Bóng người đông nghìn nghịt, yên yên tĩnh tĩnh tụ lại một chỗ, đứng giữa màn sương mù.

Sau khi chính thức nhập học, Ngụy Thời liền bắt đầu bận rộn.

Ngụy Thời vừa học những môn trên lớp, vừa học thêm những thứ tà đạo khắp chốn đông tây, mệt đến hoảng người. Ai học y cũng biết, chương trình nặng, thi cử lại rất khó, bình thường đã không đủ thời gian học rồi, đến khi cuối kỳ  càng khổ hơn nữa. Nháy mắt, đã vượt qua hơn nửa học kỳ, đã gần kỳ nghỉ đông một tháng, Ngụy Thời và mấy anh em cùng phòng bị mấy cuộc thi hành hạ đến hơn nửa tháng, cả đám đầu bù tóc rối, chân bước không vững.

Ngày hôm ấy, bầu trời chung một màu xám xịt, dường như muốn tuyết rơi, rất lạnh.

Lúc này, nói một chút về trường học của bọn họ, học viện y XX và trường sư phạm XX đều nằm vùng ngoại ô thành phố, kế bên bờ sông. Ven sông có đường lớn chạy qua, xây dựng song song nhau, có ba bốn trường cao đẳng không nổi danh lắm. Đến mùa đông, trên mặt sông có gió vù vù thổi qua, nhiệt độ còn chưa tới 0 độ thì cũng đã lạnh đến mức run người.

Ngụy Thời mới vừa thi xong môn khó nhất trong chương trình học. Cuối cùng đã thoát ra khỏi bể khổ, vừa về tới phòng ngủ thì nhận được điện thoại từ La Chí Dũng gọi tới, muốn anh đến chỗ cậu ở chơi một chút.

Ngụy Thời mắng một câu, “Trời lạnh như thế, phòng ngủ kia của cậu chả khác gì hầm băng, có cái gì mà chơi chứ, tớ không đi, tớ mới vừa thi xong, đang muốn ngủ bù.”

La Chí Dũng cười cười trong điện thoại, nghe có vẻ rất vui, “Tớ chưa có nói cho cậu biết là tớ dọn ra khỏi ký túc xá, thuê phòng bên ngoài rồi hay sao? Bữa nay tớ có mua thiệt nhiều đồ nấu lẩu, đến đây liền có ăn!”

Bị lẩu gợi lên con sâu hám ăn trong bụng, Ngụy Thời rốt cục cũng có hứng thú, anh mặc áo lông vào, đón gió lạnh, bắt xe bus. Xe cứ dừng một chút, rồi lại đi một chút, mười mấy phút sau mới tới được nơi La Chí Dũng nói.

Chỗ này ban đầu là nơi ở của người dân xung quanh đó, trường học chiếm dụng những mảnh đất xung quanh. Đa phần người dân đều cầm tiền đền bù vào thành phố mua phòng ở, chỉ có một số ít người là ở lại, nếu không phải tân trang lại nhà mình một chút, thì sẽ xây phòng cho thuê, buôn bán mấy thứ dành cho học sinh.

Mặt đường đầy ổ gà, nơi nơi đều là rác rưởi sinh hoạt chưa được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên mặt tiền là những cửa hàng nhỏ, một số là cửa hàng thực phẩm, quần áo linh tinh các loại, khiến nơi này biến thành một khu sinh hoạt nhỏ “Chim sẻ tuy bé, ngũ tạng đều đủ”.

Ở nơi này đa phần đều là học sinh. Người ở đây có thể là sinh viên đang thi nghiên cứu, hoặc tốt nghiệp rồi nhưng tạm thời không tìm được việc, hay công việc không tốt lắm chỉ có thể ở những nơi như thế này. Nói người ở đây đơn giản cũng được, mà muốn nói phức tạp xô bồ thì cũng không sai.

Học sinh ra ngoài thuê phòng, phần nhiều là muốn ở chung với bạn gái. Dù sao ở trong trường mà nói chuyện yêu đương thì cũng không tiện, thanh niên nam nữ đang lúc tuổi xuân củi khô lửa bốc không có chỗ đi, mướn phòng khách sạn thì không tốt lắm, vừa mắc lại vừa không vệ sinh, còn không bằng thuê phòng ở sớm một chút cho hai người tiện sinh hoạt.

Cho nên lúc Ngụy Thời nghe được La Chí Dũng ra ngoài thuê phòng thì có phần giật mình.

Thằng nhóc La Chí Dũng kia, vẻ mặt nhát gan bộ dạng rụt rè, hóa ra tay chân lại nhanh như vậy!

Trong lòng Ngụy Thời có chút tư vị không cam, anh luôn luôn cảm thấy mình tốt hơn nhiều so với La Chí Dũng. Vẻ ngoài coi được hơn, đầu óc sáng sủa hơn, học trường tốt hơn, vậy mà bản thân còn chưa tìm được bạn gái đã bị thằng nhóc này nẫng tay trên rồi. Đương nhiên, suy nghĩ này sau đó cũng biến mất, cái khiến anh càng cảm thấy hứng thú chính là La Chí Dũng tìm được bạn gái người như thế nào, làm sao tìm được, có kinh nghiệm gì thì cũng có thể tham khảo một chút.

Ngụy Thời xa xa nhìn thấy La Chí Dũng đứng ở đầu cổng vào phố nhỏ, vóc dáng nhỏ gầy bọc trong cái áo bông có phần hơi lớn, xoa xoa tay ở nơi đó hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa thấy Ngụy Thời đã lập tức chạy tới, vẻ mặt tươi cười nói, “A Thời, cậu đến bao lâu rồi, tớ không nhìn thấy.”

Ngụy Thời vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Mới hai tháng không gặp, thằng nhóc cậu nhìn không ra a.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dọc đường đi La Chí Dũng né tránh mấy câu hỏi của Ngụy Thời chỉ cười hì hì đầy vẻ bỉ ổi. La Chí Dũng thuê phòng ở lầu hai trong một ngôi nhà hai tầng. Nơi này đúng là chỉ dành cho thuê trọ, vốn là một gian phòng lớn, bị chủ nhà dùng ván gỗ ngăn ra thành hai phòng nhỏ —— như vậy có thể kiếm thêm được ít tiền.

Tấm ván gỗ mỏng cách trần nhà khoảng nửa thước, tạo thành khoảng trống trên không giữa hai phòng, hầu như không có tác dụng cách âm, phòng bên này làm cái gì, phòng bên kia nghe được rõ ràng, hơn nữa diện tích phòng ở cũng  nhỏ, khoảng bằng hai nửa giường đơn. Không có buồng vệ sinh riêng biệt, cả một tầng lầu dùng chung một cái.

Ngụy Thời nhìn thấy cảnh này, cảm thấy còn không bằng ở phòng ngủ ký túc xá.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt của La Chí Dũng, hiển nhiên rất vừa lòng với nơi này. Giữa phòng bày ra một cái bàn thô sơ, bên trên bàn có bếp cồn, còn có một cái cái lẩu đang nóng hôi hổi bốc khói lên, trên mặt đất có đặt một cái chậu rửa, bên trong có rất nhiều rau xanh đã được rửa sạch, nấm hương, thịt viên, miến với cả thịt heo, đồ nấu lẩu linh tinh.

La Chí Dũng chuẩn bị rất chu đáo, rất cẩn thận.

Ngay lúc Ngụy Thời chuẩn bị ném đồ ăn vào nồi lẩu, La Chí Dũng đột nhiên đứng lên, có chút do dự nói với Ngụy Thời, “A Thời, mình mời thêm một người đến ăn, cậu không để ý chứ?”

Ngụy Thời vẫy vẫy tay với cậu, ăn lẩu phải có nhiều người mới vui. Anh vốn cho rằng La Chí Dũng sẽ kêu thêm vài người đến, không ngờ tới đây chỉ có mình anh. Nghĩ cũng biết trong trường La Chí Dũng không có bạn bè gì, bây giờ có thể gọi thêm một người đến đã đủ ngạc nhiên lắm rồi

La Chí Dũng ra khỏi cửa, Ngụy Thời nghe được cách vách vang lên tiếng đập cửa.

La Chí Dũng ở bên kia nhẹ giọng kêu cửa, “Trình Dao, Trình Dao, bạn có ở trong phòng không?”

Trình Dao vừa nghe đã biết đó là tên con gái, Ngụy Thời ngẩng đầu nhìn tấm ván gỗ mỏng ngăn cách hai phòng, trên đó có nhiều vết keo trong suốt, còn có tranh ảnh, đều là do người thuê phòng trước để lại. Phòng bên yên lặng, không giống như là có người ở trong phòng.

Quả nhiên, La Chí Dũng gọi vài lần, đối diện vẫn không có ai trả lời, cậu cũng kiên nhẫn, tiếp tục gõ cửa. Ngụy Thời nghe đến phiền, đang định kêu cậu ta đừng gõ nửa thì cửa phòng kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, một cô gái nhỏ giọng nói chuyện với La Chí Dũng, giọng nói bị đè ép xuống thấp.

Cuối cùng, không biết La Chí Dũng thuyết phục cô bạn này như thế nào, cậu mang theo cô gái qua phòng bên này. Ngụy Thời cảm thấy cực kỳ hứng thú, liếc nhìn cô một chút, cũng giống giống La Chí Dũng, gầy gầy nhỏ nhỏ, nhưng mà gương mặt rất thanh tú, tuy rằng không tính là đại mỹ nữ, nhưng cũng coi như thuộc hàng trung, quan trọng nhất là, trên mặt luôn mang thẻo vẻ sợ hãi, nhu nhược nũng nịu, thật có thể gợi lên ý muốn bảo vệ ở người khác.

La Chí Dũng cũng nhìn trúng phải bộ dạng này của cô, nhìn cách cậu ta cẩn thận từng ly từng tý là đã biết.

La Chí Dũng đơn giản giới thiệu hai người, hóa ra Trình Dao này là bạn học cùng ngành với cậu ta, lớn hơn cậu một năm. Hai người trong lúc lên lớp nghe giảng vô tình quen nhau, về phần sau đó vì cái gì mà thành hàng xóm cách vách, La Chí Dũng chỉ mơ hồ nói qua.

Ngụy Thời cũng không có hỏi tới, mấy chuyện này không liên quan tới anh.

Có Trình Dao ở đó, bầu không khí trở nên mất tự nhiên, Ngụy Thời vùi đầu ăn, lười để ý tới hai người đối diện. Trình Dao thoạt nhìn dường như có tâm sự nặng nề, La Chí Dũng quấn quít rào đón gắp đồ cho cô ăn. La Chí Dũng kéo anh tới đây để làm tấm ván lấy cớ mà thôi.

Ngụy Thời thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy Trình Dao này không có ý kia với La Chí Dũng, là La Chí Dũng đơn phương nhiệt tình mà thôi. Trong lòng anh có chút phản cảm với Trình Dao, anh cảm thấy Trình Dao chẳng khác gì những người con gái khác, không đồng ý rõ ràng hoặc thẳng thừng từ chối, chỉ ậm ậm ờ ờ, hưởng thụ quá trình được người khác theo đuổi để được thỏa mãn tâm lý hay vật chất. Từ trong lòng Ngụy Thời khinh thường dạng con gái này.

Ăn xong nồi lẩu Ngụy Thời liền nói phải đi về, La Chí Dũng đại khái cũng biết kéo Ngụy Thời đến đây để lấy cớ có phần không đúng, cười có chút ngượng ngùng, tiễn Ngụy Thời ra ngoài.

Chốc lát đã đến cổng phố, Ngụy Thời suy nghĩ một chút vẫn quyết định nhắc nhở La Chí Dũng, “A Dũng, Trình Dao kia có chút lạ, cậu tốt nhất là nên tránh xa cô ta ra.”

La Chí Dũng gãi gãi tóc, ngu ngu ngơ ngơ cười hai tiếng, “Nhà cổ có chút chuyện xảy ra cho nên mới như vậy, tính cổ vốn rất tốt …”

Lời này vừa ra khỏi miệng, Ngụy Thời chỉ biết, con trai một khi lâm vào tình ái thì chỉ số thông minh giảm xuống thấp vô cùng, không thể nói lý lẽ với cậu ta được, anh dứt khoát ngậm miệng, để La Chí Dũng trở về.

Ngụy Thời cũng không trực tiếp quay về trường, mà quẹo một cái, rẽ vào con đường lớn dọc ven sông.

Lúc ấy đã gần bảy giờ, đêm đen dần buông xuống.

Mặt sông đen thẳm, ngọn đèn dầu hai bên sông thưa thớt, so với bầu trời đầy sao thì càng thêm sáng ngời, nhưng vẫn không thể chiếu xuyên qua sương mù trên mặt sông, màn sương nọ chầm chậm, lững lờ trôi, cành hoa nhỏ ở rìa nước bị gió gạt, thường thường bị dòng nước xoáy đi mất.

Xa xa có thể nghe được tiếng nước dập dền, nhẹ rì rầm.

Mùa đông, nước sông cạn đi lộ ra đáy, còn có một số người hái rau bên bờ sông, có mấy chiếc thuyền neo ở trên sông, ngay giữa sông có thể nhìn thấy một cái cồn không lớn không nhỏ. Lúc thủy triều lên, phần lớn cồn đều bị bao phủ trong nước, lúc thủy triều xuống thì toàn bộ mới lộ ra khỏi mặt nước, trên đó chỉ có rong rêu lẫn vài loài cây dại, ngoại trừ bắt cá thì không ai ra đó cả.

Đường lớn ven sông thành phố C được xây rất tốt, rộng rãi mà sạch sẽ.

Ngụy Thời từ con đường lớn kia đi xuống mấy bậc thang, đến bên bờ sông, mấy cái thuyền kia đung đưa theo nước, dường như được cố định ở đằng kia, không định di chuyển, có lẽ chủ thuyền đêm nay tính ngủ lại trên thuyền không xuống, sương mù trên mặt sông đã trôi đến bờ sông, hướng về phía đường lớn nọ, sương mù lạnh băng giống như vật chết, Ngụy Thời đứng ở giữa màn sương này.

Anh tới quá sớm, còn chưa tới thời gian.

Gió trên mặt sông thổi tới đây, sắc như dao, thật sự rất lạnh. Ngụy Thời cảm thấy mình gần như đông lại, anh muốn xoay người rời đi rồi lại có chút do dự, cũng đã tới nơi rồi, sau này phải đi thêm một chuyến nữa thì lại phiền. Ông Từ có nói, chợ quỷ lớn như thế này không phải lúc nào cũng gặp được.

Ngụy Thời đi tới đi lui trên bờ sông, sương mù càng lúc càng dày, đến mức giơ tay lên cũng không thấy rõ năm ngón. Nếu không phải nghe thấy tiếng nước sông rì rầm, đi loạn xạ như vậy có khi rớt xuống sông cũng không chừng, Trong lòng Ngụy Thời miên man suy nghĩ. Ngay lúc anh cảm thấy đầu óc mình đã sắp đông đá thì rốt cục cũng có tiếng động. Gần như ngay lập tức, có rất nhiều người đi tới bên người Ngụy Thời, còn có một số ít từ bên trong sông đi ra, cả người còn dính nước, bọn họ lê chân chậm rãi đi tới nơi Ngụy Thời đang đứng, Ngụy Thời còn ngửi thấy được một mùi tanh hôi thoang thoảng.

Bóng người đông nghìn nghịt, yên yên tĩnh tĩnh tụ lại một chỗ, đứng giữa màn sương mù.

Trên mặt sông, mấy con thuyền kia dao động theo nước, từ từ cập lại bờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play