không giả ngốc, nàng có chút không được tự nhiên.

Diệp Linh Cẩm nhìn Quan Hoán Chi, nàng có chút không biết làm sao .

Quan Hoán Chi hơi cong cong môi, dáng vẻ không hề kinh ngạc "Không có việc gì là tốt. . . . . . Đừng làm cho Nhan huynh lo lắng. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm vò đầu "Ha ha" cười một tiếng, không biết nói gì, xem ra Quan Hoán Chi cũng đã nhìn ra. Nàng không biết nên nói là hắn có nhãn lực tốt hay nên nói mình diễn xuất quá kém.

Quan Hoán Chi vốn là người không nói nhiều, cũng không nói thêm cái gì, liền rời đi. Diệp Linh Cẩm tiếp tục đi xuống lầu dưới, vừa đúng gặp Nhan Nhiễm Y đi tới.

"Không sao chứ. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười ôn hòa hỏi.

Nhan Nhiễm Y cũng không có nói gì, gật đầu một cái nói: "Như vậy ăn xong liền đi lên, chú ý an toàn".

Diệp Linh Cẩm gật đầu. Lúc này, không phải giờ cơm, dưới lầu người ăn cơm cũng rất ít, tốp năm, tốp ba, rất thưa thớt.

Diệp Linh Cẩm kêu một ít thức ăn. Hiện tại nhiều người đã biết nàng không ngốc như vậy, nàng cũng không cần cố ý giả bộ ngốc.

"Ngươi có nghe nói không. . . . . ."

"Cái gì?"

Một bàn bên cạnh, ba người khách võ lâm dường như đang nói chuyện bát quái trong giang hồ, Diệp Linh Cẩm không hứng thú nên không thèm chú ý, trên căn bản là vào tai trái lại ra tai phải.

Trên giang tin tức hồ bát quái, thật thật, giả giả khó có thể phân biệt.

"Nghe nói a. . . . . . đồ đệ của Liễu Cuồng năm đó là Liễu Hồng Ước tái xuất giang hồ rồi . . . ."

Diệp Linh Cẩm thính tai nghe được mấy cái chữ Liễu Hồng Ước, trong nháy mắt tinh thần trở nên hăng hái. Liễu Hồng Ước không phải là đã chết sao, làm sao tái xuất giang hồ? Diệp Linh Cẩm không hiểu, vì vậy không biến sắc, chú ý nghe.

Người nghe được liền có phản ứng giống như nàng, kinh ngạc nói: "Thật sao. . . . Năm đó Liễu Cuồng chết rồi, Trường Sinh Dẫn khuấy động giang hồ, cuối cùng Liễu Cuồng và Nhan Tương ra tay, nghe nói đã dẹp yên cơn sóng gió này, mà Liễu Hồng Ước, căn bản sau này cũng không xuất hiện a. . . . . ."

Một người khác, khoát tay nói: "Không đúng, không đúng, ta nghe nói Nhan Tương vì Trường Sinh Dẫn đã giết Liễu Hồng Ước, Trường Sinh Dẫn cũng theo đó biến mất, bây giờ, không biết thế nào lại xuất hiện. . . . . ."

"Như vậy Liễu Hồng Ước đã chết rồi?"

"Có thể thôi. . . . . ."

Nói xong, hai người cùng nhau nhìn người nói ra tin tức liên quan đến Liễu Hồng Ước muốn tái xuất giang hồ. Chỉ thấy người nọ vô tội khoát tay nói: "Cái này ta cũng là nghe từ vị huynh đệ bán tin tức nói, đừng hỏi ta. . . . . ."

Hai người tò mò mở to hai mắt hỏi: "Còn có chuyện này sao …..... Nếu Liễu Hồng Ước thật sự tái xuất giang hồ, hắn muốn làm gì? Vẫn là vì Trường Sinh Dẫn?"

Người nọ suy tư nửa ngày rồi đáp: "Nghe nói là có cuộc hẹn ba năm gặp nhau với cố nhân …"

"Cố nhân? Ai là cố nhân? Là Nhan Tương sao … Hắn cũng muốn tái xuất giang hồ?"

"Chỗ kia là nơi nào?"

Người nọ bị hai người hỏi, nửa ngày không đáp lời. "Hỏi nhiều như vậy để làm gì, dù sao các ngươi cũng không biết, mau ăn!"

Tuy nói là tin đồn giang hồ nhưng Diệp Linh Cẩm nghe xong trong lòng kinh hãi, ước hẹn gì ba năm, nói cặn kẽ như vậy. . . . . . Dường như thật sự hắn là Liễu Hồng Ước, nhưng Nhan Tương nói lúc ấy đã tự tay giết hắn rồi, hay là. . . . . .

Hay là người bí mật đứng phía sau bức màn? Người đó có quan hệ với Liễu Hồng Ước hay mượn danh nghĩa của Liễu Hồng Ước?

Diệp Linh Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, ăn cơm qua loa, lên lầu, chuẩn bị đi tìm bọn Nhan Nhiễm Y hỏi một chút.

Nhan Nhiễm Y không có trong phòng, như vậy thì ba người bọn họ ở trong phòng Quan Hoán Chi, Diệp Linh Cẩm cảm thấy tin tức này hơi lớn, có chút kỳ quặc, nói không chừng là một manh mối gì hoặc là ám hiệu gì, vì vậy hết sức gấp gáp, gõ cửa phòng một cái.

Mở cửa là Địch Tinh.

"A. . . . . . Ngốc tử. . . . . . Tới tìm mẹ kế ngươi sao?" Địch Tinh cười nói.

Diệp Linh Cẩm trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Có việc gấp. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y và Quan Hoán Chi nhìn về phía nàng. Chỉ có một mình Địch Tinh cười thật to, nói: "Chậc, chậc. . . . . . Ngốc tử ngươi thì có thể có việc gì gấp?"

Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ."

Lười phải cùng hắn dây dưa, Diệp Linh Cẩm không nhịn được nói: "Ta không ngốc, ngươi đừng hồ đồ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm thề là lần này mình nói hết sức nghiêm túc.

Nhưng ai biết, Địch Tinh nghe xong, ha ha ha ha, bắt đầu đấm bàn cười to.

"Ha ha ha ha. . . . . . Ngốc tử, ngươi có thể đừng đùa được không. . . . Ta biết rõ một kẻ ngốc đều không cảm thấy mình ngốc, nhưng mà ta lại chưa từng thấy qua người nào nói nghiêm túc giống như ngươi vậy . . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ."

Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm cảm thấy trong lòng mình có trăm ngàn cơn sóng dữ tuôn ra, thiếu chút nữa đưa chân giẫm đạp Địch Tinh hai cái . . . . . . nàng bị tức chết rồi.

Quan Hoán Chi một bên nhìn thấy, thái độ không còn mặt than nữa. Mà bộ dạng Nhan Nhiễm Y xem kịch vui, đợi đến khi gần kết thúc hắn mới chậm rãi mở miệng, hỏi: "Cẩm nhi, thế nào?"

Diệp Linh Cẩm hung hăng trợn mắt nhìn Địch Tinh một cái, vòng qua hắn, ngồi ở bàn trước mặt, nói với Nhan Nhiễm Y và Quan Hoán Chi: "Mới vừa rồi ở dưới lầu, lúc ta đang ăn thì có nghe một chút tin tức, vốn cho là tin vớ vẫn nhưng lại cảm giác không giống như tin đồn vô căn cứ. . . . ."

Địch Tinh ở một bên đấm bàn dần dần ngừng lại, vẻ mặt đang cười, biến thành kinh ngạc, lại biến thành khiếp sợ, cuối cùng hóa đá.

"Tin tức gì?" Quan Hoán Chi hỏi.

Diệp Linh Cẩm trừng mắt liếc Địch Tinh dần dần hóa đá, trong lòng chậm rãi trở nên rất vui sướng, vì vậy cố ý dùng giọng vô cùng trôi chảy, một mạch đem chuyện mới vừa nghe ở dưới lầu nói ra.

Lúc này, Địch Tinh vẻ mặt càng hóa đá. Mọi người không ai để ý hắn.

Sau khi nghe xong, Nhan Nhiễm Y và Quan Hoán Chi trầm mặc một hồi, Quan Hoán Chi hỏi: "Nhan huynh, cha huynh trước đó xác định Liễu Hồng Ước đã chết?"

Nhan Nhiễm Y gật đầu một cái nói: "Đúng vậy. . . . . ."

Quan Hoán Chi tiếp tục phân tích nói: "Như vậy người này không thể là Liễu Hồng Ước, mà chuyện lúc trước cũng không có nhiều người biết, có thể ở trên giang hồ truyền ra tin tức này nhất định là có người cố ý".

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái.

"Người này khẳng định quan hệ với Liễu Hồng Ước không ít, nếu không, không thể nào biết được nhiều chuyện như vậy, có khả năng là người phía sau bức màn bí mật, sau đó đặc biệt tung ra tin tức, có lẽ mục đích đúng là làm cho người liên quan đếns chuyện năm xưa xuất hiện. . . . . . Mà người đó. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y nói tiếp: "Chính là cha ta . . . . . ."

"Như vậy động cơ của người đứng phía sau là gì chứ?" Diệp Linh Cẩm chống cằm hỏi.

Quan Hoán Chi nhìn Diệp Linh Cẩm một cái, lắc đầu, nói: "Nếu như người này và hung thủ lúc trước là cùng một người, như vậy hắn chẳng qua là lấy Trường Sinh Dẫn làm ngụy trang rồi, mục đích thực sự khẳng định không phải là Trường Sinh Dẫn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play