Một người một quỷ nắm tay nhau đi dạo ngõ lớn ngõ nhỏ trong thành phố này.

Việc đó khiến Ngụy Ninh bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, lúc sau lại cảm thấy cũng không có gì, cuối cùng đầu óc hỗn loạn, tỉnh tỉnh mê mê mà bị “Ngụy Tích” kéo đi, dường như “Ngụy Tích” cũng không vội quay về, cậu tràn ngập tò mò với mọi thứ xung quanh, kéo Ngụy Ninh đi ở chỗ bóng râm trên đường.

Từ khi “Ngụy Tích” xuất hiện, mấy tên quỷ hồn đó đều biến mất, Ngụy Ninh cảm thấy được an ủi đôi chút, đi rồi lại đi, anh cũng tỉnh rượu, lúc này lại càng rõ ràng, càng hiểu được, xác định vô cùng rõ ràng thứ đang dắt tay mình là gì.

Ngụy Ninh lắc lắc đầu, nhớ lại những lời Ngụy thời nói.

Từ lúc con người ngừng thở thì hồn phách cũng đã bị âm sai mang về âm ty, trải qua nhiều bước thì nhập vào lục đạo luân hồi, bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có những hồn phách mang chấp niệm quá sâu mới trốn khỏi âm sai, lưu luyến dương thế.

Cái gọi là chấp niệm, nói chính xác hơn chính là không cam lòng, phật gia dạy nhân sinh trên đời có tám điều khổ: “sinh, lão, bệnh, tử, oán hận, chia tay, giữ không được, ngũ âm thịnh”. Chỉ cần quá để ý tới một thứ gì đó, quá chấp nhất, sau khi chết đều có thể hóa thành chấp niệm.

Muốn siêu độ cho một quỷ hồn, nhất định phải hóa giải được chấp niệm, nhưng đây cũng là điều khó khăn nhất. Nhân tâm phức tạp khó hiểu, mà quỷ hồn còn phức tạp hơn, bởi vì chúng đã sớm quên hết mọi thứ trên dương thế, chỉ còn nhớ mỗi chấp niệm kia, thậm chí chấp niệm này từ đâu mà có cũng không nhớ, siêu độ cũng không biết phải siêu độ từ đâu. Đây là điều thứ nhất.

Chấp niệm cũng là dục vọng, cái đó gọi là lòng tham không đáy, nhân tâm không đủ. Không thể nào giúp quỷ hồn thực hiện chấp niệm. Đó là điều thứ hai.

Tóm lại, lần đó Ngụy Thời nói đều để ám chỉ việc siêu độ rất khó khăn.

Cho nên nhiều lúc, những đạo sĩ có pháp thuật cao thường áp dụng biện pháp bạo lực để xử lý những ác ồn tồn tại trên dương thế, mà giống nhau không ở chỗ đều coi như không thấy hoặc trực tiếp đuổi đi.

Đối với những quỷ hồn phổ thông, nếu như không có người niệm kinh siêu độ cho chúng, thì cứ vậy theo thời gian chấp niệm của họ dần hóa thành hư không, sau đó có thể nhập luân hồi. Quá trình này cần rất nhiều thời gian, cụ thể mất bao lâu đến Ngụy Thời cũng không rõ ràng lắm, việc này hắn cũng nghe sư phụ hắn nói, lúc sư phụ nói chính ông đã trải qua chuyện này có kể thêm ông từng giao thủ với một ác quỷ có từ triều Minh, ác quỷ kia đã tồn tại hơn ba trăm năm, chấp niệm chưa tan, nhớ nhung dương thế.

Mà việc niệm kinh siêu độ cũng không đơn giản, rất hao lực, giống như “mễ chú” kia.

Những thứ đó tùy tiện lập vài cái đàn tràng niệm vài lần kinh là có thể siêu độ thuyết pháp quỷ hồn, thuần túy chỉ vậy, trừ phi là cao tăng, đạo sĩ hoặc thuật sư có pháp lực và niệm lực cực kỳ cường đạo, mà dù là bọn họ siêu độ cho một ác hồn thì pháp lực và niệm lực cũng sẽ tiêu hao hết sạch, không làm được quá vài lần.

Ngụy Ninh yên lặng bước đi, yên lặng nghĩ, được rồi, hiện tại phải làm rõ xem chấp niệm của con quỷ bên cạnh anh rốt cuộc là điều gì mới có thể nghĩ biện pháp hóa giải được, hóa giải rồi sẽ không gặp nữa.

Lúc này đã đi được hơn một giờ, “Ngụy Tích” vẫn hứng thú dạt dào, Ngụy Ninh đã sắp không đỡ nổi nữa, anh là nhân viên văn phòng, vận động bình thường cũng chỉ là chạy theo xe bus, thể lực đã không thể so với hồi học đại học rồi.

Ngụy Ninh đi chậm lại.

“Ngụy Tích” thấy vậy, quay đầu lại nhìn anh một cái, ánh mắt trong vắt không gợn sóng, nhìn khiến trong lòng Ngụy Ninh phát run, lời muốn nói suýt chút nữa thì nuốt về, nhưng vẫn muốn hỏi.

Ngụy Ninh nhắm mắt lại rồi mở ra, chuẩn bị tâm lý thật tốt, “khụ… A Tích, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?”

“Ngụy Tích” ngừng lại, một cơn gió nhè nhẹ thổi tới, cơ thể cậu không động, sau đó, Ngụy Ninh thấy cậu nắm tay mình, vuốt ve tay anh, một cảm giác mát mẻ xẹt qua bàn tay Ngụy Ninh, khiến cơ thể anh lại không nhịn được run rẩy, không biết là ngứa hay là sợ hãi.

“Ngụy Tích” viết từng nét từng nét vào lòng bàn tay anh. “Em muốn anh.”

Ngụy Ninh vội giật tay khỏi tay “Ngụy Tích”, lau lau trên quần áo, ngứa chết người, “Em muốn anh” á? Không phải là ý đó chứ? Không phải là coi cuộc âm hôn của hai người là thật đó chứ?

Ngụy Ninh nhíu mày. “Chúng ta xa cách âm dương, lại nói, cuộc âm hôn kia vì muốn cậu có thể nhập luân hồi nên anh mới đồng ý, giờ cậu thế này, vậy cuộc âm hôn kia chẳng phải vô ích sao?”

“Ngụy Tích” bướng bỉnh giơ tay ra tóm lấy tay Ngụy Ninh lần nữa, lần này, cậu không viết chữ vào lòng bàn tay Ngụy Ninh, mà trực tiếp mở miệng nói chuyện, miệng cậu khép mở, âm thanh cũng trực tiếp vang lên trong đầu Ngụy Ninh. “Em muốn anh.”

Ba chữ, âm thanh thành kính mà khẳng định.

Ngụy Ninh không phản đối, chút cảm giác say còn lại xông lên đại náo, áp đi cảm giác e ngại trong lòng mà thốt ra lời chất vấn. “Cậu muốn anh, cậu muốn anh, rốt cuộc thì cậu muốn anh giúp cậu làm gì chứ? Nói đi? Nói rõ ràng anh mới giúp cậu được, không giúp được cũng nghĩ cách giúp, chỉ cận không quá khó khăn, anh đứng đây đồng ý trước với cậu.”

Nói cho cùng, là anh nợ người trước mắt này, anh nên trả lại, có lẽ người trước mắt này vì chưa được trả nợ nên mới lưu luyến dương thế, không chịu đầu thai, nếu đúng vậy anh tình nguyện giúp cậu.

Đến tận bây giờ, Ngụy Ninh vẫn cảm thấy sở dĩ Ngụy Tích vẫn luôn đi theo mình chính là vì vậy, lúc anh mười mấy tuổi không đủ sức gánh vác và đối mặt trách nhiệm, còn hiện tại, anh đã có năng lực, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Ngụy Tích” nghiêng đầu, động tác có chút ngây ngô.

Lúc cậu chết mới chỉ mười hai tuổi, có lẽ bị Ngụy Tam thẩm dùng máu để nuôi nên hiện tại nhìn giống mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ lúc nhỏ đã rất dễ nhìn rồi, nam nữ không rõ, hiện tại ngũ quan nảy nở, nhìn qua đẹp đến kinh người, đứng dưới ánh trắng cứ như hoa thủy tiên nở rộ trước hồ nước.

Thêm nữa trên người cậu còn phát ra cảm giác mờ ảo cùng quỷ mị, Ngụy Ninh không ngờ cậu lại có một mặt như vậy không dám ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Ban đầu Ngụy Ninh không cẩn thận nhìn một lần, sau đó vội nhanh chóng dời ánh mắt, giờ anh đã biết cảm giác của nhân vật thư sinh trong câu chuyện liêu trai chí dị là thế nào rồi, biết rõ cô gái tới tìm lúc nửa đêm lai lịch không rõ, vẫn như bị quỷ ám mà cùng cô ta lên giường, dại dột chết được, vì sắc mà không muốn sống nữa. Hiện tại mới rõ thì ra vẫn còn một loại tình huống nữa, đó là cái “sắc” này phải thật sự rất xuất sắc, không thể không bị mê hoặc, trừ phi bạn không phải là đàn ông.

nghĩ đến lúc Ngụy Tích bị chết, trong lòng Ngụy Ninh thả lòng, đây chỉ là một cậu nhóc.

“Ngụy Tích” lại há miệng nói: “Em muốn anh, anh là người vợ đã bái đường thành thân với em.”

Ngụy Ninh nghe xong liền cảm thấy đây chỉ là cậu nhóc cố chấp không chịu nói lý, anh đang muốn nói rõ tiền căn hậu quả của cuộc âm hôn này với “Ngụy Tích”, “Ngụy Tích” đã nghiêng đầu sang chỗ khác, kéo anh đi tiếp về phía trước, mặc kệ anh có đồng ý hay không, động tác nhìn thế nào cũng thấy là đang giận lẫy.

Ngụy Ninh không còn cách nào khác, ngay lập tức không thể nói rõ cho cậu hiểu, chỉ có thể từ từ tác động.

“Anh bảo này, anh bảo, A Tích, đi vậy cũng đủ rồi chứ?” Ngụy Ninh thở dốc, có chút đuối sức nói.

Bàn tay kia lạnh như băng, cầm lấy tay anh không buông, Ngụy Ninh tránh mãi vẫn không được.

“Ngụy Tích” lạnh lùng hừ một tiếng, tiếng hừ kia trực tiếp vang lên trong đầu Ngụy Ninh, bước chân vội vã cuối cùng cũng ngừng lại, Ngụy Ninh vừa kéo tay cậu, vừa dựa vào một thân cây ven đường thở dốc.

Lúc này, bên cạnh anh có một đôi tình nhân đi dạo ngang qua, lúc nhìn thấy Ngụy Ninh, cô gái kia liền chỉ chỉ về phía Ngụy Ninh, sau đó hai người rất nhanh rời khỏi tầm mắt của anh. Ngụy Ninh mơ hồ nghe được cô gái kia nói cái gì mà “Anh xem, người đàn ông kia thật kỳ quá, hắn ta ở đó một mình, cái tay kia… cứ như bị cái gì nắm lấy vậy… nhìn sợ quá…”

Ngụy Ninh không khỏi quay đầu, Ngụy Tích vẫn đang đoan đoan chính chính đứng bên cạnh anh.

Chẳng lẽ chỉ có anh có thể thấy Ngụy Tích? Cũng đúng, giờ Ngụy Tích là quỷ, người bình thường đương nhiên không thấy, bởi vì người trước mắt này rất giống người thật, trên người tỏa ra khí tức âm lãnh, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia thì tốt rồi, hiện tại cậu nhất định là một người đàn ông anh tuấn làm điên đảo biết bao mỹ nữ.

Đứng ở ven đường nửa ngày mới đợi được một chiếc taxi.

Ngụy Ninh ngồi nên xe, chân rốt cục cũng thoải mái, anh nói địa chỉ cho lái xe để xe chạy, lúc anh ngồi trên xe “Ngụy Tích” vẫn đứng bên đường, khi xe chạy thì “Ngụy Tích” đã ngồi bên cạnh anh.

Về mặt này mà nói thì thành quỷ vẫn tiện hơn.

Nửa đêm, lái xe nói chuyện nâng cao tinh thần, Ngụy Ninh cũng vui vẻ đáp lại, không nhớ tới bên cạnh mình vẫn còn một con quỷ, nói đi nói lại, không biết thế nào lại nói tới chuyện một tháng Ngụy Ninh không về thành phố B.

Ngụy Ninh vừa mới cảm khái một tháng không quay lại, mọi thứ dường như thay đổi rất nhiều, lái xe kia liền đồng cảm: “Cậu đừng nói, thời gian này xảy ra thật nhiều chuyện, nổi nhất chính là vụ đại hỏa ở phụ cận X, gào thét rất thảm, đốt trọn một con phố, chết mười mấy người, nhà bị cháy kia một nhà chết sạch, từ đó chỗ kia xảy ra chuyện rất lạ, tối đến có một người phụ nữ tới đó tự sát, hiện tại bọn tôi lái xe taxi cũng không dám lái về phía đó.”

Ngụy Ninh dở khóc dở cười nhìn lái xe, không biết người này có thấy tận mắt không mà kể như thật.

May mắn, cũng hơn nửa đêm rồi, lái xe cũng không dám nhiều lời, sợ rước vào thứ gì đó không sạch sẽ, nói qua vài câu liền nhảy tới chủ đề bóng đá, đề tài này thì bất kỳ người đàn ông nào dù không mê bóng cũng có thể nói được vài cậu, Ngụy Ninh và lái xe cùng mắng chửi 1 đội bóng nam của nước nhà, buồn bực trong lòng nhất thời tiêu tan không ít.

Ngụy Ninh thanh toán tiền xe, “Ngụy Tích” đứng bên cạnh anh, hai người sóng vai cùng đi lên lầu.

Đến nhà, bật đèn lên, trong phòng vắng tanh, vẫn không có chút khí người, buổi sáng kéo rèm ra giờ vẫn vậy. Ngụy Ninh bước đến đóng rèm vào, căn phòng bừa bãi đã sạch sẽ hơn nhiều, thậm chí những bộ quần áo bẩn trong giỏ cũng được giặt sạch, phơi bên ngoài.

Ngụy Ninh vừa vào nhà, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là hoài nghi mình đi nhầm nhà, rất nhanh anh hiểu ra đó là chuyện không thể, vì cửa lớn mở bằng chìa khóa trong tay anh, anh nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn “Ngụy Tích”, “Cậu quét dọn sao?”

“Ngụy Tích” gật đầu, biểu tình còn có chút đắc ý cùng hưng phấn.

Thấy Ngụy Tích gật đầu, trong lòng Ngụy Ninh liền có một cảm giác không thể nói rõ thành lời kèm theo chút kinh ngạc, con quỷ này lại là một “cô gái trong vỏ ốc”, tính tính, đêm hôm khuya khoắt, trước hết anh cứ ngủ một giấc đã, có chuyện gì tỉnh lại nói sau, mang theo suy nghĩ này Ngụy Ninh díp mắt vừa cởi quần áo vừa đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này anh đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, xung quanh sao lại có cỗ không khí kỳ quái đến vậy, anh mở mắt ra, xoay người liền thấy “Ngụy Tích” đứng sau anh, anh mắt đăm đăm mà theo dõi nửa người trên trần trụi, ánh mắt gắt gao đặt ở chính giữa thân dưới, nhất thời Ngụy Ninh cảm thấy động tác của mình không thể tiếp tục nữa.

Lúc này, cứ như là muốn hưởng ứng bầu không khí, bóng đèn trên trần nhà lóe lóe rồi phát ra một tiếng “xoẹt”.

Ngụy Ninh nghĩ, cảm thấy cần phải mở miệng, anh cẩn thận nhẹ giọng nói: “A Tích… nhìn người khác cởi quần áo như vậy, không tốt lắm đâu.”

“Ngụy Tích” lắc lắc đầu, thật rõ ràng, ý cậu là không có gì không tốt.

Ngụy Ninh cảm thấy ót mình nổi gân xanh, vốn còn muốn nói lý với cậu một chút, phải giáo dục lại, nhưng thật sự không dậy nổi tinh thần, cuối cùng anh chọn thỏa hiệp, đi vào nhà vệ sinh trước, chưa cởi quần vội, vào rồi cởi.

Có cái gì đẹp đâu chứ, không phải đều như nhau sao.

Ngụy Ninh mở cửa nhà vệ sinh ra, bước vào, “sầm” một tiếng đóng cửa lại, lưu loát mà cở quần, mở vòi nước, nước chảy xuống ào ào, trôi trên làn xa, một cảm giác sảng khoái truyền tới, Ngụy Ninh từ từ nhắm hai mắt, một lát sau mới bắt đầu xát xà phòng, vừa mở mắt ra thì đã thấy “Ngụy Tích” ngồi trên bồn rửa mặt không chớp mắt nhìn anh, còn vắt chân.

Nhìn cậu, động tác của Ngụy Ninh liền dừng lại, không nhúc nhích, vài giây sau mới kịp phản ứng, như vậy mà cậu ta cũng theo vào được? Cậu ta không biết cái gì gọi là riêng tư, cái gì gọi là không gian cá nhân hay sao? Hay là cố ý làm như vậy? Ngụy Ninh trừng “Ngụy Tích” đồng thời trong đầu cũng nghĩ những chuyện này.

Mặc kệ, dù sao anh cũng không quen có người nhìn mình tắm rửa, Ngụy Ninh trầm mặt, lạnh giọng nói. “Đi ra ngoài.”

Lúc này, nước vẫn rào rào chảy xuống, Ngụy Ninh trần như nhộng đứng dưới vòi hoa sen, thỉnh thoảng lại lau nước trên mặt, có thể thấy rõ ràng, nước chảy dọc theo đường cong, chạy đến vị trí giữa hai chân kia.

“Ngụy Tích” nghe anh quát lớn xong, nhẹ nhàng từ bồn rửa mặt nhảy xuống đứng trước mặt Ngụy Ninh, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh, thiếu chút nữa Ngụy Ninh không nhịn được mà lui về sau, nhưng là không muốn yếu thế trước cậu.

Hai người dường như dán mặt vào nhau, “Ngụy Tích” nhìn Ngụy Ninh thật sâu, nói một câu.

“Nếu không thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play