Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

*Đã beta

Ngụy Thời câu được câu không nói chuyện cùng lái xe, cố gắng để lái xe biệt đừng dời lực chú ý qua hai người ở chỗ ngồi đằng sau, anh sợ lái xe nửa đường bỏ chạy, có điều, miệng anh tuy nói, nhưng ánh mắt lại thường thường nhìn kính chiếu hậu trong xe.

Vẻ mặt Ngụy Hân âm u, an tĩnh ngồi phía sau, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Mẹ Ngụy vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng tình huống thân thể cũng không có tệ đi.

Ngụy Thời lau mặt, hai người ngồi phía sau chính là người thân nhất trên đời này của anh, nếu như nói Ngụy Thời cũng có chấp niệm, thì phải là từ sau khi ba Ngụy qua đời, chỉ hy vọng thân nhân của mình có thể bình an sống đến suốt quãng đời còn lại, không cần đại phú đại quý, không cần quyền thế, đáng tiếc, ngay cả nguyện vọng bình thường như vậy, hiện thực lại vẫn luôn đối chọi với anh, dường như chấp niệm càng mạnh, thì thất vọng lại càng lớn.

Nửa đêm, trên đường cũng không có xe, lái xe bèn tăng tốc lên.

Xe chạy rất nhanh, bên ngoài xe, từng bóng đen lướt nhanh qua cửa sổ, giương nanh múa vuốt, giống muốn phá cửa xông vào bên trong xe, Ngụy Thời nhìn thấy phía trước xe cách đó không xa, có một người đàn ông đang nằm úp sấp trên đường, người nọ nhìn xe chạy tới gần, ngẩng đầu, Ngụy Thời bị mặt của gã làm hoảng sợ, sọ não nứt toát, mặt đầy máu, mắt gần rớt ra khỏi hốc, thân thể chỉ còn lại có nửa người trên, ruột tha trên mặt đất, hợp với nửa người dưới dài khoảng hơn một thước năm, gã vươn tay muốn bắt chiếc xe sắp chạy tới.

Lái xe không nhìn thấy người đàn ông này, chiếc xe chạy nghiến qua đoạn ruột một cái.

Ngụy Thời rõ ràng nghe được một tiếng “bẹp” rất nhỏ.

Radio vừa mới mở trong xe lại phát ra tiếng xẹt điện khe khẽ, lái xe “A” một tiếng, nhìn thoáng qua đầu  DVD trong xe, mắng một câu “Lại xảy ra vấn đề “, hắn vươn tay dùng sức đậ đập cái máy kia, sau khi đập, radio lại tiếp tục phát bài hát, lái xe tập thành quen mà tiếp tục nghêu ngao hát theo radio, còn quay đầu lại hỏi Ngụy Thời, “Ây, người anh em, cậu có thấy đêm nay mát mẻ hơn bình thường hay không?”

Mát mẻ là phải rồi, quỷ gần sắp đuổi kịp xe, có thể không mát mẻ hay sao? Mắt Ngụy Thời giật giật một chút, nhìn một đôi tay còn nhỏ máu đen đang chui vào trong sàn xe, cái đầu bị nứt làm đôi lộ ra óc màu xám trắng sắc óc đầu đã gần sắp lọt vào bên trong rồi…

Ngụy Thời vừa thuận miệng trả lời lái xe, vừa trộm lấy một lá bùa vàng từ trong túi tiền  ra, sau đó hơi khom người đứng lên, thì thầm trong miệng “Không thấy thuốc, để tôi lấy bao thuốc chỗ em tôi”, nói xong liền vươn tay ra, muốn dán lá bùa xuống ót nam quỷ kia.

Đêm nay chuyện này tiếp chuyện khác, không có được một chút thời gian yên tĩnh.

Đúng lúc này, Ngụy Hân vốn đang khép hờ mắt đột nhiên mở mắt ra, chân cậu nhẹ nhàng nhấc lên, dẫm nát đầu nam quỷ, sau đó, cứ như vậy nhẹ nhàng nghiền một cái, đầu nam quỷ “bẹp” một tiếng hóa thành một bãi nước đen tanh hôi.



Ngụy Thời không còn lời gì để nói, nhìn Ngụy Hân mặt không đổi sắc thu chân trở về, lại nhìn lá bùa trên tay, trấn định nhét lá bùa vào trong túi áo, sau đó làm bộ làm tịch tìm tìm ở phía sau, còn hỏi Ngụy Hân một câu “Em để thuốc ở chỗ nào?” Đương nhiên, Ngụy Hân vẫn không ngoài dự liệu không trả lời anh, Ngụy Thời giận dữ lại ngồi trở về.

Lái xe nở nụ cười.

Ngụy Thời nhếch nhếch khóe miệng, cười theo một chút, nụ cười kia nhìn qua còn cảm thấy rất có nét đẹp tâm hồn.

Vài giờ đường xe lập tức trôi qua, lái xe cầm năm trăm đồng tiền xe lên đường về phố, mà ba người Ngụy Thời thì đứng ở bến xe thị trấn Nam Quảng, chờ tuyến xe sớm về trấn Quảng Tể xuất phát. Bến xe lâu năm thiếu tu sửa, lỗi thời rách nát, một cửa sắt, đi vào trong có thể nhìn thấy hai ba xe bus đứng ở trên một bãi đất nhỏ, mà ở cửa chính có hai cây đại thụ rũ rượi, phiến lá vàng vọt, nhìn như thiếu dinh dưỡng.

Ngụy Thời đứng dựa vào một cây, còn Ngụy Hân thì đứng dưới táng cây còn lại.

Lúc này, Ngụy Thời cũng không còn nghĩ đến việc nói chuyện với Ngụy Hân, Ngụy Hân vẫn luôn không mở miệng, điều này làm cho trong lòng anh bất ổn, không phải là đã xảy ra chuyện gì không thể nói chứ, nghĩ như vậy, tâm tình vốn đang có chút tức giận lại lập tức lo lắng.

Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.

Là giáo sư Tống gọi điện thoại tới.

Lúc này, chuyện xảy ra trong bệnh viện hẳn là đã bị người phát hiện, Ngụy Thời vừa nghe vừa nghĩ, vừa nghe giáo sư Tống nói, sự tình quả nhiên là như anh nghĩ, cục cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ xung quanh bệnh viện, trong giọng nói giáo sư Tống còn mang theo mỏi mệt cùng đau thương, Ngụy Thời trấn an ông hai câu, còn nói chuyện mình có việc phải rời đi trước cho ông biết một chút, giáo sư Tống tỏ vẻ thấu hiểu, đồng thời cũng muốn Ngụy Thời cố gắng mau chóng trở về.

Ngụy Thời đồng ý liên hồi.

Giáo sư Tống giao du rộng lớn, ở thời buổi bây giờ, người không tin tà ma rất nhiều, mà tin tà ma cũng không phải không có, bằng không vì sao hằng năm, mỗi khi năm mới đến thì giá ngang đèn lại cao ngất trời ở đại miếu núi Nam Nhạc – một trong những thánh địa Phật giáo? Cho nên anh liên hệ một số người, nói sơ mọi chuyện với họ, rất nhanh, liền có được đồng ý khởi công.

Ngụy Thời cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ điểm từng hạng mục cần phải chú ý.

Dù là giờ khởi công, ngày sinh tháng đẻ của người động tay khởi công, phải điều chỉnh phương hướng mũi tên chỉ theo tình huống biến hóa, vật liệu dùng cho mũi tên, cùng với một ít kiêng kị khác, nhiều vô số, việc to việc nhỏ, nói hơn mười điều.

Lại nói tiếp chuyện này cũng không khó, nhưng cũng cần phải cẩn thận.

Dù sao đối diện chính là một bệnh viện tràn đầy âm khí, một khi không cẩn thận phạm phải điều kiêng kị gì, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà, Ngụy Thời vẫn rất có lòng tin đối với giáo sư Tống, ông cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ, đương nhiên biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.

Lúc Ngụy Thời gọi điện thoại, ánh mắt vẫn luôn nhìn Ngụy Hân.

Anh chú ý tới, Ngụy Hân đứng ở nơi đó, từ lúc anh gọi bắt đầu điện thoại, mãi cho đến khi chấm dứt, trong khoảng thời gian hơn nửa tiếng, cậu không hề động đậy một chút, giống như một cái cọc gỗ cắm ở chỗ đó, đồng thời, trên lưng còn vẫn luôn cõng mẹ Ngụy, mẹ Ngụy trong lúc hôn mê thỉnh thoảng vẫn động đậy một chút, nhưng mà Ngụy Hân không có, một chút cũng không hề động.

Không bình thường, rất không bình thường.

Một người sống, làm sao có thể trong tình huống lưng cõng vật nặng, mà kiên trì không động lâu như vậy?

Nghi hoặc trong lòng Ngụy Thời càng ngày càng nặng.

Hai người im lặng không nói lời nào chờ tới khi chuyến xe sớm khởi hành, ngoại trừ ba người bọn họ, trên xe, bao gồm cả lái xe thì chỉ có ba người, trong xe trống rỗng, từ thị trấn đến trấn của bọn họ tốn bốn mươi phút đường xe, ba người Ngụy Thời ngồi ở dãy ghế cuối cùng, lên xuống theo quy luật xe, Ngụy Thời cả buổi tối không ngủ, mệt mỏi tới cùng cực đã bắt đầu buồn ngủ, thân thể khẽ nghiêng, dựa vào vai Ngụy Hân ngồi ở bên cạnh.

Ngụy Hân cứng ngắc nghiêng đầu, nhìn tóc Ngụy Thời.

Cậu muốn vươn tay qua, kiểm tra, vài ngón tay gấp khúc lại, nhưng vẫn cứng ngắc không thể động, cậu đành phải hành động như phim quay chậm, từ từ cúi đầu, giống như quả lắc đồng hồ rỉ sét, từng chút từng chút, mặt đụng phải tóc Ngụy Thời. Cho dù cậu hiện tại không thể cảm giác được gì, cũng không thể ngửi được gì, thì Ngụy Hân vẫn cảm thấy, bản thân dường như ngửi được hương vị của dương thế, ánh mặt trời, sức sống, trong lành.

… Ngọt ngào khiến người say mê.

Ngụy Hân nhịn không được lại cúi đầu xuống sát thêm một chút.

Đã bao lâu.

Lâu lắm, lâu đến mức cậu cho rằng mình nhịn không nổi, chờ không được nữa.

Cậu rốt cục cũng có thể lại gần anh trai mình một lần nữa, cậu ở trong lòng nhớ kỹ hai từ anh trai này, một lần lại tiếp một lần, trải qua bao nhiêu đau khổ tưởng chừng như vô tận, tối tăm đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, hư vô khiến người không chỗ nương tựa, cậu lại một lần nữa trở về thế gian này.

Tâm tình Ngụy Hân rất tốt.

Rất là vui mừng, cho nên khóe miệng cứng ngắc của cậu cũng xuất hiện một độ cong nhếch lên trên.

Ngụy Thời ngủ trong chốc lát, cảm thấy trên đầu mình có một cái gì đang tựa lên, anh vươn tay bắt lấy, nhưng chẳng tóm được gì, động như thế nên người liền tỉnh lại, ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn, xe đã gần đến nơi rồi.

Xe dừng lại, ba người Ngụy Thời xuống xe.

Vốn Ngụy Thời còn cho rằng mình phải tìm xe để về thôn Ngụy, không nghĩ tới vừa xuống xe liền thấy được Ngụy Thất gia thường không dễ dàng ra khỏi thôn Ngụy, mang theo một người trong thôn đứng ở ven đường, bên cạnh còn đậu một chiếc xe, nhìn thấy ba người Ngụy Thời xuống xe, Ngụy Thất gia dùng giọng nói như muốn xé gió gọi, “Ngụy Thời, A Thời, bên này, bên này.”

Ngụy Thời sửng sốt, tư thế này thấy thế nào cũng giống như là đặc biệt đến đây đón anh?

Ngụy Thời nghi hoặc đi qua, “Thất gia gia, chào buổi sáng, tại sao mọi người lại ở chỗ này?” Sáng sớm còn có chút lạnh lẫn trong gió, Ngụy Thất gia đứng ho khan hai tiếng, “Đi ra ngoài bàn bạc chuyện, vừa vặn gặp phải, cùng trở về luôn.”

Ngụy Thời nếu tin lời ông nói, mới là lạ.

Nhưng mà, uy tín Ngụy Thất gia lập nên qua bao tháng năm vẫn có tác dụng, cho dù Ngụy Thời nghi vấn đầy mình thì cũng vẫn ngồi lên xe, nếu anh không có nhìn lầm, vừa rồi lúc anh xuống xe, người Ngụy Thất gia nhìn không phải là anh, mà là Ngụy Hân bên cạnh anh.

Chẳng lẽ Ngụy Thất gia đặc biệt tới đón Ngụy Hân trở về?

Ngụy Thất gia từ chỗ nào biết được Ngụy Hân đã trở lại? Nếu Ngụy Thất gia đã sớm biết tung tích Ngụy Hân, tại sao lại không nói cho anh biết? Vì cái gì Ngụy Hân lại muốn mang mẹ Ngụy về thôn? Ngụy Thất gia có liên quan đến chuyện này không? Thậm chí, chuyện mẹ Ngụy mắc bệnh có phải là có gì kì quái bên trong hay không?

Nói đi nói lại, bởi vì nguyên nhân “Thân ở trong núi” này mà Ngụy Thời vẫn luôn không nhớ ra được, muốn nói kỳ quái thì kỳ quái nhất chẳng lẽ không phải là chuyện mình lớn lên ở thôn Ngụy hay sao? Những tập tục kỳ lạ đó, những kiêng kỵ khác thường đó, những hiến tế từ xưa đó, thậm chí là chế độ tộc trưởng sớm thất lạc, bị lịch sử thu hồi lại vẫn tiếp tục tồn tại ở thôn Ngụy, nhắc tới, đều rất kỳ lạ.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Ngụy Thời càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng sâu.

Trong lúc anh miên man suy nghĩ, xe đã về đến thôn Ngụy.

Đến thôn Ngụy, đoàn người xuống xe, Ngụy Hân cõng mẹ Ngụy lên đi ở phía trước, Ngụy Thời đang định theo sau thì bị Ngụy Thất gia gọi lại, “Ngụy Thời à, cậu chờ một chút, ta có lời muốn nói với cậu.” Ngụy Thời gọi với về phía lưng Ngụy Hân một câu, “Về nhà chờ anh, anh nói chuyện với Ngụy Thất gia xong thì về.” Bước chân Ngụy Hân ngừng một chút lại tiếp đi về phía trước.

Ngụy Thất gia rút một điếu thuốc, “A Thời à, cậu đưa người về rồi thì quay trở lại tiếp tục công việc đi. Mẹ cậu có chúng ta chăm sóc rồi, không có việc gì.”

Đây là muốn mình mau chóng rời đi, sợ mình ở lại phá hư chuyện gì đó?

____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play