Dưới sự va chạm của quỷ hồn, quan tài cũng khe khẽ rung
Hạ táng vốn rất phô trương, nhưng ở vùng nông thôn nơi này thì lại vắng vẻ điều hiu.
Tuổi Trịnh Đào còn quá nhỏ, thân thích nhà Trịnh cũng không nhiều lắm, không có con thảo cháu hiền khóc bái, hơn nữa lúc trước còn mơ mơ hồ hồ xảy ra chuyện xác chết vùng dậy, rất nhiều người thân có ý tránh, không muốn tới, đừng nói chi là người cùng thôn. Thông thường thì trước khi nâng quan tài qua khỏi cửa đều phải đốt pháo, mang ý nghĩa là thân nhân tiễn người chết đi một đoạn đường cuối cùng, nhưng lần này, thanh âm đốt pháo lưa thưa rơi rớt, chỉ có điều ngoại trừ chuyện này thì dọc đường đi không nảy sinh ra bất cứ chuyện gì lạ lùng, cứ làm từng bước, bình bình ổn ổn đi tới mồ.
Người thầy cúng thét to khẩu lệnh, chỉ huy người nâng quan tài cẩn thận hạ quan tài xuống cái hố đã đào sẵn, sau đó, chỉ cần thầy cúng xướng một bài, niệm một đoạn, thì toàn bộ quá trình tang lễ sẽ hoàn thành.
Sau khi thầy cúng niệm xong, phần lớn người sẽ theo chân ông rời đi.
Ở lại là mấy người chôn lấp quan tài, đương nhiên chủ nhà nhất định phải cho người ở lại nhìn, nhà Trịnh làm cái này, đương nhiên ông Trịnh ở lại, còn có Ngụy Thời vẫn luôn không rời nửa bước.
Vài người đàn ông cầm xẻng, cuốc, phun một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa xong liền định bắt đầu làm việc, lúc này, Ngụy Thời đột nhiên hô một tiếng, “Chờ một chút.” Mấy người nọ bị gọi giật lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ngụy Thời, ông Trịnh ở bên cạnh nói nhanh chóng, “Đây là thầy tôi đặc biệt mời tới.”
Thầy, ở nơi này của bọn họ thì cũng có thể chỉ những người coi phong thủy chọn mồ.
Quỷ hồn Trịnh Đào đang đứng ở bên cạnh quan tài của hắn, đang dùng sức cạy nắp quan tài, những người khác không nhìn thấy được ngoại trừ Ngụy Thời, nếu không dẫn quỷ hồn Trịnh Đào đi, cho dù miễn cưỡng hạ táng được thì cũng khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Ngụy Thời nhẹ giọng nói một câu với ông Trịnh.
Ông Trịnh lập tức gọi người lại, đào hai cái hố ở bên cạnh, dùng mấy tảng đá xếp lại thành hai cái bếp lớn, trên mỗi cái bếp đặt một cái nồi sắt lớn, vài ngày trước ông Trịnh đã đặc biệt mua củi gỗ khô từ bên ngoài về rốt cục cũng có đất dụng võ, đốt lửa xong, thì lại đặt một thùng sắt đầy nước và ngô đồng vào trong một cái nồi, nồi còn lại thì chứa nước và gạo nếp.
Cây ngô đồng rất nhanh liền bị đốt nóng, sôi sùng sục, lúc đầu còn có mùi ngô đồng nồng nặc, không lâu sau, mùi nồng biến mất, mà gạo nếp thì tốn nhiều thời gian hơn, nhưng mà để lửa mạnh, không cần chờ lâu thì đã sôi lên, chờ đến khi nấu thành cháo gạo nếp đặc sền sệt, Ngụy Thời mới ra hiệu dập lửa.
Ngụy Thời cũng chưa từng nhìn Trịnh Đào đang đứng ở trước quan tài giương nanh múa vuốt.
Anh không hề chớp mắt, bưng nồi ngô đồng lên, chậm rãi đi vòng quanh mộ phần, cố gắng tưới đều quanh quan tài, Trịnh Đào không chịu rời khỏi quan tài, cho dù bị bị nước ngô đồng nấu sôi tạt đau đến mức kêu gào thảm thiết, nhưng tay hắn vẫn cố dùng sức bám vào thành quan tài, phát ra thanh âm rít rít, tiếng động chói tay như vết xước trên thủy tinh, trên quan tài màu đen thật sự xuất hiện một ít vết trầy.
Dưới sự va chạm của quỷ hồn, quan tài cũng khe khẽ rung.
Mấy người đàn ông ở lại đều bị dọa sợ hoảng hồn, có người nhát gan, hai chân nhũn ra như hai cọng bún thiu, ngồi bệt xuống đất, những người khác gan cũng chẳng lớn hơn là bao, có hai người bị dọa sợ đến chạy trối chết.
Ngụy Thời tưới xong nước ngô đồng thì quăng cái thùng sắt qua một bên.
Anh đứng ở một bên, muốn những người khác bắt đầu lấp đất, mà còn bắt những người lấp đất phải làm giống như cách anh tưới nước ngô đồng vừa nãy, lấp quanh quan tài một tầng, không cần quá dầy, trên dưới mười tấc là được. Đáng tiếc, anh nói xong thì người bên cạnh đã bị dọa đến nhũn chân, căn bản không dám dám vọng động, rơi vào đường cùng, Ngụy Thời đành phải nhìn lão Trịnh, dù sao cũng là con mình, tuy rằng sắc mặt ông Trịnh trắng bệch, nhưng vẫn bước tới, cầm lấy cái xẻng bắt đầu làm việc.
Chờ đến khi cả đám người tốn hết sức lấp hết tầng đất xung quang quan tài xong, Ngụy Thời lại dùng một cái muỗng sắt múc một muỗng nước gạo nếp, tưới vòng quanh tầng đất kia, quỷ hồn vẫn không cam lòng rời đi như thế, vết xước trên quan tài càng ngày càng nhiều, tiếng động từ quan tài cũng càng lúc càng lớn, nếu không phải có Ngụy Thời vẻ mặt bình tĩnh đứng ở một bên, làm chuyện mình nên làm đâu vào đó, mấy tên đàn ông ở lại lấp một đã sớm bỏ chạy không còn một mống.
Một tầng nước ngô đồng một tầng đất, một tầng gạo nếp một tầng thổ.
Cứ như vậy mà lấp từng tầng từng tầng, mãi cho đến giữa buổi trưa, đất vẫn chưa lấp qua được quan tài, nhưng mà nửa thân thể quỷ hồn đã bị nhốt trong đất có hòa lẫn ngô đồng và gạo nếp, nó liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi lòng đất, nhưng dường như hỗn hợp đất này có chứa sức mạnh rất lớn kéo nó lại, hơn nữa sức mạnh này còn khiến nó cực kỳ đau đớn, nó liều mạng kêu gào, nhưng mà thanh âm của nó, ngoại trừ Ngụy Thời, những người khác đều nghe không thấy, mà lúc này, quỷ hồn đã không còn có thể bám vào quan tài nữa.
Tiếng động cổ quái phát ra từ quan tài đã dừng hắn.
Mà mấy người đàn ông còn sót lại kia làm việc cũng càng lúc càng lưu loát.
Bây giờ dù quỷ hồn có muốn rời đi cũng rời đi không được.
Nó đã bị nhốt.
Quỷ hồn thê thảm kêu to, Ngụy Thời lạnh lùng nhìn nó.
Không phải anh không không cho nó cơ hội, nhưng mà nó lại cố ý dây dưa, vậy thì đừng trách anh.
Nhưng mà, Ngụy Thời cũng không định làm việc quá tuyệt tình, quỷ hồn kia không đến mức phải hồn phi phách tán, nhưng nhất định phải chịu tội, anh không có đủ thời gian để tiêu tốn hết lên chuyện này, chuyện này muốn giải quyết hoàn toàn vẫn phải đợi đến khi mồ mả lấp xong mới được.
Mộ phần đã lấp xong, bề ngoài cũng được chỉnh trang đôi chút, tạo thành một ngôi mộ hình bóng bầu dục, mà trên mộ phần, ngoại trừ bùn đất, còn có một cái đầu quỷ hồn, miệng cứ khép vào mở ra, phát ra tiếng kêu sắc lẻm.
Ngụy Thời ngồi xổm một bên nhìn bọn họ làm việc.
Khi mọi việc làm xong xuôi rồi, dù là Ngụy Thời, ông Trịnh, hay mấy tay thợ phụ kia, vẻ mặt đều như trút được gánh nặng, ông Trịnh gọi mấy người đó lại nhà ăn cơm, bọn họ liền vội vàng vẫy vẫy tay, chân như được bôi dầu mà tháo chạy, Ngụy Thời buổi sáng có nói qua, xong chuyện sẽ lập tức rời đi, không đi tới nhà ông Trịnh.
Ông Trịnh đối với Ngụy Thời cảm động đến rơi nước mắt, đưa cho anh một phong bao lì xì thật dày.
Ngụy Thời thu vào.
Những người làm nghề này như bọn họ, tiết lộ thiên cơ quá nhiều, đều bị cái “Làm năm tiêu hết ba”, ông Từ vốn không có duyên với tiền tài, dù có nhiều tiền tới đâu đều sẽ lập tức tan hết, trời sinh mạng khất cái, còn Ngụy Thời thì ít nhất anh không thiếu tiền, điểm này khiến anh thực vừa lòng.
Sở dĩ Ngụy Thời vội vã chấm dứt chuyện nhà Trịnh như vậy là bởi vì người dưỡng thi nói phải trở lại núi Bình Long trước năm mới, mà giờ cách năm mới chỉ có một tuần nên phải nắm chắc thời gian.
Ngụy Thời vội vàng từ mồ chạy về phòng thuê.
Cảnh tượng trong phòng thuê vẫn giống như cũ.
Ngoại trừ Ngụy Hân, người dưỡng thi và hai cái xác sống âm u đáng sợ của lão, ngay cả Đinh Mậu Thụ cũng còn ở đó, Đinh Mậu Thụ vốn nguyên bản sạch sẽ chỉnh tề, bộ điệu nhân tài trong xã hội cũng đã sớm chật vật không chịu nổi, cả người dơ bẩn, sắc mặt như than chì, vẻ mặt suy sụp bạc nhược cuộn mình lại trong góc tường —— chỗ đó cách xa người dưỡng thi nhất.
Ngụy Thời nhìn thoáng qua Đinh Mậu Thụ, hỏi người dưỡng thi, “Sao còn chưa thả người?”
Đinh Mậu Thụ nghe được những lời này của Ngụy Thời, lập tức hơi hơi ngẩng đầu lên, giọng nói lão dưỡng thi ồm ồm cất tiếng, “Hắn ta cũng muốn cùng đi.” Đinh Mậu Thụ nghe xong, đầu lập tức buông xuống, lời nói của người dưỡng thi khiến hắn ta vừa mới dâng lên một chút hy vọng đã tắt ngấm.
Ngụy Thời cũng chẳng có ý kiến gì với chuyện Đinh Mậu Thụ đi theo hay không.
Nhưng mà có thêm một tấm chắn hấp dẫn lực chú ý vẫn tốt hơn. Anh cũng không quên mục đích chân chính của người dưỡng thi là gì.
Ôm suy nghĩ này, Ngụy Thời nhìn thoáng qua Đinh Mậu Thụ, “Vậy vết thương trên người hắn nên đi tới bệnh viện xử lý một chút.”
Vết thương dễ thấy nhất trên người Đinh Mậu Thụ nằm ở hai tay, gần như thấy được cả xương, máu thit lẫn lộn, Ngụy Thời liếc mắt một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi, về phần những vết thương khác thì được quần áo che lại, cũng không nhìn thấy, nếu Đinh Mậu Thụ thật sự muốn lên đường cùng với bọn họ, vậy thì bộ dạng suy nhược hiện giờ của hắn nhất định không thể theo được.
Người dưỡng thi cũng nghĩ đến điểm này.
Nhưng mà biện pháp ông ta nghĩ ra không giống với đề nghị đưa đi bệnh viện của Ngụy Thời, ông lấy ra một cái túi từ quần áo mình —— Ngụy Thời âm thầm đoán người dưỡng thi rốt cuộc mang theo trên người bao nhiêu cái túi, cứ lấy hết cái này, lại đến cái khác —— từ trong túi ông lôi ra một con trùng, bề ngoài giống sâu bự bằng ngón tay út, màu xanh, đi đến trước mặt Đinh Mậu Thụ, mặc cho Đinh Mậu Thụ la hét cùng giãy dụa như thế nào, ông vẫn đặt con sâu kia xuống vết thương lộ ra xương trên ngón tay của hắn.
Sau đó, kỳ tích đã xảy ra.
Bé sâu nhúc nhích thân thể mập mạp, nhanh như chớp chui vào trong thân thể Đinh Mậu Thụ, ngay sau đó, chuyện thịt sinh ra từ xương trắng cứ như vậy diễn ra rõ mồn một ở trước mặt mọi người, ngón tay máu thịt lẫn lộn của Đinh Mậu Thụ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại nguyên trạng.
Ngụy Thời ở trong lòng mắng một câu “Bà mẹ nó”, hóa ra ông già này không những dưỡng thi đưa thi, mà còn chơi cả cổ.
Rất toàn năng, trời thường ghen ghét người tài, dễ chết sớm à nha, Ngụy Thời thầm nói trong lòng.
Dù anh nghĩ như thế nào, thì vết thương của Đinh Mậu Thụ đã gần lành lại ngay tại chỗ.
Dường như những trận tra tấn liên miên làm cho hắn suy yếu và đau đớn giảm đi không ít, rất nhanh, hắn có thể từ trên mặt đất đứng dậy.
Ngụy Thời càng cẩn thận đề phòng người dưỡng thi.
Bọn họ xuất phát vào tối hôm sau.
Ngụy Thời dẫn theo Ngụy Hân, mà người dưỡng thi thì dắt theo mười một cỗ thi thể, nhìn qua Đinh Mậu Thụ đã khỏe mạnh thì hai tay trống trơn, ngoại trừ một cái ba lô. Cùng đêm đó, lúc Ngụy Thời nhìn thấy người dưỡng thi cùng với đội ngũ thi thể đồ sộ bên cạnh ông ta thì quả thực là trợn mắt há mồm, biểu tình của Đinh Mậu Thụ cũng không kém hơn anh là bao.
Đây cũng là quá nhiều, thêm cả Ngụy Hân, tổng cộng là mười hai cỗ thi thể, cả đám chen chúc nhau đứng ở ven đường, chỉ cần tùy tiện đụng phải người nào đó, thì sẽ phát hiện ra ngay chỗ không ổn, nếu có người báo cảnh sát, vậy nhóm ba người bọn anh liền dọn vào trong cục cảnh sát ở luôn, đừng nghĩ tới chuyện xuất phát.
Ngụy Thời nhìn kỹ một chút, phát hiện trong mười một cỗ thi thể trong, chỉ có bốn người là xác sống dưới tay người dưỡng thi, bảy cái xác còn lại là người mới chết mà lần này người dưỡng thi phải đưa đi —— những thi thể này không có cái nào thối rữa, còn tương đối “mới mẻ”.
Bọn họ mặc một thân quần áo màu đen giống nhau —— có chút giống áo liệm nhưng được sửa lại đôi chút.
Đại khái là để che dấu tai mắt người khác.
Hai giờ khuya, là lúc đêm sâu nhất, tối nhất, thời tiết lạnh dị thường, gió thổi tới như dao lướt qua mặt người, mang theo đau đớn tê dại.
Bảy cỗ thi thể đó được từng chiếc, từng chiếc xe một đưa tới.
Mỗi khi có xe không một tiếng động dừng bên ven đường nơi bọn Ngụy Thời đang đứng, người dưỡng thi sẽ nghênh đón, hai người đàn ông câm lặng sẽ mau mau nâng thi thể xuống, ông ta sẽ dán một tấm bùa lên trên thân, sau đó lắc lắc chuông đồng lệnh nó đứng lên, bước lại đội ngũ kia, mà hai người đàn ông lặng tiếng nọ không có thêm bất kỳ động tác gì, dừng lại lâu một chút cũng không, lái xe rời đi.
Ngụy Thời chú ý mỗi chiếc xe đến đều không giống nhau. Người đàn ông nâng thi thể cũng khác.
Điểm giống nhau giữa bọn họ là động tác chuyên nghiệp, cùng với im lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT