*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt



Ngụy Thời nghe cái tiếng cười quỷ dị mà lại đột ngột này, trong lòng không hiểu vì sao run lên một chút, anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bé trai khoảng ba bốn tuổi, ngoại trừ môi rất đỏ, đỏ như nhiễm máu, sắc mặt lại rất trắng, trắng như thi thể, thì thằng quỷ con này là đứa con nít có ngoại hình đẹp nhất mà Ngụy Thời từng gặp qua.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Ngụy Thời đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng, mạch máu, xương thịt trong thân thể mình, nặng như gạch đổ chì bên trong, đầu óc đau đớn, ngực bứt rứt, thường thường thấy trước mắt tối sầm nửa ngất nửa tỉnh, hoặc là nôn mửa  không ngừng. Trải qua nhiều ngày bị tra tấn liên tục, cả người Ngụy Thời tiều tụy không ít, gầy đến da bọc xương, hốc mắt trũng xuống.

Ngụy Thất gia ở trên đường bốc vài chén thuốc, sao thuốc tốt rồi cho Ngụy Thời uống.

Một chén nước lớn đen tuyền đắng còn hơn hoàng liên, mỗi lần uống Ngụy Thời đều phải bịt mũi mới nuốt trôi vào, uống thuốc được vài ngày, tình huống thân thể anh cuối cùng cũng tốt lên được một chút, bắt đầu có sức lực nghĩ tại sao mình lại ở trong cái xe này, tại sao lại đụng phải mấy người Ngụy Thất gia, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà, mỗi lần nghĩ đến mấy chuyện này, đầu anh liền đau muốn chết.

Đồng thời, thần trí cũng sẽ trở nên hốt hoảng.

Chuyện anh có thể nhớ được, chính là ở trong trường học không cẩn thận bị hạ ác hàng, thiếu chút nữa là tiễn không cái mạng nhỏ của mình, tiếp theo, anh rốt cục tìm cách cởi bỏ ác hàng, sau đó, không có sau đó  —— không cần dùng tới cái đầu, cũng có thể đoán được anh đã quên sạch trọi rất nhiều chuyện xảy ra ở giữa này.

Ngụy Thời vuốt vuốt cằm mình.

Anh quay đầu nhìn Ngụy Thất gia ngồi ở một bên đang  nhắm mắt dưỡng thần.

Dọc đường đi này, tuy rằng tinh thần anh không tốt mấy, nhưng vẫn  hỏi những gì có thể hỏi được một chút, ví dụ như Ngụy Thất gia là đụng phải mình ở chỗ nào, tình huống lúc ấy ra sao, bản thân mình quên mất một số chuyện có phải là do thân thể xảy ra vấn đề hay không, những câu hỏi trước Ngụy Thất gia đều nói mập mờ, tùy tiện trả lời qua loa đại khái, ngay cả con nít cũng không gạt được, về phần câu hỏi cuối cùng kia, ngược lại Ngụy Thất gia nói rất rõ ràng, anh đi tà, lúc hồn phách trở về xảy ra vấn đề, có thể nhớ lại những chuyện đã quên hay không, thì phải nhìn coi ông trời nói như thế nào.

Nhưng mà Ngụy Thời chung quy vẫn cảm thấy, Ngụy Thất gia đối với tình huống bây giờ của anh vui như mở cờ.

Nếu không phải anh khẳng định Ngụy Thất gia sẽ không làm gì bất lợi với anh, anh còn tưởng Ngụy Thất gia động tay động chân gì với mình thật, nhưng mà suy nghĩ này cũng lướt qua đầu một chút, sau đó, Ngụy Thời cũng bị chính suy nghĩ này của mình làm chấn động, lý trí của anh nói cho anh biết cái suy nghĩ này rất buồn cười, không có khả năng là thật, nhưng  đáy lòng luôn có một giọng nói rất nhỏ, luôn khiến anh giữ vững hoài nghi cùng cảnh giác với Ngụy Thất gia, cho nên, Ngụy Thời cũng có chút rối rắm.

Ngụy Thất gia trực tiếp dẫn anh về thôn Ngụy.

Sau khi Ngụy Thời tách ra khỏi  ba người Ngụy Thất gia thì trực tiếp trở về nhà.

Trong nhà vẫn như xưa, mặc dù vừa qua năm cũ, nhưng không khí lại vẫn vắng vẻ, Ngụy Thời nghĩ mình ngay cả năm mới cũng ở bên ngoài không về nhà, để mẹ Ngụy một mình tiễn năm cũ, trong lòng cũng có chút áy náy.

Ngụy Thời vừa qua khỏi cửa, liền thấy mẹ Ngụy đang đứng ở trong viện nhỏ, một mình ngẩng đầu xuất thần nhìn trời, Ngụy Thời không khỏi hạ thấp giọng xuống, khẽ gọi một câu, “Mẹ, con đã trở về.”

Mẹ Ngụy quay đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút hoảng hốt, bà lầm bầm nói, “Đi đâu? Năm mới cũng không trở lại, ngay cả nhà cũng không cần nữa.” Trong giọng nói mang theo chút oán giận cùng lo lắng, mẹ Ngụy vốn là dạng nhu nhược nữ tính như hoa tơ hồng, mặt mày dáng dấp thanh tú, hiện giờ vẫn như vậy, tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng vẫn là có một loại khí chất khiến người nhịn không được thương tiếc từ trong lòng.

Ngụy Thời đi qua, đỡ lấy cánh tay bà, Ngụy Thời cảm thấy tay bà run lên một chút, giống như sợ hãi thứ gì đó, nhưng mà cũng không có gạt tay anh ra, Ngụy Thời dẫn bà vào trong phòng, “Làm gì có, không phải con đã trở về sao, trước vào nhà đã, bên ngoài lạnh.”

Mẹ Ngụy nghe lời cùng anh vào phòng.

Thấy bộ dạng mẹ Ngụy giờ tốt hơn nhiều so với trước kia, Ngụy Thời cảm thấy phiền táo cùng buồn bực dọc đường đi cũng giảm được một ít, trước khi Ngụy Thời lên đại học, mẹ Ngụy vẫn luôn tự giam mình ở trong phòng, ngay cả cửa không ra, tính tình cổ quái không hề nói với anh nhiều hơn được một câu, hiện tại lại biết ra ngoài thả lỏng tâm trí, hít thở không khí trong lành, nói với anh được mấy câu, thật đúng là chuyện vui ngoài ý muốn, Ngụy Thời nghĩ chắc không phải là mình ngay cả chuyện lớn như mừng năm mới mà cũng không về nhà, khiến cho mẹ Ngụy lo lắng, mới có sự thay đổi này chứ?

Chẳng lẽ cần phải hạ thuốc độc* thì mới được?

*Không phải thuốc độc nghĩa đen đâu, ý là Ngụy Thời nghĩ cần phải làm mấy trò độc như vậy thì mẹ Ngụy mới thay đổi được

Ngụy Thời lắc lắc đầu, nở nụ cười một chút.

Khoảng thời gian sau đó, anh liền thành thành thật thật ngồi đợi ở thôn Ngụy, cùng ngày về nhà thì đi đến thăm chú Hai, ăn một bữa cơm, chú Hai anh Ngụy Kim Thành cùng với em họ Ngụy Quang, cộng thêm người giúp việc trong nhà, đánh mạt chượt nguyên một buổi chiều, đến lúc bầu trời tối đen mới tan.

Ngụy Thời hẹn với chú Hai, để ngày hôm sau chú đến nhà mình ăn một bữa cơm.

Anh đi học bên ngoài, mọi việc trong nhà đều do chú Hai coi sóc, nhất định phải bày tỏ một chút, chút đạo lý làm người ấy, anh vẫn biết. Ngày hôm sau, một nhà ba người chú Hai đều đến đây, Ngụy Thời tự mình xuống bếp làm một bàn đầy đồ ăn, hương vị không thể nói rất tốt nhưng cũng không khó ăn, còn mở một chai rượu tốt nhất, rượu là do cậu Ngụy Thời, Ủy Thành Bân, mang tới đây chúc tết, ngoại trừ mẹ Ngụy lại tự giam mình ở trong phòng ngay cả cơm cũng không chịu đi ra ăn, cuối cùng vẫn để Ngụy Thời đặt ở ngoài cửa, thì hết thảy mọi chuyện đều tốt.

Nhưng mà, chờ cả nhà chú Hai một nhà, lúc trong phòng chỉ còn lại một mình Ngụy Thời, Ngụy Thời ngồi tên trên ghế cả buổi cũng chưa động, thân thể của anh còn chưa khá lên hoàn toàn, lao tâm lao lực cả một buổi chiều lại thêm nửa buổi tối, có chút chịu không nổi, nhìn một bàn toàn chén dĩa đồ ăn thừa, Ngụy Thời cũng lười đứng dậy dọn dẹp, anh quyết định có chuyện gì cũng chờ ngày mai rồi tính, bây giờ, anh cần phải đi nghỉ.

Ngụy Thời leo lên giường liền lập tức ngủ.

Anh  cảm thấy mình đang bị khí lạnh ăn mòn, độ ấm trên người trên người từng chút một bị cắn nuốt, thân thể từ chân hướng lên trên từ từ trở nên lạnh như băng, tứ chi, ngực cũng càng ngày càng nặng nề, trong lòng Ngụy Thời hiểu được mình đang bị bóng đè, nhưng cũng không có biện pháp gì.

Anh nhìn thấy một cái tay thon dài, tái nhợt, cầm một thanh dao găm bằng đồng, đang vẽ vời gì đó trên người anh.

Quần áo trên người bị xé mở, lộ ra lồng ngực trắng bệch, trong lòng Ngụy Thời căng thẳng, mắt mở trừng trừng mà nhìn cái tay cầm thanh dao găm bằng đồng kia, rạch mở lồng ngực mình, lộ ra xương cốt, nội tạng bên trong,  nội tạng vốn phải là đỏ tươi, lại biến thành màu đen.

Cái tay kia lại giơ cao lên, sau đó cầm dao gằm đồng cắm mạnh xuống quả tim màu đen trong lồng ngực kia, thẳng ngập tới chuôi, Ngụy Thời không tiếng động hét to một tiếng, trong nháy mắt đó, anh cảm thấy tim mình dường như cũng đau, giống như có một con dao cũng đang cắm ngập vào tim mình.

Quả tim vốn đã ngừng đập trong lồng ngực kia lại đột nhiên nhảy lên một chút, lại một chút, sau đó, bắt đầu có tiết tấu co lại, mở ra, thong thả đập.

Ngụy Thời nhìn xem mà cả người phát run, anh nhắm mắt nhưng cảnh tượng đó vẫn xuất hiện trước mắt anh, anh đành phải gắng mở mắt ra, anh còn muốn chạy qua ngăn cản cái tay đang cầm dao găm ấy, nhưng dường như chân lại bị đóng đinh tại chỗ muốn động một chút cũng không thể động.

Vốn Ngụy Thời cảm thấy giấc mộng trước mắt này đã quá đủ quá đáng sợ rồi, ngay cả giải phẫu cơ thể sống cũng có, nhưng đột nhiên kế tiếp lại có vô số ác quỷ lệ hồn ào ạt tiến ra cùng với âm khí cuồn cuộn, khiến anh kinh hoảng từ trong mộng tỉnh lại.

Ngụy Thời sờ sờ trán mình, một tay mồ hôi lạnh, thở hổn hển từng hơi từng hơi.

Mẹ, quả thực có thể dọa người đến đau tim.

Anh nhìn đồng hồ báo thức đầu giường mình, mới ba giờ, nhưng mà đêm nay cầm chắc là không ngủ được nữa, từ trên giường ngồi xuống, sắc mặt Ngụy Thời âm u, anh cảm thấy giấc mộng đêm nay, không chỉ đơn giản là một giấc mộng, những chuyện xảy ra ở trong mộng, dường như anh từng thật sự trải qua.

Anh nhìn tay mình, lật qua xem trong chốc lát, lật lại quan sát một lượt, đôi tay trong mộng kia, rất giống tay anh, nhưng tay anh không có tái nhợt như vậy, chẳng khác gì tay quỷ. Ngụy Thời mở năm ngón tay ra, rồi lại nắm chặt, dường như đang nhớ lại thứ gì, hoặc là nên nói hồi tưởng lại cảm giác gì, thanh dao găm bằng đồng lạnh như băng, nặng trịch, tản ra âm khí, Ngụy Thời nheo mắt lại, anh tuyệt đối đã từng chạm qua.

Mặt Ngụy Thời càng sa sầm hơn.

Anh như có điều suy nghĩ mà ngồi cả một đêm, ai cũng không biết rốt cuộc anh suy nghĩ những thứ gì.

Khoảng thời gian sau đó, Ngụy Thời ngoại trừ tự kê cho mình một đơn thuốc, mỗi ngày đúng giờ uống hai viên ra thì mỗi ngày trôi qua coi như nhàn nhã, nghỉ đông vốn không lâu, chưa đợi anh cảm thấy gì thì đã đến lúc khai giảng, Ngụy Thời đóng gói một ít đồ đạc xong, cùng mẹ Ngụy nói một tiếng, lại cùng qua nhà chú Hai chào hỏi, sau đó mới quay về trường.

Sau khi về trường, đầu tiên anh tới nhà cậu, bị cậu mắng cho một trận xong, mặt xám mày tro trở về trường học, cậu anh đối với  chuyện anh không nghe lời đến nhà cậu, cùng với ngay cả năm mới cũng không biết tới chỗ nào lêu lổng cực kỳ tức giận, nhất là Ngụy Thời lại ấp úng, không thể nói rõ nguyên do cùng giải thích, càng châm ngòi thuốc nổ. Nếu không phải có mợ anh ở kế bên vừa ngăn cản vừa khuyên nhủ, phỏng chừng cậu anh thật sẽ đánh anh một trận.

Ngụy Thời xanh cả mặt từ nhà cậu về, bắt đầu nghĩ biện pháp liên lạc với ông thầy thần long thấy đầu mà không thấy đuôi kia của mình

Anh đại khái biết được trên người mình rốt cuộc xảy ra cái gì, thế nhưng tạo thành hậu quả như thế lại không có biện pháp tiêu trừ toàn bộ,  thân thể không thoải mái là chuyện nhỏ, nhịn một hồi rồi cũng qua, nhưng mất đi một đoạn ký ức lớn, điều này làm cho anh đứng ngồi không yên, còn có hồn phách không ổn, khiến anh khí hư thể yếu, không riêng gì về sau dễ dàng sinh bệnh, mà còn rất dễ chiêu tà gặp quỷ, một khi cương hỏa trên người thấp, liền có khả năng sẽ bị vận xui quấn thân, tóm lại, đủ loại hậu quả nghiêm trọng, khiến Ngụy Thời không khỏi không lên tinh thần, dùng tới đủ loại biện pháp giải quyết tai hoạ ngầm.

Từ lão tam rất nhanh liền gọi điện thoại cho anh.

Ông già ở bên kia nói với anh, mấy ngày nữa sẽ tới đây gặp anh, bắt anh mấy ngày nay ngồi đợi trong ký túc xá, không cần ra ngoài, ký túc xá nam sinh có dương khí tương đối nặng, tốt xấu gì thì cũng có thể đè được một ít. Ngụy Thời nghe giọng điệu không có gì ghê gớm lắm của ông, cảm xúc vốn luôn căng thẳng cũng hơi thả lỏng một chút.

Sau khi trở về trường Ngụy Thời mới phát hiện mình đã dọn ra ngoài ký túc xá, may mắn chính là, lúc ấy vội vàng dọn ra ngoài, cũng không có làm thủ tục trả lại phòng ngủ, Ngụy Thời gọi hết số điện thoại trong cuốn sổ danh bạ của mình, tìm được người chủ cho thuê nhà, hỏi rõ địa chỉ gian phòng mình thuê lúc ấy, cúp điện thoại trong giọng nói nghi ngờ của chủ nhà, sau đó trực tiếp đi đến khu phố kề bên.

Sau khi rẽ bảy quẹo tám xong, rốt cục cũng tìm được gian nhà có niên đại rất lâu, còn âm u ẩm ướt kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play