Ngụy Thời vươn tay khuấy nước trong thùng một chút, múc chút nước rửa mặt, có lẽ thật là có khỉ nước tác quái ở nơi đó, ngày mai lại đi nhìn một chút, anh không yên lòng chà chà xà phòng, cầm khăn mặt lau ở trên người.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng nước ào ào chảy.
Nước chảy dọc theo thân thể xuống, ngoằn nghèo chảy về phía lỗ thoát nước, tất cả mọi thứ cũng không khác biệt lắm so với bình thường, một tay Ngụy Thời múc nước dội phía sau lưng, tay còn lại dùng khăn vòng ra sau chà chà. Nước mang theo bọt xà phòng có chút đục đục, dọc theo xương sống lưng chảy về khe nhỏ giữa mông, nước phía sau lưng dường như có ý thức của mình, toàn bộ nối nhau chảy về hướng kia, thậm chí, chúng nó cũng không chảy xuống đất, mà là chui vào khe mông.
Dòng nước không ngừng ve vuốt bộ phận bí ẩn kia.
Thật giống như có một đôi tay triền miên, đang vuốt ve thân thể gầy yếu trước mắt này, từng tấc từng tấc, tham lam du động, không người nào chú ý tới loại đùa bỡn im hơi lặng tiếng này—— Ngụy Thời dội nước xuống ngực, dòng nước vốn phải chảy xuôi bốn phía thân thể lại không ngừng cọ rửa hai điểm trước ngực anh, mang theo một chút cảm giác khác thường.
Ngụy Thời không phải là người đặc biệt cẩn thận, lại nói, trong đầu anh có chuyện, động tác tắm rửa đều làm theo bản năng. Hơn nữa, là một người đàn ông, mấy chuyện tắm rửa làm qua loa là được rồi, không giống như đàn bà, vừa tắm vừa có thể nhìn tình trạng làn da của mình này nọ, cho nên anh căn bản liếc cũng không thèm liếc thân thể mình một cái, mãi cho đến khi ngực ngưa ngứa khiến anh sợ run cả người, từ trạng thái thất thần thanh tỉnh lại, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, cầm lấy khăn mặt lau một hồi, thật giống như dùng phấn viết bảng chà đi những chữ viết trên bảng đen vậy.
Nước quẩn quanh hai điểm nhỏ kia rồi chảy xuống, trực tiếp hướng về nơi mẫn cảm giữa hai chân.
Nước lạnh vờn quanh bên trên, đau nhức rất nhỏ bỗng hóa lớn dưới cảm giác lạnh lẽo, ngược lại thành khoái cảm.
Ngụy Thời liếc nhìn nửa người của mình một cái, nhớ tới bản thân lâu rồi không phát tiết, hiện tại có cảm giác, Ngụy Thời cũng không tính nhịn xuống, anh vươn tay, nắm chặt chỗ kia, bắt đầu xoa nắn. Khoái cảm quen thuộc giống như thủy triều đánh ụp lại, Ngụy Thời nhịn không được mà thoải mái thở dài một hơi, khẽ nhắm mắt lại, động tác dưới tay càng nhanh.
Dòng nước đang chảy xuôi trên mặt đất bỗng dâng lên, nước trong thùng tắm cũng lơ lửng giữa không trung, dòng nước sáp lại gần, dội lên người Ngụy Thời, Ngụy Thời hoảng sợ, động tác trên tay dừng lại, vừa định mở mắt ra, chợt nghe đến phía sau truyền đến một tiếng động nhỏ, bên lỗ tai có một làn gió cực nhẹ thổi qua, thật giống như có người cố ý thổi khí bên tai anh vậy.
Ngụy Thời biết đây là đụng phải quỷ.
Dòng nước không ngừng cọ rửa khe mông, ngực, bụng, giữa hai chân, chỗ nào cũng không buông tha, to gan lớn mật trêu chọc thân thể anh, Ngụy Thời nhịn không được run lên một chút, miệng thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng, anh nhanh chóng cắn chặt răng, yên lặng niệm “Chú đuổi quỷ”.
Hơi thở lạnh băng quanh quẩn bên anh, dòng nước cẩn thận săn sóc từng điểm mẫn cảm trên người anh, thân thể Ngụy Thời có thể làm ra phản ứng cơ bản nhất, nhưng không cách nào phản kháng gông cùm xiềng xiếc trên người, giống như bị quỷ áp giường, nhưng mà tình huống so quỷ áp giường nhẹ hơn một chút, ít nhất thân thể anh dưới những động tác vuốt ve vẫn cảm nhận được khoái cảm, sẽ run rẩy rất khẽ, mà những phản ứng này không chịu sự khống chế của anh, hiển nhiên là lấy lòng con quỷ to gan lớn mật phía sau này.
Đến cuối cùng, trong lúc được dòng nước ve vuốt đụng chạm, Ngụy Thời rốt cục nhịn không được, tiết ra.
Chất bẩn màu trắng theo dòng nước chảy xuống hướng mặt đất.
Ngụy Thời mở ra mắt, toàn thân vô lực thở dốc, cả buổi mới trở lại bình thường.
Anh nhìn thoáng qua phòng tắm trống không mà yên tĩnh, lạnh lùng hừ một tiếng, vừa rồi cái cảm giác này, không phải là lần đầu tiên anh trải qua đương nhiên anh biết được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thằng quỷ nhỏ lâu không thấy kia đã trở lại.
Ngụy Thời nghiến răng nghiến lợi mắng một trận, tắm táp qua loa một hồi rồi rời khỏi phòng tắm.
Bên ngoài chính là viện nhỏ trong nhà.
Vừa ngước mắt liền thấy Ngụy Hân đang đứng dưới một tàng cây cách phòng tắm không xa, Ngụy Thời cũng không có tâm tình để ý tới cậu, hiện tại anh một lòng một dạ nghĩ cách làm sao giải quyết gọn gẽ một lần thằng quỷ nhỏ càng ngày càng quá phận kia, “Anh tắm xong rồi, em vào đi.” Anh nói với Ngụy Hân.
Ngụy Hân dựa vào thân cây, phân không rõ là người hay là cây.
Ngụy Thời lê bước qua, cầm lấy tay Ngụy Hân kéo cậu từ dưới tàng cây ra, “Còn dây dưa lằng nhằng gì nữa, đi tắm rửa, tắm xong đi ngủ sớm một chút.”
Ba ngày sau, chú Hai Ngụy được đưa lên núi.
Trong nhà cũng yên tĩnh trở lại, bản thân Ngụy Thời cũng là người rất có động lực, trong vòng một tuần đã mở xong trạm xá, mua một ít thuốc thường dùng còn có dụng cụ chữa bệnh đơn giản, quét dọn khử độc căn nhà hai phòng làm trạm xá kia, cũng không chọn ngày, cứ thế mà khai trương.
Thôn Ngụy tổng cộng cũng khoảng một ngàn người, bệnh nặng nhất định là phải đi bệnh viện, mấy bệnh vặt như phát sốt cảm mạo này nọ thì mới đến trạm xá, quê nhà hương thân, Ngụy Thời lập tức tìm được cảm giác sinh hoạt tự tại hơn so với trước kia ở trong bệnh viện vừa bận rộn lo lắng lại vừa rối ren.
Lúc không có bệnh nhân, còn có thể tìm vài người lập bàn mạt chượt.
Cuộc sống miễn bàn dễ chịu biết bao nhiêu.
Ngay cả chuyện phát sinh ở đêm tắm rửa đó, dường như cũng không khiến người nổi nóng lắm.
Bệnh tình mẹ Ngụy dần dần chuyển biến tốt đẹp, Ngụy Hân tuy rằng vẫn là im lặng, ít nhất người vẫn ở trước mắt anh, không mất tích nữa, Ngụy Thời cảm thấy ánh mặt trời sáng lạn, hoa rất là thơm, cỏ rất là xanh, anh Ngưu cách vách đánh bài thua tiền không chịu chi cũng không đến nỗi chướng mắt lắm.
Hết thảy mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Ngụy Thời còn thường thường gọi vài cú điện thoại cho Ngụy Ninh, khoe khoang một chút về cuộc sống mới của mình, khiến Ngụy Ninh đang liều chết liều sống phấn đấu thành phố B vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Ngụy Thời mỗi lần cúp điện thoại đều đắc ý lẫn thỏa mãn.
Chẳng qua, người khó tránh khỏi sẽ có lúc vui quá hóa buồn.
Ngày nọ, anh vẫn giống như bình thường, xỏ dép lê, đạp lên ánh tà dương, ngậm điếu thuốc, lết bước về nhà, vừa đến cửa nhà, chợt nghe một tiếng rầm vang lên thật lớn, cửa lớn bị đập mạnh vào tường, trên bức tường màu trắng xuất hiện vài lỗ hổng, Ngụy Thời hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới định nhìn một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thì nhìn thấy mẹ Ngụy đầu tóc rối bù từ trong nhà chạy ra, vừa nhìn thấy Ngụy Thời liền rít lên.
Tiếng rít sắc bén giống như có người dùng móng tay cào thật mạnh xuống thủy tinh khiến lỗ tai đau nhức.
Mẹ Ngụy ngả nghiêng lảo đảo, lúc vượt qua cánh cửa, liền ngã dúi dụi xuống mặt đất, Ngụy Thời nhanh chóng chạy qua nâng bà dậy, mẹ Ngụy ngẩng đầu, biểu tình điên cuồng, đã gần mất đi lý trí, bà nắm chặt cánh tay Ngụy Thời, móng tay bấm thật sâu vào thịt Ngụy Thời, Ngụy Thời đau đến run người, chịu đựng không gỡ tay bà ra, mà là nhẹ nhàng lên tiếng, “Mẹ, đây là làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt dại ra của mẹ Ngụy dấu một chút oán độc, “Đều là mày, đều tại mày, tao không nên sinh ra mày, đều là mày, đều là mày.”
Bà không ngừng lặp đi lặp lại những lời này.
Ngụy Thời nghe không hiểu ra sao, không biết vì sao bà lại nói như vậy, nhưng mà cái câu “Không nên sinh ra” từ trong miệng cha mẹ mình nói ra, vẫn làm lòng người có chút đau không muốn nghĩ, chẳng qua tinh thần mẹ Ngụy vốn là có chút vấn đề, cũng không nên kích thích bà nữa, cho nên anh dịu dàng nói với mẹ Ngụy, “Được, đều là lỗi của con, chúng ta trước tiên vào nhà, có chuyện gì vào nhà lại nói.”
Gân xanh trên cổ mẹ Ngụy nổi lên, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mặt vặn vẹo không thành bộ dáng, trên mặt đều là mồ hôi, bà kéo căng cổ, dùng thanh âm sắc bén rít lên, “Ba của mày chết, hắn đã chết, đều tại mày, đều là mày sai.”
Hàng xóm tất cả đều vây lại đây, tôi một lời bà một lời lao xao hẳn lên “Đây là làm sao vậy?” “Thím nhà Ngụy chẳng lẽ lại…” “Ngụy Thời à, mau đỡ mẹ con vào, có muốn lên bệnh viện hay không, muốn người giúp thì gọi một tiếng.” Ngụy Thời miễn cưỡng đồng ý vài tiếng, dưới sự trợ giúp của vài thím ở bên cạnh, khống chế cánh tay mẹ Ngụy, cưỡng ép bà vào phòng, có lẽ vừa rồi giãy dụa mạnh mẽ khiến mẹ Ngụy dùng sức quá nhiều, hiện tại bà được người ta đỡ xụi lơ vô lực ngã xuống ghế, miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Gia Thành chết, đều là hắn sai, đều là hắn sai.” Bà vô thần nhìn bốn phía, “Đều là hắn sai.”
Ngụy Thời hít sâu một hơi.
Cha của anh, Ngụy Gia Thành, đã mất tích mười mấy năm, người trong nhà đều cho rằng ông đã chết.
Hiện tại mẹ Ngụy náo loạn một hồi như vậy, chẳng lẽ là có ẩn tình khác?
Lúc này, đám người chen chúc ngoài cửa đột nhiên tránh qua, để lộ ra một đường, có tiếng ho khan mơ hồ truyền đến, Ngụy Thất gia cũng tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT