Hạo Đình có tập đoàn Trương thị phải xử lý, lần này bọn họ có thể xuất ngoại nghỉ phép, Hạo Đình bỏ ra bao nhiêu cố gắng ở sau lưng, Mạn Dao đều thấy ở trong mắt. Thân ở vị trí cao, gánh vác trách nhiệm cũng sẽ nhiều hơn, vì Trương thị, Hạo Đình không thể thích làm gì thì làm, lần này rút ra một khoảng thời gian như vậy để đi cùng mình, đã là giới hạn của Hạo Đình.
"Sau đó chúng ta muốn đi nơi nào, Thụy Sĩ hay là đi Phần Lan?" Mạn Dao chỉ chỉ hai vị trí trên bản đồ, hỏi thăm về cách nhìn của Hạo Đình bên cạnh, chuyện du lịch như vậy đương nhiên cần hai người bàn bạc mới phải.
"Tiếp đó, không bằng chúng ta đi nơi này." Hạo Đình nhìn Mạn Dao vuốt ve tóc dài của đối phương, xem ra cô bé này đã tiếp nhận sự thật này rồi. Chỉ là địa điểm kế tiếp, người đàn ông nhìn một chỗ trên bản đồ, trong lòng âm thầm có một ý nghĩ. "Ý, vậy cũng được, vừa vặn chúng ta có thể đến La Mã còn có Milan dạo một vòng. Chỗ Milan còn có thể đặt mấy bộ âu phục cho anh." Mấy ngày trước, khi Hạo Đình xử lý chuyện công ty, một mình Mạn Dao rất hạnh phúc điên cuồng mua sắm ở Paris, sống lại tới nay rốt cuộc đến bây giờ mới hưởng thụ được vui sướng mua sắm.
Phải biết trước kia tiêu chính là tiền của những người khác, rốt cuộc không có tự tin tiêu tiền của mình, kể từ sau khi Hạo Đình giúp đở, công ty chính thức lên quỹ đạo, con số trên tài khoản ngân hàng của Mạn Dao càng tăng lên gấp mấy lần. Mốt lần này thật là đều mua lại hết thứ yêu thích. Có điều đáng tiếc, nhìn Hạo Đình bên cạnh, lúc ở Paris anh không ở bên cạnh, bản thân sợ anh không thích, cũng không chọn lựa cho anh nhiều thêm mấy bộ, lần này đi Milan vừa vặn có thể chọn cho Hạo Đình nhiều một chút.
Trong lòng mỗi người có suy nghĩ riêng, sau khi hai người xác định mục tiêu tiếp theo, bèn nắm tay nhau đi dùng cơm. Quán ăn này khá nổi tiếng, cần đặt trước mới có thể đến chắc chắn. Vốn là nghe được tin tức kia, Hạo Đình sợ Mạn Dao không còn muốn ăn uống gì, nhưng nếu đối phương không quan tâm, cũng không cần lãng phí thức ăn ngon, rất nhiều lúc thức ăn ngon là phương pháp giải tỏa áp lực rất tốt.
---
"Lục Sinh, chuyện chính là như vậy, ông nội ruột của em nằm viện ở trong bệnh viện, mà anh gặp mới vừa rồi chính là ông nội nhận nuôi em. Hiện tại người cuối cùng quan tâm ở bên cạnh em cũng đi rồi, chỉ để lại một mình em đối mặt với những người thân hận không thể làm em biến mất ngay lập tức kia. Em thật sự là không biết phải làm thế nào? Tại sao em chỉ muốn trải qua bình thường cả đời, ở chung một chỗ với người trong lòng mình, ông nội lại đi sớm như vậy."
Nhìn Lục Sinh bên cạnh vẫn trầm mặc, Như Tuyết nói ra thân phận của mình với đối phương, mình thích người này, người kia thoạt nhìn cũng thích mình, vậy người này có thể là bức tường chắn cho mình đứng ở sau lưng, trở thành chỗ dựa của mình. Mặc dù, tài sản người này không bằng ông nội, nhưng gia sản này của mình cũng có thể khiến người này không thể xem nhẹ, tương lai lúc mình ở cùng anh ấy cũng sẽ không xuất phát từ địa vị bị động.
"Như Tuyết, không phải anh đã nói, dù là xảy ra cái gì, anh đều sẽ đứng sau lưng em. Em yên tâm tuy thời gian anh đi tới thành phố này cũng không lâu, nhưng anh cũng biết một số người, những thứ thuộc về em kia cũng sẽ không để cho người ngoài được hời. Thật ra thì so với những người thân của em kia, thật sự có khả năng uy hiếp chính là… Như Tuyết, em không cần lo lắng, chỉ là dù sao em còn chưa trưởng thành, những thứ tài sản thuộc về em kia rất có thể sẽ giao cho ông nội của em."
Lục Sinh nhắc tới việc này chính là chuyện Lý Như Tuyết lo lắng nhất, vừa nghe đến Lục Sinh nói đến chỗ này, Như Tuyết cầu cứu nhìn trước mắt người, hy vọng đối phương cũng có thể nghĩ được một phương pháp giải quyết.
---
"Charles, làm sao bây giờ? Cha đã qua đời, tại sao ông lại đồng ý anh cả sẽ tuyên bố di chúc sau đầu thất của cha, thời gian ngắn như vậy làm sao chúng ta làm ra chút hành động được?" Thật vất vả thừa dịp lúc không ai chú ý, Lý Ngọc Lam tìm được cơ hội cùng một chỗ với Charles.
"Chủ tịch thật sự là một con cáo già, lần này phần mức trên di chúc thì tôi không làm được gì, dù sao ở đó không phải chỉ có một mình tôi, tuy rằng hai người kia là trợ lý của tôi, nhưng tôi cũng rất khó thu mua chuộc ở chỗ bọn họ, nếu không phải là tôi thông minh cũng không phát hiện được, trợ lý kia của tôi bị anh cả bà thu mua, đoán chừng anh cả bà đã biết đối với phần mức trên di chúc. Nếu như chúng ta giở trò gì, vậy đánh đổi không chỉ riêng là bại lộ quan hệ của chúng ta, có thể tôi cũng sẽ có tai họa tù tội."
Lời của người đàn ông cũng khiến Lý Ngọc Lam nhíu chặt chân mày, phải biết cho đến bây giờ bà còn bình tĩnh tự nhiên chính là có một chiêu sau như vậy. Nhưng hôm nay người này đột nhiên nói cái gì cũng không làm được, làm sao người phụ nữ có thể tiếp nhận hiện thực này.
"Hốt hoảng cái gì? Chuyện cũng không có hỏng bét như trong tưởng tượng của bà vậy, lại nói nếu không phải là chủ tịch quá cáo già, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội này. Bà xem cái này." Người đàn ông vừa nói vừa lấy ra văn kiện kèm theo di chúc từ trong cặp văn kiện, chỉ chỉ mấy nội dung trong đó.
"Đây là?" Người phụ nữ nhìn nội dung phía trên, sửng sốt một chút, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, không biết cái này có tác dụng gì. "Đây là sau đó, lão cáo già lại tìm tôi làm lần nữa, mà trợ lý của tôi chỉ biết là có một việc như vậy, nhưng không biết nội dung cụ thể, mà chúng ta có thể làm xáo trộn bên trong. Đến lúc đó bà yên tâm đi, chuyện sẽ rất náo nhiệt, nếu như bà ngay cả chị cả kia của bà cũng không đấu lại, chính là tôi muốn giúp bà cũng không có biện pháp."
Nghe được người đàn ông nhắc tới chị cả, miệng người phụ nữ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nếu như mình ngay cả người lỗ mãng kia cũng không bằng, mình hệt như là người đàn ông nói, thật sự không đáng được bất kỳ trợ giúp nào.
---
"Mấy ngày nay, mọi người nhớ ở cùng mẹ, đừng để cho em gái bắt được cơ hội nữa. So sánh với cha, mẹ luôn luôn cưng em gái, người em gái kia cho dù thấy di chúc nội dung cũng sẽ không hết hy vọng, nhất định sẽ đặt sự chú ý vào trên người của mẹ. Mấy ngày này tôi phải bận rộn hậu sự của cha, chỗ mẹ sẽ giao cho hai người." Lý Kiến Nghiệp xoa xoa huyệt thái dương, mở miệng nói với hai mẹ con bên cạnh.
"Cha, cha yên tâm đi, mấy ngày nay con và mẹ nhất định có thể trông nom tốt bà nội. Nói như thế nào thì cha là con cả của bà nội, bà nội thương yêu nhất ở trong lứa cháu cũng là con. Dù cô hai kia có chút khôn vặt, nhưng dù sao cô ấy chỉ có một mình, hai đứa con kia cũng chỉ là cháu ngoại, nơi nào so được với chúng ta."
Đối với việc cha lo lắng cô hai, Lý Tĩnh Xu cũng không để ở trong lòng. Thời gian hai ngày này, cô lại một bước không rời ở bên cạnh bà nội, người đáng tin tưởng nhất của bà nội cũng bị cô thu mua, sẽ không cho cô hai bất cứ cơ hội nào, hôm nay cô cũng hỏi thăm được bên cô hai có chuyện, mới cùng mẹ đi gặp cha một lần.
"Chuyện của tương lai còn dài, chỗ bà nội con phải nước chảy đá mòn, con là con cháu, phải nhớ kỹ quan tâm về chi tiết tới bà nội con, bà ấy cũng sẽ nhìn trong mắt." Lý Kiến Nghiệp coi như hiểu mẹ, chuyện lần trước tổn thương tới lòng của lão phu nhân, để cho bà có thêm thành kiến đối với bọn họ, cũng may mà khi đó đứa bé Tĩnh Xu kia không có lẫn vào ở trong đó, hiện tại cũng là lúc đứa bé Tĩnh Xu biểu hiện.
---
"Tĩnh Xu, bà nghe nói con quen biết thằng nhóc nhà họ Lâm, bà cũng từng gặp đứa bé kia, là một đứa hiểu chuyện. Nếu Tĩnh Xu cùng với cậu ấy, bà cũng có thể yên tâm một chút. Nhưng Tĩnh Xu cũng phải nhớ, trên đời này thật sự quan tâm con chỉ có một mình con, về phần những người khác,"
Lão phu nhân không có tiếp tục, nhưng ý đã rõ ràng có điều, "Bà nội, chờ mấy ngày nữa, con dẫn anh ấy đến thăm bà nội, bà nội cũng giúp con nhìn thật tốt, đừng để cho con bị người ta bắt nạt."
Tĩnh Xu biết lão phu nhân không có tình cảm gì đối với Lý Vạn Sơn, cũng không thấy đau khổ, tự nhiên sẽ không mất hứng nhắc tới chuyện Lý Vạn Sơn, thấy lão phu nhân nhắc tới đề tài này, dứt khoát theo ý Lão phu nhân chủ động nhắc tới dẫn theo anh đến thăm lão phu nhân.
"Chờ mấy ngày nữa tất cả đều yên ổn lại nói, mấy ngày nay cha con cũng có lòng, phái con tới theo lão phu nhân như bà. Trong nhiều đứa con như vậy, cha con là một người thông minh nhất, cô cả con là một người thiếu thận trong, chú hai con lại bị chúng ta làm hư rồi, về phần cô út con đúng là có một chút khôn vặt, chỉ là chút khôn vặt này so sánh với cha của con lại không tính là gì. Trước đây rất lâu bà biết ngay tương lai vị trí ông nội con nhất định là cha con thừa kế, nhưng đều là con của bà, bà cũng không tiện làm gì nhiều. Hiện tại, ông nội con không còn, cha con lại đang lo lắng những cổ phần kia trên tay bà, con trở về mang một lời cho cha con, để cho cha con yên tâm, bà sẽ không để cho cha con khó xử. Đều là con cái của bà, bà không phải ông nội con, bà là không hy vọng thấy các con tự giết lẫn nhau."
Lão phu nhân đột nhiên nói tới, khiến Tĩnh Xu không biết phải ứng phó như thế nào, chính là lòng dạ Tĩnh Xu đã rất sâu, đối mặt lời nói thẳng thừng của lão phu nhân, cũng có chút tiến lùi không được. Dù sao thích lá mặt lá trái, nhưng bây giờ lão phu nhân làm rõ mọi chuyện như vậy, dù trả lời như thế nào tất cả đều không đủ thỏa đáng. Lão phu nhân cũng không để ý phản ứng của Tĩnh Xu bên này, chỉ là theo lời nói tiếp, bà đã chôn những lời này ở trong lòng rất lâu rồi, chẳng qua luôn không tìm được một cơ hội thích hợp để nói.
Mấy ngày nay tuy biết mục đích của Tĩnh Xu ở bên cạnh bà, nhưng rốt cuộc bên cạnh mất đi một người, cho dù đã sớm không còn tình cảm đối với người kia, có điều vẫn cảm giác bên cạnh trống rỗng. Tĩnh Xu xuất hiện vừa vặn khiến ở trong lòng của lão phu nhân cảm thấy một chút an ủi, cũng khiến lão phu nhân hoãn lại lời muốn nói.
Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng Tĩnh Xu cẩn thận lấy lòng, lão phu nhân thở dài, "Bốn người bọn họ đều là con của bà. Chuyện bà làm sai duy nhất chính là lúc còn trẻ không giáo dục tốt bọn họ. Nuôi mà không dạy lỗi của cha, trang ## bubble những điều này đều là trách nhiệm của bà, hiện tại bà đã già, bà cũng không biết sẽ có bao nhiêu ngày giờ, chỉ hy vọng thời gian cuối cùng, bà có thể sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện. Rốt cuộc chúng ta mới là người một nhà, không để cho người ngoài chiếm tiện nghi của nhà họ Lý chúng ta, phần mức đó thuộc về nhà họ Lý chúng ta dù như thế nào cũng không thể tiện nghi người ngoài."
"Bà nội yên tâm, cha và cô chú cũng sẽ không để tài sản của nhà họ Lý rơi vào trên tay người ngoài, cho dù nhất thời tiện nghi người ngoài, nhưng sớm muộn cũng sẽ trở lại trong tay nhà họ Lý chúng ta. Ông nội hồ đồ, mới có thể đón con bé kia về, nhưng chúng ta cũng không hồ đồ, con bé kia không có bất kỳ quan hệ gì với chúng ta." Tĩnh Xu rất rõ ràng sự oán hận của lão phu nhân đối với Lý Như Tuyết, nghe lão phu nhân nhắc tới việc này, mở miệng nói bảo đảm.
---
"Hôm nay các vị đều đã tới, chúng ta cũng không nên tán gẫu nhiều lời, hôm nay là lúc công bố di chúc của Lý lão tiên sinh. Đây là khi còn sống Lý lão tiên sinh đã phác thảo xong, nếu như mọi người không có ý kiến, tôi sẽ bắt đầu tuyên đọc di chúc của Lý lão tiên sinh." Nhìn người nhà họ Lý ở đây, Charles dẫn theo hai trợ lý mở ra một túi hồ sơ dán kín, lấy ra một phần văn kiện từ bên trong.
