Editor: trang bubble 

Lý Ngọc Lam đúng là có chút khó hiểu chị cả đang suy nghĩ gì, trước mắt nghe được lời Lý Ngọc Nhu nói cẩn thận suy ngẫm một chút, mới mở miệng nói, "Không biết bây giờ chị cả là có ý gì? Trước mắt chủ nhà họ Lý là anh cả, có một số việc không phải chúng ta có thể làm chủ, không biết chị cả định làm như thế nào? Hôm nay, chị gọi em tới cũng không thể chỉ là tán gẫu thật chứ!"

Ngược lại, Lý Ngọc Lam không trực tiếp đưa ra đáp án. "Tốt, chúng ta đều là chị em, cũng sẽ không nói một vài lời lạc đề dối trá. Tình huống nhà họ Lý bây giờ, chúng ta nhất định phải nghĩ một con đường lui. Lúc trước khi cha qua đời để lại cho chúng ta cũng chỉ có một chút cổ phần như vậy, những cổ phần kia lại là di sản duy nhất của chúng ta, chuyện bây giờ làm thành bộ dáng này, nếu chúng ta thật sự không làm một vài chuyện, sợ rằng cuối cùng di sản cũng sẽ không giữ được." Lý Ngọc Nhu nói tới chỗ này, thở dài.

"Chị cả nói đúng lắm, mấy ngày nay em cũng đang buồn rầu vì việc này, chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết, nếu như chị cả có phương pháp gì tốt cũng đừng quên mất cô em này."

"Em cũng biết Kính Dân có chuyện làm ăn của mình ở bên ngoài. Hiện tại tình huống thị trường chứng khoán không tốt, một người bạn Kính Dân thấy hứng thú đối với cổ phần nhà họ Lý của chúng ta. Chỉ là, anh ta muốn hơi nhiều cổ phần, chị mới nghĩ đến em. Hiện tại chị sợ hãi nhất chính là mỗi sáng sớm thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, mấy con số kia khiến lòng của chị không ngừng rỉ máu. Nếu tại trễ nải tiếp nữa, sợ là tài sản dưới danh nghĩa của chúng ta cũng sắp trở thành từng tờ giấy lộn một rồi." Lý Ngọc Nhu không tiếp tục nói nhiều thêm, cho Lý Ngọc Lam thời gian suy nghĩ.

Chị cả muốn bán cổ phần, chuyện này đến cũng không phải là chuyện bất ngờ gì, lúc trước bà cũng nghĩ đến ý này, có điều không ngờ hiện tại chị cả muốn đụng tới phần mức của Lý Như Tuyết. Dù cho đối với phần mức của Lý Như Tuyết, chị cả và mình gặp gỡ duy nhất chính là hai người bọn họ đều là người giám hộ của Lý Như Tuyết, tất cả tài sản ở dưới danh nghĩa của cô trước khi chưa lập gia đình đều cần hai người giám hộ bọn họ cùng ký tên mới có thể đạt thành giao dịch. Mà bây giờ chị cả chuyển suy nghĩ tới cổ phần trên người Lý Như Tuyết, tự nhiên phải làm tốt thăm hỏi với mình trước.

Nhìn dáng vẻ chị cả đã tính trước mọi việc ở nơi đó, chị em nhiều năm như vậy, Lý Ngọc Lam hiểu rõ chị cả biết mình hoàn toàn không tìm được lý do từ chối, có điều chuyện này nói tới đơn giản, nhưng làm cũng có chút khó khăn, còn có vấn đề phân phối ích lợi sau đó, cũng cần phải đàm phán thỏa thuận.

"Chị cả, chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Cổ phần của Như Tuyết không phải là thứ hai người chúng ta có thể làm chủ, dù sao bên Như Tuyết còn có một Lý Bách Niên nhìn chằm chằm ở nơi đó. Nếu để cho ông ta tóm được nhược điểm của chúng ta, chúng ta cũng rất có thể mất đi quyền lợi giám hộ này."

"Em nói đùa, việc do người làm, chỉ cần có lòng dựa vào thủ đoạn của em thì những chuyện này đều không phải là khó khăn gì. Hiện tại chủ yếu nhất chính là nắm chắc thời gian, một khi dời lại một ngày, tổn thất trong tay chúng ta chính là mấy triệu, tổn thất như vậy, cho dù em giàu nứt đố đổ vách, cũng sẽ đau lòng." 

Lý Ngọc Nhu đã tính toán xong, người quý ở chỗ tự biết chính mình, bà không có sự cẩn thận của Lý Ngọc Lam, loại chuyện âm mưu quỷ kế này cứ để cho nó nhọc lòng là tốt rồi. Lý Ngọc Lam đi ra từ trong nhà Lý Ngọc Nhu, mặc dù trong nội tâm không cam lòng cứ thỏa hiệp như vậy, thế nhưng sự hấp dẫn này thì bà không cách nào từ chối, tổn thất cũng là thứ bà không thể tiếp nhận. Hiện tại quan trọng nhất chính là phải thuyết phục Lý Như Tuyết, vừa suy tính nội dung phải nói một lát, Lý Ngọc Lam vừa bấm điện thoại của Lý Như Tuyết.

"Đó là bên kia vừa gọi tới? Không biết là vì chuyện gì, tuy cô út luôn đối với em đều là nụ cười chất chồng, nhưng trong nhà bọn họ ngoại trừ cô út ra, những người khác chưa từng nhìn tới em một lần. Hiện giờ cô út em đột nhiên gọi điện thoại, không biết là vì cái gì?" Chuyện trên thị trường chứng khoán, Lý Như Tuyết cũng lo lắng, nhưng một nữ sinh nhỏ như cô lại không làm được gì, chỉ có thể kể chuyện buồn khổ về phía người đàn ông bên cạnh.

"Như Tuyết, hiện tại tương lai nhà họ Lý là như thế nào? Chúng ta cũng không biết, chúng ta không thể đặt tất cả đều ở trên chiếc thuyền nhà họ Lý rất có thể nghiêng đổ này, có một số việc chúng ta cũng phải sớm tính toán. Chúng ta có công ty của mình, tuy quy mô công ty của anh không bằng nhà họ Lý, nhưng thuộc về hai chúng ta. Thành tựu của công ty cũng rất tốt, tương lai dựa vào công ty này chúng ta cũng sẽ trôi qua rất tốt. Chẳng bằng thừa dịp lúc này xử lý xong cổ phần, nếu không tổn thất sẽ có khả năng sẽ nhiều hơn."

Người đàn ông không quên người bên kia đã từng nói, trước đó đã muốn nhắc tới việc này, có điều vẫn không có cơ hội thích hợp. Nhưng trước mắt tập đoàn Lý thị có vấn đề, người đàn ông tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Lý Như Tuyết không có bất kỳ hoài nghi gì đối với lời người đàn ông nói, cô cũng lo âu chuyện này giống vậy. Nếu như có thể có một giá tiền thích hợp bán đi cổ phần này, cô còn có hai biệt thự, cùng một số tiền mặt lớn dưới danh nghĩa, những tài sản cố định này là núi dựa tương lai của mình, mà tiền bán đi cổ phần có thể đầu tư vào trong công ty của người đàn ông.

Mặc dù chưa từng nói rõ ở trước mặt cô, nhưng Lý Như Tuyết lại nhiều lần lơ đãng nghe được trong điện thoại của người đàn ông, và người đàn ông thở dài. Len lén hỏi thăm quản gia trong nhà, Lý Như Tuyết mới biết hiện tại người đàn ông có một hạng mục rất tốt ở nơi đó, chỉ là thiếu hụt tiền bạc cần thiết, vì thế người đàn ông đã cầu xin rất nhiều bạn bè trên thương trường nhưng vẫn không có đủ con số này.

"Chuyện cổ phần em cũng có ý định này, nhưng anh cũng biết di chúc ông nội lập ra lúc qua đời kia. Tuy những thứ kia ở dưới danh nghĩa của em, nhưng em hoàn toàn không có quyền lợi xử lý, nhất định phải được sự đồng ý của hai người kia." Lý Như Tuyết nghĩ đến việc này thì tràn đầy tức giận đối với Lý Vạn Sơn. Nếu không phải là trước khi qua đời Lý Vạn Sơn làm ra một chiêu này, hiện tại cô cũng không cần phiền lòng đến nước này. Người đàn ông cũng suy ngẫm chuyện này giống vậy. Nếu muốn bán đi cổ phần của Lý Như Tuyết, chỉ sợ cũng phải trích máu với hai người kia, nhưng sao người đàn ông chịu cái này, có một số việc xem ra phải liên lạc với bên kia một chút.

"Chuyện này, chúng tôi không muốn xử lý, chỉ cần đến lúc đó anh khiến chỗ tòa án không tra ra vấn đề, chúng tôi cũng không để ý chuyện còn lại. Dựa theo thủ đoạn của Ngân Hồ, những chuyện nhỏ này hẳn không có vấn đề gì."

Bên kia điện thoại, người đàn ông đúng là không phiền não vì những việc này, "Chúng ta đều là người làm ăn để ý chính là hòa khí sinh tài, giá tiền chúng tôi đưa ra cũng coi là hợp lý. Một số tiền lớn như vậy cộng thêm tài sản còn lại, đủ để trả lại phí tổn của em gái anh. Ngân Hồ, sau khi anh làm buôn bán này, cũng vừa vặn có thể nghỉ ngơi rồi, sống cuộc sống mà anh muốn sống."

Bên kia, người đàn ông mô tả ra cho anh bản gốc mà anh vẫn ước mơ mong đợi, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, anh đã rất mệt mỏi. Nếu đã lừa nhiều người như vậy, lừa gạt một người nữa cũng không tính là gì. Mà Lý Như Tuyết vốn chỉ là một cô gái nhỏ mồ côi, cho dù không phải là mình, những người khác cũng mắt nhìn chằm chằm về phía cô giống vậy, mình cũng chỉ là vượt lên trước một bước lấy đi một số thứ mà cô không thể hưởng, không có những thứ đó, cuộc sống của cô cũng sẽ tự do hơn một chút.

Sau khi người đàn ông âm thầm hạ quyết tâm, dĩ nhiên là phải bắt đầu lừa gạt về phía Lý Như Tuyết. Ở dưới thế tấn công liên tiếp của người đàn ông, bề ngoài Như Tuyết bắt đầu ứng phó người nhà họ Lý, trong âm thầm lại có anh nhanh chóng tới xử lý mua bán cổ phần. Thói đời này, tiền có thể làm thông tất cả, chỉ cần số lượng tiền đủ rồi, một vài điều kiện cũng sẽ trở thành không phải là điều kiện. 

Lý Ngọc Lam không biết bên Lý Như Tuyết này nghĩ ra chủ ý, nói ra một phen lời bà muốn làm với Lý Như Tuyết. Trong lòng Như Tuyết khinh thường, ngoài mặt quả thật chần chờ do dự, cô cần một ít thời gian, không thể để cho người nhà họ Lý phát hiện việc cô lén làm.

"Như Tuyết, con yên tâm đi, chỉ cần con ký tên của con ở trên giấy tờ trao quyền này, những chuyện khác cô và cô cả con sẽ xử lý tất cả. Chúng ta đều là người một nhà, lúc trước cha tự mình phó thác hai chúng ta chăm sóc con, đương nhiên chúng ta sẽ hết lòng hết sức, sẽ không để cho con chịu uất ức." Liên tục tẩy não Lý Như Tuyết chừng mấy ngày, thái độ Lý Như Tuyết rốt cuộc bắt đầu mềm hoá xuống. Thấy tình huống này, Lý Ngọc Lam tự nhiên sợ chuyện sẽ tự nhiên đâm ngang, trực tiếp đưa Lý Như Tuyết đến chỗ Lý Ngọc Nhu, lấy ra tài liệu đã sớm chuẩn bị xong thay cho Lý Như Tuyết, hi vọng đối phương ký tên ở trên tài liệu.

"Đúng đấy, Như Tuyết, con xem bây giờ thị trường chứng khoán đã ngày càng lụn bại, chúng ta đây làm trễ nãi một ngày, tổn thất của con chính là mấy triệu. Nếu như lại tiếp tục trễ nải nữa, sợ là cổ phiếu trên tay chúng ta sẽ sắp biến thành một tờ giấy lộn rồi. Lúc trước, cha cho con mười phần trăm cổ phần chính là hi vọng cho con một chút bồi thường thật tốt, con tuyệt đối đừng phụ lòng tấm lòng của cha." Lý Ngọc Nhu nhìn dáng vẻ Lý Như Tuyết chần chờ, hận không thể trực tiếp sử dụng tay đè chặt đối phương, mạnh mẽ làm cho đối phương ký tên lên.

Lại nói việc này, nếu Lý Như Tuyết chính là cô gái nhỏ mồ côi đơn thuần thì thật tốt, như vậy cũng không có nhiều phiền phức như vậy, nhưng sau lưng còn có vài người ở nơi đó, lãng phí thời gian và tinh lực của bọn họ.

"Cô, con muốn trở về hỏi một chút ý của ông nội về tài liệu này, tuổi của con còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ. Những tài liệu này tiếng Trung tiếng Anh nhiều như vậy, rất nhiều điều con cũng nhìn không ra. Nếu không như vậy, trước tiên các cô ký tên lên ở trên tài liệu, nếu như có thể, sau khi con hỏi ông nội thì ký tên xuống phía dưới."

Lý Như Tuyết đột nhiên thốt ra một câu nói, lập tức dội nát mộng đẹp của hai người, bọn họ làm chuyện này chính là lừa gạt Lý Như Tuyết tuổi còn nhỏ. Phần tài liệu này là Lý Ngọc Lam nhờ người chuyên làm ra, nhìn bề ngoài không có vấn đề gì, luật sư bình thường cũng chưa chắc sẽ phát hiện vấn đề, nhưng trên thực tế ở trên một số điều cũng đã động tay động chân. Chỉ cần Lý Như Tuyết ký tên vào, phần tài liệu này đã có hiệu lực pháp luật, đợi đến lúc tương lai dù cho Lý Như Tuyết phát hiện chân tướng, muốn đổi ý cũng không kịp rồi.

Nhưng trước mắt, Lý Bách Niên cũng là một con cáo già, nếu để cho ông ta thấy tài liệu này, thịt béo tới tay bọn họ chỉ sợ cũng sẽ bị đối phương hung hăng cắn lên một miếng, chỉ là mở miệng phản đối, trang@d#d#l#q#d@bubble lại sợ Lý Như Tuyết nổi lên lòng nghi ngờ gì đó. Phải biết, bây giờ đối phương chần chờ lại là kết quả mà Lý Ngọc Lam tốn hết suy nghĩ cố gắng được.

"Được, trước tiên hai chúng ta ký tên và dấu vân tay, sau đó con cầm về cẩn thận tham khảo một chút. Như Tuyết, con cũng biết, hiện tại mỗi một phút chậm trễ, con sẽ tổn thất mấy vạn đồng, cái này chậm nhất cũng phải giao cho cô vào buổi sáng ngày mai, sau đó cô phải xác định hợp đồng với bên kia, biết chưa?" Sau khi Lý Ngọc Nhu tỏ thái độ đầu tiên, Lý Ngọc Lam cũng không phản đối, đi theo ký tên mình ở phía sau, đồng thời in dấu tay. 

"Dạ, cô, con sẽ cố sớm, chỗ ông nội chắc cũng không phản đối chuyện này." Như Tuyết rất cẩn thận bỏ tài liệu ký tên xong vào bên trong túi công văn mang bên người, mới chào tạm biệt rời khỏi nhà họ Lý.

"Như vậy là có thể sao? Chúng ta làm giả như vậy, tương lai nếu bọn họ thấy, có thể truy cứu trách nhiệm của chúng ta hay không." Như Tuyết ngồi lên xe của người đàn ông, sau khi giao túi công văn vào trên tay người đàn ông, có chút chần chờ mở miệng dò hỏi. Không phải bọn họ chuẩn bị đường chạy, rất nhanh chị em nhà họ Lý sẽ phát hiện chuyện này, kế tiếp phiền phức mà bọn họ phải đối mặt thật sự có thể ứng phó được.

"Hạ Sinh, không bằng chúng ta bán cổ phần này, sau đó anh kết thúc công ty của anh, hai chúng ta rời khỏi nơi này thôi, ra nước ngoài phát triển. Chỉ cần chúng ta có tiền, anh lại có bản lĩnh, đi nơi nào cũng là bắt đầu mới. Chúng ta có thể tay trắng dựng nghiệp, có lẽ không tới mấy năm, công ty sẽ còn lớn hơn bây giờ." Lúc chưa làm những chuyện này, cô vẫn chưa cảm giác được cái gì, nhưng thật sự làm được mọi chuyện, Như Tuyết cũng bắt đầu lo lắng sợ hãi.

"Cô bé ngốc, tất cả đều có anh đây. Dù sao những tài sản này cũng là của em, chúng ta chỉ là cầm lại phần thuộc về của chúng ta. Em cứ yên tâm chờ làm phu nhân tốt của anh là được, chuyện còn lại anh sẽ xử lý thỏa đáng. Nhà họ Lý đã không phải là nhà họ Lý trước kia, chị em bọn họ gây ra chuyện như vậy đã tự mình khó bảo toàn, đến lúc đó nào có tinh lực truy xét chúng ta. Lại nói, người mua cổ phần cũng không phải người bình thường, hai người bọn họ hùng hổ đánh nhau, chúng ta dĩ nhiên là có thể thoát thân ở ngoài việc." Nhìn vẻ mặt người đàn ông nhẹ nhõm, Như Tuyết cũng yên lòng, không để ý đến vào lúc cô hơi cúi đầu xuống khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười lạnh kia.

---

"Không tệ, đây là tiền của anh, lần này hợp tác rất là vui vẻ. Chính là đáng tiếc, không có cơ hội hợp tác lần sau." Sau khi người đàn ông có mắt đào hoa ký xong một xấp tài liệu, lấy ra chi phiếu đã chuẩn bị xong đưa cho người đàn ông đối diện. 

"Hợp tác vui vẻ, hi vọng chúng ta vĩnh viễn cũng đừng gặp mặt lại, các người nhớ giữ lời hứa, nếu không dồn ép người điên rồi, thì cái gì tôi cũng có thể làm được." Khi người đàn ông nhìn ra người có mắt đào hoa kia không phải là một con người, mà là một con cáo, mà anh chính là con thỏ đần mà con cáo nhìn trúng kia. Rõ ràng anh mới là Ngân Hồ, nhưng lúc đối mặt người đàn ông này, mình lại trở thành con thỏ hoàn toàn không có sức trói gà.

"Không nên nói như vậy, thật ra thì ông chủ chúng tôi cũng rất khen ngợi anh, nếu như không phải là anh khăng khăng phải đi thì chúng ta có thể trở thành bạn bè rất tốt. Lại nói, thật là phải cảm ơn anh. Nếu không phải là anh thì làm thế nào chúng tôi cũng không thể dùng giá tiền này mua lại mười phần trăm cổ phần này. Ngẫm lại một chút bao lì xì mà tôi sắp lập tức tới tay, Ngân Hồ anh thật sự là quý nhân của tôi." Nam hoa đào đúng là không để lời từ chối của người đàn ông ở trong lòng, ngược lại vẫn là vẻ mặt tươi cười thái độ thân thiết.

"Nhà họ Lý bị các người mưu tính, cũng là số phận của bọn họ." Cất xong chi phiếu của mình, sau khi người đàn ông bỏ lại những lời này thì xoay người đi ra ngoài. Đi ra ngoài từ trong phòng khách sạn, nhiệt độ đột nhiên chênh lệch khiến người đàn ông không tự chủ hắt xì, ngày này là sắp mưa rồi. Lúc sáng sớm, người đàn ông nói phải đi xử lý một số chuyện, buổi tối lúc quay lại, hai người cùng nhau ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play