"Nhan công tử, Diệp cô nương. . . . . . Sau này còn gặp lại. . . . ."

"Lần này thật sự là phiền toái Bách Hiểu cô nương. . . . . . Tại hạ thiếu cô nương một ân tình. . . . . . Ngày sau sẽ trả. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn Bách Hiểu, cười đến dịu dàng.

“Ta sẽ nhớ. . . . . ." Bách Hiểu thu hồi chiết phiến, chợt dí dỏm cười một tiếng.

"Bách Hiểu tỷ tỷ. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . ." Diệp Linh Cẩm thật thưởng thức cô gái như Bách Hiểu.

Bách Hiểu mỉm cười với nàng.

Ngoài cửa lớn, người hầu đã chuẩn bị xong xe ngựa.

Nghe tiếng ngựa hí, Bách Hiểu quay đầu nhìn, lại quay đầu lại, hướng mọi người nói tạm biệt, sau đó xoay người, lên xe ngựa.

Lóc cóc. . . . . . Xe ngựa chậm rãi rời đi, cuối cùng biến mất ở cuối đường.

Diệp Linh Cẩm tin tưởng, kì nữ như Bách Hiểu, luôn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mỗi người.

Sau đó mọi việc khôi phục bình thường, đám người Nhan Nhiễm Y dự định sẽ ở Bùi trạch một khoảng thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này, Diệp Linh Cẩm thường đến tìm Diệp Linh Đoạn, bởi vì lúc đi cùng Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm giả bộ ngu sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Từ lúc biết rõ có người phát hiện mình giả vờ ngốc, Diệp Linh Cẩm luôn cảm giác mình rất ngu, hơn nữa, đối với Nhan Nhiễm Y. . . . . . Nàng còn chưa nghĩ kỹ, cũng chưa hạ quyết tâm.

"Tỷ tỷ. . . . . . Gần đây thế nào. . . . . . Nhìn ngươi không giống với lúc trước. . . . . ." Diệp Linh Đoạn đang dẫn theo Diệp Linh Cẩm đi dạo Bùi trạch.

Bùi trạch giống như Lâm viên, nhưng mỗi nơi cảnh trí rất bất đồng, mỗi tảng đá, mỗi gốc cây tre trúc, tỉ mỉ nhưng vô cùng thú vị.

"Không giống nhau?" Diệp Linh Cẩm mờ mịt nhìn Diệp Linh Đoạn.

Thật ra thì nàng vốn đã không giống như trước rồi. . . . . . Trong lòng giãy giụa.

Diệp Linh Đoạn nhìn nàng một cái, thở dài, bỏ qua. . . . . .

Diệp Linh Cẩm nhìn Diệp Linh Đoạn dần dần có bộ dáng ‘ông cụ non’, trong lòng áy náy càng ngày càng sâu.

"Mệt mỏi chưa. . . . . . Dẫn ngươi đến ngồi nghỉ trong đình viện nhỏ trước mặt . . . . . ."

Bọn họ ngồi ở trong đình. Hai người ở cạnh nhau thì Diệp Linh Đoạn luôn là người nói nhiều hơn, Diệp Linh Cẩm luôn là ngơ ngác nghe. Nhưng họ cũng cảm thấy, thời gian hết sức yên tĩnh, rất tốt.

“Đây . . . . . Đây không phải nữ nhân chuyên bám theo biểu ca hay sao. . . . . ."

Chỉ thấy một nữ nhân bước chậm rãi trên con đường đá, từ từ đi về phía đình.

Không làm gì lại có người đến gây sự, Diệp Linh Cẩm không tự chủ nhíu nhíu mày. Bởi vì người bị nói đến chính là Diệp Linh Đoạn.

Diệp Linh Đoạn không nói gì.

"Thật là trùng hợp a. . . . . ." Nàng kia bước vào đình, hai tỳ nữ đi theo phía sau, trên khuôn mặt họ, cũng thể hiện thái độ ‘oai phong lẫm liệt’.

Diệp Linh Cẩm nhận ra nữ nhân này, chính là người nói chuyện với Nhan Nhiễm Y trên cầu vào buổi tối này hôm đó, sau lại tranh giành với nàng, Lâm Mạc Khê.

Từ những chuyện đã xảy ra lúc trước, Diệp Linh Cẩm vẫn không có hảo cảm với nữ nhân này. Là người ai cũng nhìn ra được Lâm Mạc Khê có tình ý với Nhan Nhiễm Y, nhưng Diệp Linh Cẩm cảm thấy, nữ nhân điêu ngoa vô lý, ngực lớn nhưng không có đầu óc như nàng ta, chỉ là con kiến hôi mà thôi, vẫn không để trong lòng, mà là tức giận Nhan Nhiễm Y.

Nhưng hôm nay, mặc dù chỉ là con kiến hôi, Diệp Linh Cẩm cũng cảm thấy rất không thoải mái, nhìn rất không thuận mắt.

"Biểu muội. . . . . ." Diệp Linh Đoạn rất yên lặng nhìn về phía Lâm Mạc Khê lên tiếng chào hỏi.

Thì ra là Lâm Mạc Khê này là biểu muội của Bùi Lâu Tuấn. . . . . . Diệp Linh Cẩm cảm thấy cái thế giới này thật nhỏ.

"Hừ. . . . . ." Lâm Mạc Khê không thấy Diệp Linh Cẩm, ngồi xuống.

"Làm sao ngươi còn bám theo biểu ca? Không có cha mẹ liền ỷ lại vào biểu ca ta rồi hả ?" Nói chuyện chanh chua.

Diệp Linh Cẩm nghe rất tức giận, lại thấy Diệp Linh Đoạn không nói gì, nhưng thân thể có chút run rẩy, dường như đang cực lực nhẫn nại.

Này không giống Diệp Linh Đoạn, trước kia ở Diệp gia, Diệp Linh Đoạn là một cái tên lợi hại, khi nào để cho người ta bắt nạt như vậy?

"Cô nương. . . . . ." Diệp Linh Cẩm ngơ ngác kêu lên.

Lâm Mạc Khê lúc này mới phát hiện ra còn có người khác ngồi trong đình.

"Ngươi. . . . . . Ngươi không phải người luôn đi cùng Nhan công tử sao?" Lâm Mạc Khê nhìn nàng, đột nhiên vui mừng nói: "Chẳng lẽ Nhan công tử đang ở nhà biểu ca?" Một đôi mắt sáng hơn rất nhiều.

"Ừ. . . . . . Ở đây. . . . . ."

Lâm Mạc Khê nhìn Diệp Linh Cẩm một lúc, ghét bỏ nói: "Thì ra là một đứa ngốc. . . . . ."

"Muội muội. . . . . . Chúng ta đi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm lôi kéo Diệp Linh Đoạn rời đi.

"Ai cho ngươi đi?" Lâm Mạc Khê trừng mắt nói.

Hai nha hoàn sau lưng nàng đứng chặn trước mặt các nàng.

Lúc này Diệp Linh Cẩm vô cùng ghét Lâm Mạc Khê này.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào. . . . . ." Diệp Linh Đoạn lạnh lùng hỏi.

Diệp Linh Cẩm biết lúc này Diệp Linh Đoạn rất tức giận. Trước kia, nàng đâu chịu nổi cục tức như thế này. Nhìn dáng vẻ hai người, đây không phải là lần đầu tiên. Diệp Linh Cẩm chợt ý thức được, Diệp Linh Đoạn ăn nhờ ở đậu, cho dù có Bùi Lâu Tuấn che chở, cũng không thể yên tĩnh được.

"Ta à. . . . . . Không muốn như thế nào. . . . . . Thôi. . . . . . con người đáng thương thương hại lại không cha không mẹ như ngươi. . . . . . Đi thôi. . . . . ."

"Tỷ tỷ. . . . . . Đi thôi. . . . . ." Diệp Linh Đoạn kéo Diệp Linh Cẩm, động tác có chút cứng ngắc.

Lâm Mạc Khê nghe xong chợt cười lạnh: "Thì ra là tỷ muội ngươi. . . . . . Ha ha. . . . . . Một là đứa ngốc, một là ăn nhờ ở đậu. . . . . ."

"Cô nương. . . . . ." Diệp Linh Cẩm thừa dịp Diệp Linh Đoạn còn đang ngây ngẩn, giãy khỏi tay nàng, đi đến trước mặt Lâm Mạc Khê.

Vẻ mặt Lâm Mạc Khê ghét bỏ nhìn nàng.

"Chát ——" một cái tát vang dội, lưu lại vết đỏ tấy trên mặt Lâm Mạc Khê.

"Chát ——" đang lúc mọi người không phản ứng kịp, Diệp Linh Cẩm lại đưa tay tát thêm một cái.

Lần này hai bên cân nhau rồi nhé. . . . . . Diệp Linh Cẩm nhìn hai vết đỏ tấy trên mặt Lâm Mạc Khê, hết sức hài lòng với kiệt tác của mình.

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . dám đánh ta?" Lâm Mạc Khê ôm mặt, tức giận không thể tin được.

Hai nha hoàn phía sau lúc này mới phản ứng kịp, lập tức chạy tới kêu, "Tiểu thư tiểu thư".

Lâm Mạc Khê đẩy hai nha hoàn, tức giận nói: "Nàng đánh bản tiểu thư các ngươi không biết đánh lại à?"

Diệp Linh Cẩm đang chuẩn bị đại chiến 300 hiệp với hai nha hoàn lại bị Diệp Linh Đoạn kéo tay, chạy ra khỏi đình, bắt đầu chạy như điên.

"Đứng lại —— đứng lại ——"

Diệp Linh Cẩm và Diệp Linh Đoạn chạy như điên, cuối cùng bỏ xa hai nha hoàn, chạy tới viện Diệp Linh Cẩm ở, hai người thở không ra hơi.

Diệp Linh Cẩm đột nhiên cảm thấy rất sung sướng, ngây ngốc cười.

"Cười! Ngươi đã gây hoạ còn cười được sao!" Diệp Linh Đoạn trách móc Diệp Linh Cẩm, lại không nhịn được mà bật cười.

Hai tỷ muội ngồi dưới đất thở hổn hển, đỏ mặt, cười rất thoải mái.

Đợi hai người điều chỉnh nhịp thở, Diệp Linh Đoạn nói: "Tỷ tỷ. . . . . . Nghe này . . . . Lâm Mạc Khê chắc chắn sẽ không để yên như vậy, nhất định sẽ đi tố cáo. . . . . . Đến lúc đó, ngươi phải nói là ta tát. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm còn đang mỉm cười nghe xong mà sửng sốt, lỗ mũi ê ẩm.

"Tỷ tỷ. . . . . . Nghe này. . . . . ."

Lời editor: Thật sảng khoái với 2 cái tát kia!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play