Hàn ý trong phòng càng sâu hơn, sau khi đóng cửa lại phát ra tiếng két chói tai.

Ngụy Ninh suy tính một hồi, nghĩ cần phải nói mọi chuyện rõ ràng, âm hôn vốn là một tập tục cổ quái không tốt nên biến mất. Vừa định mở miệng, má Ngụy đứng bên cạnh len lét đạp anh một cước, đau đến mức Ngụy Ninh nhe răng trợn mắt, gương mặt vặn vẹo, mẹ anh đang cảnh cáo anh không nên nói lung tung.

Nụ cười trên mặt mẹ Ngụy Ninh giống như bức tranh treo trên tường, nhàn nhạt lại cứng ngắc. Dáng cười của Ngụy Tam thẩm trông khá chân thật, thỉnh thoảng vỗ tay, rồi cười ha hả, rồi lại vội vã che miệng mình. Thế nên trong cổ họng liền phát ra âm thanh cô cô lỗ lỗ cổ quái, Ngụy Ninh ở bên cạnh nghe được dạ dày dấy lên từng đợt khó chịu.

Hai người phụ nữ trò chuyện việc nhà, thỉnh thoảng nói đến một nghi thức âm hôn.

Giống như vô tình nói đến, nhưng loại giả bộ này lại càng lộ ra vẻ cố tình.

Ngụy Ninh nhịn rồi nhẫn, vài lần muốn rời đi lại bị mẹ anh gọi lại, anh hiểu ý, đây là muốn anh nhất định phải ở đây.

Cũng không biết qua bao lâu, ánh đèn trần nhà rọi xuống dường như cũng ảm đạm phai nhạt Ngụy Tam thẩm mới đứng lên, bà dùng bàn tay lạnh lẽo mà ẩm ướt của mình nắm chặt tay Ngụy Ninh: “A Ninh, sau này là người một nhà, Tam thẩm sẽ không bạc đãi con. Con tốt, con rất tốt, trước đây khi A Tích còn sống thường nói về con, nó thích con, hiện tại con đến với nó, A Tích nhất định sẽ rất vui, rất rất vui.”

Ngụy Ninh nghe thế sau lưng từng đợt lạnh run, đặc biệt là khi bà nói A Tích từng thích anh.

Cửa bị đẩy ra một cái.

Bóng tối bao trùm thôn Ngụy, như đang nằm ngay dưới chân mãnh thú, vạn vật đều đang run rẩy trong sợ hãi, im lặng.

Ngụy Ninh thấy một con chó cụp đuôi vô thanh vô tức chạy qua tảng đá ven đường. Mẹ Ngụy Ninh lấy từ trong nhà ra một đèn lồng trắng bằng giấy, bên trong đốt ngọn nến trắng, đưa đến tay Ngụy tam thẩm.

Ngụy Tam thẩm cầm chiếc đèn lồng trắng này chậm rãi bước đi trong đêm đen.

Tia sáng nhợt nhạt kia cắt một vết thương trong bóng tối dày đặc, thân ảnh gầy gò của Ngụy Tam thẩm thoắt ẩn thoắt hiện nơi đầu đường, khi sắp đến khúc ngoẹo, Ngụy Tam thẩm đột nhiên quay lại liếc mắt nhìn Ngụy Ninh — ánh mắt đờ đẫn, thần sắc thê lương khiến Ngụy Ninh chấn động cả người.

Lúc này có vật gì đó nhẹ nhàng đặt lên vai trái Ngụy Ninh.

Không phải rất lạnh thế nhưng cảm giác lạnh như băng, khiến Ngụy Ninh nghĩ xương của mình cũng toát ra khí lạnh nhè nhẹ —phía sau có cái gì đó không sạch sẽ sao? Ngụy Ninh nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ, dường như chỉ cần vừa về đến thôn Ngụy, các chuyện không thể tin được sẽ xảy ra, tất cả đều thuận lý thành chương cứ như là nó vốn phải vậy.

Đầu Ngụy Ninh lại một lần nữa nảy sinh ý định muốn chạy trốn khỏi thôn Ngụy, cường liệt đến mức mặc dù là đêm khuya cũng muốn ngay lập tức rời đi, nhưng mà, anh vẫn không chế được xung động, cắn răng, bám chặt cánh cửa, chậm rãi xoay người — phía sau trống trơn— trong lòng Ngụy Ninh bật cười một tiếng, cả ngày nghi thần nghi quỷ, có còn muốn sống nữa không chứ?

Anh đóng cửa lại, quay vào trong nhà.

Má Ngụy đứng ở nhà chính, nhìn đống sính lễ than thở, vẻ mặt tươi cười giả tạo đã sớm trút bỏ không sót tí gì, bà chỉ vào đống sính lễ: “Mang hết chỗ này vào phòng con đi.” Dặn dò một tiếng, “làm bậy, đều là làm bậy.” Má ngụy một mặt lải nhải một mặt bước vào phòng, chỉ để lại Ngụy Ninh đờ ra trước đống sĩnh lễ.

Bốn rương lớn, cộng thêm hai khay sơn mài vàng, sính lễ thật không nhẹ.

Sính lễ dùng để âm hôn với sinh lễ bình thường không giống nhau, đặt thứ đồ này ở nhà chính nơi người đến người đi thật không thỏa đáng, người khác khác thấy xui, ngay cả cửa cũng không bước vào.

Ngụy Ninh cầm đòn gánh, nâng một cái rương trong đó lên, vốn nghĩ là rất nặng, không ngờ lại dễ dàng nhấc lên. Ngụy Ninh kỳ quái nhìn qua hai cái rương gỗ lớn này — không nói đến đồ bên trong, chỉ tính riêng trọng lượng của hai cái rương này đã không nhẹ rồi mới đúng chứ? Mang theo nghi vấn này, Ngụy Ninh mang cả bốn cái rương ôm vào phòng mình, quay lại cầm lên hai cái khay sơn mài vàng.

Trên khay bày la liệt thứ gì đó, Ngụy Ninh tò mò cầm lên xem. Anh chạm tay vào chỗ y phục này, tất cả đều được chế tạo thủ công,  điêu khắc tinh xảo, nút buộc trên áo đều là kiểu dáng cổ xưa, thêu vạn tự và đồ án ngũ phúc, xuất phát từ trực giác, Ngụy Ninh cầm y phục ướm thử lên người mình — rất vừa vặn, ý niệm này lóe lên trong đầu anh.

Ngụy Ninh càng phát hiện ra lại càng hiếu kỳ, lẽ nào còn đặc biệt lấy số đo từ mẹ của mình? Thế nhưng hẳn là má Ngụy cũng không rõ cái này mới đúng, từ lúc mình rời nhà đã cao thêm vài cm, hơn nữa cơ thể cũng rắn chắc hơn không ít, không phải là dáng vẻ cây sào như trước đây.

Nghĩ kỹ thêm, khó tránh khỏi nhiều điểm khả nghi tầng tầng lớp lớp, Ngụy Ninh khắc chế phân tán tư tưởng, tay chạm vào một cái khay khác. Anh là một người đàn ông đối với trang sức kim châu thúy ngọc đương nhiên không có hứng thú, đang lúc không để ý anh phát hiện dưới những món trang sức này có một bài văn khác.

Ngụy Ninh bắt đầu thấy hứng thú, anh bỏ mấy món trang sức này ra liền thấy mấy tờ giấy xếp chồng ở bốn dưới, an tĩnh nằm giữa cái khay. Ngụy Ninh cầm lên, sợ làm rách tờ giấy không biết đã trải qua bao năm tháng này mà nhẹ tay, cẩn thận mở giấy ra.

Trên tờ giấy ố vàng chỉ có vài ô vuông, Ngụy Ninh liếc mắt liền nhận ra đây là giấy viết của học sinh tiểu học. có người dùng bút máy vẽ loạn lên trên tờ giấy này, thời gian lâu rồi, dấu vết bút máy lưu lại không rõ, chỉ có thể nhìn ra đại khái những nét chung.

Trên giấy vẽ một thiếu niên tóc ngắn ngủn, lơ đãng tựa vào một gốc cây.

Ngụy Ninh không phải một người có năng lực thường thức và giám định nghệ thuật, nhưng anh vẫn dựa vào trực giác cảm nhận được người vẽ bức họa này, nhiệt tình của người đó, chấp nhất của người đó, cẩn thận của người đó, chăm chú của người đó, tất cả đều tập trung đến người thiếu niên trong hình, nét cụm từ lực thấu chỉ bối là để nói đến tình huống này.

Không tự chủ được, ngón tay của Ngụy Ninh trượt theo nét vẽ cậu thiếu niên kia.

Theo động tác của anh, trang giấy phát ra âm thanh huyên náo nho nhỏ.

Ngón tay của Ngụy Ninh cảm thấy lạnh run một trận, dường như có tay của ai đó chồng lên tay anh cử động —- Ngụy Ninh run run một cái, ngón tay cong lại, lập tức rụt trở về.

Anh lắc lắc ngón tay, sờ sờ tờ giấy kia, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy cậu thiếu niên trên giấy rất quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu đó? Ngụy Ninh sờ sờ cằm của mình, vội vã ngẩng đầu, như nhớ đến cái gì, chạy tới bàn học, mở ngăn kéo, lấy một quyển sổ ra, trong đó có mọt tờ — giống nhau như đúc!

Ngụy Ninh nhẹ buông tay, quyển sổ rơi xuống nện vào trên chân anh.

Cậu thiếu niên trên giấy chính là anh, Ngụy Ninh nuốt một ngụm nước bọt, liếc nhìn tờ giấy kia, ở dưới góc phải tờ giấy có mấy chữ viết mơ hồ, Ngụy Ninh đặt dưới đèn, cẩn thận nhìn rõ — Ngụy Tích ngày 14 tháng 7 năm 199x, mong A Ninh bình an.

Cho dù trong ngực sớm đã có dự cảm, lúc xác thực vẫn ngẩn ra.

Ngụy Tam thẩm kẹp di vật của Ngụy Tích trong sính lễ, mang tới.

Trong lòng Ngụy Ninh ngũ vị tạp trần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ngụy Tích vĩnh viễn là một cái gai trong lòng anh, ghim vào thạt sâu thật lâu, dùng đau đớn dai dẳng nhắc nhở anh từng làm ra chuyện sai lầm. Lúc này thấy bức họa Ngụy Tích lưu lại, vốn dĩ Ngụy Ninh đối với việc âm hôn này bài xích cực độ lại thấy không sao — nếu như làm vậy có thể khơi lên chút thoải mái và bù đắp cho Ngụy Tam thẩm cùng Ngụy Tích, vậy thì có gì không được?

Ngụy Ninh dọc theo nếp cũ gấp tờ giấy lại, nhưng không đặt lại vào khay mà bỏ vào ví tiền của mình.

Đây là đêm thứ ba quay lại thôn Ngụy.

Ngụy Ninh nằm trên giường, lăn qua lộn lại thật lâu vẫn không ngủ được, mãi đén quá nửa đêm mới có chút mơ màng.

Xa xa có người đang gọi anh, Ngụy Ninh đang ngủ, không chịu được phiền nhiễu mà mở mắt, người bị quấy rầy giấc ngủ tính tình sẽ không quá tốt, Ngụy Ninh căm tức cào loạn tóc: “Ai vậy, gọi cái gì chứ, đêm hôm khuya khoắt, gọi hồn chắc.”

Dường như đáp lại sự tức giận của anh, rèm cửa sổ đột nhiên bị người giật ra, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào, đâm vào làm nhức mắt. Ngụy Ninh theo phản xạ có điều kiện mà vươn tay che trước mắt, rốt cục anh thích ứng với ánh sáng mới để tay xuống, nheo mắt nhìn về phía cửa sổ — thì ra trời đã sáng, mặt trời đã lên rồi, anh ngủ quên? Ngụy Ninh vén chăn lên, đang muốn xuống giường nhưng một giây sau, động tác của anh ngừng lại.

Một người đàn ông đứng quay lưng về phía anh, đứng trước cửa sổ.

Cho dù ánh sáng rạng ngời thì bóng lưng người đàn ông kia cũng vẫn băng lãnh như vậy, tái nhợt, lộ ra vẻ âm trầm tĩnh mịch.

Ngụy Ninh dao động tinh thần, đây — rốt cuộc là cái khỉ gì đang xảy ra? Ban ngày lại có người tự tiên xông vào nhà dân, coi như là trộm, thì cũng có trộm nào to gan đến vây? Lại còn thêm việc đánh thức nữa? Anh đứng lên: “Này, anh là ai?” Một mặt hỏi, một mặt tay lén lấy điện thoại di động của mình ấn số 110 báo cảnh sát.

Người đàn ông kia mắt điếc tai ngơ, vẫn không nhúc nhích.

Ngón tay của Ngụy Ninh ở trên phím gọi của điện thoại, cứng đơ, anh dùng lực muốn ấn xuống, ngón tay lại không nghe đại não chỉ huy, trên trán Ngụy Ninh rịn mồ hôi, một giọt từ trên mặt lăn xuống.

Ánh sáng trắng bệch, dần dần ảm đạm, không lâu sau, bầu trời, cùng với gian phòng trở nên đen kịt.

Trong phòng giơ tay không thấy năm ngón, Ngụy Ninh đến thở mạnh cũng không dám, toàn thân cao thấp không khỏi khẽ run, nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm khiến yết hầu Ngụy Ninh cứng ngắc, đến tiếng kêu cứu cũng không thể phát ra. Lúc này, Ngụy Ninh nghe đường một âm thanh rất nhỏ tiến về phía anh, đó là tiếng giầy chạm vào sàn nhà, sau đó, Ngụy Ninh cảm giác được một bàn tay lạnh như băng đặt lên bả vai của anh, giống như được mở khóa Ngụy Ninh hé miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A —— a —— a —— người cứu mạng  —— ”

“Rầm— Rầm— Rầm—”, tiếng đập cửa gấp rút vang lên. “A Ninh, con sao vậy, kêu cái gì thế?” Mẹ Ngụy Ninh ở ngoài cửa quát

Trong tiếng la của mẹ anh, Ngụy Ninh đầu đầy mồ hôi lạnh tỉnh lại, anh sờ một cái, tay đầy mồ hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play