Lý Kiến Nghiệp nhìn một người trợ lý đối diện gật đầu với ông, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm, chờ tuyên đọc kết quả này. Tuy rằng phần mức cho con bé kia khiến ông rất đau lòng, nhưng rốt cuộc mình chiếm phần mức lớn hơn những người khác, chỉ cần mẹ ủng hộ, vị trí chủ tịch cũng sẽ không xảy ra biến hóa. Mà bên mẹ, cũng từ chỗ Tĩnh Xu biết không có phản đối, vậy vị trí của mình sẽ không ai có thể dao động. So với Lý Kiến Nghiệp tình thần ổn định nhàn nhã bên này, nét mặt của những người khác cũng có khẩn trương không nói ra được, ngừng thở nghe luật sư đọc di chúc của Lý Vạn Sơn.
"Không thể nào, việc này không thể nào, tại sao con bé này được mười phần trăm cổ phần, mà chúng ta chính là con gái của cha cũng chỉ có năm phần trăm, còn có tiền gửi ngân hàng của cha, hai căn biệt thự đều làm lợi cho con bé này. Di chúc này có vấn đề, tôi không tin, không tin." Còn không đợi đến Charles tuyên đọc kết thúc nội dung di chúc, Lý Ngọc Nhu bộc phát đầu tiên, tiến hành chất vấn đối với phần di chúc này.
"Lý đại tiểu thư, đây đều là ý của Lý lão tiên sinh, chúng tôi cũng chỉ là theo ý Lý lão tiên sinh để tiến hành tuyên đọc, nếu như bà hoài nghi đối với tính chân thật của phần di chúc này, đợi đến sau khi tôi tuyên đọc kết thúc toàn bộ nội dung, chúng ta sẽ tiến vào thảo luận."
Charles cũng không bất ngờ gì đối với phản ứng của Lý Ngọc Nhu, đợi đến sau khi Lý Ngọc Nhu liên tục chất vấn, mới mở miệng trả lời.
"Như vậy, mọi người không có ý kiến, tôi tiếp tục tuyên đọc di chúc. Kế tiếp là Lý lão tiên sinh bổ sung đặc biệt ở phía sau di chúc, về phần mức di sản của tiểu thư Lý Như Tuyết, bởi vì tiểu thư Lý Như Tuyết còn chưa thành niên, di sản của tiểu thư Lý Như Tuyết phải tiến hành sử dụng ở dưới sự giám sát của hai người giám hộ.
Mỗi tháng tiểu thư Lý Như Tuyết sẽ có một khoản chi phí cố định, khi vượt qua chi phí này, phải đợi một vị bất kỳ trong người giám hộ đồng ý. Hai người giám hộ này không có quyền lợi sử dụng đối với di sản của tiểu thư Lý Như Tuyết, chịu sự giám sát của người nhà họ Lý khác, nếu như phát hiện bất kỳ tham ô nào đều sẽ bị huỷ bỏ thân phận của người giám hộ, cho tới sau khi tiểu thư Lý Như Tuyết kết hôn, thì sẽ chính thức thừa kế di sản danh nghĩa, không còn bị người giám hộ hạn chế."
Phần lớn ý của lời Charles nói mới rồi tất cả đều là ý ban đầu của Lý Vạn Sơn, cho dù thay đổi duy nhất tên của người giám hộ, loại thủ đoạn thật thật giả giả này còn lâu mới dễ bị người ngoài nhìn ra kỳ lạ bên trong, mà cho dù có người nghi ngờ, nghĩ đến chỗ tốt trong đó, cũng sẽ không nói ra lời chất vấn gì.
Tất nhiên ngay khi nghe tên người giám hộ, ngoài trừ một mình Lý Bách Niên đứng ra chất vấn, vừa nãy Lý Ngọc Nhu mới lòng đầy căm phẫn, vào thời điểm này cũng trở nên trầm mặc. Phải biết, mười phần trăm cổ phần, tuy không thuộc về mình, nhưng chỉ cần Lý Như Tuyết chưa kết hôn, bảo quản tạm thời phần cổ phần này cũng làm cho tất cả mọi người đỏ mắt không ngớt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT