*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

nút cài bàn khấu

Ngụy Hân vẫn không có biểu tình gì, ngoại trừ trong ánh mắt thỉnh thoảng biểu lộ chút ít tâm tình rất nhỏ không để người phát hiện thì không có gì thay đổi cả, Ngụy Thời vươn tay đi, nhéo nhéo mặt cậu, anh rõ ràng cảm giác được thân thể mình đang nằm sấp lên chợt cứng lại một chút, biên độ rất nhỏ.

Ngụy Thời vội vã liếc nhìn Ngụy Hân một cái, đối với đôi mắt quỷ dị của cậu, tuy rằng anh sợ hãi nhưng lại nghĩ rằng đó là do phép thuật hồi nãy có tác dụng, cho nên bây giờ dù cặp mắt ấy là hồ máu khiến người ta lông tóc dựng đứng, anh cũng không hoảng loạn gì nhiều.

Bà lão thấy chiêu này mất linh, lập tức lại đổi sang chiêu khác.

Thân thể bà khô quắt khô queo run run rẩy rẩy, giống như tục gọi thần ở vùng đông bắc, bước chân bà nhảy một vũ điệu cổ quái, mái tóc bạc phơ tung bay toán loạn,  chỉ trong chốc lát như thế, nếp nhăn trên mặt lại nhiều lên không ít, nhìn như già đi mấy tuổi.

Đây không phải là múa tế đơn giản, mà là dùng tính mạng để hiến tế.

Vì để giết chết Ngụy Thời, người thủ mộ thật dùng hết mọi trò.

Ngay cả mạng mình cũng không cần.

Thù hận sâu đến mức này, Ngụy Thời cũng có chút hết hồn, nếu có thể chạy đi, anh nhất định phải quay về nhà Ngụy, tra xem tổ tiên  nhà mình rốt cuộc đã làm chuyện gì, lại gặp phải đối thủ đáng sợ như vậy.

Thân thể bà lão run lên dữ dội.

Với mức độ và cường độ này, Ngụy Thời nghi ngờ bà ta sẽ giật nát bộ xương già nua của mình mất, bà mặc một bộ quần đen áo đen rộng thùng thình, nút áo vẫn dùng loại bàn khấu thời xưa, lụp xà lụp xụp tròng vào người, miệng bà xướng bài ca hiến tế, từ  nhẹ nhàng đến dữ dội, giọng hát vừa the thé vừa sắc bén, dường như muốn xé rách mang tai người khác.

Rõ to như diều hâu, lại khàn khàn như vịt.

Theo giọng hát ấy, từ trong quần áo bà có vô số trùng độc cuồn cuộn không ngừng đi ra, giống như lúc bà chế tạo “Nhân sát”  vừa nãy, đủ loại trùng độc thi nhau bò ra

Ngụy Thời xem đến mặt tái mét.

Thân thể người thủ mộ giống như là thông đạo cho trùng độc đi ra bên ngoài.

Khó trách vừa rồi Ngụy Thời cảm thấy kỳ quái, bởi vì những trùng độc đó dường như xuất hiện từ thinh không, anh còn tưởng sơn động này có cửa vào bí mật, hóa ra cửa vào đúng là có, nhưng mà không phải trên vách tường sơn động, mà là trên thân thể người thủ mộ.

Trùng độc màu sắc rực rỡ, hình thù quái lạ chen chúc bò về hướng Ngụy Thời.

Tốc độ cực nhanh, gần như là trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Ngụy Thời.

Ngụy Thời không có thời gian lo lắng tự ngẫm về đôi mắt biến dị của Ngụy Hân, anh nhanh chóng ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một ít sâu một ít cỏ, rồi dùng đồ vật này nọ nghiền nát chúng thành phấn, rẩy một vòng xung quanh anh và Ngụy Hân.

Bột phấn đó là anh đặc biệt chuẩn bị cho chuyến lần đi này.

Bởi vì núi Bình Long vốn nổi danh nhiều rắn nhiều sâu, tuy rằng bây giờ là mùa đông, trùng độc hay rắn gì cũng không hoạt động vào mùa này, nhưng chuẩn bị một ít thảo dược trước đề phòng hờ. Nhìn đại quân trùng độc gần ngay trước mắt, Ngụy Thời cực kỳ cảm thấy may mắn vì mình đã dự tính từ trước.

Thảo dược đó toát ra mùi hôi nhè nhẹ.

Những trùng độc đó đến gần vòng thảo dược liền lập tức ngừng lại, chúng nó nôn nóng bất an bò tới bò lui, mà trùng độc vẫn cuồn cuồn bò ra từ trên người bà lão,  từng con từng con trùng độc rơi xuống từ người bà, con sau nối con trước bò về hướng Ngụy Thời.

Lúc gặp phải những con trùng độc đang quanh quẩn ở bên ngoài vòng, một phần chúng nó dừng lại, một phần thì lại bò lên trên người con trùng đằng trước, kết quả chính là, bên người Ngụy Thời nổi lên một bức tường do trùng độc tạo thành, mà bức tường trùng độc này càng lúc càng cao lên.

Ngụy Thời nhìn bức tường trùng độc ngo ngoe trước mặt, vốn sắc mặt có chút dịu đi lại lập tức trở nên xanh mét, không ngừng có trùng độc bị đẩy ra khỏi tường, rơi xuống đống thuốc bột được rẩy ra, thì thân thể lập tức cứng còng, chưa kịp giãy dụa đã chết mất tiêu. Rất nhanh, xác của bọn nó gom lại thành một đống

Theo từng cái xác tăng lên, sắc mặt Ngụy Thời lại càng kém.

Xác những con trùng độc này dường như đắp lên vòng bột phấn của anh. Thật giống như phóng sự trước kia Ngụy Thời từng xem, lúc con kiến qua sông, sẽ tụ lại thành một cái cầu, con kiến bên ngoài bị nước sông cuốn đi nhưng con bên trong vẫn có thể an toàn qua đến bờ bên kia, cuối cùng cả đàn kiến vẫn có thể sống sót.

Nhưng con trùng độc dù là cố ý hay vô tình thì  chúng nó vẫn đạt được mục đích.

Ngay lúc Ngụy Thời vắt hết óc nghĩ cách phòng ngừa thì Ngụy Hân đứng ở bên cạnh canh bỗng nhiên động đậy, lần này động tác của cậu vẫn là đơn giản như trước, trực tiếp mà lại thô bạo, cậu nâng Ngụy Thời lên khỏi mặt đất, cõng  trên lưng, sau đó, giơ chân đạp thẳng vào bức tường trùng độc kia.

Bức tường sập ầm ầm, mấy trăm con trùng bị đá văng ra khắp nơi nhưng chúng không bỏ chạy tứ tán mà lại không sợ chết tiếp tục bò về phía Ngụy Hân, Ngụy Thời bị ép nằm rạp trên lưng Ngụy Hân, tấm lưng cực kỳ cứng rắn của cậu chọc vào người, nhất là những khi động tác cậu mạnh mẽ dứt khoát, xương bướm chọc vào ngực Ngụy Thời một trận đau đớn.

Những con trùng độc đó không đụng tới Ngụy Hân, thì cũng đụng phải bột phấn Ngụy Thời rẩy ra, nằm la liệt trên mặt đất.

Từng con từng con, chết đến mức không thể chết lại.

Ngụy Thời trợn mắt há mồm nhìn Ngụy Hân giống như một cỗ máy giết chóc, không dừng lại cũng không chút nào chần chờ, đạp lên những con trùng độc đó, tiếp tục đi vào sơn động tối om, Ngụy Thời rõ ràng nghe được tiếng nổ lép bép của côn trùng bị cậu đạp nát dưới chân.

Nếu sớm biết Ngụy Hân lợi hại như vậy, anh còn hoảng loạn gì nữa, anh đã sớm dọn ghế ngồi một bên xem chuyện vui rồi, Ngụy Thời gục xuống, vẻ mặt nghẹn uất, những tưởng anh bị Từ lão tam tra tấn lâu như vậy, sau đó từng giờ từng phút cũng không quên cố gắng học tập cùng tu luyện. Cho đến giờ, dù là người thủ mộ hay là người dưỡng thi Mã gia, anh cũng không đủ thực lực để liều mạng, mà Ngụy Hân tuy rằng đã biến thành xác sống, lại dễ dàng giải quyết đề bài khó này.

Ngụy Hân càng lợi hại thì càng đồng nghĩa với việc khó có thể mang cậu ra khỏi nhà họ Mã.

Ngụy Thời hoàn toàn quên, mặc kệ là người thủ mộ hay là ông già dưỡng thi Mã gia, họ đều là cao thủ trong cao thủ, cho dù là Từ lão tam, lúc đối mặt với bọn họ, cũng không dám khoác lác rằng mình có thể đối phó bọn họ, anh chỉ là rất xui, gặp phải trận chiến không dễ dàng chút nào.

Người thủ mộ nhìn Ngụy Hân không tốn chút sức đột phá vòng vây trùng độc, thân thể càng run rẩy hơn, tuy rằng thanh âm của bà vẫn khó nghe như trước, chói tai như vậy, nhưng Ngụy Thời lại cảm thấy bên trong lộ ra chút suy yếu, bà ta mở mắt trừng trừng nhìn Ngụy Hân đi tới chỗ sâu nhất trong sơn động, lại không có cách nào ngăn cản.

Chẳng lẽ bà lão này chỉ có đến như vậy thôi?

Ngụy Thời không dám xem thường, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm người thủ mộ, vừa rồi chính là bà lão nhìn giống cây khô cằn cỗi này thiếu chút nữa đã khiến anh chết ở chỗ này, Ngụy Thời không nghĩ bản lĩnh bà chỉ có như thế, tuy rằng hai chiêu khác biệt vừa rồi đã đủ khiến người ta nuốt không trôi.

Rắn chết vẫn còn nọc, Ngụy Thời rất tin điều này. Người thủ mộ không đuổi theo, chỉ đứng ở chỗ đó.

Ngụy Thời không biết Ngụy Hân muốn đem mình đi nơi nào, nhưng mà dù cho là Ngụy Hân hay là quỷ con hiện tại trong thân thể Ngụy Hân anh cũng đều tin tưởng, cho nên anh thành dựa vào lưng Ngụy Hân, đương nhiên, còn có một nguyên nhân chính là anh không còn sức nữa, đoạn đường vừa nãy đã rút sạch hết tinh thần và sức lực của anh rồi, Ngụy Thời cảm thấy mỏi mệt từ trong xương cốt.

Tuy rằng lưng Ngụy Hân không phải nơi thoải mái gì, vừa lạnh vừa cứng lại còn chọt vào người, nhưng nằm lâu cũng thành thói quen, ngược lại anh còn cảm thấy an ổn bởi vì Ngụy Hân đi đường cực kỳ thong thả, khiến người ta cứ muốn nằm sấp xuống ngủ một hồi.

Ngụy Thời mí cao chạm mí thấp.

Ngay lúc thiêm thiếp, chân Ngụy Hân chợt khẽ lảo đảo, cằm Ngụy Thời tựa trên lưng Ngụy Hân, lập tức bị cậu đánh thức, tình huống bây giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi thời, cho dù bị vây khốn cũng phải tiếp tục kiên trì, Ngụy Thời nhéo mạnh mình một cái, vỗ vỗ mặt, lên tinh thần một chút.

Ngụy Thời ngẩng đầu, nhìn chung quanh đều một lần, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Anh nghi hoặc nhìn mặt đất, bằng phẳng bình thường, không có ổ gà cũng không có đá, sao Ngụy Hân hồi nãy bị vấp? Ngụy Thời nhìn ót Ngụy Hân, dưới mái tóc có chút dài là cái cổ trắng nõn không chút sắc máu, Ngụy Thời thật sự không muốn nghĩ là Ngụy Hân cố ý làm như vậy.

Mục đích Ngụy Thời đến cái ngôi mộ này còn chưa hoàn thành.

Còn chưa tìm được chủ nhân ngôi mộ này, đó cũng là một trong những nguyên nhân Ngụy Thời không ngăn cản Ngụy Hân đi hướng này đi, con đường này hiển nhiên là “cửa động” duy nhất trong sơn động này, nếu như không có những cơ quan hay thủ thuật che mắt, vậy thì nó ắt hẳn thông đến mộ thất.

Ngụy Thời vỗ vỗ đầu Ngụy Hân, “Đi mau.”

Sau khi quỷ con nhập vào thân thể Ngụy Hân, vốn tính cách nhanh nhẹn giờ thoáng cái trở nên yên lặng, đây cũng là nguyên nhân Ngụy Thời cảm thấy tình trạng hiện giờ của Ngụy Hân rất kỳ quái, theo lý mà nói, quỷ con hiện tại hẳn là sẽ luyên thuyên không ngừng, xoay vòng vòng quanh Ngụy Thời mới phải chứ.

Ngụy Thời tựa vào đầu vai Ngụy Hân, nhìn nghiêng gương mặt hoàn mỹ của cậu.

Ngụy Hân vẫn không có biểu tình gì, ngoại trừ trong ánh mắt thỉnh thoảng biểu lộ chút ít tâm tình rất nhỏ không để người phát hiện thì không có gì thay đổi cả, Ngụy Thời vươn tay đi, nhéo nhéo mặt cậu, anh rõ ràng cảm giác được thân thể mình đang nằm sấp lên chợt cứng lại một chút, biên độ rất nhỏ.

Ngụy Thời lạnh lùng hừ một tiếng.

Quỷ con này còn muốn lừa anh!

Sau khi Ngụy Thời thúc giục, tốc độ Ngụy Hân dường như quả thật có nhanh hơn một chút, đi được mấy phút đồng hồ, liền thấy được cách đó không xa có ánh sáng sáng ngời truyền đến, Ngụy Thời vỗ vỗ đầu vai Ngụy Hân, để cậu thả mình xuống, sau đó nắm tay Ngụy Hân, cẩn thận đi vào trong kia.

Ở trong sơn động âm u này đã lâu, đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng như vậy đột nhiên có chút chưa thích ứng được, Ngụy Thời nheo mắt lại, đó là một gian phòng dùng đá xây thành, bên trong có một quan tài đang nằm, vây quanh quan tài, là đèn dầu làm từ đồng thau nằm san sát xen lẫn nhau, đèn đang được thắp lên, mấy trăm cây đèn hừng hực cháy, ánh lửa chiếu toán bộ gian phòng không chừa một ly.

Thậm chí những cây đèn này còn được sắp thành từng hàng từng bậc, ngay cả chút bóng tối cũng không thể len vào được.

Danh gọi là ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết.

Cỗ quan tài kia cũng được làm từ đồng thau, dọc vách quan tài có chín tượng rắn, miệng ngậm dây hương, ngọn nến, nhánh cây, xương người, xác trùng, từ các vật bình thường cho đến đáng sợ,  trước quan tài, cũng có bàn thờ làm từ đồng thau, mặt trên cũng giống như chum quan tài ngoài kia, nhưng mà nhỏ hơn rất nhiều, chỉ lớn cỡ chừng miếng ngói.

Ngụy Thời có một cảm giác, trong quan tài này, chính là hài cốt mà anh muốn tìm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play