Hồn phách người thành niên đều khá vững, sẽ không dễ xảy ra chuyện ném hồn như thế này, mà một khi đã xảy ra thì chứng tỏ vấn đề khá nghiêm trọng, muốn mang hồn phách quay lại mà không kèm theo di chứng thật sự khó khăn, giống như chiêu hồn hoặc thu hồn, cùng lắm là mang hồn phách về chỗ cũ, về những chuyện khác đành hữu tâm vô lực, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Vận khí tốt, sẽ không khác so với trước khi bị ném hồn, vận khí không tốt thì có khi biến thành kẻ đần độn.
Ngụy Ninh nhìn thấy “chính mình” liền ra sức giãy dụa, “chính mình” cũng như vậy, việc này giống như hai người chém giết nhanh để giành thắng lợi cuối cùng ấy, đương nhiên, hồn phách dung hợp không giống thế nhưng sự đau khổ và đấu tranh thì như vậy.
Mà sở dĩ hồn phách Ngụy Ninh quay về cơ thể khó khăn đến vậy, nguyên nhân chỉ vì cái hồn phách bị ném đi kia không chịu hợp tác, không chịu cứ như vậy mà quay về cơ thể.
Cũng không biết đã ở trong sương mù dày đặc này bao lâu, cuối cùng, đến khi hồn phách đã quay lại cơ thể xong, vẻ mặt Ngụy Ninh có chút dại ra, ánh mắt đăm đăm không hề có sinh khí của người bình thường.
Anh ngơ ngác đứng tại đó, không nhúc nhích.
Lúc này, “Ngụy Tích” luôn ở bên cạnh bước tới, dắt tay anh chậm rãi đi về phía trước, cơ thể Ngụy Ninh không chút phản kháng mà làm theo, bất ngờ chính là đối với việc bị dắt đi này anh không hề bài xích hoặc phản cảm, cùng lắm là cảm thấy ngại ngùng, nhưng không muốn tránh —- động tác này dường như đã làm rất nhiều lần, tự nhiên thành thói quen.
Đến lúc đi tới trước “gian phòng” kia, “Ngụy Tích” dắt anh vào, bên trong cũng mông lung, mơ hồ nhìn không rõ, chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái, có bàn, ghế, giường, thậm chí còn có một cái giá sách và tủ quần áo cạnh tường, Ngụy Ninh nhìn, cảm thấy bài trí nơi này có chút quen mắt, đầu óc chậm chạp của anh nghĩ, đây không phải căn phòng trong nhà anh sao?
Ngụy Ninh tránh khỏi tay “Ngụy Tích”, dọc theo tường, từ từ đi một vòng quanh phòng, trong đầu của anh dần hiện ra rất nhiều hình ảnh lộn xộn, những hình ảnh đó hỗn loạn không rõ, phá tung hết ký ức và tư duy của anh lên.
“Ngụy Tích” nhìn anh tỉnh tỉnh mê mê, không biết vì sao lại tới gần, kéo tay anh, đi về một phía, chân bước đi cho có, Ngụy Ninh cũng không muốn bị người kéo đi, nhưng anh hoàn toàn không thể phản kháng “Ngụy Tích”, trong đám sương mù dày đặc này, hắn chỉ là một hồn phách bình thường mà không phải ác hồn.
Sau khi bọn họ đi quanh phòng một lần, đầu Ngụy Ninh đã bị nhét đầy hình ảnh, âm thanh lẫn lộn, sau đó, bọn họ ra khỏi cửa, Ngụy Ninh thử duỗi tay về phía vách tường kia, không hề bị cản trở mà cứ vậy xuyên qua, rõ ràng có đường tắt như vậy thế mà “Ngụy Tích” lại nhất định bắt anh phải quy củ đi qua cửa.
Sương mù dày đặc màu xám trắng, một mảng tĩnh mịch, không có bất luận sinh cơ và sức sống.
Con sông đen uốn lượn kia tản ra mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, thật giống như có vô số thi thể bị ném vào trong đó, bị ngâm, hư thối, hóa thành xương trắng, trở thành một phần của dòng sông, thế nên trải qua rất nhiều năm sau mùi hôi thối này trải khắp dòng sông cũng không tiêu tán được.
Ngụy Ninh bị “Ngụy Tích” kéo đến bên bờ sông.
Anh không muốn, anh sợ con sông kia, rất sợ, từ trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi khiến Ngụy Ninh vốn ngoan ngoãn để “Ngụy Tích” kéo đi lại liều mạng giãy dụa, nhưng dù có giãy dụa thế nào cũng cứ như ruồi bu ngọt, không chút tác dụng.
“Ngụy Tích” cực kỳ kiên quyết mà lạnh lùng kéo anh vào trong dòng sông.
Vừa chạm vào nước sông Ngụy Ninh liền không tiếng động mà rít lên “A a a a….”, anh ngửa đầu phát ra một tiếng thét chói tai, nhưng dù anh kêu thảm thiết như vậy sương mù xung quanh cũng không chút lay động, “Ngụy Tích” vẫn cầm tay anh, ép buộc anh đứng trong dòng sông.
Cứ như một bước bắt buộc phải làm.
Trong đám sương mù dày đặc này, Ngụy Ninh không cách nào nói, chỉ có thể kêu “a a” cầu xin “Ngụy Tích”, hi vọng cậu có thể buông tha cho mình.
Ngụy Ninh nhìn cậu, vẫn luôn nhìn cậu, thật cứ như là muốn khắc người này vào trong đầu, ánh mắt chuyên chú đến mức chính anh cũng không nhận ra, mà “Ngụy Tích” cũng vậy, hai gương mặt mơ hồ, ngũ quan không rõ, lại khắc sâu vào mắt nhau, đồng thời giao hòa.
Không biết tại sao, Ngụy Ninh không muốn rời đi.
Nhưng mà, rời đi hay không không phải do anh quyết định, cái bóng được gọi là A Lâm kia kéo anh. “Lúc này sẽ không ném hồn nữa, những tên ác sát đó đã đi rồi, ngay lập tức sẽ chưa quay về, chắc cũng có công lao của cậu phải không? Vậy nên tôi sẽ tiễn cậu một đoạn đường miễn phí, khỏi cần cảm tạ.”
Nói xong, hắn tóm lấy Ngụy Ninh, đem anh bay lên không trung lượn vài vòng như đĩa bay, sau đó dùng sức vứt vào không trung.
“A ——” Ngụy Ninh hét thảm một tiếng, từ trong ác mộng tỉnh lại.
Nhắc đến hai chữ “Tẩu hồn” này, thần trí hắn liền thanh tỉnh lại, hai mắt trợn tròn, từ trên ghế đứng lên nhìn Ngụy Ninh đang nằm trên giường.
Ngụy Ninh vẫn không nhúc nhích, sắc mặt xanh trắng, trên trán toàn là mồ hôi, ánh mắt đăm đăm không biết đang nhìn vào đâu, anh đột nhiên cầm tay Ngụy Thời, thất kinh nói.
“Ngụy Thời, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT