"Ô, chua quá…"

Trong giấc mộng, Hạ Phong nghe được tiếng chửi rủa mềm mại bên cạnh. Mắt thì vẫn còn nhắm, nhưng tay dài duỗi ra, giữ lấy eo thon đang giãy dụa.

"Đại háo sắc, anh làm gì đấy ?!" Ái Tĩnh muốn đẩy bàn tay vuốt ve ở trên người, nhưng lại vô lực.

Thật đáng chết…

Cô có cảm giác thân thể ê ẩm như bị ba chiếc xe lăn qua, toàn thân trên dưới vừa đau lại vừa nhức mỏi, người gây ra họa lại không hề hối cải, quấn riết lấy cô.

"Ngủ tiếp đi, không cần rời giường vội vã." Hạ Phong như một đưa trẻ, dùng cả tay chân quấn lấy bạn gái, không để cho cô rời giường.

"Đã một giờ chiều rồi. . . . . ." Ái Tĩnh liếc về phía đồng hồ treo trên tường.

"Có quan hệ gì? Đêm qua chơi đến trời sáng, anh còn thiếu ngủ." Hạ Phong dùng âm thanh lười biếng và khoái trá nói đến chuyện đêm hôm trước.

"Anh còn dám nói?!" Nghe thế, Ái Tĩnh nổi giận đùng đùng trong bụng, dùng sức véo lên gương mặt của anh.

Người đàn ông này đi đến đâu liền động dục tới đó! May mắn là chủ nhân biệt thự này rất thân với anh nên đã sớm dọn dẹp một gian phòng khách cho bọn họ, nếu không thì bẽ mặt quay về nhà rồi!

"Đau quá! Em dám ngược đãi chồng tương lai…" Hạ Phong nói làm đều tốt, dứt khoát áp cả người lên trên người tình nhân, cẩn trọng dây dưa với nhau ở một chỗ.

Vốn là muốn cùng Hạ Phong tính sổ nên Ái Tĩnh hung hăng xông len. Nhưng vừa mới nghe được mấy chữ “chồng tương lai", cơn giận tựa như tan biến, dừng tay lại.

"Làm sao rồi?" Phát giác người bên cạnh có cái gì không ổn, Hạ Phong mở mắt ra.

"À, không có gì. Em chỉ là cảm thấy đói bụng." Ái Tĩnh ngọa nguậy thân thể, duỗi người ra,đá lông nheo vài cái với anh rồi mỉm cười.

Hạ Phong chăm chú nhìn người phụ nữ đang cười rất hấp dẫn nhưng lại ngây thơ, trong lòng rung động sâu xa.

"Anh không phải là đang nói dối." Anh cầm chặt tay ngọc của cô, trịnh trọng thanh minh.

Anh thích loại cảm giác được ở chung một chỗ với cô, ưu nhã mà nhẹ nhõm, kích tình mà thân thiết… Chưa có một người phụ nữ nào có thể mang la.i cho anh cảm giác kỳ lạ như vậy.

Bọn họ có thể làm người yêu, cũng có thể làm bạn, cô sẽ luôn luôn theo ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không xa.

Đó là loại tình cảm nhiệt tình và ổn định…

Cực kỳ tuyệt vời.

"Em đói bụng thật mà." Ái Tĩnh nhỏ giọng nũng nịu bên tai anh, tiếp theo lại hôn khẽ lên gương mặt của anh.

"Được rồi, chúng ta rời giường đi ăn." Khiếm khi bị cắt ngang, Hạ Phong cảm thấy hơi mất hứng.

Nhưng nhìn cô cau mày, anh lại không đành lòng để cho cô đói bụng…

Được rồi, bọn họ rời giường rửa mặt trước, tối nay tỏ tình cũng không muộn.

Anh nhất định sẽ làm cho cô thấu hiểu tâm ý của anh!

Ái Tĩnh một bên xem tivi, một bên uống sữa tươi thập cẩm lúa mạch và hoa quả.

"Tiểu thư, không phải em than đói bụng sao? Ăn Hamburger trước đi chứ? Đợi lát nữa anh dẫn em đi ăn một bữa phong phú hơn.

Hạ Phong đẩy thức ăn tới trước mặt Ái Tĩnh, dặn dò cô ăn nhiều một chút.

Bữa ăn sáng đơn giản này là do chính tay anh làm lấy.

Nơi này là biệt thự của bạn anh, chỉ có ngày nghỉ hoặc party thì mới có người, cho nên hôm nay không có ai ở đây. Chỉ là trong tủ lạnh có một chút thức ăn, cho nên bọn họ mới có thể ăn cho đỡ đói.

"Em có sữa tươi cùng bánh bích quy là tốt rồi." Ái Tĩnh chỉ về phía phòng bếp của mình, sau đó lấy vài thứ, thật vất vả làm ra bánh bích quy trái cây phô mai.

"Chỉ ăn cái này?" Hạ Phong nhướng mi suy nghĩ hồi lâu, "Đáng chết, em muốn giảm cân?"

"Bingo!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play