Editor: trang bubble ^

"Mẹ, lời của mẹ nói như thế làm cho người ta hồ đồ lắm, con nghe mà đần độn u mê. Con cũng không thích những đối tượng xem mắt của mẹ kia, mẹ cũng đừng nhắc lại những chuyện này nữa."

Xem mắt, còn chưa đi ra từ trong đau đớn Lý Như Tuyết mang tới, Lý Kính Đào từ chối chuyện này một hơi. Nghe được Lý Kính Đào từ chối, Lý Ngọc Nhu càng xác định trình độ chân thật của tin tức nghe được kia. 

"Chuyện này không cần con quyết định, đến lúc đó mẹ sẽ sắp xếp xong ứng cử viên thích hợp, con chỉ cần làm tốt việc một bạn trai nên làm là được rồi. Nhớ chỉ cần con vẫn là con trai của mẹ, nhất định phải làm theo ý của mẹ. Nếu như con không muốn cũng đơn giản, trực tiếp cút ra ngoài từ trong nhà của mẹ."

Lý Ngọc Nhu và Lý Kính Đào ầm ĩ thành bộ dáng này, chồng và con trai cả ở bên ngoài cũng nhận được tin tức, vội vã về đến nhà đã thấy hai người giằng co. Tuy rằng không hiểu rõ rốt cuộc là vì cái gì, nhưng nhìn sắc mặt Lý Ngọc Nhu âm u, hai người cha nhìn con, con nhìn cha, không biết phải mở miệng như thế nào.

"Cha, anh, hai người tới phân xử thử. Hôm nay không biết mẹ nổi điên cái gì, ở trước mặt con liên tục nói lung tung không giải thích được. Những việc này cũng không tính là gì, hiện tại lại bắt đầu làm trái với mong muốn của con, muốn sắp xếp đối tượng xem mắt cho con dựa theo mẹ, cả đời con không thể ở chung với một người con không thích. Cha, anh, hai người phải giải quyết cho con." Lý Kính Đào thấy hai người đi tới, vội vàng mở miệng cầu cứu về phía hai người.

"Mẹ, chuyện của mẹ và em trai có thể từ từ nói, Kính Đào chỉ là xúc động tạm thời. Kính Đào còn không nói xin lỗi với mẹ." Anh của Lý Kính Đào vừa nháy mắt với anh, vừa mở miệng khuyên lơn mẹ. Con trai cả thuận theo ý muốn của bà hơn con trai nhỏ, bây giờ thấy con trai cả mở miệng, sắc mặt Lý Ngọc Nhu chuyển biến tốt một chút. Tuy nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, nhưng mấy người ở đây cũng không phải là người ngoài. Lý Ngọc Nhu vừa tức giận trừng mắt liếc Lý Kính Đào đứng ở một bên, vừa vài ba lời nói ra hôm nay bị lời chế nhạo của đối địch như thế nào.

"Mẹ, chuyện này nhất định chỉ là hiểu lầm. Kính Đào, em mau giải thích với mẹ một chút, tại sao người của nhà họ Lý chúng ta có thể làm ra chuyện này." Anh cả của Lý Kính Đào, Lý Kính Dân đẩy Lý Kính Đào đã sững sờ ở nơi đó kể từ nghe được lời của mẹ một cái, để cho anh cho mẹ một lời giải thích hợp lý.

"Anh, anh đừng nói nữa. Nếu mẹ đã biết mọi chuyện rồi, có một số việc em cũng không muốn giấu giếm nữa. Con là thật sự thích Như Tuyết, khi lần đầu tiên gặp Như Tuyết con đã thích cô ấy. Khi đó, con không biết thân phận của cô ấy, vẫn chưa nói chuyện này với mọi người, vốn định đợi đến khi chúng con chính thức cùng nhau sẽ nói với mọi người, có điều không ngờ sau đó lại xảy ra những chuyện này. Con và Như Tuyết vậy mà lại là anh em họ, tại sao ông trời có thể trêu đùa người như vậy.

Mẹ, con thật sự không bỏ được Như Tuyết. Trải qua mấy ngày nay, tràn đầy trong lòng của con đều là quá khứ ngọt ngào giữa chúng con. Mẹ, nếu như mẹ còn muốn đứa con trai như con đây, cũng đừng ép con nữa. Nếu không mẹ mất đi không chỉ là danh tiếng, còn có đứa con trai này."

Lý Kính Đào thấy núi dựa tới, cũng định mượn cơ hội này nói rõ ràng toàn bộ mọi chuyện với mẹ, "Kính Đào, con im miệng cho cha. Con nhất định là uống say mới nói những thứ mê sảng này. Ngọc Nhu, bà đừng tưởng thiệt, tôi sẽ xử lý chuyện này. Hôm nay bà cũng mệt mỏi rồi, không bằng đi nghỉ trước, những chuyện này đợi ngày mai lại nói có được hay không?" 

Lúc này cũng đến lúc chủ của một gia đình trên danh nghĩa mở miệng, mặc dù cũng khiếp sợ lời nói mới vừa nghe được như nhau, nhưng nhiều năm như vậy ông xem như là một người hiểu rõ tính tình Lý Ngọc Nhu nhất. Còn không đợi đến khi Lý Kính Đào nói hết lời, người đàn ông đã giành trước mở miệng, vừa nói vừa nháy nháy mắt với Lý Kính Dân bên cạnh. Lý Kính Dân ngầm hiểu rất rõ ý của cha, đẩy Lý Kính Đào bên cạnh còn muốn nói tiếp đi ra ngoài.

"Ông làm cha mà dạy dỗ như thế nào? Đây không phải là con trai của tôi. Tôi cho ông biết, ông cố gắng giáo dục tốt con trai của ông cho tôi. Lý Ngọc Nhu tôi không thể mất mặt như vậy."

Vừa thấy người đàn ông bên cạnh mình, lại nghĩ đến cái đứa thiếu chút nữa tức chết bà kia chính là máu mủ của người này, không trách được làm cho người ta phiền lòng như vậy. Lúc trước, bà là mắt bị mù mới có thể nhìn trúng người đàn ông này, bản thân bỏ ra rất nhiều vì người đàn ông này. Bà vốn cho rằng còn đổi lấy hai đứa con trai hiểu chuyện có thể giành lại mặt mũi cho bà, hiện tại lại gây ra chuyện như vậy thì mặt trong mặt ngoài của bà đều vứt sạch cả rồi. Chỉ còn lại con trai cả, xem một chút từ bề ngoài, đây là kiêu ngạo cuối cùng của bà, đứa con trai này chưa từng để cho bà thất vọng, lần này cũng sẽ không.

"Mẹ, mẹ cũng biết tính tình Kính Đào, con trai tuổi này chính là nhiều hơn mấy phần phản nghịch. Lúc thường ngày, chúng ta không phát hiện loại phản nghịch này của Kính Đào, trước mắt phát hiện thì phải nghĩ biện pháp giải quyết. Chuyện này, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng mới được. Mẹ, mẹ nghe Kính Đào nói chuyện này luôn cẩn thận, hai người bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm, ngoại trừ người trong cuộc có rất ít người khác biết. Bên Lý Như Tuyết cũng sẽ không ngu đến mức nói ra những chuyện này. Vậy, chúng ta đúng là phải suy ngẫm một chút là ai lan truyền chuyện này ra, ầm ĩ đến mức hiện tại mọi người đều biết. Đây mới là chuyện chúng ta phải suy nghĩ nhất bây giờ. Mới vừa rồi, con cẩn thận hỏi thăm Kính Đào, chuyện Kính Đào và Như Tuyết rất cẩn thận. Theo ý của Kính Đào, có thể biết nội tình trong đó chỉ có một người."

Sau khi nói đến đây, Lý Kính Dân dừng lại, không biết có phải là muốn tiếp tục nữa hay không.

"Rốt cuộc là ai? Người kia có thù gì với nhà họ Lý chúng ta, muốn hại mẹ như vậy? Mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, con nói nhanh một chút, rốt cuộc là ai?" Lý Ngọc Nhu tức giận, khi nghe lời của con bèn tìm được cửa trút giận chính xác. Tuy Lý Kính Đào làm sai chuyện, nhưng Lý Kính Đào rốt cuộc là con trai của bà, máu mủ tình thâm, đối mặt bộ dáng Lý Kính Đào chán chường, người phụ nữ trừ trách mắng thì hoàn toàn không cách nào sử dụng những thủ đoạn khác.

"Việc này con cũng không biết có phải hay không. Mẹ, lúc mẹ nghe được việc này tuyệt đối phải bớt giận. Con cảm thấy trong này vẫn còn có chút nội tình, nếu như chúng ta xúc động thì sẽ không tốt."

Lời của Lý Kính Dân bào chữa cho đối phương, khiến sự tức giận của Lý Ngọc Nhu càng ngày càng dâng cao. "Kính Dân, rốt cuộc là ai? Con thấy mẹ con cũng tức giận thành bộ dáng này, cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhìn con khó xử như vậy, chẳng lẽ là người của nhà họ Lý?" Lời nói của người đàn ông nhận được sự chứng thật của Lý Kính Dân.

"Cha, Kính Đào nói chỉ có Tĩnh Xu biết những chuyện này, tất cả mọi chuyện của nó và Như Tuyết cũng chỉ có một mình Tĩnh Xu biết. Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, cuối cùng bàn tay gây tội ác cũng chỉ có một mình Tĩnh Xu, những người khác hoàn toàn không biết gì về ý nghĩ này của Kính Đào." 

Lý Tĩnh Xu, Lý Kiến Nghiệp, Lý Ngọc Nhu đá một phát cái ghế bên cạnh ngã lăn, "Không thể ngờ là Bạch Nhãn Lang (sói mắt trắng) Tĩnh Xu này, trong ngày thường uổng công tôi đối với nó tốt như vậy, nhưng bây giờ lại phải ở chỗ này xem chuyện cười của nhà họ Lý chúng ta. Lén lút làm ra chuyện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không quên đi như vậy. Kính Dân, hiện tại con hãy đi với mẹ, đến nhà họ Lý. Mẹ phải hỏi Lý Kiến Nghiệp cho ra nhẽ, mẹ cũng muốn hỏi một chút ông ta là giáo dục con gái như thế nào."

Sau khi Lý Ngọc Nhu nghe đến tên Tĩnh Xu, trong đầu nghĩ đến chuyện tập đoàn Lý thị gần đây, nghĩ đến chuyện xảy ra liên tục từ sau khi cha bệnh nặng, càng ngày càng xác nhận suy đoán này. Anh cả đây là muốn trả thù bà chuyện gần đây mấy người chị em bọn họ liên kết đối đầu với ông, nhưng đều là người một nhà, chuyện trên phương diện làm ăn tại sao phải dính vào trong cuộc sống thầm kín.

Anh cả quá độc ác, hoàn toàn không quan tâm tới tình anh em gì, đây là muốn phá hủy Kính Đào. Chẳng lẽ ông ấy quên Tĩnh Xu cũng là người của nhà họ Lý, làm Kính Đào mất mặt, Tĩnh Xu nơi đó lại có mặt mũi gì. Lý Kính Dân thấy mẹ hành động xung động, vội vàng tiến lên ngăn cản mẹ.

"Mẹ, chuyện này chúng ta không bằng không chứng, cũng đừng đi tự tìm mất mặt. Chính là đến đó, chúng ta không bằng không chứng, cũng không ai sẽ thừa nhận loại chuyện như vậy. Chúng ta vẫn là suy tính một chút sau này phải làm như thế nào?"

Lý Kính Dân đã tốt nghiệp đại học bắt đầu làm việc, anh không theo ý tưởng của Lý Ngọc Nhu lúc trước, đến tập đoàn Lý thị công tác, mà là ở trong lúc học đại học, bèn thành lập một công ty nhỏ với mấy người bạn tốt cùng chung chí hướng. Lúc đầu tay trắng dựng nghiệp, Lý Ngọc Nhu cũng từng phản đối, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý Kính Dân thuyết phục, trải qua mấy năm cố gắng, chuyện làm ăn của Lý Kính Dân đã bắt đầu lên quỹ đạo.

Xông xáo ở trong ngành nghề, anh đương nhiên sẽ không suy nghĩ giống với mẹ và em trai, đối với anh, tuy chuyện của em trai mất mặt một chút, nhưng không tính là gì. Tuy rằng mẹ luôn làm việc ở tập đoàn Lý thị, lại bị người chiều hư rồi, cũng không tinh thông đối với chuyện trên phương diện làm ăn, đến hiện tại còn không nhận rõ tình thế, 0di33xn0dafnl330fys0doon còn tưởng rằng bây giờ còn là lúc ông vẫn còn, bà đã sớm không phải đại tiểu thư của nhà họ Lý. Trước mắt, tập đoàn Lý thị đã đã thuộc về bác cả, một người hoàn toàn không quyền lên tiếng như mẹ hiện tại đến chỗ bác cả, đó không phải là cầm trứng gà đập vào tảng đá, nhất định là sẽ đụng vỡ đầu chảy máu.

Thật ra thì chuyện này, ở một trình độ nào đó cũng là một loại chuyện tốt đối với nhà bọn họ. Nếu như Lý Như Tuyết đó thật sự có ý đối với Kính Đào, như vậy tài sản dưới danh nghĩa của Lý Như Tuyết sẽ phải quy về trong nhà bọn họ. Ngẫm lại công ty mình vẫn luôn thiếu hụt yêu cầu tiền bạc, nếu như có số tiền kia, vậy tự nhiên công ty của mình có thể tiến thêm một bước. Trước mắt chuyện làm ăn của công ty phát triển không ngừng, Lý Kính Dân đã sớm đỏ mắt phần định mức của mấy đối tác còn lại. Nếu như có một số tiền lớn như vậy, anh có thể mua phần định mức từ trong tay những người khác, đến lúc đó công ty chính là của một mình anh rồi.

"Chẳng lẽ chúng ta chịu oan ức như thế. Chuyện này cứ tính như thế, vậy không phải nói mẹ sợ đồ đê tiện Lý Tĩnh Xu đó à, không được, tuyệt đối không thể tính như vậy."

"Mẹ, hôm nay mẹ nhận được tin tức, đoán chừng những người đó cũng chờ đợi đi xem chuyện cười của mẹ. Bây giờ quan trọng nhất chính là chúng ta cái gì cũng không làm, nếu không không thể xác nhận suy đoán này, ngược lại con,... chẳng bằng chúng ta đón Như Tuyết đến trong nhà của chúng ta. Chúng ta quang minh chánh đại tiếp cận, để những kẻ chế giễu mẹ nhìn một chút, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, hoàn toàn không có gì. Về phần chỗ Kính Đào, con sẽ nghĩ biện pháp khống chế lại, chuyện sau này cứ giao cho con có được hay không? Mẹ cũng mệt mỏi rồi, cũng đừng buồn phiền vì những chuyện nhỏ nhặt này nữa."

Nghe lời con trai cả nói, ngẩng đầu nhìn con trai cả, Lý Ngọc Nhu gật đầu, vẫn là con trai cả hiểu chuyện, không cần bà phiền lòng. "Chuyện này con xem đó mà làm đi. Có điều lần trước đồ đê tiện kia đã từ chối tới chỗ của mẹ, lần này đoán chừng cũng không dễ dàng, con phải nghĩ kỹ cách nói."

Lý Ngọc Nhu nghĩ đến lần trước Như Tuyết không nể mặt bà, tức giận hơi lắng xuống lại tăng lên.

"Mẹ, con biết rồi. Con sẽ tự mình nói với cô ta một chút, lại nói con cũng là anh họ của cô ta, nhưng vẫn chưa chính thức nói chuyện nhiều đấy!" Người đàn ông cười cười, trong lòng đã có đối sách hoàn chỉnh.

"Anh là, anh họ Kính Dân, anh tìm em có chuyện,"

"Dạ, em biết rồi, vậy chúng ta ngày mai gặp."  

Từ sau ngày thấy được lá thư đó, mỗi ngày Lý Như Tuyết bèn thấp thỏm chú ý nhìn điện thoại trên giường, mỗi khi thấy là một dãy số xa lạ, trong lòng chính là run lên. Nhất là hôm nay thấy dãy số hoàn toàn xa lạ kia, thử thăm dò nhận cú điện thoại này, khi nghe đối phương nói ra xưng hô, mới thở dài một hơi sau đó lại là tràn đầy nghi ngờ.

Lý Kính Dân, cô và anh ta hoàn toàn không có bất kỳ gặp gỡ gì, làm sao lại bỗng nhiên gọi điện thoại đến chỗ cô? Không phải cô quá nhạy cảm, mà bây giờ tình huống đặc biệt, bất cứ người nào cũng có thể là bàn tay gây tội ác sau lưng. Để điện thoại xuống, ở trong lòng Như Tuyết tự hỏi mục đích của đối phương, vốn là chuyện rất đơn giản bởi vì chuyện bức hình kia lại trở nên phức tạp. 

"Anh họ Kính Dân, em tớ trễ." Như Tuyết sớm mười mấy phút so thời gian hẹn, nhưng ở trong nhà hàng tây đã thấy Lý Kính Dân đến rồi.

"Không có, anh cũng chỉ vừa mới đến. Ngày hôm qua, anh đột nhiên gọi điện thoại cho em, có phải em rất kinh ngạc mục đích của anh hay không? Lại nói tuy chúng ta là anh em họ, nhưng bởi vì anh vẫn bận rộn trên chuyện công ty, cũng không có cơ hội trò chuyện vui vẻ với Như Tuyết, lần này hiếm khi anh có thời gian, bèn đánh bạo gọi điện thoại cho em."

Người ngồi ở trên ghế thấy Như Tuyết đứng dậy, chu đáo kéo ghế ra thay Như Tuyết. "Anh họ Kính Dân nói đùa, Như Tuyết cũng đã sớm nghe nói anh họ tự mình lập một công ty, đương nhiên có rất nhiều công việc phải bận rộn. Không biết tại sao anh họ vòng vo gọi Như Tuyết tới?" Rốt cuộc có chuyện trong lòng, Như Tuyết không đối đáp lòng vòng với đối phương giống như trước kia, mà là sau khi chào hỏi ngắn ngủi bèn hỏi ra ý đồ đến.

"À, thật ra thì hôm nay ngoại trừ muốn gặp em họ Như Tuyết một lần, còn có chính là vì em trai của anh mà tới." Khi người đàn ông lại nói đến Lý Kính Đào, cố ý quan sát vẻ mặt Như Tuyết, quả nhiên sau khi đối phương nghe đến Lý Kính Đào thì vẻ mặt có vài phần lúng túng, xem ra lời nói không ngoa, giữa hai người này thật sự có gì đó.

Hóa ra là vì Lý Kính Đào, có điều làm sao người này biết chuyện kia, kể từ sau lần từ chối đến nhà Lý Ngọc Nhu đó, Lý Kính Đào cũng không có động tác gì, cô còn tưởng rằng đối phương đã hết hy vọng. Ai biết mới yên tĩnh mấy ngày, anh của đối phương lại tới, tại sao mình xui xẻo như vậy.

"Vì anh họ Kính Đào, có điều việc này dường như không có quan hệ gì với em. Có phải chỗ anh họ xảy ra chuyện gì rồi? Tuy là em và anh họ chỉ gặp mặt một hai lần, nhưng rốt cuộc chúng ta là anh em họ, nếu như anh họ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ lo lắng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play