Trần Dương ngồi trên xe lửa, đây là một chuyến xe đêm. Xe lửa xình xịch xình xịch chạy, Trần Dương ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc mơ hồ của bầu trời tối đen lướt qua bên ngoài.
Với phản ứng của Ngụy Lâm Thanh, nếu nói anh không đau lòng thì là giả dối, nhưng chẳng đau lòng đến mức không sống nổi. Chỉ là trong lòng cứ nhoi nhói đau, cái nhoi nhói ấy không ngừng đâm vào lòng nhắc nhở anh chuyện gì đã xảy ra, khiến anh chẳng được an bình.
Xe lửa không nhiều người lắm, Trần Dương ngồi trọn một chỗ. Anh nằm xuống cởi áo khoác khoác lên người. Trên xe có gắn điều hòa, nhưng chắc chạy vào đêm đông nên trong toa hành khách vẫn hơi lạnh, ngồi lâu thì dưới chân lạnh ngắt. Trần Dương đành phải thường hay đứng lên đi tới đi lui trong xe, hoạt động gân cốt.
Trần Dương lấy một điếu thuốc, thèm miệng lắm nhưng anh tiếc nuối thở dài. Đây là xe lửa gắn điều hòa nên không hút thuốc được, anh đành để thuốc lên mũi ngửi ngửi cho đỡ ghiền.
Trong toa hành khách chỉ lác đác mười mấy người. Bên cạnh Trần Dương là một bà cụ, còn trước mặt anh là hai mẹ con. Đứa trẻ cứ khóc quấy mãi, người mẹ thấp giọng dỗ dành. Còn ngồi đưa lưng về phía Trần Dương là hai người đàn ông thì thầm nói chuyện, chắc là đi chung đường.
Về phần những người khác, họ co người ngồi tại chỗ của mình, chẳng nói tiếng nào.
Trần Dương thường hay đứng lên đi qua đi lại, lúc anh đi qua những người ấy họ không hề liếc nhìn tới anh mà đều gục đầu xuống như đang ngủ, nhưng lạnh thế này mà cũng ngủ được ư. Trần Dương vừa đi vừa lơ đãng nghĩ.
Thằng bé kia cứ khóc mãi, tiếng khóc nho nhỏ rồi cứ kéo dài không dứt, thỉnh thoảng còn cao vút lên rất thê lương. Mẹ thằng bé vẫn vô cùng cẩn thận dỗ dành nó, vẻ hơi lúng túng và mỏi mệt. Lúc Trần Dương đi ngang qua cô ấy mấp máy môi tựa như muốn nói gì đó.
Chắc là tỏ ý muốn xin lỗi vì con mình làm ồn chứ gì. Thấy hai mẹ con nọ mặc áo mỏng manh, Trần Dương nghĩ chắc hai người ấy lạnh lắm. Anh bước về chỗ mình cầm chiếc áo khoác lên rồi đưa cho hai mẹ con họ, “Chị mặc vào đi rồi ủ ấm cho thằng bé.”
Người phụ nữ ấy ngượng ngùng dịch quần áo của con, Trần Dương khoác áo lên cho cô. Thằng bé được mẹ nó bọc trong chăn, chỉ nghe nó khản giọng khóc chứ không thể nhìn rõ mặt, lại càng chẳng thấy nó cục cựa gì.
Thường con nít quấy khóc sẽ vùng vằng ghê lắm, nhưng đứa bé này lại không quấy như thế.
Tới khoảng hơn nửa đêm, dưới sự xóc nảy theo nhịp điệu của xe lửa, mí mắt Trần Dương dần díp lại, anh mệt rồi. Thằng bé kia cứ thút thít khóc nhưng tiếng khóc đã nhỏ hơn. Anh ngồi lại vào chỗ của mình rồi dựa vào ghế, định chợp mắt một lát.
Đang thiêm thiếp ngủ, bỗng Trần Dương cảm giác có ánh mắt lạnh buốt đang chăm chăm nhìn mình. Toát mồ hôi, anh bật dậy khỏi ghế rồi quệt mồ hôi trên mặt, sắc mặt khó coi liếc bà cụ chẳng biết đứng trước mặt mình từ khi nào. Dằn cơn tức xuống, anh hỏi, “Bà có chuyện gì thế?”
Bà lão này chắc đã hơn bảy mươi, gương mặt già cả đầy đồi mồi, mắt đã đục ngầu. Bà lão mặc một chiếc áo ngắn liền thân, còn bên dưới là chiếc váy hoa rất lạ, chắc là người dân tộc thiểu số. Trần Dương chưa từng gặp qua người tộc thiểu số lần nào, song bộ quần áo này được làm rất đẹp, tơ lụa xanh ngắt màu trời, ngoài ra còn thêu năm bức tranh chúc thọ hiếm thấy.
Bà lão liếc Trần Dương, bật giọng cười khà và bỗng ngừng bặt, thanh âm vừa lạnh vừa thô ráp, như thể không phải tiếng nói chuyện mà là tiếng hai khúc gỗ ma sát vào nhau, “Chàng trai trẻ, lên nhầm xe rồi, nhầm rồi.”
Trần Dương lau mặt, “Xe này là xe N4146?”
Bà lão lại bật cười khà khà, sau đó gật đầu liên tục, “Đúng thế, đúng thế.”
Khóe miệng Trần Dương giật giật, anh lại lau mặt rồi ôn tồn nói với bà lão, “Cháu đúng là đi xe này bà ạ, bà đừng lo cháu ngồi nhầm xe nữa, cháu không lên nhầm xe đâu. Bà cứ trở lại chỗ ngồi đi.”
Bã lão bỗng cười khặc khặc, “Chỉ mới thấy kẻ chạy khỏi xe, liều lĩnh chạy khỏi cái chết.”
Sau khi nói xong, bà lão chậm chậm trở về chỗ ngồi.
Nghe xong lời bà, Trần Dương cứ thấy ngờ ngợ. Vừa rồi khi bà lão đứng cạnh anh, dường như anh ngửi thấy mùi hôi thối, vả lại trong xe ngày càng lạnh. Trần Dương chà hai tay vào nhau thở ra hơi lạnh buốt. Chẳng lẽ điều hòa xảy ra vấn đề?
Trần Dương lại đứng dậy khỏi chỗ, anh định đến hỏi nhân viên toa phía trước thế này là sao. Anh mới đứng lên thì thấy có nhân viên tàu đẩy xe bán hàng lại, trên chiếc xe đẩy là những loại hàng rực rỡ sắc màu. Người này không vừa đi vừa rao to như những nhân viên tàu khác mà im lặng đẩy xe.
Trần Dương thấy anh ta dừng xe đẩy tại một chỗ ngồi rồi đưa cho người bên kia thức ăn sau đó nhận tiền. Trần Dương hứng thú hẳn, anh bước qua định mua ly mì ăn liền, đêm lạnh thế này thì có thêm chút thức ăn nóng bỏ bụng cũng tốt.
Mới bước qua, khi thấy thứ trên xe đẩy của nhân viên tàu hỏa kia Trần Dương đã rúm ró mặt. Trên xe là bánh bao bánh mì nổi mốc hết cả, nấm mốc xanh xanh hoặc đen xì lì, phía trên còn có cả giòi bọ. Trần Dương thấy gã đàn ông mới vừa mua thức ăn nhét ngay miếng thịt đầy giòi vào miệng.
Trần Dương xanh mặt, buồn nôn.
Nhân viên tàu hỏa kia ngừng xe đẩy lại, rồi lại liếc Trần Dương đang đứng chắn giữa đường, dùng chất giọng đau buồn nói với Trần Dương, “Cậu —— cần ——gì?”
Trần Dương chỉ phẩy tay không nói chuyện rồi đứng dịch sang bên, ý bảo nhân viên tàu cứ đi qua.
Nhân viên tàu dùng ánh mắt tối om liếc Trần Dương, sau đó cúi đầu tiếp tục đẩy xe đi về trước, thỉnh thoảng dừng lại làm vài cuộc mua bán. Trần Dương thấy hai người đàn ông ngồi sóng đôi nhau kia mua một ổ bánh mì, một người xé bánh mì đút cho người kia ăn, hai người thân mật vô cùng, hệt như một đôi tình nhân.
Bà lão khi nãy đánh thức Trần Dương mua một lọ nước với thứ gì đó không biết tên lắng đọng lại dưới đáy.
Còn người mẹ bế đứa con cũng mua một túi thức ăn. Cô sột soạt xé cái bao, với ngón tay đã đen sạm của mình vào trong móc ra thứ gì đó, sau cùng mới nhét vào miệng đứa trẻ đang quấn trong chăn. Thằng bé không ngừng khóc bất thần im lặng hẳn.
Trần Dương ngửi được mùi hôi và mùi bùn đất ngập trong không khí. Mùi hôi là bởi do thi thể thối rữa, còn mùi bùn đất là mùi của âm phủ. Những cảnh sắc lướt ngoài cửa sổ in bóng lên cửa kính, Trần Dương tự chửi thầm mình trong bụng, sao có thể không cẩn thận như vậy, sao có thể ngu ngốc đến thế, lên nhầm xe quỷ lâu đến vậy mà vẫn không phát giác.
Chẳng lẽ sửa mệnh lại rồi thì năng lực cảm ứng với mấy thứ tà ma của cõi âm bị giảm đi ư?
Lưng Trần Dương nhễ nhại mồ hôi lạnh. Đang mùa đông, mô hôi làm bết dính cả quần áo, cảm giác lạnh lẽo từ chân xộc thẳng lên đỉnh đầu. Trần Dương im lặng không nói tiếng nào trở về chỗ ngồi, im lặng ngồi đó, ngay cả thở cũng không tự chủ được khẽ khàng hơn. Anh sợ kinh động đến bọn hồn ma xung quanh.
Đúng lúc này, nhân viên đẩy xe kia trở lại.
Nhân viên ấy chậm rãi đi tới, tiếng bánh xe nghiền trên đất phát ra tiếng ầm ầm như tiếng sấm. Đằng sau nhân viên đó là một chàng trai mặc chiếc áo gió dạng cao bồi, tóc chàng trai ấy hơi dài, trên gương mặt bê bết máu. Trần Dương nhìn thấy chàng trai đó hơi quen.
Nhân viên tàu đi tới cạnh Trần Dương thì ngừng lại, rồi dùng giọng khàn khàn trầm thấp như tiếng động đất mà hỏi, “Muốn mua chút gì ăn không?”
Tay nhớp nháp mồ hôi, Trần Dương lắc nhẹ đầu.
Gã nhân viên tàu như không thấy câu trả lời của anh, gã tiếp tục gặng hỏi, “Muốn mua chút gì ăn không?”
Trần Dương biết gã nhân viên này nhất định đã phát hiện ra điều gì, gã ta đang thử anh xem anh có phải đồng loại với gã không. Một khi phát hiện sơ hở gì gã sẽ nhào lên, khiến anh từ không phải đồng loại cũng sẽ thành đồng loại của gã.
Trong khoang tàu không một âm thanh, chỉ vang lên mỗi tiếng gã nhân viên đùa nghịch những bịch thức ăn mốc meo biến chất đầy giòi bọ.
Gương mặt gã nhân viên màu xám xịt không chút biểu cảm, đây là màu của thi thể phải chết rất lâu mới có, hơn nữa trên da thịt gã còn có cả giòi và ruồi nhặng. Đám ruồi bọ ấy rơi xuống vừa đúng vào đống thức ăn hư thối.
Trần Dương ngừng thở, anh chậm rãi duỗi tay về phía một cái bao đóng gói. Tuy bên trong vẫn là một thứ đen xì nhưng trên bao bì là hình thịt bò khô, chắc chừng bên trong chẳng còn miếng thịt nào mà chỉ có giun, song như thế vẫn tốt hơn là đống giòi bọ bên cạnh. Ngay lúc ngón tay anh sắp chạm phải bao thịt bò khô kia, thằng bé bên cạnh đột ngột khóc váng.
Người phụ nữ bế đứa bé bước tới cạnh xe rồi đẩy Trần Dương ra sau, “Tôi muốn mua sữa chua.”
Giọng cô ấy khàn khàn và lạnh buốt như giọng tên nhân viên tàu.
Gã nhân viên tàu đưa hủ sữa chua cho người phụ nữ, cô lấy tiền trong túi đưa cho gã ta.
Trần Dương nhìn rất rõ tờ tiền kia, đó là tiền âm phủ!
Bị xen ngang nên gã nhân viên tạm thời không nhìn đến Trần Dương, đang lúc Trần Dương định rời đi thì gã ta bất chợt ngẩng đầu lên, nhãn cầu lăn lông lốc trong hốc mắt tới mức mém nữa rớt luôn ra ngoài. Ngay lúc gã nhân viên tàu bước tới định giáp mặt Trần Dương, chàng trai đang im lặng đi sau gã ta bỗng bước tới giữ chặt anh, “Người anh em, tôi tìm anh lâu quá, theo tôi nào.”
Gã nhân viên thoáng sửng sốt, sau khi nhìn lướt qua chàng trai mặt đầy máu me thì lại nhìn Trần Dương, cuối cùng mới đẩy xe đi.
Trần Dương bị chàng trai kéo đến một góc, anh cảm giác giọng người này rất quen tai. Anh cẩn thận đánh giá chàng trai với gương mặt màu xám tro bị máu che khuất nên gần như không nhận ra tướng mạo vốn có. Đây hình như là người quen trước kia cùng làm chung thường hay chơi bài với anh, buổi tối trước khi rời đi anh còn vạch ra kế hoạch chơi xỏ lại đám người gian lận bài bạc cùng người này. Anh không dám tin nhìn chàng trai trước mặt, “Cậu, cậu là A Tín?”
A Tín chậm rãi gật đầu, mắt chảy huyết lệ, “Anh Trần, trả thù cho em với, trả thù ——”
A Tín cứ lặp đi lặp lãi những lời này mà không nói gì thêm, đến lúc xe lửa dừng lại ở một trạm A Tín mới giúp Trần Dương xuống xe. Lúc ấy cậu vẫn không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ ‘trả thù’. Xuống xe rồi Trần Dương nhìn theo chiếc xe lửa tối đen như mực, A Tín vẫn đứng cạnh cửa kính xe dõi theo anh, huyết lệ không ngừng chảy ra từ mắt.
Đó là một trạm dừng nho nhỏ, vắng vẻ, và lạnh buốt đến mức khiến người run lẩy bẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT