Trần Dương mệt mỏi xoa mặt, anh không rõ Ngụy Lâm Thanh có ý gì.
Tất nhiên Ngụy Lâm Thanh và anh không phải người thuộc cùng một con đường, sóng điện não không bắt được tín hiệu của nhau là lẽ đương nhiên. Anh nhìn gương mặt chính trực ngay thẳng của Ngụy Lâm Thanh, bỗng trong lòng bật ra một ý tưởng kỳ lạ. Vì để nghiệm chứng ý tưởng này liệu có đúng không, Trần Dương suy đoán một hồi rồi dè dặt hỏi, “Ngụy Lâm Thanh, ý anh là anh xem cuộc âm hôn không thể không làm vì thằng quỷ con này là thật?”
Ngụy Lâm Thanh chẳng hề nâng mắt, song âm khí trên người ngày một nặng tựa như bị lời Trần Dương chọc tức, “Chẳng lẽ cậu chưa từng coi âm hôn giữa chúng ta là thật?”
Bị khí thế của Ngụy Lâm Thanh ép sát, Trần Dương không dám nói thật, anh đành gượng gạo cười.
Ngụy Lâm Thanh nhìn Trần Dương, từ tốn hỏi, “Hay là cậu không muốn ở bên ta?”
Âm khí trên người kẻ kia quá nặng, cái chăn dày cộm của anh đã ướt nhẹp rồi. Nếu anh dám nói không thì liệu có bị Ngụy Lâm Thanh băm vằm? Trần Dương cẩn thận quan sát Ngụy Lâm Thanh rồi hơi nhích khỏi giường nhưng lại bị Ngụy Lâm Thanh kéo trở lại, anh không nhúc nhích được cả ngón tay nữa là.
Trong lòng Trần Dương tức tối lắm, từ trước tới giờ Ngụy Lâm Thanh đã nói thích anh bao giờ đâu, anh còn tưởng Ngụy Lâm Thanh còn không quên được tình nhân cũ họ Ngô kia nữa, với lại, có ai thật coi âm hôn như thật, không phải xong rồi người ta vẫn ầm ầm cưới hỏi đó thôi?
Chẳng lẽ Ngụy Lâm Thanh cục đá vừa hôi vừa cứng vì ý thức trách nhiệm chẳng ra sao mà xem âm hôn giữa anh với kẻ ấy như thật? Mường tường đến tính tình bảo thủ mà đứng đắn của Ngụy Lâm Thanh, Trần Dương nghĩ dám lắm. Thế là trán anh đầy sọc đen, cảm xúc cáu kỉnh bùng nổ.
Khi nào thì Trần Dương anh lại sa sút đến mức này! Phải dùng trách nhiệm ép người khác ở cạnh mình, đây không phải là trò hề hử? Trần Dương thở hồng hộc bình ổn lại lửa giận, “Ngụy Lâm Thanh, anh có thích tôi không? Nếu không thích tôi, chỉ vì kết âm hôn mà cảm thấy cần có trách nhiệm gì đó thì tránh xa ông ngay, ông đếch cần lý do chó chết đó.”
Ngụy Lâm Thanh ngớ ra, như thể chẳng biết làm gì với cơn tức vô cớ bất ngờ của Trần Dương.
Trần Dương vươn tay dễ dàng đẩy Ngụy Lâm Thanh, sau đó hất đống chăn ướt nhẹp nhảy xuống giường. Mặc xác quần áo đã lạnh buốt trên người và cái lạnh thấu xương bên ngoài, anh đẩy cửa định rời đi.
Chân phải anh mới vừa qua cửa, lúc chân trái nhấc lên bước theo cùng thì bất chợt cả người anh bị thứ vô hình gì giữ chặt, anh lảo đảo lùi về sau té cái bịch xuống đất, cánh cửa đang mở cũng dự động đóng lại.
Ngụy Lâm Thanh ghì lấy anh, “Ta, ta không biết, cậu để ta nghĩ kỹ càng đã.”
Gân xanh trên trán Trần Dương đập thình thịch.
Cái ôm của Ngụy Lâm Thanh vừa lạnh vừa vững chắc, tuy không chút ấm áp nào song lại kiên định lắm thay. Trần Dương lạnh đến mức đầu óc sắp đông lại rồi, anh chỉ cần Ngụy Lâm Thanh muốn nói gì thì hãy nói nhanh lên, chỉ cần kẻ ấy nói xong anh sẽ tìm chậu than để sưởi ấm.
Trần Dương trắng bệch mặt, môi xanh mét, cả người run rẩy như đang lên cơn sốt. Ngụy Lâm Thanh nhìn anh rồi búng tay, lập tức trong phòng xuất hiện một chậu than lách tách lửa cháy. Ngụy Lâm Thanh nắm tay Trần Dương kéo anh đến ngồi cạnh chậu than.
Lúc này Trần Dương mới cảm giác mình được sống lại.
Ngụy Lâm Thanh đưa tay yên lặng thêm củi, thanh củi xuất hiện trong tay kẻ ấy. Qua một lúc lâu kẻ ấy mới cất tiếng, “Hẳn cậu biết ta bị Ngụy gia dời khỏi phần mộ tổ tiên?”
Trần Dương gật đầu, “Biết, nghe nói là bởi do anh bỏ trốn cùng một người đàn ông.”
Ngụy Lâm Thanh nhìn cái vẻ hớn hở khi người khác gặp họa của Trần Dương, tiếp tục kể, “Khi ấy Ngô Ngọc Thành kết hôn, lòng ta nguội lạnh định rời khỏi thôn Ngụy thì A Quỳnh xảy ra chuyện. Cô mang thai con của Ngụy Minh Thanh em họ ta, cậu ấy là một kẻ chơi bời lại đã có hôn ước nên không chịu gánh vác trách nhiệm, cùng đường nên A Quỳnh mới van xin ta. Ta nghĩ dù sao cả đời ta sẽ cứ thế này nên đồng ý. Ai ngờ A Quỳnh không cam tâm, cô tìm cơ hội hại chết Ngụy Minh Thanh. Cô ấy đang mang thai sao có thể chết được, ta đành nhận tội thay, nào ngờ vẫn không cứu được cô, mấy ngày sau cô chết đi trong dòng sông âm, trước khi chết dặn dò ta phải chăm sóc con trai mình, ta đồng ý. Sau thì ta cũng nhiễm ôn dịch, sống chẳng được bao lâu. Chuyện ta đã hứa nhất định phải làm được, mà chắc cũng bởi ta không cam lòng trước Ngô Ngọc Thành, hồn phách vô giác ở lại dương thế. Người thôn Ngụy tưởng ta hại chết Ngụy Minh Thanh, thế nên dời quan tài ta ra khỏi phần mộ tổ tiên.”
Giọng điệu lãnh đạm rõ ràng, Ngụy Lâm Thanh kể lại chuyện cũ năm ấy.
Trần Dương rối rắm nghe, đây là phim Hàn nào vậy, còn có cả Ngụy Lâm Thanh chúa trời hào quang chói lóa đâm mù mắt người nữa. Anh liếc Ngụy Lâm Thanh, thấy kẻ ấy quả đúng là người tốt, vậy nhưng người tốt thì có đáp đền gì tốt đẹp đâu. Song nói đi cũng phải nói lại, chắc do bị đả kích quá lớn nên Ngụy Lâm Thanh mới suy sụp chán chường như thế.
Ngụy Lâm Thanh quay đầu nhìn Trần Dương, đôi mắt chỉ có tròng trắng chẳng có màu đen, nhìn qua đáng sợ vô cùng nhưng lại hấp dẫn tầm mắt người khôn kể, “Sau đó ta lại nghĩ, có thể chấp niệm của ta không chỉ như thế.” Ngụy Lâm Thanh thản nhiên nói.
Không cầm lòng được, Trần Dương hỏi tới, “Vậy còn gì nữa?”
Ngụy Lâm Thanh giữ chặt Trần Dương bằng đôi tay lạnh như băng, “Ta không cam lòng, vì sao mình không thể tìm thấy một người ‘cùng nắm tay nhau, đến khi bạc đầu’. Không phải ta đang đợi Ngô Ngọc Thành, mà là đang đợi một người nào đó.”
Trần Dương thở dồn dập, đầu óc nóng bừng.
Ngụy Lâm Thanh nhẹ nhàng bảo, “Kết âm hôn với cậu là quyết định ta đã cân nhắc rất lâu.”
Trần Dương huơ tay trên lửa, “Nên là?”
Ngụy Lâm Thanh nói tiếp, “Nên là ta đã tìm sáu mươi năm mới tìm được một người ta muốn kết âm hôn, người đó là cậu. Hoàn toàn không phải chỉ vì muốn thằng bé được đầu thai, nếu chỉ vì mục đích này, thật ra, thật ra không ân ái với nhau vẫn… vẫn còn cách khác.”
Nói đến đây, chắc bởi chột dạ mà Ngụy Lâm Thanh không dám nhìn Trần Dương nữa.
Không nhịn được Trần Dương lại chửi thầm, nói cách khác thời điểm ấy anh đã bước lên con thuyền Ngụy Lâm Thanh gian xảo để sẵn, anh giật giật áo, tự thấy mình nóng kinh khủng. Mới rồi anh còn nghĩ Ngụy Lâm Thanh là người tốt, đúng thật ngây thơ quá, kẻ này hễ đen tối rồi thì đen tối cùng cực, đào hầm chẳng thèm lộ biểu tình gì, con mồi rơi vào bẫy rồi còn chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Vậy nhưng ai kêu anh cũng có ý với người ta cớ chứ.
Sau cùng Trần Dương vẫn chưa trả lời khẳng định liệu anh có đi thành G hay không, Ngụy Lâm Thanh vẫn không sốt ruột. Nhưng thật ra Ngụy Lâm Thanh có nôn nóng gì không thì người bình thường khó đoán được, kẻ ấy lúc nào cũng thần sắc bình tình, ít khi thấy biến hóa gì.
Chăn và giường đều ướt nhèm, Trần Dương đành phải lấy từ trong tủ quần áo một tấm đệm và tấm chăn ẩm mốc, sau đó kéo ghế bành lại để tấm nệm lên rồi kéo tới gần chậu than ngủ. Anh chẳng thèm quan tâm Ngụy Lâm Thanh đi hay ở nữa, anh ngủ rất say đến tận bình minh, chẳng hề tỉnh giấc giữa chừng.
Ánh mặt trời rực rỡ, chim tước bên ngoài đang líu lo không ngừng. Mở mắt, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là Ngụy Lâm Thanh đang ngồi cạnh anh.
Trần Dương đẩy chăn ra, như nhớ tới gì đó, “Thằng quỷ nhỏ đâu rồi?”
Ngụy Lâm Thanh nhìn Trần Dương ngồi dậy, “Trong vòng ba tháng, dương quỷ ở dương thế phải quyết định hoặc đi đầu thai hoặc tiếp tục tu luyện thành Quỷ Vương, ta để nó lại dòng sông âm trong thôn Ngụy cẩn thận cân nhắc chuyện này.”
Trần Dương nhíu mày, “Nó mới bây lớn thì đã biết gì.”
Ngụy Lâm Thanh khẽ thở dài, “Có một số việc, người bên ngoài không thể hỗ trợ, chỉ có thể tự mình quyết định.”
Trần Dương nhớ tới thằng quỷ nhỏ cứ hay bám dính lấy anh còn miệng thì cứ gọi anh “Ba ơi, ba ơi” suốt, tuy không muốn thừa nhận song tận sâu trong lòng anh không yên tâm lắm, “Hay là, chúng ta đến thăm nó thử.”
Thằng bé mới chỉ khoảng ba tháng tuổi nhưng đã phải tự quyết định con đường tương lai của mình, cũng hơi đáng thương thật.
Trần Dương ngồi xe đến thôn Ngụy, không khí thôn hiện đã tốt hơn nhiều. Nghe Ngụy Thời kể lại thì gần đây trong thôn đang chọn người kế thừa mới trong nhánh của Ngụy Thất gia. Còn thôn trưởng trước đó, cũng tức là Ngụy Minh, bỗng đột ngột chết đi sau khi trận ôn dịch chấm dứt, người trong thôn không biết anh ta chết vì nguyên nhân gì, song Trần Dương và Ngụy Thời có thể đoán được.
Vì để hoàn dương cho Ngụy Đông Lai, Đông lão tiên đã ‘mượn vận’ từ Ngụy Minh, còn dùng ngân châm đâm vào thất khiếu của anh ta. Ngụy Minh vốn dĩ đã chết nhưng không biết được Đông lão tiên dùng cách gì kéo dài mạng sống, đến khi Ngụy Minh lên làm chủ họ và làm xong chuyện cần làm để Đông lão tiên đạt được mục đích, nhiệm vụ của anh ta chấm dứt thì cũng là lúc buông xuống hơi tàn.
Lúc này không biết chọn ai nữa, Trần Dương bâng quơ nghĩ.
Ngụy Thời còn đang bận bù đầu lo chuyện nữ quỷ nên tạm không rảnh đón tiếp anh, thế là anh tự đi dạo loanh quanh trong bãi tha ma của thôn Ngụy. Trong hang động tối tăm mù mịt, chắc bởi do thời tiết nên thứ ánh sáng trên vách động lại càng nhạt nhòa le lói hơn lúc trước.
Trần Dương cầm đèn pin, bước đi trong hang động quanh co khúc khủy.
Trong hang yên ắng lạ thường, chỉ có mỗi tiếng nơi rơi tách tách.
Lần trước tới hang chẳng gặp phải chuyện tốt lành gì, Trần Dương liếc Ngụy Lâm Thanh bên cạnh, kẻ này điềm nhiên bình thản lắm. Trần Dương bèn hỏi, “Lần trước anh bảo thằng nhóc là dương quỷ, phải ba năm mới trưởng thành, sao giờ đã phải lựa chọn?”
Trong hang động, thanh âm của Ngụy Lâm Thanh như sâu thẳm mà khẽ khàng, “Đó là con đường nếu nó định tu luyện thành quỷ vương, thật ra ngày từ lúc cậu sinh nó nó đã có thể đi đầu thai, là do nó không muốn.”
Trần Dương không nói gì, anh chẳng ngờ được lại như thế.
Đi thêm một lúc, hai người tới cái hang lớn kia, Trần Dương thấy một luồng sương mù màu xám tro đang bao phủ lấy đài tế. Không thấy rõ tình hình thế nào, anh quay đầu nhìn lướt qua Ngụy Lâm Thanh.
Ngụy Lâm Thanh phất nhẹ tay, một chiếc đèn lồng giấy trắng lơ lửng dập dờn bỗng hiện ra, sau đó bay về phía luồng sương mù màu xám tro ấy. Hết thảy ảo mờ bên trong đã có thể nhìn rõ. Thằng quỷ nhỏ đang nằm trong ao nước nhỏ do bãi đá tạc thành.
Trần Dương đang định cất tiếng gọi nó thì bị Ngụy Lâm Thanh ngăn lại.
Ngụy Lâm Thanh kéo Trần Dương lùi ra sau khoảng chục bước rồi mới dừng lại. Từ người thằng quỷ nhỏ tỏa ra một luồng sương mù xám tro, sương mù quay cuồng, phạm vi chiếu sáng của chiếc đèn lồng giấy trắng lại giảm đi không ít. Rất nhiều linh hồn ùa ra từ khắp bốn phương tám hướng vây chặt thằng quỷ con. Âm khí nặng đến mức không khí trở nên dớp dính nghe ra cả mùi đất thối.
Bọn hồn ma cúi đầu đứng nơi đó, thằng quỷ nhỏ ngâm cả mình trong nước. Mặt nước không ngập quá đầu, bề mặt phẳng lặng thỉnh thoảng sẽ nổi ít gợn sóng. Mỗi một lần mặt nước gợn sóng thì sẽ có thêm hồn ma thoát ra, chúng đứng đầy trên đài tế chen nhau chật cứng, Trần Dương nhìn lạnh toát sống lưng.
Hồn ma tụ lại ngày một nhiều, âm khí ngày một nặng ép Trần Dương phải lùi ra sau cả chục bước. Bất chợt, trong tai anh phát ra một âm thanh đang gọi lớn, “Ba ơi, ba…”
Trần Dương đáp lại giọng nói ấy ngay tức khắc, “Là Bình An à?”
Thằng quỷ nhỏ hơi lắp bắp, “Dạ là con, sao ba lại đến đây.”
Trần Dương không biết nên nói gì, “Thì tới thăm con một lát.”
Thằng quỷ nhỏ làm nũng với Trần Dương, “Ba ơi, con không muốn rời khỏi ba.”
Trần Dương nhìn luồng sương mù xám tro kia, “Con hãy chọn con đường thích hợp với mình, con đường mà con thích.”
Thằng quỷ nhỏ lẩm bẩm gì đó không lên tiếng nữa, bọn hồn ma tụ tập quanh nó bắt đầu tốp năm tốp ba tản ra, không lâu sau thì bỏ đi hết. Thằng quỷ nhỏ trồi khỏi mặt nước dựa vào cạnh bờ, nước đen chảy dọc người nó.
Trần Dương và Ngụy Lâm Thanh bước tới xem thử, thằng quỷ con đang lầu bầu gì đó, dáng vẻ mệt mỏi.
Thằng nhóc ngẩng đầu lên, giơ đôi tay mũm mĩm về phía Trần Dương, “Ba ơi.”
Trần Dương ngồi xuống bên cạnh ao nước song anh không nắm lấy tay thằng quỷ nhỏ. Thằng nhóc ta tủi thân lắm, rơm rớm nước mắt rụt tay về rồi cắn cắn ngón tay, “Ba không cần con nữa ạ?”
Trần Dương thấy mình vốn không nên nói gì, đúng ra anh không cần tới đây. Kỳ thật, Trần Dương vẫn hy vọng thằng quỷ nhỏ đi đầu thai. Quỷ vương, hai chữ hai uy phong lẫm lẫm đó, nhưng ai biết được thực tế sẽ ra sao. Nơi cõi âm không ánh mặt trời, nhìn tới nhìn lui chỉ toàn bọn cô hồn dã quỷ, làm vua của mấy thứ đó thì có nghĩa lý gì.
Song chắc bởi do thằng quỷ con còn nhỏ và ỷ lại anh vô cùng, nên thời gian qua lâu tình cảm của anh với nó đã thay đổi, đối với anh giờ thằng bé đã chẳng khác nào… Trần Dương lắc đầu rồi thở dài, đưa tay xoa đầu thằng nhóc.
Tóc thằng quỷ con ướt sũng, nước lạnh đến mức tưởng chừng như hóa thành băng.
Tức khắc thằng quỷ con mặt mày rạng rỡ hẳn, nó đập tay trong nước khiến bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Đứng bên cạnh, Ngụy Lâm Thanh chắn hết thứ nước ấy không cho chúng chạm vào người Trần Dương, nước âm trong ao bắn lên đất để lại chút dấu vết màu đen. Thằng quỷ nhỏ biết mình làm sai nên vội vàng dừng lại nằm yên bên ao nước, không dám cử động gì như chỉ sợ Ngụy Lâm Thanh nổi giận. Thật ra Ngụy Lâm Thanh chưa từng nổi nóng với nó bao giờ, còn chưa từng cao giọng quở trách nữa là, ngược lại Trần Dương đánh nó không chỉ một hai lần, song nó chỉ sợ Ngụy Lâm Thanh chứ không sợ Trần Dương.
Điểm ấy thì Trần Dương chẳng tài nào hiểu nổi.
Thẳng quỷ nhỏ nằm dựa vào cạnh thành ao, chắc chừng do mệt mỏi nên chầm chậm thiếp ngủ. Trần Dương ngồi thêm một lát rồi nhìn thẳng quỷ nhỏ lần cuối cùng, đây có lẽ là lần gặp mặt sau cuối. Và rồi anh đứng dậy rời đi. Dẫu thế nào, thằng bé vẫn có con đường của riêng mình.
Sau khi trở về thôn Ngụy, anh đến chỗ trạm y tế của Ngụy Thời.
Ngụy Thời cũng vừa từ ngoài trở về, mắt thâm quầng, xem ra mệt mỏi lắm. Cậu kéo một cái ghế qua ngồi xuống, chẳng chút sức nào liếc Trần Dương, “Anh đến rồi à.” Trần Dương ngồi bắt chéo chân, vừa hút thuốc vừa gật đầu, dáng vẻ hớn hở vui mừng ấy khiến Ngụy Thời nghiến răng trèo trẹo.
Trần Dương hỏi cậu đã hỏi được gì từ nữ quỷ.
Ngụy Thời vân vê cằm, “Hỏi ra không ít chuyện. Thật ra nữ quỷ này là cô con gái của người vợ bé của nhánh bên Đổng gia ở thành Tiểu Động bên Tứ Xuyên, nàng ta được sinh ra bên ngoài, mãi đến năm mười bốn vẫn chưa được ghi tên lên gia phả, thế cho nên vào lúc Đổng gia đại nạn mới may mắn sống sót, sau đó không biết nguyên nhân gì mà lưu lạc tới chỗ chúng ta. Mấy chuyện xảy ra sau đó thì anh biết rồi đó.”
Thấy Ngụy Thời chỉ hai ba câu mà đã tổng kết hết mọi chuyện, Trần Dương không cam lòng, “Có vậy thôi?”
Ngụy Thời xoa tay, “Có vậy thôi, chứ anh còn muốn gì!”
Trần Dương liếc Ngụy Thời một cách không tin tưởng lắm, tuyệt đối là có nội tình, song nếu Ngụy Thời không muốn nói với anh thì thôi. Trần Dương không hỏi tới nữa mà chuyển đề tài đến việc phải đi nơi nào kiếm sống, Ngụy Thời lại trái ngược ý với anh hoàn toàn, “Sắp Tết nhất rồi còn đi đâu, qua năm mới hẵng đi. Không ai mừng năm mới với anh thì anh cứ tới đây với tôi cũng được. Tôi cũng chỉ có một mình.”
Trần Dương ngó Ngụy Thời đầy kỳ lạ, “Chứ mẹ với em trai cậu đâu?”
Ngụy Thời phẩy tay hờ hững bảo, “Đừng nhắc đến họ, họ có xem tôi là người một nhà đâu.”
Ở thôn Ngụy đã lâu, ít nhiều Trần Dương nhìn ra được quan hệ giữa Ngụy Thời và người nhà không tốt lắm, nhưng anh không ngờ lại đến nước này, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh. Cuối năm không phải thời điểm tốt để tìm việc, Trần Dương rời nhà là bởi anh thấy ở nhà lạnh lẽo quá, còn không bằng ra ngoài hội họp với những đồng nghiệp vốn cũng không có người thân giống anh.
Đắn đo một hồi, Trần Dương thấy Ngụy Thời nói cũng có lý.
Còn nửa tháng nữa là đến Tết, mỗi ngày anh luôn từ nhà chạy tới thôn Ngụy, ngày nào cũng kêu gọi người mở sòng đánh bài. Gần cuối năm, người ra ngoài công tác cũng lục tục trở về. Có hôm Trần Dương lại đến nhà bạn học cũ ở qua đêm. Cứ tới lui như thế, không nhận thức được, không khí lễ Tết ngày một rõ hơn.
Tới đêm Ba Mươi, Trần Dương không qua nhà Ngụy Thời như lời cậu. Dù quan hệ giữa Ngụy Thời và người nhà có không tốt cỡ nào, thì lễ mừng năm mới phải ở chung với người thân, chứ sao có thể ở với người ngoài cho được.
Đến tối, Trần Dương bật chiếc tivi cũ trong phòng, hình ảnh không rõ nét, trên màn ảnh rất nhiều bông tuyết. Ấy vậy nhưng thanh âm ồn ào trong tivi ít nhiều làm giảm bớt sự yên ắng trong phòng. Anh lấy bia đã chuẩn bị sẵn rồi một đống đồ ăn vặt, vừa ăn vừa đón giao thừa.
Tới tám giờ, đúng giờ phát bản tin xuân.
Những gương mặt quen thuộc sẽ bảo với bạn một năm nữa lại trôi qua. Lúc này Trần Dương đã uống xong lon bia thứ tư, đang lúc anh cầm lấy lon thứ năm thì màn hình tivi chợt phát ra âm thanh xẹt xẹt kỳ lạ, tiếp đó màn hình chỉ còn lại cảnh tuyết rơi, đèn điện thì lập lòe, căn phòng vốn được bếp điện sưởi ấm áp như xuân nhất thời lạnh ngắt.
Trần Dương nheo mắt, để lon bia lên bàn.
Thứ gì đó lạnh buốt nhào tới ôm chầm lấy lưng anh, bá lấy cổ anh, “Ba ơi!”
Trần Dương quen thuộc thành thạo vòng ngược tay túm thằng quỷ con khỏi lưng mình rồi để nó lên bàn. Sau ngày Trần Dương rời khỏi hang động thì thằng nhóc quyết định không đi đầu thai mà ở lại với anh, tiện làm quỷ vương luôn thể. Lúc nghe nó bảo thế trán Trần Dương đầy sọc đen, anh chẳng biết làm gì với thằng nhóc hay làm nũng với anh này.
Song từ đó về sau, thằng quỷ con đã bị Ngụy Lâm Thanh bắt đi tới nơi ẩm thấp tu luyện, rất ít xuất hiện.
Hôm nay là lễ mừng năm mới, Ngụy Lâm Thanh mới thả nó ra.
Thằng quỷ nhỏ nhìn qua trông như khoảng hai ba tuổi, nó diện cả bộ đồ đỏ chói, tóc được Ngụy Lâm Thanh cột thành hai túm, nhìn qua dễ thương chết được. Thằng nhóc ta đang lăn qua lộn lại trên bàn cho tiêu bớt sức lực dư thừa.
Trần Dương liếc kẻ kia, không nói gì. Dạo gần đây quan hệ giữa họ cứ không nóng không lạnh như thế, Trần Dương chẳng hiểu nổi rốt cuộc Ngụy Lâm Thanh nghĩ thế nào, chẳng lẽ lúc kẻ ấy ở cạnh Ngô Ngọc Thành cũng thế này? Hèn gì Ngô Ngọc Thành muốn lấy vợ, ở chung với Ngụy Lâm Thanh thật rõ nhạt quá, nhạt nhẽo khiếp được.
Trần Dương lại nhấp một hớp bia. Trước kia đã được anh đút nên thằng quỷ nhỏ biết mùi bia thế nào, nó mở to đôi mắt lúng liếng thèm thuồng nhìn Trần Dương, túm tay áo anh không chịu buông. Trần Dương lườm nó rồi lại cố tình nhấp hớp nữa, thằng quỷ con cuống quýt lắc tay Trần Dương hơn, “Ba ơi ba ơi, Bình An cũng muốn.”
Trần Dương hừ một tiếng rồi nâng lon bia đưa đến cạnh nhóc ta, nó bèn chồm tới nốc liền mấy ngụm. Có lẽ là dương quỷ nên thằng quỷ nhỏ không giống Ngụy Lâm Thanh lắm, nó không chỉ hút mỗi tinh khí bên trong thức ăn. Song Trần Dương vẫn không hiểu cơ thể mơ hồ ấy của nó thì ăn được bằng cách nào.
Tuy thích bia bọt nhưng sức uống của thằng quỷ nhỏ không giỏi, mới uống vài hớp nó đã say mèm lảo đảo đi tới đi lui. Trần Dương liếc nó mới đó mà đã nằm bẹp ra bàn, thằng quỷ con này thật là. Anh còn chưa kịp làm gì thì Ngụy Lâm Thanh bên cạnh đã gọi một luồng âm khí xám trắng bao lấy thằng quỷ con, sau đó thằng nhóc biến mất, chẳng rõ được đưa đến nơi nào.
Thằng quỷ nhỏ vừa đi trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Trần Dương tiếp tục vừa uống bia vừa xem tivi, uống hơi nhiều nên anh thấy hơi váng đầu.
Chỉ còn lại mỗi anh và Ngụy Lâm Thanh, tuy tivi đã có hình lại và tiếng phát ra vô cùng ồn ào, song cảm giác về sự tồn tại của Ngụy Lâm Thanh ngày càng rõ rệt, rõ tới mức Trần Dương lại nốc ngay mấy hớp hết sạch lon bia vừa khui. Đang lúc anh định cầm lấy một lon khác thì bị Ngụy Lâm Thanh ngăn lại.
Trần Dương nhìn Ngụy Lâm Thanh đang ngăn tay mình, hơi bực bội, “Anh làm gì đó?”
Ngụy Lâm Thanh giằng lấy lon bia trong tay Trần Dương, “Cậu uống nhiều lắm rồi.”
Từ trước tới giờ, lúc Trần Dương uống thì chỉ có người khuyên anh uống nhiều thêm chứ chưa từng ai không cho anh uống tiếp, anh không quen lắm trừng mắt với Ngụy Lâm Thanh, rồi vòng tay qua kẻ ấy định lấy lon bia lại, nào ngờ lại bị Ngụy Lâm Thanh cản trở. Tâm trí vốn đang bị chất cồn làm chuếnh choáng của anh lập tức bất chấp. Anh làu bàu giống hệt thằng quỷ nhỏ rồi lườm Ngụy Lâm Thanh, cười khẽ, “Này, nếu không cho tôi uống thì phải để tôi làm chuyện khác.”
Như thể hiểu ý anh, Ngụy Lâm Thanh bảo, “Được.”
Sau đó chẳng đợi Trần Dương hành động kẻ ấy đã cúi xuống hôn anh. Nụ hôn lạnh giá tới miệng, Trần Dương còn chưa kịp cảm thụ hơi lạnh bất ngờ thì Ngụy Lâm Thanh đã dời mục tiêu đến cổ anh, hơn nữa còn khá vội vã cởi áo khoác anh.
Ngụy Lâm Thanh chủ động như thế thật hiếm gặp, Trần Dương thả lòng tay vòng qua vai Ngụy Lâm Thanh.
Động tác yêu thương vỗ về của Ngụy Lâm Thanh không quá thành thạo, chỉ là hết mực dịu dàng chở che. Trần Dương liếm môi, thế thôi cũng tạm, luyện nhiều sẽ tốt lên. Trần Dương kéo cổ Ngụy Lâm Thanh xuống và hôn, đầu lưỡi với vào trong miệng Ngụy Lâm Thanh, cùng quấn lấy thứ lạnh buốt giá trong ấy.
Ngụy Lâm Thanh là người với khả năng học tập cực nhanh, sau khi bị động đã chủ động ngay tức khắc. Kẻ ấy ghì siết lấy vòng eo Trần Dương, lưỡi luồn vào miệng Trần Dương, học theo Trần Dương mà quấy nhiễu, quấn vào, thậm chí còn thâm nhập sâu hơn cả Trần Dương nữa, càng làm dấy lên lửa nóng.
Thật là một đệ tử giỏi, Trần Dương ôm đầu kẻ kia, cảm thán thầm trong bụng.
Đôi tay lạnh giá mở từng cúc áo sơmi Trần Dương, ngón tay chậm rãi luồn xuống tháo dây nịt anh. Ngụy Lâm Thanh không cởi đồ Trần Dương như thể sợ anh sẽ lạnh, tay kẻ ấy mân mê xoa nắn điểm nhỏ trước ngực anh. Trần Dương ngưỡng cổ, thở dồn dập, tay Ngụy Lâm Thanh đi xuống tìm được nơi đã cương cứng của anh.
Nơi nào bị cái lạnh ấy chạm vào sẽ không tự chủ được nổi da gà, ngay cả nơi cướng cứng cũng xìu xuống. Tay Ngụy Lâm Thanh xoa lấy nơi ấy khiến nó lại ngóc đầu. Ngụy Lâm Thanh kéo Trần Dương lại gần để anh chống hai tay lên ghế, sau đó dồn dập hôn đôi môi anh, một tay vuốt ve nơi mẫn cảm nơi eo anh, tay còn lại vẫn tiếp tục xoa lấy nơi kia.
Kẻ ấy hôn dọc từ lưng anh đến tận vòng eo, đến eo anh thì không ngừng hôn rồi liếm và cắn. Eo ngưa ngứa khiến Trần Dương cọ quậy liên tục, như thể muốn tránh né nhưng lại chẳng cầm lòng nổi dâng lên. Đến khi Ngụy Lâm Thanh hôn đến nơi cửa vào thì Trần Dương rung động toàn thân. Thế mà, thế mà Ngụy Lâm Thanh dám làm như vậy, ấy nhưng thật thoải mái lắm.
Lúc Ngụy Lâm Thanh vào, kẻ ấy kéo Trần Dương lại hôn lên khuôn mặt và khóe môi anh.
Chằng kìm lòng được Trần Dương bật cười, rồi anh lại bị động tác dồn dập của Ngụy Lâm Thanh cắt ngang phải hét lên “A”. Tay Ngụy Lâm Thanh đặt trên nơi ấy của anh, xoa lấy theo động tác của mình. Trần Dương nóng rẫy cả người, chẳng biết là do tác cụng của cồn hay do tình dục quấy phá. Khi anh sắp ra thì động tác của Ngụy Lâm Thanh lại càng dữ dội hơn, sau cùng hai người cùng lúc đạt đỉnh.
Thứ gì đó lạnh rét xâm nhập vào nơi sâu nhất trong người Trần Dương khiến anh rùng mình.
Đến khi Trần Dương bị Ngụy Lâm Thanh xoay tới xoay lui đến mức ý thức mơ hồ, anh mới bất chợt nhớ ra một chuyện, “Ngụy… Ngụy Lâm Thanh, này… anh… anh chậm cái coi, nhanh quá vậy, lúc trước sao anh lại muốn tôi tới trước mộ anh?”
Thanh âm trầm thấp và lạnh giá của Ngụy Lâm Thanh truyền tới từ sau anh, “Gần sáu mươi năm rồi chưa một ai đến trước mộ ta.”
Hai tay chẳng chút sức ghì lấy cái ghế, Trần Dương bảo, “Sau này, ừm, mỗi năm tôi… tôi sẽ đến đó.”
Ngụy Lâm Thanh dừng lại rồi xoay Trần Dương đối diện mình, đầu lưỡi luồn vào miệng Trần Dương như thể muốn ăn sạch anh. Sau khi hôn xong kẻ ấy hôn đôi mắt hoen ướt của anh, thấp giọng bảo với anh, “Ta cũng sẽ luôn ở bên cậu.”
Ngụy Lâm Thanh hôn gương mặt anh rồi đồng ý. Tiếp đó chỉ trong tích tắc cả hai đã quấn nhau trên giường. Ngó thằng quỷ con đang ngủ say bên cạnh, Trần Dương thấy không ổn lắm, song Ngụy Lâm Thanh lại xâm nhập vào cơ thể anh, một hồi lửa nóng dây dưa khiến anh quên sạch sành sanh chuyện này.
Mãi đến hôm sau, thằng quỷ con mới nằm cạnh bên giường, hỏi anh, “Bà à, hôm qua ba và phụ thân làm gì vậy?”
–Hết–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT