Người phụ nữ kia vừa biến mất ba người bệnh bị khống chế kia liền ầm một tiếng ngã xuống đất, hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người hộ sĩ gõ ngoài cửa: “Cốc cốc cốc, bên trong xảy ra chuyện gì? Sao lại khóa trái cửa?”
Âm thanh ngoài cửa truyền vào, Ngụy Ninh lau mồ hôi lạnh trên trán, lết từng bước từng bước, hộ sĩ ở bên ngoài cuống đến mức muốn gọi người đến phá cửa, Ngụy Ninh mở cửa ra, các y tá xông vào thấy bốn người bệnh vốn hẳn đang nằm trên giường đều ngã xuống đất, trong đó có ba người hôn mê bất tỉnh, nhất thời cuống hết lên.
Ầm ĩ một trận xong Ngụy Ninh không còn chút sức lực nào, được nâng lên giường.
Bốn người chỉ có anh coi như ổn định, ba người kia đều được đưa vào phòng cấp cứu lúc nửa đêm, hôm sau cả bệnh viện đều biết trong phòng kia xảy ra chuyện lạ. Ngụy Ninh lại trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhưng từ đêm hôm đó anh lại liên tục sốt nhẹ không đỡ, chỉ đành đổi một phòng bệnh cho anh, tiếp tục quan sát.
Lúc Ngụy Ninh nóng đến mơ màng, cảm thấy có rất nhiều người vây quanh mình, người đông như nêm, anh thở dồn dập, vừa nói “cút ngay” vừa đẩy những người đó ra, nhưng những người ấy không chút xê dịch, Ngụy Ninh không có cách nào đành mở mắt trừng trừng nhìn xung quanh, không gian bị bít kín khiến anh không thở nổi.
Anh há miệng, mặt tái xanh, ngón tay vô lực vẫy trong không trung.
“Ai…” một tiếng thở dài âm lãnh vang lên trong phòng.
Bàn tay vô lực của Ngụy Ninh bị cái gì đó nắm chặt, anh mở ra đôi mắt đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm: “Ngụy Tích?”
“Vâng” một tiếng vang lên trong không khí, ngân nga mãi không tan.
Cho dù thần chí bị lửa nóng đốt đến mơ màng nhưng thần kinh Ngụy Ninh vẫn rõ ràng, nghe được âm thanh này cơ thể ngay lập tức thả lỏng, ý thức cũng dần chìm xuống, đại khái giờ anh không sợ lúc không phòng bị bị người phụ nữ kia ra tay nữa.
Đợi lúc Ngụy Ninh tỉnh lại phát hiện ra luồng khí lạnh vẫn luôn ở bên anh đã lại biến mất không thấy, anh nhìn phòng bệnh trống rỗng, không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Hiện giờ anh ở một mình trong phòng đơn, đại khái sợ lại xảy ra chuyện gì nên bệnh viện để anh ở tạm.
Sau khi sốt cao vẫn bị sốt nhẹ liên tục không ngừng, đợi cơ thể khá lên một chút Ngụy Ninh liền nói muốn xuất viện, phía bệnh viện muốn anh ở lại thêm vài ngày để quan sát nhưng Ngụy Ninh không đồng ý. Thứ nhất anh hiểu rõ có ở lại cũng không được gì, hai là còn ở nữa anh liền bước vào giai cấp vô sản luôn, thế nên Ngụy Ninh quyết tâm xuất viện. Vì vẫn luôn sốt nhẹ, cả người bủn rủn vô lực, thể lực không chống đỡ nổi, Ngụy Ninh sợ mình xỉu giữa đường nên đành gọi điện bảo Yến Hoa tới đón mình xuất viện.
Yến Hoa lái xe đến bệnh viện, thấy dáng vẻ ngã ngược ngã xuôi của anh: “Cậu như vậy thì ở lại bệnh viện thêm hai ngày đi?”
Ngụy Ninh lắc lắc đầu, ánh sáng bên ngoài khiến anh không biết làm sao, mới đi đến cửa thôi đã mất hết sức: “Không cần, tôi biết mình bệnh gì, chính là do đụng vào mấy thứ không sạch sẽ, ở bệnh viện khống chế bệnh tình thì được, ngoài ra phải dần dần mới đỡ.”
Yến Hoa lái xe lại gần: “Nhưng cậu như vậy không ổn, bên cạnh lại chẳng có ai.” Hắn suy nghĩ một chút: “Hay là cậu đến nhà tôi ở vài hôm hết bệnh rồi về, chỗ tôi có một dì ở cùng, chăm sóc cậu cũng tiện.”
Nếu là bình thường khẳng định Ngụy Ninh không nói hai lời liền đồng ý, nhưng hiện tại thì không được, người phụ nữ kia vẫn ở trong bóng tôi theo dõi anh như hổ rình mồi, nếu không bắt được anh mà xuống tay với bạn của anh thì phiền phức lớn, dù thế nào Ngụy Ninh cũng không muốn kéo Yến Hoa vào chuyện này.
Anh kiên quyết từ chối đề nghị của Yến Hoa chỉ để hắn đưa mình về nhà, Yến Hoa thấy anh cứng rắn như vậy cũng không miễn cưỡng, chỉ nói với anh sẽ để dì tới giúp anh quét tước nấu cơm, sau khi đỡ được anh lên giường hắn liền vội quay lại làm.
Ngụy Ninh nằm một mình trong phòng, anh lấy di động từ đầu giường ra, mấy ngày không về nhà điện thoại đã sập nguồn, anh cắm sạc, khởi động máy, có vài cuộc gọi nhỡ từ số lạ, mấy số khác nhau, Ngụy Ninh bấm gọi lại.
Số đầu tiên chuông reo lâu nhưng không ai nghe máy. Anh lại bấm số thứ hai, chuông vừa vang đã có người tiếp. Cư nhiên là người cảnh sát có gương mặt cương nghị kia: “Ngụy Ninh đúng không, tôi gọi cho cậu rất nhiều lần nhưng nếu không phải không ai nghe máy thì lại tắt máy.”
Ngụy Ninh ho khan vài tiếng, khàn giọng nói: “Ngại quá, bị bệnh, mấy hôm nay đều nằm trong bệnh viện.”
Vị cảnh sát tự giới thiệu là Phương Chí có điểm ngại ngùng vì vừa rồi mình nói có điểm trách cứ, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết chuyện này, còn tưởng rằng cậu có ý kiến hoặc bức xúc gì về chúng tôi.”
Ngụy Ninh vội nói không phải: “Cảnh sát Phương, anh tìm tôi có việc gấp gì sao?”
Phương Chỉ nói: “Tôi tìm cậu để hỏi chút chuyện, cậu có biết một người phụ nữ tên là Trương Anh Phương? Hơn ba mươi tuổi, đầu óc có chút vấn đề.”
Ngụy Ninh nghe mà ngẩn người, cơ thể hư nhuyễn nhỏm dậy một chút, có chút kích động, anh vội che miệng ho khan hai tiếng, thở hổn hển nói: “Có phải tóc tai bù xù, răng thì vàng khè, giọng nói vùng khác, điên điên khùng khùng, là người xuất hiện ở hiện trường tai nạn bị mấy anh tra hỏi không?”
Phương Chỉ hơi ngẩn người, hiển nhiên là không ngờ Ngụy Ninh lại nói cụ thể đến vậy: “Cậu thật sự biết cô ta?”
Ngụy Ninh cười khổ một tiếng: “Tôi có biết đâu! Mấy hôm nay người phụ nữ này xuất hiện trong tầm mắt tôi quá nhiều lần, từ sau đêm đó đều nhìn thấy nên anh vừa nói tôi đã nghĩ ngay đến cô ta. Mặt khác tôi chưa bao giờ thấy phụ nữ điên, mới thấy người này đã bị dọa suýt chết.”
Phương Chỉ không có ý kiến gì về việc Ngụy Ninh nói không biết người phụ nữ kia: “Hôm nay người phụ nữ kia chạy đến chỗ chúng tôi nói muốn tự thú, nói vụ tai nạn giao thông liên hoàn do cô ta làm, vụ án giết người mấy hôm trước cũng do cô ta làm, cô ta còn nói mục tiêu tiếp theo là cậu, tối mấy hôm trước không giết được cậu vì bên cạnh cậu có người giúp đỡ, vận khí tốt, sau này nhất định cô ta sẽ giết cậu. Chúng tôi hỏi sao cô ta lại tạo được vụ tai nạn kia, giết một nhà Lý Đại Tề như thế nào cô ta lại không trả lời được mà bắt đầu lên cơn hò hét nói muốn giết chết cậu, chúng tôi thấy không bình thường nên muốn tìm cậu hỏi một chút xem cậu có biết cô ta không, cũng để cảnh báo cậu nên cẩn thận một chút.
Đầu Ngụy Ninh oanh một tiếng, cười khổ: “Tôi thật sự không biết cô ta, người điên như cô ta thì nói gì đáng tin chứ.”
Phương Chỉ nghe giọng điệu dở khóc dở cười của cậu cũng cảm thấy có chút buồn cười: “Chúng tôi định tìm người đưa cô ta về nguyên quán.”
Ngụy Ninh đột nhiên nổi lên hứng thú: “Cô ta không phải người bản địa sao?”
Dường như ấn tượng của Phương Chỉ về Ngụy Ninh không tệ lắm, không hề giấu diếm mà nói: “Không phải, là người Tứ Xuyên, người nhà cô ta từng đến đồn công an báo mất tích, hôm qua lúc tra hỏi cô ta thì thấy trong máy tính có lưu.”
Ngụy Ninh không ngờ đến người phụ nữ kia ở tỉnh khác, anh còn nghĩ cô ta cùng quê với Ngụy Tam Thẩm, thì ra là anh nghĩ sai, có lẽ mấy câu lần trước cô ta mắng chỉ là tiếng địa phương của cô ta giống với khẩu âm nơi ở của Ngụy Tam Thẩm. Ngụy Ninh vốn định tìm hiểu thêm về người phụ nữ kia lúc này thì tốt rồi, đang buồn ngủ lại có người đưa cho gối đầu, người phụ nữ nói muốn giết anh kia, ít nhất Phương Chí không giấu diếm tin tức cơ bản như họ tên quê quán của cô ta.
Hai người nói chuyện vài phút thì cúp máy, Phương Chí nghe nói Ngụy Ninh bị bệnh còn bảo muốn đến thăm anh, Ngụy Ninh vội bảo không cần, mình cũng ổn rồi, nhưng Phương Chí rất kiên trì, cảnh sát nhiệt tình như vậy đúng là hiếm thấy, Ngụy Ninh bị hắn làm cho toát mồ hôi, mãi khi đánh tan ý niệm của hắn mới nhẹ nhàng thở ra được.
Vứt di động sang một bên, Ngụy Ninh nằm trên giường nhìn trần nhà đến xuất thần.
Lại không thấy “Ngụy Tích” đâu, bình thường luôn ở bên đột nhiên lại biến mất, trong lòng Ngụy Ninh có chút cảm giác kì quái không nói rõ được, cứ như là bị bỏ rơi, cô độc mà lại bất lực, anh vốn là người sớm hình thành cho mình thói quen sinh hoạt độc lập giờ lại có suy nghĩ như vậy đến bản thân anh cũng thấy không thể tin được. Ngụy Ninh căm giận nhắm mắt lại, đã biến mất thì cứ biến mất luôn đi, đừng có xuất hiện trước mặt anh nữa.
Nhà này không phải khách sạn muốn đến thì đến muốn đi thì thi.
Ngụy Ninh vẫn đang sốt nhẹ, chỉ một lát sau lại đi vào giấc ngủ, đợi anh tỉnh dậy phòng đã sáng đèn, Ngụy Ninh không nói câu nào xốc chăn lên đi xuống giường, lảo đảo đi đến phòng khách, trên bàn cơm đặt mấy món đồ ăn nóng hổi, trên bàn có cặp lồng, Ngụy Ninh bước đến mở nắp ra, bên trong là cháo thịt.
Trong phòng yên tĩnh chỉ có bàn đồ ăn này là có chút nhân khí.
Ngụy Ninh nhìn bàn đồ ăn này rồi nhìn căn phòng trống vắng, không biết vì sao toát ra một cỗ nóng giận, đặt tay lên bàn định hất hết mấy thứ này xuống đất, nhưng lúc chạm đến mấy món đó đột nhiên anh lại đổi ý, kéo ghế ra ngồi xuống, múc hơn nửa bát cháo, anh cau mày cố uống hết chẳng khác gì uống thuốc.
Uống xong Ngụy Ninh ôm bụng đi vào phòng ngủ, nằm lên giường tiếp tục ngủ, về phần bát đũa trên bàn, ai thích thì người đấy đi mà dọn.
Ngủ đến mơ mơ hồ hồ, cảm giác như có người đang nhìn mình, mở mắt ra, đến bóng quỷ cũng chẳng thấy, Ngụy Ninh chẳng nói gì, trở mình một cái buồn bực vùi đầu tiếp tục ngủ, trốn đi trốn đi xem cậu có thể trốn đến lúc nào, vốn không thể nói lý với người ốm nhưng một người thì tính tình cổ quái lại còn cố tình chui vào sừng trâu của quỷ thì càng không thể nói lý.
Trời nóng lại đắp chăn ngủ, toàn thân đổ đầy mồ hôi, ngược lại Ngụy Ninh cảm thấy thoải mái hơn không ít, anh liếm bờ môi khô khốc, vừa định rời giường đi uống nước thì thấy trên tủ đầu giường đã có một cốc nước đầy.
Ngụy Ninh nhìn chằm chằm cốc nước kia một lúc mới cầm lên uống hơn nửa.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Ninh nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.
Ngụy Ninh thật sự không dậy đi mở cửa nổi, chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện, là một nam một nữ, nói vài câu cửa lại đóng lại, trong phòng trở lại yên tĩnh, tiềm thức Ngụy Ninh hiểu được là có người gõ cửa nhà mình nhưng anh không dậy nổi.
Ngủ thẳng một mạch, mãi đến khi bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa Ngụy Ninh mới tỉnh, anh gian nan bước xuống giường.
Ngụy Ninh chống đầu, chợt nhớ đến Yến Hoa từng nói sẽ để dì kia đến giúp một chút, xỏ dép lê, suy yếu bước ra cửa, cửa vừa mở ra thì thấy không phải bà dì kia mà là Ngụy Thời mang vẻ phong trần mệt mỏi.
Ngụy Thời đẩy cửa nhà Ngụy Ninh ra: “Anh Ninh à, nhà anh thật khó tìm.”
Đương nhiên khó tìm, vốn dĩ là ngoại thành của thành phố B, xung quanh không phồn hoa, xe bus chỉ có một hai xe, xuống xe bus còn phải đi bộ hơn mười hai mươi phút mới đến khu này, Ngụy Ninh nhìn Ngụy Thời: “Sao mày lại đến đây?”
Sắc mặt Ngụy Thời không tốt, ấn đường có chút đen, toàn thân như cây cối bị phơi nắng mấy hôm rũ hết ra, so với dáng vẻ nhanh nhẹn ngày thường khác hoàn toàn, hắn vứt balo lên bàn: “Sư phụ tôi gọi điện bảo tôi đến chỗ anh một chuyến, mấy hôm trước ông ấy gọi cho anh nhưng không liên lạc được, sợ anh gặp chuyện không may, đúng lúc chỗ tôi cũng có chút manh mối nên tạm gác chuyện của thôn Ngụy lại đến tìm anh.”
Ngụy Ninh ngồi xuống bên cạnh hắn, bước vài bước đã thở hồng hộc.
Ngụy Thời nhìn anh: “Anh bị bệnh?”
Ngụy Ninh ngã vào ghế salon, nhắm mắt lại gật đầu: “Bị sốt, nằm ở viện vài hôm vừa mới về.”
Ngụy Thời ngồi gần lại, đặt tay lên trán Ngụy Ninh kiểm tra: “Vẫn nóng.” Hắn hít một hơi: “Xem ra chuyện sư phụ muốn chúng ta làm để sau vậy, anh bệnh đến mức này muốn đi cũng không được.”
Ngụy Ninh mở mắt ra kì quái nhìn cậu: “Từ sư phụ muốn chúng ta làm gì?”
Ngụy Thời cũng ngã vật ra ghế salon: “Muốn chúng ta đến một nơi ở Tứ Xuyên tên là Tiểu Động Thành thăm dò chút chuyện.”
Tinh thần Ngụy Ninh lập tức tỉnh táo: “Ông ấy bảo Tiểu Động Thành?”
Ngụy Thời lên tiếng: “Đúng vậy, đúng là chỗ ấy.”
Quá trùng hợp rồi, vừa rồi Phương Chí gọi điện nói nguyên quán của người đàn bà điên đó là ở Tiểu Động Thành – Tứ Xuyên, hai chuyện nhìn qua không liên quan cứ như vậy móc vào nhau, Ngụy Ninh kể chuyện xảy ra tối qua cho Ngụy Thời, Ngụy Thời nghe anh nói, chỗ không hiểu liền hỏi, nhất là về người phụ nữ kia, hỏi tỉ mỉ đến không thể tỉ mỉ hơn, còn muốn Ngụy Ninh nhắc lại mấy câu mà cô ta nói.
Nói xong, Ngụy Thời lẩm bẩm: “Sao La Thế Văn lại chết một cách trùng hợp như vậy, hơn nữa theo lời người phụ nữ kia thì La Thế Văn chết do cô ta tạo thành, trận pháp bị phá, La Thế Văn trở nên vô dụng nên cô ta trực tiếp muốn tiêu diệt chứng cớ sống, khá là hợp lý, La Thế Văn rất đáng đời nhưng người phụ nữ kia cũng quá ác độc, không biết cô ta có phải người dạy cho La Thế Văn về cửu cửu quy nhất sát trận hay không, cho dù không phải thì khẳng định cũng có liên quan không ít, xem ra chuyến này nhất định phải đi, không đi không được.”
Ngụy Ninh đồng ý với những gì hắn nói, đêm đó anh cho rằng người phụ nữ này đến báo thù cho La Thế Văn, sau mới nhớ ra La Thế Văn cũng chết trong trận tai nạn kia, như vậy không hợp lý, xem tình hình hiện naythif người phụ nữ này muốn giết sạch những người có liên quan đến cửu cửu quy nhất sát trận.
Nghĩ đến người phụ nữ cứ nhìn mình chằm chằm không buông, một khắc Ngụy Ninh cũng không chờ được, theo lời Ngụy Thời nói thì căn bệnh này của anh không thể khỏi ngay được, vậy không phải là lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng mà sống qua ngày sao? Ngụy Ninh không muốn sống như vậy thế nên anh nói với Ngụy Thời, dù sao cũng chỉ sốt nhẹ thôi, chỉ cần không quá lao lực, chuyện tra hỏi tình huống này hẳn có thể làm được, lại nói, không phải còn có Ngụy Thời ở cạnh sao?
Ngụy Thời không có ý kiến, hắn đi vào bếp, lấy một ít thuốc mình mang theo định sắc cho Ngụy Ninh uống, theo lời hắn nói thì đối với bệnh của Ngụy Ninh uống thuốc của hắn tốt hơn nhiều thuốc tây mà Ngụy Ninh đang uống.
Lật tung phòng bếp lên vẫn không tìm thấy ấm sắc thuốc, hắn ngó đầu ra ngoài: “Anh Ninh à, nhà anh có ấm gốm sắc thuốc không?”
Ngụy Ninh nghĩ nghĩ: “Hình như có.”
“Hình như có? Thế rốt cuộc là có hay không? Đồ đạc trong nhà cũng không rõ, xem phòng bếp thì thường xuyên sử dụng, anh đúng là chẳng biết sắp xếp gì…” Ngụy Thời lẩm bẩm trong bếp, mắt thấy không nên hi vọng vào Ngụy Ninh đành phải tự tìm, cuối cùng tìm khắp ngõ ngách mới thấy một cái ấm nhỏ, dùng tạm vậy.
Ngụy Ninh nghe hắn oán giận, không nói câu nào.
Anh không thể nói với Ngụy Thời, bình thường anh chẳng bước vào bếp, trước giờ đều là “Ngụy Tích” sử dụng.
—-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT