Vũ Vĩ Phong đứng ở trước cửa phòng ngủ của Dạ Tuyết Ninh. Nét mặt anh nặng nề, tay đặt trên đấm nắm cửa do dự rất lâu mới xoay nhẹ.
Tôn Nhữ đang giúp cô kéo rèm cửa sổ, chợt nghe thấy tiếng động thì quay đầu. Nhìn thấy người tới là Vũ Vĩ Phong, Tôn Nhữ kính cẩn gọi một tiếng: “Thiếu gia!”
Anh lạnh nhạt liếc sang Tôn Nhữ, khẽ bảo cô lui.
Vũ Vĩ Phong đợi cửa phòng đóng lại mới chậm rãi bước tới chỗ Dạ Tuyết Ninh đang nằm. Anh cầm tờ báo bị cô đặt trên sofa lên, tiện tay ném lên bàn.
Đột nhiên cảm giác ghế bên cạnh hơi lún, cô đoán rằng Vũ Vĩ Phong vừa ngồi xuống.
Dạ Tuyết Ninh đợi rất lâu cũng không thấy anh nói gì. Cô linh cảm anh có điều gì đó khác lạ. Bình thường Vũ Vĩ Phong cũng hay trầm tư nhưng chưa bao giờ để cô phải đợi quá lâu, lần nào cũng là anh lên tiếng trước.
Ánh nắng bên ngoài len lỏi qua rèm cửa khép hờ chiếu vào phòng, Dạ Tuyết Ninh cảm nhận được bỏng rát trên mặt, cô hơi chút cử động người, quay lưng về một phía.
Lại lần nữa nghe bên tai có tiếng xột xoạt, ghế bên cạnh có một chút động tĩnh rồi không thấy gì nữa. Ngay lúc Dạ Tuyết Ninh cho rằng Vũ Vĩ Phong đã bỏ đi thì cô lại nghe tiếng kéo rèm cửa sổ.
Cảm giác sau lưng không còn bị nắng chiếu tới nữa, cô mới xoay người, nằm ngửa trên sofa.
Trong phòng đột nhiên tối hẳn. Vũ Vĩ Phong lại ngồi xuống bên cạnh cô, tiếp tục duy trì trầm mặc.
Dạ Tuyết Ninh thấy anh không nói gì liền chủ động coi anh là không khí, nhắm mắt muốn đi ngủ.
Vũ Vĩ Phong thấy dáng vẻ này của cô thì bất đắc dĩ thở dài, trong lòng hỗn tạp không rõ nên có tư vị gì. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, cân nhắc thật kĩ mới nói: “Anh vừa gặp Lô Trí Hùng.”
Vũ Vĩ Phong thấy rất rõ thân thể cô cứng đờ trong giây lát. Đáy mắt anh xẹt qua một tia đau đớn rất nhanh liền bị che giấu.
Không đợi Dạ Tuyết Ninh hồi thần, anh tiếp tục nói: “Hắn muốn anh đem em trả lại cho hắn.”
Ánh mắt Vũ Vĩ Phong dừng lại trên mặt cô thật lâu, như muốn nhìn sâu đến nội tâm cô, muốn biết trong đầu cô đang nghĩ gì. Tiếc rằng Dạ Tuyết Ninh che dấu quá kĩ, anh không nhìn được gì qua vẻ mặt hết sức bình tĩnh của cô.
Vũ Vĩ Phong đột nhiên hoảng hốt, anh nhận ra người con gái này đã thay đổi quá nhiều. So với kí ức của anh lại dường như là một người khác. Cô lúc trước thường đem tất cả suy nghĩ đều viết hết lên mặt, từ lúc nào đã học được cách che dấu nội tâm như vậy?
Có phải anh đã khiến cô phải chịu quá nhiều thương tâm rồi không?
Bàn tay anh di chuyển trên mặt Dạ Tuyết Ninh, như có như không vuốt ve hai gò má trắng mịn.
“Không cho phép làm hại Trí Hùng!”
Anh đã quá nhập tâm trong dòng suy nghĩ của mình, nên khi cô lên tiếng, phải mất một lúc mới nhận ra. Bàn tay đang chạm má cô ngập ngừng thu về. Ánh mắt sắc bén kìm nén một tia phẫn nộ.
Hai tay Vũ Vĩ Phong đặt bên người siết chặt. Biết rõ Dạ Tuyết Ninh không nhìn thấy nên anh hoàn toàn không chút dấu diếm sự đố kị trên mặt.
“Em quan tâm hắn?”
Vũ Vĩ Phong chợt nhớ, lần đó ở đám cưới của hai người họ, cô cũng nói với anh như vậy.
Lẽ ra sự quan tâm đó chỉ dành cho anh, nhưng hai năm trước anh đã tự tay phá hủy nó. Trong lòng anh vạn phần hối hận. Hối hận tại sao bản thân lại không thể nhận ra mình yêu cô sớm hơn?
Giờ có còn kịp không? Bây giờ thổ lộ liệu có còn được cô chấp nhận?
Vũ Vĩ Phong há miệng, đang muốn lên tiếng thì bị Dạ Tuyết Ninh cắt ngang. Một câu này của cô làm cho những điều anh định nói tất cả đều nghẹn nơi cổ họng.
“Đúng, em quan tâm anh ấy.”
“Em... “ Nét mặt Vũ Vĩ Phong sa sầm, tay nắm chặt nổi lên từng đường gân và mạch máu. Anh tức giận đá cửa bỏ đi.
Dạ Tuyết Ninh nằm trên ghế nghe rầm một tiếng, cô cười khổ.
Vũ Vĩ Phong bỏ đi không lâu thì Tôn Nhữ đi vào, đứng ở bên ghế nói: “Tiểu thư, có một người tự xưng là Thiệu Duy Thành muốn gặp ngài.”
Dạ Tuyết Ninh chốc lát ngây người, im lặng hồi lâu mới gật đầu: “Đỡ chị xuống nhà.”
Thiệu Duy Thành ngồi đối diện Dạ Tuyết Ninh. Hai mắt anh ta nhìn cô thật lâu.
“Tuyết Ninh, mắt em... “
Dạ Tuyết Ninh như không sao mỉm cười. Có lẽ đã sống quen với bóng tối dường như khiến cô trở nên lạc quan hơn. Bây giờ nếu có người ở trước mặt cô nói cô là người mù, Dạ Tuyết Ninh vẫn sẽ bình tĩnh mỉm cười mà nói lại: “Tôi đúng là người mù!”
Tay cô vuốt ve miệng cốc, đưa lên môi nhấp một ngụm.
“Hai năm trước bị tai nạn, em hôn mê mất một năm. Sau khi tỉnh dậy thì đã phát hiện mắt không còn nhìn thấy được gì nữa rồi.” Mỗi câu từ mà cô nói ra nhẹ như lông hồng, cứ như thể cô đang nói một chuyện không liên quan tới mình vậy.
Hai mắt Thiệu Duy Thành đỏ lên, không nhịn được đau lòng, hỏi: “Chẳng lẽ không còn cách nào chữa khỏi sao?”
“Không quan trọng. Em thấy cuộc sống như bây giờ rất tốt, không nhìn thấy cũng không sao.” Cô khẽ lắc đầu, dáng vẻ hờ hững không chút quan tâm.
Thiệu Duy Thành đau lòng nhìn cô chăm chú, không nói gì nữa.
“Duy Thành, em có một chuyện muốn nhờ anh giúp.” Dạ Tuyết Ninh đặt tách trà xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc.
Thiệu Duy Thành gần như không chút suy nghĩ đồng ý ngay: “Em nói đi.”
Trên mặt cô thoáng qua một tia sáng lạ, đắn đo điều gì đó nên một lúc sau mới lên tiếng: “Có thể giúp em gặp mặt một người tên Lô Trí Hùng không?”
Thân thể Thiệu Duy Thành cứng đờ, trong lòng cảm thấy mất mát. Anh ta đương nhiên biết người đàn ông tên Lô Trí Hùng đó là ai! Còn không phải là chồng hờ của cô sao? Nếu không phải ngày đó Vũ Vĩ Phong đến kịp, có khi bây giờ người nào đó đã là vợ người ta rồi.
Ba ngày trước nhận được điện thoại của Vũ Vĩ Phong, anh ta liền lập tức lên máy bay trở về thành phố A. Không thể phủ nhận, lúc biết tin cô sắp kết hôn, anh ta cũng đã rất tức giận.
Bản thân Thiệu Duy Thành hiểu rõ, người trong lòng Dạ Tuyết Ninh yêu là ai. Có thể vì vậy nên anh ta mới chưa từng thổ lộ, chỉ đơn giản muốn đứng sau lưng cô nhìn cô hạnh phúc.
Giúp việc, ai cũng có công việc riêng. Có lẽ đã được trải qua đào tạo khắc khe, nên cá nhân bọn họ đều tự hiểu, khi chủ nhân tiếp khách không được phép đến gần.
Tách trà trên tay bốc khói nghi ngút, tạo thành một làn hơi nước mỏng bay lơ lửng trước mặt Thiệu Duy Thành. Anh ta bê tách trà đến gần môi, khẽ thổi một cái mới uống.
Đặt tách trà đã vơi một nửa xuống mặt bàn, anh ta thở dài, không tình nguyện lắm gật đầu: “Được, anh giúp em.”
Nhận được sự cam đoan của Thiệu Duy Thành, Dạ Tuyết Ninh lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày thật sự mỉm cười, một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
“Duy Thành, cảm ơn anh!”
Trưa ngày hôm sau, lựa chọn lúc Vũ Vĩ Phong vừa tới công ty thì Thiệu Duy Thành đến. Anh ta nói mọi chuyện đã được sắp xếp xong, bảo cô đi theo anh ta.
Dạ Tuyết Ninh vội vàng đứng dậy, không dám chậm trễ xuất hiện trước mặt Thiệu Duy Thành. Anh ta hai tay đỡ cô, vừa xoay người thì bắt gặp Tôn Nhữ từ vườn hoa đi vào.
Trong lòng Dạ Tuyết Ninh khẩn trương, đang không biết lấy lý do gì để giải thích thì Thiệu Duy Thành đã lên tiếng, thay cô giải quyết tất cả.
“Mấy ngày này Tuyết Ninh đều ở Uyển Nguyệt. Tôi đưa cô ấy ra ngoài khuây khỏa một chút. Vĩ Phong về thì không cần nói với cậu ta, một lát chúng tôi sẽ trở về.”
Tôn Nhữ không chút nghi ngờ “dạ” một tiếng. Có lẽ vì biết quan hệ của Thiệu Duy Thành và Vũ Vĩ Phong rất tốt nên mới dễ dàng để anh ta đem cô ra ngoài như vậy.
Thực ra Dạ Tuyết Ninh không phải chưa từng nghĩ tới chuyện một mình đến tìm Lô Trí Hùng. Chẳng là từ lần gặp mặt sau hai năm xa cách, cô liền nhận ra, tính chiếm hữu của Vũ Vĩ Phong rất cao. Từ ngày đem cô về Uyển Nguyệt đã không cho cô ra ngoài, nuôi nhốt cô chẳng khác gì một con chim trong lồng. Nếu anh biết cô đi tìm Lô Trí Hùng, nhất định sẽ tức giận, sau đó liệu có làm điều gì đó gây bất lợi cho anh ấy? Nghĩ tới đây, Dạ Tuyết Ninh không dám tưởng tượng tiếp. Cô thở dài, tự nhủ bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều, đứng một bên chờ Thiệu Duy Thành giúp cô mở cửa xe thì nhanh chân leo lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT