Khi Ái Tĩnh phục hồi tinh thần lại, thì cô đã được đặt trong ở trong phòng tắm.

“Cảm giác rất tốt phải không? Một lần nữa nhé?”

“Cái gì?” Đầu Ái Tĩnh trống rỗng, thân thể vẫn còn nóng rực, nhất thời không biết phản ứng ra sao.

Quan sát bộ dáng mệt mỏi của cô, Hạ Phong nhàn nhạt bình luận: “Dường như không làm được rồi . . .”

Ôm eo thon của Ái Tĩnh, anh cầm vòi hoa sen, xối nước ấm lên thân thể mềm mại của cô, tẩy đi dấu vết hoan ái.

“Em tự tắm được…” Cô hơi lúng túng, khuôn mặt đỏ lựng.

“Cần gì xấu hổ?” Hạ Phong hào phóng bày tỏ, “Là anh làm cho em rối loạn, giúp em khôi phục nguyên trạng là trách nhiệm của anh.”

Nói xong, anh còn nhẹ chạm khẽ vào da mặt non mềm của cô .

“Ách. . . . . .” Không ngờ Hạ Phong có thể tỉ mỉ với bạn giường như vậy, Ái Tĩnh hơi kinh ngạc. Nhưng vì trốn tránh sự xấu hổ đang lan tràn, cô chỉ có thể để cho anh phục vụ, không nói thêm gì nữa.

Đang lúc Ái Tĩnh phiền não, không biết nên làm như thế nào để giữ khoảng cách với người đàn ông này thì ngón tay Hạ Phong đột nhiên dò dẫm chỗ tư mật của cô. . .

“Anh làm gì đấy? !” Cô bị anh dọa sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.

Mới trải qua kích tình điên cuồng, hiện tại cô toàn thân hư mềm, tuyệt đối không có khả năng chịu đựng một lần khác.

“Giúp em tắm thôi. Em không tắm rửa nơi đó sao?” Thấy cô nhạy cảm như vậy, Hạ Phong vô cùng khoái trá, ngón tay theo nước nóng trượt vào trong cơ thể cô chà qua chà lại, dùng cường lực kích thích lần nữa.

“Em tự tắm. . .” Tay chân Ái Tĩnh không có sức, dựa sát vào thân thể Hạ Phong, không để cho mình ngã xuống. Hạ Phong thừa dịp cơ hội tốt này, không ngừng xâm nhập vào hoa huyệt của cô, cho cô khoái cảm sâu hơn.

“Không cần. . . Em chịu không nổi. . .” Nằm ở trên người anh, Ái Tĩnh tự lẩm bẩm, thân thể lại theo Hạ Phong đạt tới đỉnh cao tình dục, tận tình hưởng lạc.

“Yên tâm, em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không muốn em lúc này.” Hạ Phong không ngừng hôn cô, vuốt ve cô, đầu ngón tay cuồng dã in lại dấu vết ở trên làn da nhẵn nhụi của cô, không cho cô quên.

Không cho cô vứt bỏ anh nữa. . .

“Ừ. . .” Trong miệng Ái Tĩnh thoát ra tiếng rên rỉ dâm mỹ.

Đè ở trên người cô, đầu anh đã sớm đầy mồ hôi, nhưng vẫn kéo dài động tác, hi vọng kết hợp sâu hơn.

“Em muốn ngủ. . .” Cô lẩm bẩm bày tỏ.

Cả buổi tối anh không dừng lại, khiến cô không thể nghỉ ngơi. Kích tình lâu như vậy đủ làm cho tay chân của cô rã rời…

“Tiểu Tĩnh, làm bạn gái của anh đi?” Thừa dịp thần trí Ái Tĩnh mê man, Hạ Phong đè cô xuống giường, lên tiếng yêu cầu cô. Bởi vì thân thể của hai người còn chặt chẽ giao hợp, lúc này nói lời cự tuyệt, mới thật là có quỷ.

Cho nên Ái Tĩnh chỉ có thể ngỏ ý, “Em mệt quá. . . Ngày mai tính sau. . .”

“Em không hài lòng với “ biểu hiện” của anh sao?” Lời nói của Hạ Phong chứa đầy hàm ý, nâng cao nửa người dưới, dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất.

“Không phải. . .” Cô hét lên một tiếng.

“Vậy em rất hài lòng đúng không?” Vấn đề của anh chỉ có hai đáp án.

“Đúng ──” chỉ cần cho cô nghỉ ngơi, cái gì cũng tốt, không nên náo loạn nữa!

“Nếu rất hài lòng, vậy thì coi như em là bạn gái của anh phải không?”Hạ Phong tiếp tục dây dưa hỏi tới, mặc kệ cô chống cự như thế nào.

“Hài lòng, hài lòng ──” Cô chỉ nghe được nửa đoạn trước lời nói của anh.

“Em đồng ý sao?” Hạ Phong hỏi lại lần nữa, phòng ngừa chuyện nghe không rõ ràng, như vậy về sau rất khó nói chuyện.

“Đồng ý, đồng ý ──”

“Thật sự quá tốt rồi! Anh rốt cuộc đợi được lời hứa hẹn của em rồi !” Hạ Phong hoan hô, cuối cùng đem toàn bộ chất lỏng nóng rực bắn vào trong cơ thể của cô.

Mà Ái Tĩnh căn bản không quản anh làm gì, lập tức rơi vào hôn mê . . .

******

“Không thành vấn đề, cứ để tôi lo.”

Nghe xong vấn đề của thiếu gia, chị Trần cười he he vỗ ngực, chứng tỏ chuyện này rất dễ giải quyết, không cần hao tổn tâm trí.

“Chuyện này phải làm phiền chị Trần rồi.” Như trút được gánh nặng, lúc này Hạ Phong mới kết thúc trò chuyện.

Bà Vương gật đầu một cái, bước chân nhanh nhẹn, bừng bừng cao hứng đi vào phòng bếp. Hôm nay bà có thể thi thố tài năng, thay thiếu gia giữ lại người yêu! Tối hôm qua, sau khi nghe được người làm báo tin thì bà đã có dự cảm, cậu chủ lại động lòng. Nếu không cậu chủ sẽ không dẫn người phụ nữ đó về nhà.

Bây giờ nghe được thiếu gia tỉ mỉ kể lại sở thích ăn uống đặc biệt của cô gái đó, bà cũng biết dự cảm của mình không sai.

Hơn nữa càng làm cho người ta vui vẻ chính là ──

Cô gái này tựa hồ không có hứng thú gì đối với món ăn sang trọng. Mà cậu chủ cũng không nắm chắt được cô ấy nên mới dặn dò thận trọng. Chỉ sợ người trong lòng lại không hiểu được dụng tâm của cậu ấy.

Xem ra cô gái mà cậu chủ để ý rất là đơn giản, không phải tiểu minh tinh, cũng không có dáng vẻ cô nàng nhà giàu cao ngạo. Chỉ là một điểm này, bà sẽ phải vỗ tay hoan hô.

Cậu chủ của bà nên có một cô gái tốt bên cạnh, quan tâm cậu ăn cơm mặc quần áo, lưu ý cậu ra vào sớm muộn, cuộc sống như thế mới gọi là hạnh phúc. Nếu như bọn họ nguyện ý sinh thêm mấy tiểu bảo bối nữa, bảo đảm ngay cả lão phu nhân đang ở Thụy Sĩ cũng sẽ lật đật trở về trong đêm. . .

Bà Vương tưởng tượng khung cảnh gia đình đông đúc, tràn đầy tinh thần, tính toán làm một bàn thức ăn phong phú.

Ừ, bà chuẩn bị hai bàn, chủ nhân một bàn, một bàn cho người làm, mọi người được ăn vui vẻ, bảo đảm làm việc sẽ tốt hơn

Chờ đợi ngày hạnh phúc cũng không xa, nghĩ tới thực sự rất cao hứng. Ha ha. . . .

Hết chương 4

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play