Chiếc đèn lồng giấy trắng lửng lờ giữa màn sương mù dày đặc, những người họ bước đi giữa ánh sáng lay động ấy.
Trần Dương cõng Triệu An hôn mê bất tỉnh bước theo sau kẻ bỗng nhiên xuất hiện. Anh cắm cúi đi thẳng. Xung quanh là màn sương mù ngưng tụ bất động, mỗi khi nhấc chân lên màn sương ấy cũng xoay vần theo. Nơi họ đến dường như không thuộc phạm vi trong thôn Ngụy mà tựa như một hơi hoang vu hẻo lánh. Khắp nơi bị màn sương mù bao phủ nên chẳng nhìn thấy gì rõ ràng, tất cả chỉ có thể dựa vào trực giác và phán đoán mà thôi. Dường như Trần Dương còn nghe thấy tiếng nước róc rách chảy từ nơi nào truyền đến.
Sương mù ngưng tụ từ âm khí mà thành, căng đầy và không tiêu tan, ăn mòn tất cả.
Nhất là thứ sương mù bên cạnh Trần Dương lại như thể nhiều hơn, dày hơn thường lệ.
Đi cũng không lâu lắm thì kẻ phía trước ngừng lại. Kẻ ấy xoay người, giơ cao chiếc lồng đèn trong tay soi tỏ hai người còn lại. Dưới thứ ánh sáng leo lắt, nhìn thoáng qua thì thấy rõ đôi bàn tay với khớp xương và móng trắng bệch, nhưng khi còn đang hoảng sợ rồi cẩn thận nhìn lại thì chỉ còn đôi bàn tay thuôn mảnh trắng ngần. Kẻ ấy nhẹ giọng rằng, “Tới rồi.”
Ngay đang lúc nói chuyện, giữa màn sương mù phía trước hiện ra một căn nhà dáng vẻ mờ ảo. Bước qua nhìn kỹ thì đó hệt như căn nhà thô sơ xưa cũ của mấy chục năm về trước, vách tường là hỗn hợp trộn giữa bùn nước cát đá và các vật liệu khác rồi được đặt trong khuôn mẫu, sau thì được ép lại mà thành. Còn mái nhà nếu không có tiền thì dùng cây lợp ngói, chỉ kẻ có tiền mới lợp mái ngói thôi. Loại nhà này hiện vẫn có thể được tìm thấy ở vài nơi.
Kẻ kia đẩy cảnh cửa gỗ, treo chiếc lồng đèn giấy trắng lên tường.
Ánh sáng tù mù, ảo mờ không rõ. Kẻ ấy bồng đứa bé đứng giữa phòng như thể đang chờ Trần Dương. Đi cả một đoạn đường dài như thế, trên lưng còn cõng theo một người, Trần Dương đã sớm mồ hôi nhễ nhại. Anh nhìn thoáng qua màn sương mù xung quanh và những ‘thứ’ mơ hồ không rõ, chẳng hề nghĩ ngợi gì, tiếp đó bước thẳng vào trong.
Vào phòng rồi, anh để Triệu An xuống đất.
Cánh cửa gỗ chắn màn sương bên ngoài, nếu mở cửa ra thì sẽ lại thấy màn sương đang cuộn vần tựa như những con sóng nước nhấp nhô lên xuống, nhưng chẳng thể nào thoát được vòng vây ấy.
Trong phòng chỉ có một bàn một ghế. Lúc bước vào, kẻ kia phẩy nhẹ tay, bên cạnh chiếc bàn lại thêm một cái ghế. Trần Dương như không hay biết với sự tình lạ lùng đó, anh ngồi xuống theo lời kẻ kia.
Kẻ ấy lấy ra một bộ đồ trà, rót cho Trần Dương một chung.
Kẻ ấy vừa làm vừa bồng đứa bé kia như thể chẳng hề bị vướng víu gì, động tác cũng thoải mái tự tại lắm. Đứa bé lại cựa quậy người ý muốn đứng xuống đất nhưng lại bị kẻ ấy ngăn lại. Hình như đứa bé ấy rất hứng thú với Trần Dương nên rất muốn lại gần anh. Nhưng kẻ kia thì dù thế nào cũng chẳng để nó được vừa lòng.
Thế là cu cậu hơi dỗi, không cựa người nữa mà im lặng trong vòng ôm của kẻ kia, đôi mắt tối đen như hũ nút nhìn thẳng ra ngoài cửa.
Màn sương mù dày đặc bên ngoài tựa như nước đang đun sôi, tốc độ cuồn cuộn ngày càng dữ dội.
Kẻ ấy đẩy chung trà rót đầy tới trước mặt Trần Dương, Trần Dương nhìn chung trà ấy. Chung trà màu trắng, thứ nước trà bên trong đen sẫm một màu, đen không thấy đáy. Chưa kể trong ấy còn có những thứ nhìn như xương cốt trôi nổi, những làn khói trắng lượn lờ bốc lên khỏi mặt nước. Trần Dương ngửi được mùi hôi thối và mùi bùn.
Anh bình tĩnh cầm chung trà lên hớp một ít, sau đó đặt xuống.
Kẽ kia khẽ cười, lại ôm chặt hơn đứa bé không ngừng vùng vẫy trong tay. Kẻ ấy gật đầu với Trần Dương, “Cậu đừng sợ, ta không có ác ý gì với cậu.” Nói đến đó, kẻ ấy lại chuyển đề tài câu chuyện, “Mời cậu đến đây đơn giản là do thể chất đặc thù của cậu có thể giúp ta, ta đã đợi ở đây gần sáu mươi năm, cuối cùng đã đợi được cậu.”
Nói thì nghe bùi tai lắm, tiếc là do anh đã bị nắm trong lòng bàn tay rồi nên không nghe cũng phải nghe. Chẳng qua thật không ngờ được quỷ hiện giờ còn chú ý đến phong độ gớm, thế mà anh cứ tưởng quỷ khắp thiên hạ này đều y như nhau cả chứ, đúng là hiểu biết quá ít.
Trần Dương đặt chung trà lên bàn, “Nếu tôi không muốn thì sao.”
Kẻ kia đáp, “Cậu sẽ đồng ý.”
Lúc nói đến đấy, Trần Dương bỗng thấy một bóng trắng xuất hiện phía sau kẻ kia vài bước. Nó im hơi lặng tiếng, sau đó, lại có một cái bóng xuất hiện trong phòng – những cái bóng lờ mờ dần lộ ra hình dạng.
Gương mặt chúng không chút cảm xúc nào, có kẻ máu me đầy người, kẻ cụt tay cụt chân, điểm tương đồng duy nhất là chúng chỉ có mỗi tròng trắng mắt mà không hề có đồng tử. Cứ thế chúng vây lại đây, ba tầng trong ba tầng ngoài, khiến căn phòng chật đến mức kiến chui không lọt. Khoảng cách giữa chúng và Trần Dương chỉ còn cách một đầu ngón tay.
Bàn tay đang đặt trên bàn của Trần Dương vô thức run lên.
Những bóng ấy khe khẽ thì thầm, từng đợt âm khí sóng sánh qua lại. Sắc mặt Trần Dương từ màu gỉ sét hóa thành xám trắng, anh ngẩng đầu hơi cười với cái kẻ đối diện mặt mày cân đối kia, sau đó giơ tay phải đang không ngừng run rẩy của mình lên giữa không trúng, cắn ngay ngón giữa.
Máu chảy ra mang theo dương khí khiến những cái bóng trắng ấy rít lên lui xuống.
Trần Dương biết cách này cũng không hiệu quả lớn gì cho lắm. Do mệnh cách của anh rất cứng nên không sợ một ít tiểu quỷ tiểu quái, nhưng thật ra anh không biết phép thuật bắt yêu giết quỷ. Trước kia anh muốn học, từng đi tìm sư phụ học thử thì mấy gã đó nếu không phải treo đầu dê bán thịt chó hay lừa tiền lừa của thì cùng lắm chỉ có ít bản lĩnh, thế mà lại sống chết không chịu dạy anh. Mấy thứ anh biết đều là những trò phép mèo quào hoặc đạo thuật xem được trong sách.
Đối phó với những con quỷ bình thường có lẽ là đủ, nhưng hiển nhiên là không đủ sức với bọn trước mắt này.
Kẻ kia vân vê ngón tay quanh môn khẩu của Triệu An, “Đồng nghiệp làm chung của cậu cậu cũng không quan tâm?”
Trần Dương chẳng thèm liếc lấy một cái, “Sống chết do trời, can hệ gì tới tôi?”
Kẻ kia bật cười, “Vậy còn mệnh của cậu? Khắc hết họ hàng, nếu ta bảo ta có cách sửa mệnh cho cậu, cậu sẽ đồng ý giúp ta?”
Trần Dương cảm thấy kẻ trước mắt này đúng thật là bụng chứa toàn điều xấu, diễn nguyên một màn hoành tráng thế này chẳng lẽ còn để cho anh cự tuyệt? Dù có không giúp cũng phải giúp thôi, chẳng qua là anh đang như kẻ hấp hối chống cự đấy mà.
Nhưng nghe thấy kẻ ấy có thể sửa lại mệnh cho mình, quả thật Trần Dương cũng có chút dao động.
Thế là anh gật đầu. Ngay tức khắc, kẻ ấy nhẹ nhàng vung tay lên, những bóng trắng xung quanh như những cơn thủy triều rút sạch chẳng chừa lại gì. Tiếp đến, mới nhẹ giọng bảo, “Cứ quyết định như thế.”
Ánh lửa của chiếc đèn lồng giấy trắng lập lòe được một lúc thì tắt ngóm, trong phòng rơi vào bóng đêm vô hạn.
Trong bóng tối chẳng cách nào thấy rõ ấy, Trần Dương gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đang kịch liệt đập. Đúng lúc ấy, một đôi tay lạnh buốt đè lấy cổ tay anh. Cả người Trần Dương chấn động, đang lúc anh định vùng ra thì nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm của kẻ nọ, “Đừng nhúc nhích ——”
Trần Dương đã gần như nhổm dậy bèn miễn cưỡng ngồi xuống. Dù gì cũng đã là cá nằm trên thớt, muốn chưng muốn hầm nấu nướng cách nào cứ tùy ý.
Tay kẻ kia vòng qua lưng anh, nhẹ nhàng vuốt ve bụng anh. Dưới sự vuốt ve ấy, cơ thể rắn chắc của anh hơi co lại. Bấy giờ, Trần Dương dù muốn cũng chẳng thể cựa quậy. Một luồng khí âm u lãnh lẽo chui vào miệng Trần Dương, thấm vào tận lục phủ ngũ tạng. Trần Dương lạnh đến mức run rẩy liên tục. Đây không phải cái lạnh của mùa đông giá rét, đó là cái lạnh từ nỗi kinh hãi của nơi sâu thẳm nhất linh hồn.
Quần áo trên người bị cởi sạch, Trần Dương cả người trần trụi được đặt lên bàn. Trong đầu anh hiện lên một ý tưởng, phải chăng anh đang bị hiến tế cho thứ gì đó?
Đôi tay lạnh lẽo kia giở đủ loại đụng chạm mẫn cảm khiêu khích cơ thể anh, như thể đang cố gắng hết sức khơi dậy lửa tình. Nhưng dưới loại tình huống này sao anh còn có thể có dục vọng gì nữa chứ? Trong bụng, Trần Dương cười thầm đôi tay cứ bám riết lấy mình.
Chỉ chốc lát sau, đôi tay kia chắc chừng cũng nhận rõ. Trong bóng đêm truyền đến một tiếng thở dài khẽ khàng.
Tiếp đó, đôi tay ấy hướng thẳng tới quần Trần Dương, chạm vào nơi chết người ấy, chạm vào phần nóng rực mà lại mẫn cảm vô cùng. Trần Dương lại bị hơi thở lạnh buốt bao phủ, những khiêu khích vừa cẩn thận vừa chu đáo khiến cơ thể anh bắt đầu có phản ứng, không lâu sau thì tiết ra.
Lúc mới vừa ra xong, Trần Dương thở hồng hộc. Bấy giờ anh mới cảm giác có thứ gì âm u lạnh lẽo đang chui vào bụng mình. Loại cảm giác ấy đáng sợ tới múc dù đó là Trần Dương luôn bình tĩnh khi có chuyện xảy ra cũng phải run lẩy bẩy, anh không nhịn được nữa mà gào lên, “Rốt cuộc ngươi đang làm gì đó, mau cút đi, cút khỏi người ta ngay.”
Trong bóng đêm, lại có một thanh âm khe khẽ thì thầm bên tai Trần Dương, “Đừng sợ, không sao cả đâu, sẽ xong ngay thôi, sẽ xong ngay thôi ——”
Chẳng rõ bằng cách nào, thanh âm ấy lại trấn an nỗi sợ hãi và cơn gắt gỏng của anh, như thể có thứ gì đó chui vào cơ thể mình cũng không phải là chuyện đáng sợ lắm. Thậm chí anh còn cảm giác được những bộ phận nào đang tiến vào cơ thể. Đầu tiên là đầu, sau đó là đôi tay như muốn xé nát máu thịt, tiếp theo là cơ thể, tiếp theo nữa là đôi chân.
Trần Dương rùng mình liên tục, bụng đau không sao tả xiết. Anh ôm ghì lấy bụng, người đầm đìa mồ hôi.
Và rồi, chiếc lồng đèn giấy trắng đã tắt ban nãy đột ngột sáng bừng lên. Dưới thứ ánh sáng mông lung mờ ảo, Trần Dương phát hiện mình toàn thân trần trụi nằm trong lòng kẻ ấy. Kẻ ấy đang dùng tay áo lau mồ hôi cho anh, hay là cũng chẳng phải lau mồ hôi nữa, bởi cái điệu giơ tay áo đó chỉ là làm màu thôi, do mồ hôi trên người anh đã hóa thành sương trắng, tản ra khắp bốn phía.
Phát hiện mình đang nằm trong vòng tay ôm lấy của kẻ kia, Trần Dương chỉ uể oải nhìn, miệng giật giật, mắng thầm một câu, “Đệt.”
Chẳng rõ kẻ kia có nghe thấy không mà tay dừng một thoáng, sau đó tiếp tục thì thầm bên tai Trần Dương, “Được rồi, đã ổn rồi, cậu hãy ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi ——” Giọng nói như thôi miên ấy khiến Trần Dương dần chìm vào giấc mộng.
Lúc tỉnh lại anh đang nằm ở ven đường, Triệu An nằm cạnh bên.
Mặt trời nhô cao trên đầu, có thể nghe thấy tiếng chim hót tiếng côn trùng rền vang giữa đám cỏ dại và cây cối gần đấy, sức sống căng tràn. Trần Dương nghiêng người ngồi bật dậy, chuyện xảy ra đêm qua anh cũng chẳng nhớ rõ ràng lắm, chỉ còn ấn tượng với mồi màn sương mù dày đặc, đôi tay lạnh như băng, và bụng của chính mình.
Trần Dương đặt tay lên bụng sờ một hồi, hình như không có gì.
Ngay tại lúc anh ngơ ngẩn thì Triệu An tỉnh lại. Cậu xoay người đứng lên, dụi mắt, ngáp dài, thấy Trần Dương đang đặt tay lên bụng thì hỏi, “Anh Trần à, anh đói hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT