Sau khi bước vào sơn động, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt đến mức kinh hách không sao nhúc nhích được, ánh vào mi mắt, là một thân ảnh trắng tuyết nằm dựa trên một khối đá, bất luận phản ứng gì cũng không có.

Là Bạch Ngọc Đường.

“Không..... không thể..... ” Thanh âm kinh sợ nghẹn ngào phát ra từ miệng Đinh Nguyệt Hoa, hai tay nàng gắt gao che đôi môi đỏ, lưu lại trong đôi mắt sáng chính là nỗi khiếp sợ và khủng hoảng.

Đinh Nguyệt Hoa khó có thể tin được khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng sợ, nàng đã mất đi Triển Chiêu rồi, nàng không muốn ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng ra đi, nàng không muốn.

Người thứ nhất lấy lại tinh thần chính là Giang Trữ bà bà, bà vội vàng chạy đến phía trước, hai tay run run chậm rãi kiểm tra dưới mũi Bạch Ngọc Đường.

Trong nháy mắt, Giang Trữ bà bà vốn đang mang nhãn thần tối sầm liền trở nên hòa hoãn hơn, trên tay bà tuy rằng rất yếu ớt nhưng rõ ràng là có hơi thở bình ổn.

Nhưng ngay lúc mọi người thả lỏng tâm tình, trong phút chốc, tất cả đều nhớ tới một việc, một chuyện khiến cho mọi người đều cảm thấy bất an.

Bạch Ngọc Đường là một người học võ, không chỉ thế mà còn là một trong những cao thủ đứng đầu, đừng nói là ở bên cạnh hắn, với cảnh giới tâm của hắn, người đi tới sơn động không thể nào tiến nhập mà không khiến hắn phát hiện mà tỉnh lại, đằng này, trước không nói đến lúc Giang Trữ bà bà thậm chí đưa tay kiểm tra ngay dưới mũi hắn, mà ngay khi lúc vừa vào sơn động thanh âm của Đinh Nguyệt Hoa cũng không khiến hắn tỉnh sớm được.

Nghĩ vậy, Lô phu nhân vội vã tiến lên, ngón tay mảnh khảnh liền nhanh chóng đặt lên cổ tay Bạch Ngọc Đường.

Đôi mắt hơi khép lại, cẩn thận cảm thụ nhịp mạch đập yếu ớt, một lúc sau, nhẹ nhàng thở dài lộ ra một dáng cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói với mọi người chung quanh đang sốt ruột: “Không có việc gì, mạch đập của Ngũ đệ xác thực rất yếu, nhưng rất bình ổn, chắc là do nỗi lòng vô cùng kích động, khí huyết công tâm dẫn đến hôn mê, ta giúp hắn hạ vài trát châm là không có việc gì rồi.”

Nghe lời ấy, hòn đá treo nặng trong tâm mọi người mới hạ xuống, Lô Phương nhanh chóng tiến lên giúp đỡ phu nhân đem Bạch Ngọc Đường hạ nằm thẳng xuống.

Giang Trữ bà bà lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ Triển Chiêu đang nằm trong băng quan, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt băng lạnh của huyền băng ngàn năm.

Triển Chiêu nằm trong quan tài sắc mặt trắng bệch, tất nhiên so với lúc sinh thời không giống, chỉ là bộ y phục không giống với người thường khi chết ăn vận là xiêm y thuần trắng, trên người hắn chính là xiêm y trạm lam mà hắn lúc còn sống rất thường mặc, bên hông là đai áo sắc trăng non, màu trắng, phảng phất như mảnh bạch y độc nhất vô nhị của người đang hôn mê bên cạnh.

“Đây là huyền băng có tác dụng khởi tử hồi sinh như lời đồn sao?” Giang Trữ bà bà thì thào hỏi, hỏi trời, hỏi đất, hỏi.... Chỉ có những kẻ ngốc mới có thể tin những lời lẽ này.

Không ai trả lời câu hỏi của Giang Trữ bà bà, e rằng, ngay cả Giang Trữ bà bà cũng không dự định phải có người đáp lại, trong lúc đó mọi người đều lặng im không một lời, mãi cho đến khi có một thanh âm như khóc như cười đánh vỡ cảnh vắng vẻ trầm trọng này.

“Cái này căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ”, là giọng nói của Đinh Nguyệt Hoa, “Người đã chết rồi, sao có thể sống lại được? Đừng u mê, không nên tiếp tục si tâm vọng tưởng nữa.”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đinh Nguyệt Hoa, chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa nhìn thẳng về hướng trước mặt, dõi theo đường nhìn của nàng, là con ngươi đen trầm tĩnh của Bạch Ngọc Đường.

Thì ra, dưới diệu thủ của Lô phu nhân, Bạch Ngọc Đường đã thức tỉnh lại, ngay khi hắn vừa mở mắt, Đinh Nguyệt Hoa đã phát hiện ra.

Nhìn nam nhân tiều tụy trước mắt, Đinh Nguyệt Hoa quả thật không tin được, người trước mắt kia, thật sự là Bạch Ngọc Đường hồi nhỏ thích cãi nhau liên tục với nàng sao? Thật sự là Cẩm mao thử đã từng tự xưng là ngạo tiếu giang hồ, phong lưu ngã nhất nhân sao? Nàng không thừa nhận, tuyệt không thừa nhận.

“Tiểu Ngũ ca..... Không nên như vậy..... Tiểu Ngũ ca, Triển đại ca nếu như nhìn thấy ngươi như vậy sẽ nghĩ thế nào? Triển đại ca tuyệt đối không mong muốn nhìn thấy ngươi của hiện tại đâu.....” Đinh Nguyệt Hoa khó nén được bi thương hét lên, nàng đã mất đi Triển Chiêu, nàng không muốn, cũng không thể lại mất đi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lẳng lặng nhìn khuôn mặt lê hoa đái vũ của Đinh Nguyệt Hoa một lúc lâu, cho đến lúc mọi người cho rằng Bạch Ngọc Đường sẽ không thèm để ý tới Đinh Nguyệt Hoa, thì Bạch Ngọc Đường lại nở một mặt cười sáng rọi đã lâu không gặp khiến tất cả ngoài ý muốn.

“Đinh nha đầu, ngươi lại khóc cái gì? Sao vừa thấy Ngũ ca của ngươi la khóc rồi? Còn nữa, ngươi đang nói ta cái gì? Sao Bạch gia gia nghe không được rõ?” Bạch Ngọc Đường hình như lúc này mới phát hiện tứ thử cùng Lô phu nhân, cả Giang Trữ bà bà đều đang ở đây, ngữ khí cực kỳ kinh ngạc nói: “Ế? Nương? Người sao lại ở đây? Còn cả các ca ca và đại tẩu đến đây làm gì vậy?”

Nghe được mấy câu hỏi này, Đinh Nguyệt Hoa vốn còn đang rơi lệ không ngừng, trong nháy mắt sững người, nước mắt chợt ngừng chảy, mà ngay cả Giang Trữ bà bà đang nhẹ nhàng vỗ về huyền băng ngàn năm cũng ngây ra một lúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play