Động tác của Từ Lão Tam và Ngụy Ninh đều rất nhẹ nhàng, không biết tại sao mặt đất ở khu nhà xưởng bỏ hoang này quanh năm ẩm thấp, dù mùa hè mặt trời chiếu chói chang cũng vậy, giẫm lên mặt đất luôn ướt dính, chỉ cần chú ý một chút là có thể không phát ra chút âm thanh nào.

Con quạ đen lẳng lặng đậu trên nóc nhà, con mắt sáng quắc dõi theo bọn họ.

Không có ánh trăng, bầu trời tối đen như đáy nồi, Từ Lão Tam cũng không mở đèn pin lớn hơn mà lấy một cái xác ve sầu từ trong ngực ra, vuốt phẳng một chút, miệng lẩm bẩm gì đó rồi cái xác ve sầu kia phát ra một luồng ánh sáng hồng mờ ảo, tuy nhìn không rõ nhưng miễn cưỡng cũng thấy được đường dưới chân để tiếp tục đi về phía trước.

Từ Lão Tam giơ cái xác ve sầu kia về phía trước, Ngụy Ninh theo sát phía sau còn “Ngụy Tích” quay về chiếc bài vị nhỏ, chỉ lúc nào cần chỉ đường thì cậu mới lên tiếng. Mỗi lần cậu nói gì là Ngụy Ninh lập tức phản xạ vô điều kiện cúi đầu nhìn túi gấm trước ngực, sau đó sắc mặt có chút vặn vẹo pha phức tạp.

Xung quanh rất yên tĩnh, đến cả côn trùng cũng đi ngủ, cẩn thận mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Bất tri bất giác Ngụy Ninh đã đổ đầy mồ hôi, bọn họ đã tới trung tâm của khu nhà xưởng bỏ hoang. Nơi này từng là nhà máy hóa chất, Ngụy Ninh hoa mắt, dường như thấy rất nhiều dáng vẻ mặc quần áo lao động màu xanh, đeo khẩu trang đang bận rộn làm việc. Bọn họ nâng một thùng nguyên liệu lên đổ vào trong thùng, máy móc phát ra tiếng kêu to, một luồng khí độc xả ra.

Những người công nhân ấy chết lặng, đến cả suy nghĩ chạy trốn cũng không có cứ để mặc cho khí độc ăn mòn cơ thể mình. Một người, hai người, ba người… tất cả đều mặt không đổi sắc, ánh mắt dại ra, động tác cứng ngắc cứ như họ đã không còn là người sống mà là vật thể chết – vật chết với cơ thể có thể hoạt động.

Toàn bộ khu nhà xưởng tràn ngập tử khí.

Đột nhiên Ngụy Ninh nhìn thấy luồng khí độc ấy biến thành một gương mặt người, biểu tình của nó vặn vẹo, ánh mắt hung ác, Ngụy Ninh sợ đến mức hít một luồng khí lạnh, sau đó liền nhìn thấy gương mặt kia chậm rãi xoay cổ nhìn những người công nhân, cuối cùng phi thẳng xuống nhập vào cơ thể một người.

Lúc nó nhập vào cơ thể người kia run lên một cái, trong tích tắc, trên gương mặt chết lặng ấy lộ ra vẻ đau khổ tột cùng, sau đó khôi phục vẻ đơ dại. Một lát sau, gương mặt kia chui ra khỏi cơ thể người kia, miệng không ngừng cắn xé một mảnh hồn phách.

Ngụy Ninh nhìn nó hai ba miếng đã nuốt hết hồn phách kia.

Ngụy Ninh nhìn cảnh này mà rét run, anh đứng trân trân ở đó, sau khi gương mặt kia nuốt hết một mảnh hồn phách nó tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, nó ngẩng đầu, ánh mắt xám trắng hung ác nhìn thẳng về phía Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh lập tức lùi lại ba bước, tim đập thình thịch kinh hoàng, anh há miệng kêu một tiếng thảm thiết nhưng chỉ phát ra vài âm thanh “ặc ặc” không rõ nghĩa. Lúc này, Từ Lão Tam đột nhiên giữ chặt tay anh, dùng một cây ngân chậm đâm vào nhân trung của anh, Ngụy Ninh đau đến mức thở phì phì.

Từ Lão Tam rút ngân châm về, nói với Ngụy Ninh: “Cậu bị quỷ mê hoặc, đừng nói gì, tiếp tục đi.”

Ngụy Ninh xoa nhân trung của mình, vừa định mở miệng hỏi đã nghe Từ Lão Tam nói vậy nên đành ngậm miệng, tiếp tục đi sâu vào trong. Ảo giác nhìn thấy gương mặt kia cắn nuốt hồn phách đã biến mất, chỗ đó chỉ còn là một căn phòng tĩnh mịch hoang vu.

Máy móc từng đặt ở nơi đó, công nhân từng làm việc ở chốn đó, tất cả đều đã qua.

Ở tận cùng trong nhà xưởng, rất xa, Ngụy Ninh dường như nghe thấy ai đó đang nói chuyện. Anh và Từ Lão Tam liếc nhau, ăn ý mà bước nhẹ nhàng hơn nữa, Từ Lão Tam cầm xác ve sầu đi phía trước, Ngụy Ninh theo sau, hai người đi về phía sau chỗ có một loạt cửa sổ.

Có lẽ vì nơi này quanh năm không có vật sống ra vào nên người ở bên trong cũng không lắp cánh cửa, Ngụy Ninh ghé vào bệ cửa sổ nhìn vào bên trong, là hai người đàn ông, còn có một người phụ nữ nằm trên mặt đất, Ngụy Ninh giật mình vì người phụ nữ ấy chính là Ngô Mỹ Phương – gương mặt cô vừa vặn nhìn về phía cửa sổ.

Bên trong dường như có hai người đàn ông khác đang tranh chấp gì đó.

“Mậu Lâm, hay là thôi đi, chúng ta có thể tìm một người khác, không nhất định phải là Mỹ Phương.” Đinh Mậu Thụ cao hơn em trai mình nhưng lại ăn nói khép nép hơn, giọng nói có phần do dự.

Đinh Mậu Lâm lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy anh đi tìm đi, anh có gan sao? Đúng là vô dụng, không có tôi anh đã sớm chết rồi.”

Trên mặt Đinh Mậu Thụ có chút tức giận nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt tay, cố gắng làm cho mình tỉnh táo: “Nhưng mà, Mỹ Phương là vợ sắp cưới của anh…”

Đinh Mậu Lâm nhìn Đinh Mậu Thụ một loạt: “Không ngờ anh thật sự thích cô ta, được rồi, tôi không ép anh, anh muốn mạng của mình hay muốn mạng của cô ta, chính anh chọn đi!”

Đinh Mậu Thụ mấp máy môi, yếu ớt nói: “Chúng ta có thể tìm người khác.”

Đinh Mậu Lâm nghe vậy không biết bị chọc vào dây thần kinh nào lập tức nổi giận: “Lại tìm, lại tìm, chúng ta còn có thời gian đi tìm người khác sao, cảnh sát tìm đến tận cửa, nếu không phải do anh coi trọng Ngô Mỹ Phương chúng ta sẽ bị cảnh sát chú ý tới sao!”

Đinh Mậu Thụ không đồng ý: “Liên quan gì anh, rõ ràng là em…”

Đinh Mậu Lâm thô bạo cắt ngang: “Là tôi làm sao?”

Đinh Mậu Thụ lập tức rụt đầu: “Không, không có gì.”

Đinh Mậu Lâm nhìn hắn cười lạnh: “Vất vả lắm chúng ta mới tìm được bảy người, giết sau rồi, chỉ còn lại người cuối cùng này. Giết Ngô Mỹ Phương xong chẳng những có thể bảo trụ tính mạng hơn nữa từ nay về sau muốn bao nhiêu tiền mà lại không có? Có tiền rồi còn sợ thiếu đàn bà sao?”

Đinh Mậu Thụ vẫn do dự không quyết: “Mậu Lâm, anh cảm thấy chúng ta làm chuyện này sẽ có báo ứng. Chúng ta giết sáu người, là sáu mạng người đấy, giờ anh nằm trên giường ngủ cũng không yên, luôn mơ thấy bọn họ tìm chúng ta đòi mạng. Mậu Lâm, nếu người kia lừa chúng ta thì sao?”

Sắc mặt Đinh Mậu Lâm trầm xuống, một lát sau mới nói: “Không thể nào, một năm nay tôi tra hết công nhân viên chức các hộ gia đình sống ở khu nhà xưởng năm đó, phàm là những gia đình sinh sống, công tác ở khu nhà xưởng hoặc gần đó mà tránh được vụ khí độc năm đó thì mặc kệ già trẻ mười mấy năm qua cũng chết gần hết. Tuy rằng nhà chúng ta ở bên ngoài nhưng sớm muộn cũng không thoát được.”

Nghe Đinh Mậu Lâm nói, Đinh Mậu Thụ cũng nhịn không được mà run lên: “Nhưng, nhưng mà…”

Ngữ khí Đinh Mậu Lâm đột nhiên chậm lại, hắn ôn nhu nói: “Anh, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta chỉ vì bảo toàn mạng sống của mình nên không thể không làm. Muốn trách thì trách người năm đó bày ra trận pháp này, là bọn họ, tất cả lỗi lầm đều của bọn họ, khiến chúng ta trở thành như vậy, không trách được chúng ta, không trách được chúng ta….”

Thần sắc Đinh Mậu Thụ có chút hốt hoảng, theo bản năng mà nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Mậu Lâm.”

Đinh Mậu Lâm nhìn Đinh Mậu Thụ, giọng nói càng ôn hòa: “Thế nên chúng ta giết Ngô Mỹ Phương cũng là vì không còn cách nào khác, cô ta cũng sinh hoạt ở khu nhà xưởng, sống không được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng chết thôi.”

Đinh Mậu Thụ đấu tranh gay gắt nhìn Ngô Mỹ Phương, toàn thân run rẩy, mặt xanh lét môi trắng bệch. Mậu Lâm nói cũng có lý, Ngô Mỹ Phương cũng bị trận pháp kia hại, có lẽ hai ba năm nữa sẽ chết, bọn họ đều không sống quá 35 tuổi, đều không sống quá 35 tuổi. Nghĩ đến đây, biểu tình Đinh Mậu Thụ lại càng méo mó.

Đinh Mậu Lâm nhìn dáng vẻ của Đinh Mậu Thụ là biết anh của hắn lại bị hắn thuyết phục rồi.

Đinh Mậu Thụ đứng đó lẩm bẩm mà Đinh Mậu Lâm thì bắt đầu hành động, hắn kéo tay Ngô Mỹ Phương lôi cô vào trong nhà.

Ngụy Ninh nhìn vậy có chút xung động muốn lập tức đứng lên chạy vào ngăn cản hai người bọn họ nhưng bị Từ Lão Tam chặn lại, Ngụy Ninh quay đầu liền thấy Từ Lão Tam lắc đầu, ý bảo anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục theo dõi. Ngụy Ninh biết ông làm vậy tất có lý do, bình tâm lại một chút, tiếp tục ghé vào bệ cửa sổ mà nhìn.

Đinh Mậu Lâm kéo Ngô Mỹ Phương vào trong nhà thì đến cạnh cửa xách một gói vải bạt to, hắn ta cẩn thận lấy pháp khí trong túi ra.

Đầu tiên là bảy khối ngọc, thứ này vất vả lắm mới tìm được, hắn ta dựa vào phương vị của thất tinh bắc đầu mà đặt khối ngọc.

Sau đó lấy ra một cái đỉnh đồng, cái đỉnh đồng này không khắc đồ án cát tường như bình thường mà là một hình quỷ dữ tợn. Ác quỷ kia toàn thân trần truồng, trên thân thể của nó xăm hình bách quỷ dưới địa ngục, trên thắt lưng quấn một mảnh da người, nó há cái miệng đỏ ngòm, cái lưỡi dài đến hơn nửa thước, hai tay vươn ra hợp thành hai tay cầm của đỉnh đồng.

Kể cả Đinh Mậu Lâm cũng không dám liếc mắt nhìn đỉnh đồng này nhiều hơn một cái, hắn ta cẩn thận lấy ra đặt bên cạnh Ngô Mỹ Phương. Sau đó hắn không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn Đinh Mậu Thụ đang lưỡng lự đứng đó: “Anh, anh nghĩ xong chưa, nghĩ xong thì lại chuẩn bị đi.”

Vẻ mặt Đinh Mậu Thụ lại càng méo mó, hắn nhìn Ngô Mỹ Phương đang bất tỉnh, vẻ mặt khó xử: “Mậu Lâm, chúng ta, chúng ta thật sự không thể đổi người khác sao?”

Đinh Mậu Lâm thở dài, thật sự không thể chịu nổi anh mình lại không quả quyết đến vậy: “Không thể, tuổi và bát tự của Ngô Mỹ Phương là thích hợp nhất.”

Cơ mặt Đinh Mậu Thụ co rúm lại, ngay lúc Đinh Mậu Lâm không chờ nổi nữa định đứng lên kéo hắn ta thì Đinh Mậu Thụ cuối cùng cũng cử động. Hắn chậm rãi đi tới, quỳ gối bên người Ngô Mỹ Phương, kéo tay Ngô Mỹ Phương: “Mỹ Phương, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh cũng không có cách nào, thật xin lỗi, em đừng trách anh…”

Đinh Mậu Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh hắn cũng thông suốt rồi.

Đinh Mậu Lâm giữ chặt tay anh mình, lấy từ trong túi ra một con dao đồng, sau đó cắt một dao ở cổ tay anh mình, máu chảy ra nhỏ vào đỉnh đồng, sau đó hắn ta cắt một đao ở tay mình làm y như vậy.

Máu của hai người như nước chảy vào phía trong đỉnh đồng.

Ban đầu chiếc đỉnh đồng kia không có động tĩnh gì, sau đó đột nhiên run lên, khuôn mặt ác quỷ giữa đỉnh động dường như cử động, đầu lưỡi của nó vươn càng dài, từ nửa thước dài đến một thước, đầu lưỡi vốn màu xanh giờ biến thành đổ tươi, cứ như bị máu nhiễm đỏ, con mắt ác quỷ chuyển động, đầu lưỡi sau khi nếm máu tươi thì rụt về.

Đinh Mậu Thụ nhắm mắt lại, hắn không cần mở mắ cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần thấy một lần nhất định không quên.

Chờ ác quỷ trong đỉnh đồng uống no máu, Đinh Mậu Lâm cầm dao nửa quỳ trước mặt Ngô Mỹ Phương, tay giơ lên cao định đâm xuống. Nhưng lúc này một luồng sáng đỏ vụt về phía hắn, đập vào cổ tay hắn, tay Đinh Mậu Lâm đau đớn như bị đốt cháy hắn hét thảm một tiếng, dao rơi trên đất.

Đinh Mậu Thụ ở bên cạnh nghe vậy mở mắt, thấy thảm trạng của em trai mình thì vội đứng dậy, tay trái bấm tay niệm chú, tay phải lấy ra một lá bùa dán vào cổ tay em trai mình. Đinh Mậu Lâm lập tức không thấy đau đớn nữa, trán hắn toàn là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch đứng dậy, đứng ở sau lưng anh trai mình.

“Cái gì ở trong bóng tối giở trò quỷ, không dám nhìn mặt người đúng không, mau đi ra.”. Đinh Mậu Thụ khác hẳn vẻ yếu đuối vừa rồi, cứ như biến thành người khác, hắn cao giọng nói.

Đinh Mậu Lâm nắm cổ tay mình đứng bên cạnh hắn, ánh mắt âm ngoan nhìn bốn phía.

Lúc này từ phía cửa sổ có một người bước ra, đúng là Từ Lão Tam, ông nhìn hai anh em Đinh Mậu Thụ, miệng cười lạnh vài tiếng: “Không dám nhìn mặt người chỉ sợ không phải ta mà là hai người bọn mi.” Ông nhìn lướt qua Ngô Mỹ Phương nằm trên mặt đất.

Đinh Mậu Thụ có chút chột dạ mà lùi một bước rồi dừng lại không nói lời nào. Lúc này, Đinh Mậu Lâm ở bên cạnh lo lắng giật ống tay áo hắn: “Anh, mau ra tay đi, qua canh giờ này là không kịp nữa.”

Đinh Mậu Thụ nhìn hắn một cái, thở dài, lấy ra bút chu sa vẽ một trận pháp lên mặt đất, mà lúc này Từ Lão Tam cũng lùi lại mấy bước, sau đó giẫm một chân lên tường, nhanh chóng từ ngoài nhảy vào phòng.

Tay trái ông cầm một thanh kiếm gỗ đào, tay phải cầm cờ chiêu hồn, dáng vẻ sẵn sàng ngênh địch mà nhìn Đinh Mậu Thụ: “Thì ra mi là đệ tử đạo môn, làm chuyện tà sự này, mi không sợ người của sư môn thanh lý môn hộ sao?”

Động tác của Đinh Mậu Thụ càng lúc càng nhanh, trước khi Từ Lão Tam kịp vọt tới hắn đã hoàn thành trận pháp, hắn lấy ra một lá bùa nhìn Từ Lão Tam nhẹ giọng nói: “Mạng sắp không còn còn quan tâm gì đến môn với chả hộ, mạng của tôi không nói, còn cả người nhà tôi, tôi không thể mặc kệ. Lại nói, tôikhông bái sư, sẽ không ai đến thanh lý môn hộ.” Còn chưa dứt lời tay đã đốt bùa.

Bốn phía đột nhiên tối sầm, giơ tay không thấy năm ngón.

Xung quanh thật tối, cũng thật yên tĩnh, ở trong bóng đêm có vô số “đồ vật” mò tới, lộn xộn nhốn nháo, tất cả đều chui vào phòng. Chúng từ từ hướng về phía Từ Lão Tam, gần, càng gần, gần đến mức có thể thấy rốt cuộc chúng là gì.

Từ Lão Tam gỡ chiếc kính râm vẫn đeo trên mặt xuống, trước mặt ông tất cả đều là quỷ hồn với gương mặt dại ra, hai mắt đăm đăm, mặc những bộ quần áo của thập niên tám mươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play