"Anh là?" Đối với một nam sinh có thể gọi ra tên của cô, Lý Như Tuyết cũng không cảm thấy bất ngờ, có điều cô đúng là không có ký ức nào với nam sinh này, ngược lại Lý Như Tuyết biết hai người bên cạnh, là học trưởng lớp 12.
"Em không nhớ anh, lần trước anh đá banh không cẩn thận nện vào em. Chuyện lần trước còn chưa kịp nói xin lỗi với em, các em đây là muốn đi bệnh viện của trường học, có phải làm ăn gì không thoải mái hay không, không bằng anh cùng đi với em?" Lần này trường học nghỉ, Lý Kính Đào cố ý tìm cơ hội lại tới nơi này, cùng đã từng hỏi thăm học đệ tin tức của Lý Như Tuyết.
So với Mạn Dao mà nói, tin tức của học đệ có lẽ tới nhanh chóng hơn nhiều, mới vừa nói ra tên Lý Như Tuyết, đã biết tình huống cơ bản của Lý Như Tuyết từ trong miệng học đệ. Quả nhiên không hổ là nữ sinh mình động lòng. Nghe học đệ giới thiệu, Lý Kính Đào càng ngày càng động lòng đối với Lý Như Tuyết, chuẩn bị nghĩ biện pháp tiếp cận Lý Như Tuyết.
Nào biết ông trời đã vậy còn giúp một tay, bọn họ nơi này còn đang nói Lý Như Tuyết, cô cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt của anh, mình đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, chủ động chào hỏi với Lý Như Tuyết, có điều không ngờ trong mắt của đối phương hoàn toàn không nhớ mình, khuôn mặt bỡ ngỡ đang nhìn mình.
"Vậy thì không cần rồi, chuyện lần trước đã qua, lần sau lúc các anh đá banh cẩn thận một chút." Đối với sự vồn vã của nam sinh láu táu này, Lý Như Tuyết cũng không muốn tiếp nhận, trực tiếp mở miệng từ chối bèn cáo từ rời đi, lại bị học trưởng bên cạnh mở miệng giữ lại.
"Bạn học Lý, học trưởng Lý cũng tốt nghiệp ở trường học của chúng ta, lại nói lúc đầu học trưởng Lý cũng là nhân vật nổi tiếng ở chỗ chúng ta. Chẳng qua là học sinh mới các em đáng tiếc không nhận thức được phong thái trước đây của học trưởng. Đúng lúc, anh cũng có một số chuyện muốn nói chuyện một chút với bạn học Lý, không bằng chúng ta cùng đi với em." Lý Như Tuyết không tiện từ chối lời nói của hội trưởng hội học sinh, chỉ có thể đành chịu gật đầu.
"Lần trước sau khi không cẩn thận đập vào em, anh vẫn muốn tìm cơ hội nói tiếng xin lỗi với em, còn nhờ em họ anh đi hỏi thăm. Em họ anh với em là cùng khóa, Lý Mạn Dao, em đã từng nghe nói chưa?" Lý Mạn Dao, vốn chỉ là miễn cưỡng nghe lời quỷ láu táu nói, khi nghe tới ba chữ Lý Mạn Dao, thân thể Lý Như Tuyết chấn động, cả người trở nên hoạt bát.
Quỷ láu táu này lại là anh họ của Lý Mạn Dao, vậy cũng chính là cháu trai hoặc là cháu ngoại trai của nhà họ Lý gia. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Mai Lan còn vẻ hốt hoảng, Lý Như Tuyết nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, gò má bên trái vừa vặn quay về phía Lý Kính Đào.
"Lý Mạn Dao, em biết cậu ấy, học sinh khá giỏi lớp một, em gặp cậu ấy xa xa mấy lần, anh và Mạn Dao hỏi thăm em, có thể là Mạn Dao bận học tập, quên mất chuyện này rồi. Em giới thiệu cho anh một chút, Mai Lan, đây là anh họ của Mạn Dao." Lý Như Tuyết rất biết bày ra ưu điểm của mình, 45 độ bên trái mặt là mê người nhất.
"Thì ra anh là anh họ của Lý Mạn Dao. Chào học trưởng, không bằng anh gọi điện thoại cho em họ anh, chúng ta xem ở trên mặt người học trưởng là anh, cũng sẽ chăm sóc em họ của anh." Không giống với Lý Như Tuyết đi con đường nhà bên cạnh, đối với bất kỳ người nào cũng đối xử như nhau, mỉm cười thân thiết. Nhưng ngoại trừ bạn bè nhận biết, Mạn Dao luôn giữ khoảng cách với những người khác, trong lời nói cử chỉ đều có khách sáo xa cách. Nhưng càng là như thế, loại xa cách thần bí này cũng khiến Mạn Dao càng ngày càng nổi tiếng ở trong phạm vi nam sinh, có lẽ đàn ông trời sinh đều có khuynh hướng m, Mạn Dao như vậy càng phù hợp hình tượng nữ thần trong lòng bọn họ tưởng tượng ra được kia.
"Học muội, em làm sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?" Lý Kính Đào gật đầu một cái, mới vừa muốn lấy điện thoại di động ra, lại chú ý tới sắc mặt của Lý Như Tuyết trở nên có chút trắng bệch, thân thể lung lay, vội vươn tay đỡ Lý Như Tuyết, ân cần mở miệng hỏi thăm.
"Học trưởng, em không sao, đầu có chút choáng, em đến bệnh viện của trường học mua bao thuốc là được rồi." Lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, Như Tuyết dường như khá hơn một chút.
"Chúng ta đi ngay đi."
"Học trưởng, lớp chúng em còn có việc cần hoàn thành, đi về trước, trang@d#d#l#q#d@bubble anh cũng biết bệnh viện của trường học." Thấy động tác hai bên giữa Lý Kính Đào và Lý Như Tuyết, hai tên nam sinh khác không muốn đi làm kỳ đà cản mũi tìm một cái cớ đề ra rời đi.
Trong bệnh viện của trường học, ở trong lời nói khách sáo có ý vô tình của Lý Như Tuyết, đề tài của bọn họ vô tình chuyển sang trên người của Lý Mạn Dao, cũng không có để ở trong lòng đối với Lý Kính Đào này. Hai người bọn họ không quen, duy nhất gặp nhau cũng chỉ là Lý Mạn Dao, vì lẽ đó hai bên lúng túng, cũng vì có cùng chung đề tài, Lý Kính Đào chủ động nghĩ lại tất cả liên quan tới Lý Mạn Dao.
"Như Tuyết, thứ bảy này là sinh nhật của anh, anh muốn mời rất nhiều bạn bè gặp gỡ ở nhà anh, không bằng em cũng cùng đi, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt. Còn có Mai Lan, em cũng cùng đi!" Thời gian hai tiếng, vào lúc Mai Lan truyền nước biển, Lý Kính Đào đã rèn sắt khi còn nóng xưng hô đối với Lý Như Tuyết, từ bạn học Lý đến Như Tuyết phía trên.
"Vậy không tốt đâu, em và Mai Lan cũng không quen với đám bạn của anh kia, đến lúc đó đi đâu cũng sẽ rất lúng túng hay không." Nghe được đối phương muốn mời mình đi dự tiệc sinh nhật, trên mặt Lý Như Tuyết có chút khó xử, chần chờ mở miệng nói.
"Như Tuyết nói gì đó, trước kia là anh không biết em là cháu gái của ông Lý, ông Lý và ông ngoại là bạn bè nhiều năm. Chúng ta còn không biết thì ra là ông ấy còn có một cháu gái vẫn nuôi dưỡng ở nước ngoài như vậy, thật vất vả em mới trở về nước từ nước ngoài, cũng nên chính thức gặp mặt một lần đám bạn bè chúng ta, đến lúc đó anh chính thức giới thiệu em cho bọn họ. Nếu như lúc trước Kinh Thư không xuất ngoại, hai người các em nhất định hợp nhau." Nghe được Như Tuyết muốn từ chối, Lý Kính Đào vội tiếp tục thuyết phục nói, anh và Như Tuyết không cùng một trường nữa, không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào. Chỉ là không ngờ Như Tuyết lại là cháu gái ông Lý, có tầng quan hệ này, anh cũng có thể tìm được cớ gần gũi hơn một chút với Như Tuyết, tối thiểu biến gọi từ học muội thành Như Tuyết thân mật hơn chút.
Đến nhà Lý Kính Đào, biết bạn bè của Lý Kính Đào, Như Tuyết có chút động lòng đối với việc này, ngượng ngùng gật đầu một cái. Sinh nhật của Lý Kính Đào, Mạn Dao thân là em họ đương nhiên cũng ở trong phạm vi mời này, cho dù Mạn Dao cũng không muốn dự náo nhiệt kia, nhưng cũng không tiện vì vài chuyện nhỏ nhặt này trở mặt với Lý Kính Đào.
Lần đó sau khi đánh cược bóng đá, Lý Kính Đào hỏi thăm hai lần về chuyện Lý Như Tuyết, cũng bị Mạn Dao tùy tiện mượn cớ lấp liếm cho qua, sau đó Lý Kính Đào cũng không còn hỏi nữa, Mạn Dao vốn tưởng rằng Lý Kính Đào đã để chuyện này xuống, ai biết thì ra là anh đã cấu kết với Lý Như Tuyết đến cùng một nơi. Nhìn Lý Như Tuyết mặc áo đầm màu trắng chải kiểu tóc công chúa kéo tay Lý Kính Đào đi vào phòng khách, Mạn Dao đứng ở lầu hai khinh miệt hừ một tiếng, xoay người uống một hớp sâm banh trong tay.
"Không phóng khoáng, thứ gì. Thì ra anh Kính Đào chính là vì đợi cô ta mới từ chối chị Uyển Nhược, thật là mắt bị mù rồi." Bên cạnh vang lên một giọng nói chanh chua, Mạn Dao theo bản năng quay đầu lại thì thấy Tĩnh Quân vốn là ở phòng khách lầu một, không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh cô. Tĩnh Quân thấy ánh mắt Mạn Dao nghi ngờ.
Uống một hớp hết sạch rượu đỏ trên tay, người bao lớn rồi còn uống sâm banh đều không lên được trên mặt bàn. Đối với Mạn Dao, Tĩnh Quân cũng không có cảm tình gì, chuyện lần đó thiết kế Tĩnh Xu xấu mặt, sau đó ở dưới yêu cầu của mẹ, Tĩnh Quân nhớ lại tất cả xảy ra trước đó, cũng thêm mấy phần hoài nghi đối với Mạn Dao. Có phải là trong lúc vô tình cô đã làm tay súng của Mạn Dao hay không?
Nhưng dù nghi ngờ những thứ này, cô và Mạn Dao đã trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây, Tĩnh Quân trừ tự nhận xui xẻo cũng không thể làm gì. Sau đó, Tĩnh Xu không biết làm sao xuất ngoại, không có Tĩnh Xu chướng ngại vật này, cuộc sống Tĩnh Quân vô cùng tự nhiên tự tại, chán ngán đối với Mạn Dao cũng ít đi rất nhiều, hơn nữa là coi thường nhìn mà như không thấy.
Chỉ cần Mạn Dao không chủ động trêu chọc mình, Tĩnh Quân cũng sẽ không tự tìm phiền phức. Có điều hôm nay người ở chỗ này trừ Mạn Dao, Tĩnh Quân không tìm được người thứ hai có thể cùng chung mối thù với cô, không có biện pháp mới đi tới bên cạnh Mạn Dao.
"Đó là Lý Như Tuyết, nghe nói là trở về từ nước ngoài, ở một trường học với chị, hình như là anh Kính Đào biết trong lúc vô tình đá banh, lần trước vẫn hỏi thăm tin tức của cô ấy với chị, chẳng qua chị và cô ấy không quen, cũng không biết gì. Ngược lại không ngờ thì ra là anh Kính Đào vậy mà đã quen với cô ấy như vậy, tiệc sinh nhật lần này cũng muốn mời cô ấy tới."
Thấy Tĩnh Quân, Mạn Dao nhớ tới đời trước trong lúc vô tình phát hiện một bí mật, có điều lúc phát hiện điều bí mật này quá muộn, rất nhiều chuyện cũng đã thành ngã ngũ, không có ai nghe lời của cô nữa, cô cũng chỉ có thể giấu bí mật này ở trong lòng. "Lý Như Tuyết, Lý Như Tuyết!" Tĩnh Quân thấy mấy cô gái đi tới ở dưới lầu, ly rượu đỏ cầm trên tay thuận tay ném tới một bên, nâng váy bước nhanh đi xuống từ cầu thang, tiến lên vài bước khoác lên tay của một cô gái trong đó.
"Chị Uyển Nhược, sao chị muộn như vậy mới đến. Anh, anh xem ai tới?" Kéo tay của cô bé gọi là Uyển Nhược đó, Tĩnh Quân hoàn toàn không phải là dáng vẻ phản nghịch ở trước mặt những người khác.
"Kính Đào, đã lâu không gặp, sinh nhật vui vẻ, vị này là?" Uyển Nhược vỗ vỗ tay Tĩnh Quân, chờ thấy Lý Như Tuyết bên cạnh Kính Đào, nụ cười trên mặt cứng ở nơi đó.
"Uyển Nhược, sao em lại tới đây, không phải là em du học ở nước ngoài, sao đột nhiên trở lại?" Lúc Lý Kính Đào thấy Uyển Nhược, trên mặt cũng thêm mấy phần lúng túng, theo bản năng muốn hất cánh tay Như Tuyết ra, "Xin chào, em tên là Lý Như Tuyết, hôm nay là tới tham gia tiệc sinh nhật của học trưởng. Chị là bạn của học trưởng nhỉ?"
Lý Như Tuyết cảm thấy chàng trai bên cạnh thấy người tới thân thể cứng đờ, trước tiên vượt lên trước một bước tự giới thiệu mình.
"Em là học muội của Kính Đào, chị tên là Lâm Uyển Nhược, là bạn nối khố của Kính Đào, không ngờ mới hơn một năm không gặp Kính Đào anh lại biết học muội xinh đẹp như vậy. Học muội thật là rất lanh lợi, chị vẫn chỉ hy vọng có một em gái lanh lợi giống như em vậy, không giống như là cô nhóc này dường như làm cho người ta không bớt lo."
Uyển Nhược nói rồi chỉ chỉ Tĩnh Quân, Tĩnh Quân bị Uyển Nhược vừa nói như thế, gương mặt oan ức, không nghe theo lắc lắc cánh tay Uyển Nhược.
"Em Như Tuyết, chúng ta đến bên kia tán gẫu một chút đề tài con gái. Kính Đào, anh không ngại em mượn học muội nhỏ đáng yêu của anh trước một lát chứ?" Uyển Nhược nghe Như Tuyết giới thiệu, trực tiếp kéo tay Như Tuyết giống như vừa gặp đã quen vậy.
Từ khi thấy Uyển Nhược đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Lý Kính Đào chính là sững sờ, hoàn toàn không nghe rõ Uyển Nhược nói gì, cũng không chú ý tới ánh mắt Như Tuyết cầu cứu, chỉ là bản năng gật đầu một cái. Đợi đến lúc phản ứng lại, Uyển Nhược đã kéo Như Tuyết đến góc đó, mà bên cạnh anh cũng bị một đám bạn bè vây lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT