Thang máy đến tầng hai mươi nhưng cửa lại không mở ra, mà kêu lên hai tiếng rồi lại đi xuống, Ngụy Thời nhấn hai nút nhưng nó không có bất cứ phản ứng gì.
Sương mù nổi lên bốn phía che hết mọi thứ xung quanh, dường như có thể nhìn thấy sương mờ lững thững di chuyển trên mặt đất, từng chút từng chút một phủ lấp mọi thứ, xung quanh lại không có gió càng khiến màn sương thêm dày đặc.
Giữa màn sương trắng, có thể thấy loáng thoáng nhiều bóng người đứng đó, hoặc xa hoặc gần, nhưng dù có lại gần thì vẫn không thể thấy rõ hình dáng những người đó. Bọn họ an tĩnh khoanh tay mà đứng, giữa đó có một bóng người có vẻ nhanh nhẹn khuấy động sương mù bao quanh.
Thầy Mã đứng giữa làn sương, hai người Ngụy Thời và Trần Kim Phát đã biến mất ngay dưới mí mắt ông. Ông vẫn không từ bỏ, ra lệnh cho cái xác kia tiếp tục tìm kiếm, ông ta không tin một kẻ lỗ mãng, cái gì cũng không biết có thể chạy thoát từ tay ông. Nhưng không biết màn sương này từ đâu ra, chẳng lẽ là phép thuật môn phái nào đó.
Ngụy Thời kéo Trần Kim Phát đang sợ run người, chạy vào rừng cây.
Chân vội vàng, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi nóng hổi, nhưng anh vẫn cười hì hì, vừa đi vừa nhìn Trần Kim Phát bên cạnh, “Tôi đã nói không có chuyện thì sẽ không có chuyện, anh cứ không tin tôi, ha ha, họ Trần kia bị tôi bày trận nhất định sẽ tức chết, nghĩ tới đã thấy vui.”
Từ lúc ở nhà họ Hoàng, Ngụy Thời đã thấy ánh mắt thầy Mã nhìn anh không tốt. Ánh mắt ấy giống như nhìn người chết cho nên anh bắt đầu đề phòng ông ta. Sau đó Hoàng Tử Cường nói muốn đưa anh đi, vừa thấy bộ dạng Hoàng Tử Cường tựa như bị người mê hoặc thần trí nên anh tương kế tựu kế. Nhưng mà có vài chuyện anh không ngờ được, thứ nhất anh không nghĩ tới thầy Mã lại có bản lĩnh dưỡng thi nuôi xác. Thứ hai là khả năng của thầy Mã không thể so với ông Từ, trận kỳ môn anh bày kia vốn không vây nổi ông Từ, mà thầy Mã lại chưa thể thoát ra được.
Mặt Trần Kim Phát thấm đầy mồ hôi, trên chân chỗ bị quỷ nắm lúc nãy đã đau muốn chết. Anh ta đang rất hối hận, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp như này thì đã chẳng chạy theo xem náo nhiệt làm gì. Cứ nghĩ tới mấy thứ chui lên từ mặt đất hồi nãy thì chỉ hận không thể mọc thêm cánh mau mau chạy khỏi nơi thị phi này.
Hai người đi hơn một giờ mới xem như đến được đường lớn.
Đến nơi này thì sẽ có xe về nhà.
Hai người ở đứng ở ven đường, Ngụy Thời ngồi xổm xuống, nhổ nhổ mấy cọng cỏ trên đất, chất lỏng làm dơ bàn tay trắng ngần nhưng Ngụy Thời không chút để ý bứt lấy hai nhành, “Anh nói xem thầy Mã đến nhà họ Hoàng rốt cuộc để làm gì?”
Trần Kim Phát lo lắng nhìn cuối đường, cầu mong có một chiếc xe nhanh nhanh chạy đến để mình có thể về nhà, “Vì giúp Hoàng Trung Cường hồi hồn, không phải cậu cũng thấy sao?”
Mới nãy hai người trải qua chuyện vừa khủng khiếp vừa nguy hiểm như vậy, ngược lại quan hệ kéo gần không ít, nói chuyện cũng không khách sáo như trước kia nữa. Trần Kim Phát không coi Ngụy Thời là thiếu niên mười mấy tuổi bình thường, đương nhiên Ngụy Thời cũng không để tuổi Trần Kim Phát vào mắt.
Ngụy Thời lắc đầu, anh lại nhổ một cọng cỏ khác, “Tôi thấy không đúng, tối hôm qua đã cảm thấy có chuyện kỳ lạ. Hồn phách thầy Mã dẫn vào thân thể Hoàng Trung Cường căn bản không phải là hồn anh ta. Thân thể chẳng những mạnh mẽ lại còn có thể gọi bà Hoàng ông Hoàng, mọi chuyện vốn không đơn giản như thế, tôi nhớ ông già kia đã nói với tôi một việc…”
Càng về sau, giọng nói của Ngụy Thời càng nhỏ dần.
Anh nói những chuyện này không phải có ý muốn thương lượng gì với Trần Kim Phát, lại càng không định hỏi anh ta có suy nghĩ gì. Anh chỉ dùng cách nói chuyện này để đầu óc mình có thể suy nghĩ rõ ràng một chút. Lúc ông Từ nói chuyện phiếm với anh có nhắc vùng Vân Quý Xuyên* có loại thuật dưỡng thi, chính là cưỡng ép bát tự, lôi hồn phách từ trong thân thể ra biến người ta thành xác chết, sau đó cho quỷ hồn mình nuôi bám vào cái xác kia.
* Ba tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên.
Thuật dưỡng thi này vô cùng thâm độc.
Chỉ có điều khi dùng thuật này thì phải luyện ra thi thể mạnh mẽ hơn nhiều so với thi thể bị mất hồn phách ban đầu. Bởi vì mạnh hơn mới có thể kéo ra hết dương thọ của hồn phách ra khỏi thân thể. Làm như vậy rất ác độc cho nên oán khí người này sẽ rất nặng, nặng hơn gấp nhiều lần so với nửa đêm giờ Tý* mặc đồ đỏ thắt cổ tự tử hay mấy thứ khác.
*11h đêm tới 1h sáng
Ngụy Thời vuốt cằm, đột nhiên nở nụ cười.
Trần Kim Phát đứng bên cạnh không hiểu mô tê gì hết, nhìn nhìn Ngụy Thời, chân lùi lại một bước.
Vẻ mặt thằng nhóc này cười thật là ác ôn, không biết lại có chủ ý quỷ quái gì, tốt hơn hết là nên cách xa cậu ta một chút
Ngụy Thời vỗ vỗ tay đứng lên, nói với Trần Kim Phát rằng anh phải chạy về trường xin phép, định trốn khỏi buổi điểm danh giáo dục quốc phòng ở thành phố X nên đành nhờ anh ta hỏi thăm giúp anh một chút ngày sinh tháng đẻ của Hoàng Trung Cường, còn có địa điểm cụ thể nơi cậu ấy gặp chuyện không may.
Vẻ mặt Trần Kim Phát nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý.
Nói thế nào đi chăng nữa thì thầy Mã kia vốn tính hại bọn họ, nhất định không phải là người tốt. Tuy rằng Ngụy Thời cũng là người giao tiếp với thần thần quỷ quỷ nhưng đáng tin hơn so với thầy Mã.
Sau khi Ngụy Thời vội vã trở về nhà thì lại đi nhờ vả thân thích cùng với chú hai thím hai, gởi bọn họ chăm sóc mẹ Ngụy một chút rồi lại vào thành phố đến trường học báo danh. Trước đó anh đến nhà cậu một chuyến, cậu Ủy Thành Bân lớn hơn mẹ Ngụy mười mấy tuổi, nửa là cha nửa là anh nuôi lớn em gái, cho nên tình cảm anh em rất sâu đậm, mẹ Ngụy cũng rất nghe lời anh mình. Đời này chuyện duy nhất làm trái ý anh mình là là kết hôn với ba Ngụy Thời.
Lúc ấy hai anh em cãi nhau ầm ỹ thiếu chút nữa là từ mặt. Mẹ Ngụy cũng do một tay anh mình cưng chiều nên tính cách ương bướng, đã quyết định thì chín con trâu cũng kéo không lại. Cho nên mặc dù anh hai sống chết không gả bà cho ba Ngụy thì bà vẫn không chịu nhường bước, nhất quyết kết hôn. Mãi cho đến khi cháu ngoại Ngụy Thời được sinh ra, quan hệ hai anh em mới dịu được xuống, một phần là vì Ủy Thành Bân một tay nuôi lớn mẹ Ngụy thật không có khả năng nhẫn tâm đoạn tuyệt quan hệ với em mình.
Về sau ba Ngụy đột nhiên mất tích, Ủy Thành Bân có nói bọn họ mẹ góa con côi muốn kiếm sống cũng không dễ dàng, cho nên muốn nuôi cả nhà em gái. Mẹ Ngụy chết sống không đồng ý, nói rằng bà đã lớn như vậy, đã kết hôn sinh con, anh trai cũng có gia đình của mình nên không thể chuyện gì cũng dựa vào, vì vậy bà bỏ lên thành phố tìm công việc.
Ủy Thành Bân không lay chuyển được mẹ Ngụy đành phải đồng ý, nhưng mà cuối cùng vẫn ngấm ngầm chăm sóc mẹ Ngụy với hai đứa cháu ngoại trai.
Ngụy Thời ở nhà cậu ăn một bữa cơm, Ủy Thành Bân là một người đàn ông ôn hòa đã hơn năm mươi tuổi sắp về hưu, nhưng vóc người vẫn còn ổn lắm. Da dẻ ông nhìn chẳng chút gì giống với người đã bước qua hàng năm*, chỉ là tóc đã ngả màu hoa râm nhưng vẻ hào hoa phong nhã, khí chất đàn ông thành thục vẫn còn đó, sự nghiệp cũng thành công, đi ra ngoài còn có thể hấp dẫn ánh mắt một số người, có điều như thế Ngụy Thời cũng không dám càn quấy trước mặt cậu.
*ý nói chẳng giống với người năm mươi tuổi
Vốn là đứa nghịch ngợm gây sự vừa đến trước mặt cậu liền trở nên nghiêm túc.
Ủy Thành Bân chỉ có đứa con gái, đã kết hôn sinh con, bình thường chỉ có hai vợ chồng ở nhà. Ngụy Thời nghe cậu anh nói mấy câu như muốn anh học thật giỏi, đừng dùng tâm địa gian xảo làm chuyện không đàng hoàng…đợi mãi đến khi cơm nước xong xuôi, đến lúc phải đi thì Ngụy Thời mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra — khi đối mặt với cậu anh, anh thật sự chịu áp lực rất lớn. Cậu hi vọng cháu ngoại hóa rồng, không có việc gì thì thích mỉa mai anh muốn anh cố gắng hơn nữa. Lúc thấy Ủy Thành Bân cũng đứng lên nói muốn lái xe đưa anh đến trường học, thuận tiện gặp mặt làm quen với ban giám hiệu trong trường thì mặt Ngụy Thời lập tức nhìn như màu đất.
Trong trường toàn là người với người, số lượng tân sinh viên mang theo cả nhà đến báo danh không phải ít. Trường đại học y XX ở trong nước cũng có chút danh tiếng, mấy năm nay nhiều trường học đều thực hiện chính sách nhập chung trường, mở rộng việc tuyển sinh. Trường y XX cũng không ngoại lệ, các trường trực thuộc được chia ra từng khu, khu nam và khu bắc trước đây là học viện y XX, đại học XX dưới viện y, cùng hệ với trường đào tạo hộ lý ở thành phố C.
Môi trường không tệ, nhất là khối hộ lý kia có vẻ có nhiều nữ sinh. Có rất nhiều thứ để so sánh, liếc nhìn qua thì vẫn tương đối thuận mắt hơn. Ngụy Thời lơ đãng nhìn mấy lần thì đã đến trong viện, cậu đưa anh đến phòng ngủ chờ anh thu xếp xong mới nói với anh rằng ông định mời những lãnh đạo trong ban giám hiệu đi ăn nên muốn Ngụy Thời đi cùng.
Ngụy Thời còn chưa nghe ông nói xong đã cảm thấy mình nội thương đến hộc máu.
Cố sức khuyên bảo chỉ thiếu điều lăn ra đất làm nũng như thuở nhỏ mới khiến cậu anh bỏ đi ý nghĩ dọa người đó, Ngụy Thời tiễn cậu đí. Đến khi thân thể rã rời anh mới lê chân về phòng gặp mặt ba người bạn cùng phòng một chút, hai người người ngoại tỉnh, một người ở đây, coi như cũng được.
Buổi tối trước khi ngủ, Ngụy Thời uống một bát nước dưới đáy có đọng chút nâu đen.
Ngày hôm sau Ngụy Thời vừa tỉnh dậy sắc mặt đã đỏ bừng, hô hấp dồn dập giống như phát sốt, bạn cùng phòng nhìn anh như thế thì đưa anh đến bệnh viện. Bác sĩ truyền nước biển, có giấy khám đương nhiên không cần phải đi tập huấn quốc phòng, Ngụy Thời cầm giấy bác sĩ sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện thì chạy đến X thị.
Hoàng Trung Cường gặp chuyện không may vào lúc ba năm trước, lúc ấy cậu làm công nhân lao động ở công trường xây dựng chung cư cao tầng. Chỗ đó vốn không khó tìm, Trần Kim Phát dễ dàng tìm được địa chỉ đồng thời còn nói ngày sinh tháng đẻ của Hoàng Trung Cường cho Ngụy Thời biết, về phần bát tự thì Trần Kim Phát chưa hỏi tới.
Ngụy Thời chỉ cần nghe qua ngày sinh, mùng mười tháng mười âm lịch thì đã cảm thấy mình đoán trúng tám chín phần. Ngày này cộng với nửa đêm giờ Tý vốn có câu nói, “Trăng tròn thiếu nước, mười không về nhà.” Chữ “Mười” trong này có nghĩa là “chết”. Thật ra không thể nói là sinh vào ngày ác, nhưng ở phương diện phép thuật lại rất hữu dụng, ví như mấy kẻ dưỡng thi, rất có thể sẽ tìm thi thể của người có ngày sinh tháng đẻ này để làm phép.
Thế nhưng người dưỡng thi phải tìm xác chứ không phải biến người sống trở thành xác chết.
Ngụy Thời không có thời gian, trong phút chốc anh đã chạy đến trước tòa nhà kia. Đây là một tòa nhà cao hai mươi tầng, một nửa dùng làm văn phòng, một nửa làm chỗ ở. Ngụy Thời nhìn phòng khách lầu một, người ra vào tòa nhà có vẻ ít, Ngụy Thời ngồi ở quán trà sữa gần đó gần hai tiếng vậy mà chỉ có ba bốn người ra vào.
Ngụy Thời đi đến phòng tiếp khách, ở đó chỉ có một người bảo vệ thờ ơ canh cửa, ông mệt mỏi nâng mắt nhìn Ngụy Thời một cái rồi lại tiếp tục rủ mi ngủ gà ngủ gật. Ngụy Thời chậm rãi đi đến thang máy, ấn phím, sau một lát thang máy xuống, anh đi vào, ấn con số hai mươi.
Trong thang máy rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng ong ong không biết từ nơi nào truyền đến, những con số màu đỏ chợt lóe hiện số tầng đi lên. Thang máy đến tầng hai mươi nhưng cửa lại không mở ra, mà kêu lên hai tiếng rồi lại đi xuống, Ngụy Thời nhấn hai nút nhưng nó không có bất cứ phản ứng gì.
Giữa lúc ấy thang máy không có dừng lấy một lần, giống như chỉ có một mình Ngụy Thời đi cái thang máy này.
Ngụy Thời nhìn con số màu đỏ dừng ở tầng thứ mười bốn, thang máy ngừng lại, cửa mở ra, bên ngoài là một lối đi yên tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT