“Có chuyện gì?” Hạ Phong lười biếng bắt điện thoại di động.
“Hẹn anh đi ăn một bữa cơm. Không biết cái người bận rộn này tới lúc nào mới có thời gian rãnh rỗi?” Ống nói bên kia truyền đến giọng nói cười tủm tỉm ngọt ngào.
“Gần đây không có việc gì. Để hôm nào đi?” Ngắn gọn mấy chữ, anh lập tức tắt máy.
Sắc mặt tổng giám đốc rất tệ, khẳng định tâm tình không tốt. Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, mấy nhân viên nhìn nhau một cái, lập tức tăng nhanh tốc độ báo cáo, nói cho hết lời liền lập tức rời đi.
Trong chốc lát, cả gian phòng làm việc chỉ còn lại hai người Hạ Phong và Phó Kính Dương.
“Tổng giám đốc, anh tâm tình không tốt sao?” Ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí về đàn ông, Phó Kinh Dương nhạo báng hỏi thăm.
“Hừ!” Hạ Phong liếc xéo bạn mình một cái, dùng lỗ mũi hừ tức.
Tài liệu chất ở trên bàn nhiều giống như ngọn núi làm tâm tình của anh không được tốt. Nhưng nguyên nhân chính khiến tâm tình của anh tồi tệ là người phụ nữ chết tiệt kia.
Hạ Phong tâm tình thấp thỏm nhìn chằm chằm điện thoại di động. Tại sao cô ấy lại không gọi điện thoại cho anh? Vì sĩ diện mà anh không muốn gọi cho cô trước.
Biết có chuyện không hay, Phó Kính Dương mở miệng hỏi, “Chị dâu lại gọi điện thoại tới hỏi thăm anh sao?”
“Người đàn bà kia dám đến, tôi liền gọi bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài!” Hạ Phong lớn tiếng bày tỏ. Căn cứ vào tự ái của đàn ông, anh tuyệt đối không làm cho người ta hiểu lầm anh còn lưu luyến tới người phụ nữ lẳng lơ đó!
“Vậy anh không thoải mái nơi nào thì nói đi. Tôi không phải thầy bói, đoán không ra nguyên nhân!” Phó Kính Dương đem tạp chí bỏ trên bàn, có chút không kiên nhẫn.
“Cũng tại anh kéo tôi đi tham gia cái bữa tiệc quái quỷ gì. . ..” Tư vị bị phụ nữ khinh thường thật không dễ chịu, kinh nghiệm này anh chưa từng trải qua.
Cô làm cho anh nhớ mãi không thôi!
Anh bây giờ mới chợt nhớ ra, anh căn bản không biết tên tuổi của người phụ nữ cùng anh lên giường. . . Chẳng lẽ anh trở thành đối tượng tình một đêm sao?
Thật sự là quá tốt!
Ngay cả năm đó, người khiến anh mê đắm tới mức thất điên bát đảo, nhất định phải cưới vào cửa là Ngải Lâm, cũng không dám đối xử với anh như vậy.
Trừ cái bảo bối này. . . . . .
Anh còn gọi cô là “bảo bối“? Cô không để lại chút manh mối nào để anh có thể tìm ra cô. Anh chỉ biết họ của cô là Cầu.
Chỉ với manh mối này, anh phải làm sao để tìm được người? Hạ Phong ngồi phịch ở trên ghế, có chút bất lực đối với tình huống trước mắt.
Phó Kính Dương thấy bạn tốt chán nản, tựa hồ gặp khó khăn lớn, muốn phá lên cười. Cái người thường thắng nơi tình trường này cũng có thời điểm thất bại sao? Anh có nên mở sâm banh ăn mừng không?
Dù sao anh đã có bạn gái xinh đẹp, cười nhạo người khác thất bại nơi tình trường là hành động không nên. Bất quá anh rất tò mò, muốn tìm hiểu xem đó là người phụ nữ như thế nào mà có thể làm cho cậu ta ăn không ngon ngủ không yên.
Ha ha. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT