Cứ như bị ác quỷ đuổi giết đằng sau, Ngụy Thời dẫn theo Trần Dương và Ngụy Ninh không quay đầu lại chạy thục mạng đến đường hầm rồi hì hục bò ra ngoài. Vừa ra khỏi Ngụy Thời bèn lấy miếng ngọc chết kia ra, mặt mày dữ tợn dán bùa lên đó.

Tức khắc, ánh sáng xanh trên miếng ngọc rực lên. Trần Dương nguấy nguấy lỗ tai, hình như vừa rồi anh nghe thấy tiếng hồn ma rú lên thảm thiết.

Ngụy Thời cười lạnh, “Dám hại tôi à, tôi để ông dễ hại thế chắc?”

Ánh sáng xanh trên miếng ngọc lập lòe, chớp tắt nhá nhem.

Trần Dương nhoài người tới liếc miếng ngọc chết, oán khí và uế khí nồng nặc xộc tới hôi rình, anh bịt mũi quay đi, “Rốt cuộc đây là sao?”

Ngụy Thời còn đang nghiêm hình bức cung với Đông lão tiên, song hình như Đông lão tiên chẳng phải kẻ nhu nhược nên nói mấy lời không dễ nghe lắm. Ngụy Thời sa sầm mặt, răng nghiến kèn kẹt đến mức run bần bật, dáng vẻ hận tới mức không thể ăn sống nuốt tươi Đông lão tiên.

Mặt rúm ró, cậu nặn ra một nụ cười, “Giỏi lắm, vậy tôi sẽ đốt ông trên trường minh đăng, xem ông còn kiên định tới khi nào!”

Trần Dương và Ngụy Ninh hai người liếc nhau, sau đó rất ăn ý tránh xa Ngụy Thời.

Ngụy Thời hiển nhiên đã bị Đông lão tiên kích thích đến mất lý trí, biểu tình của cậu đáng sợ hệt như mấy con quỷ dữ tợn. Rồi bất giác Ngụy Thời hết gãi cằm thì lại túm tóc, sau khi hít sâu mấy hơi thì dần bình tĩnh lại.

Ngụy Thời nói với Ngụy Ninh và Trần Dương, “Mấy người chúng ta bị Đông lão tiên gài bẫy cả rồi.”

Tuy Đông lão tiên chết vẫn không chịu nói rõ chân tướng, nhưng do vốn thông minh nên sau khi sắp xếp mọi chuyển xảy ra xong thì Ngụy Thời đã đoán được tám chín phần sự thật, song vẫn còn vài việc cậu không rõ được, ví như kẻ được chôn trong cỗ quan tài trong mộ thất kia là ai?

Mọi việc đại để thế này, Đông lão tiên vốn chẳng tốt đẹp gì khi giúp Ngụy Đông Lai con của Ngụy Thất gia hoàn dương, lão chỉ cần một con rối để thực hiện âm mưu của mình. Kết quả là lúc diễn ra nghi thức Ngụy Đông Lai hoàn dương thì bị Trần Dương xen ngang, Ngụy Đông Lai chẳng thể hoàn dương được trọn vẹn nên mới xảy ra sơ sót, thế là lão mới chuyển tới kế hoạch thứ hai.

Kế hoạch đầu tất nhiên là Ngụy Đông Lai, nếu gã thuận lợi thừa tự thì sẽ dùng gã, còn kế hoạch kia là Ngụy Minh và Ngụy Phong – hai người bị ‘mượn mệnh’ và ‘mượn vận’. Nếu Ngụy Đông Lai thất bại thì sẽ đẩy một trong hai kẻ kia lên, dù sao nhất định phải có một người làm tộc trưởng.

Tiếp đó, chắc chừng tộc trưởng của Ngụy gia sẽ nắm giữ bí mật nào đó, bí mật này chẳng phải là vàng bạc châu báu gì mà là về mộ thất kia. Mục đích cuối cùng của Đông lão tiên là muổn thả hung hồn bị chôn trong mộ kia ra, thế là lão mới giở chút thủ đoạn làm bùng phát ‘ôn dịch’ của thôn Ngụy.

Nói tới đây Ngụy Thời lại bổ sung tiếp, nếu cậu đoán không sai thì ôn dịch này là loại nguyền rủa được sinh ra từ huyết thống. Loại nguyền rủa với oán niệm sâu nặng này thường phải do kẻ có pháp lực cao cường hạ chú, không tiếc trái ý trời hy sinh mấy chục thậm chí lên đến cả trăm mạng người nhằm báo thù rửa hận, lại nghĩ đến thì chỉ có người nhà Đổng gia mới có oán thù sâu như thế. Đông lão tiên là hậu duệ của kẻ thù Ngụy gia, lão biết phải làm thế nào để bắt đầu lời nguyền này.

Lời nguyền cứ sáu mươi năm một lần tựa như lời chú cẩn cô mà những ai họ Ngụy phải mang trên đầu, trọn đời không được sống yên ổn.

Nhưng sở dĩ Đông lão tiên dẫn lời nguyền phát tác vào lúc này là bởi lão muốn dời lực chú ý của người trong thôn, để họ không có thời gian bận tâm đến những chuyện phát sinh từ Ngụy Thất gia, để lão có thể thuận lợi thả hung hồn kia ra. Song lão lại không thể ngờ được tổ tiên Ngụy gia sẽ dùng ‘Vạn thi tam sát cục’ tại nơi chôn cất hung hồn ấy, kết quả bị sát cục ảnh hưởng nên chết ngay lập tức.

‘Vạn thi tam sát cục’ là trận pháp tổ tiên thôn Ngụy dùng để trấn áp hung hồn, lấy sát khí của đủ một vạn thi thể chết trên chiến trường, ngoài ra còn dùng hai thi thể hai người pháp lực cao cường trong thôn, hợp thành ‘trấn cục’.

Mất nhiều công sức như thế thì có thể mường tượng được hung hồn bị trấn áp bên trong lợi hại đến nhường nào.

Chỉ mới tưởng tượng thôi đã khiến người liên tục rét run.

Sau khi chết rồi Đông lão tiên vẫn không cam lòng. Nói tới đây thì Ngụy Thời lại nghiến răng nghiến lợi, mẹ kiếp, thù hận hơn ba trăm năm trước mà dù chết vẫn không buông được? Lại bởi do lão là một đạo sĩ, thế là dù chết vẫn còn rất nhiều cách hại người.

Lão cố tình phát động ‘căn nhà quan tài’ của Ngụy Thất gia khiến Ngụy Thất gia và vợ ông chết, sau đó lại lợi dụng oán khí của họ và bản thân ‘căn nhà quan tài’ để tạo ra ảo trận liên kết với ‘Vạn thi tam sát cục’. Chỉ cần có người và quỷ bước vào ảo trận, thì ‘Vạn thi tam sát cục’ vốn không gì phá nổi sẽ xuất hiện chỗ sơ hở.

Hơn nữa lão còn dụ dỗ khiến Ngụy Thời đào đường hầm làm căn nhà quan tài của Ngụy Thất gia cùng chấn động theo, rốt cuộc thả ra hung hồn bị ‘Vạn thi tam sát cục’ trấn áp.

Ngụy Thời ủ rũ bảo, “Bây giờ thì rắc rối to rồi.”

Đột nhiên Ngụy Ninh xen vào, “A Thời, nhà của Ngụy Thất gia đã được xây từ hơn hai mươi năm trước, chẳng lẽ khi đó Đông lão tiên đã tinh toán âm mưu?”

Ngụy Thời gật đầu, “Em thấy lão là con rắn độc lúc nào cũng tìm cách cắn chúng ta.”

Trần Dương đăm chiêu, “Hai người nói xem kẻ nằm trong quan tài kia liệu có phải là kẻ hạ nguyền rủa ‘ôn dịch’ cho thôn không? Hơn nữa sở dĩ tổ tiên Ngụy gia phải trấn áp nó là bởi sợ nó trốn thoát sẽ diệt sạch mọi người ——”

Những lời ấy thật khiến người nghe chấn động tinh thần, sau lưng lạnh toát.

Ngụy Thời và Ngụy Ninh hai người liếc nhau, sắc mặt nặng nề, vì tính xác thực trong lời phỏng đoán của Trần Dương khá cao, nhất là vế sau. Nhất là Ngụy Ninh, mẹ anh đã bị ôn dịch nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, anh lu bù cả đêm lại chẳng được thành quả gì, đã vậy còn thả ra một mối đại họa.

Trong phút chốc ba người đều im lặng, vắt hết óc nghĩ kế tiếp phải làm gì.

Rồi Ngụy Thời đột ngột nhảy bật lên khỏi đất, “Đi, tôi có cách chắc sẽ tạm thời khống chế được ôn dịch.”

Hai mắt Ngụy Ninh tỏa sáng, anh ôm chầm lấy tay Ngụy Thời, “Thật ư?”

Ngụy Thời quả quyết gật đầu, “Thật, đi.”

Ra khỏi hang, ba người thấy rất nhiều người trong thôn cầm theo đèn lồng giấy trắng đang đứng trước đống tàn tích của nhà Ngụy Thất gia khe khẽ xầm xì, còn Ngụy Minh mới lên làm tộc trưởng thì được lớp người già của thôn vây quanh như sao vây quanh mặt trăng, anh ta đang đang chỉ trỏ đống tàn tích trước mặt.

Khi thấy nhóm ba người bất thần xuất hiện, đám đông tức khắc dời mắt qua chú mục. Hai mươi mấy chiếc lồng đèn trắng được hai mươi mấy người mang theo dập dềnh trong bầu trời đêm, rọi lên hai mươi mấy cái bóng nghiêng nghiêng chênh chếch chậm rãi bước tới.

Cụ Ngụy nhướng mày trừng lớn mắt, rồi dộng cây gậy lên đất vài cái, “Đêm hôm khuya khoắt, ba người các cậu sao lại ở đây?”

Thật ra người trong thôn không hề nói gì, họ chỉ cầm lồng đèn trắng im lặng đứng đó.

Ánh nến nhạt nhòa lập lòe, cơn mưa to đã ngừng nhưng vẫn còn những giọt mưa tí tách rơi xuống, cơn gió buốt thổi qua khiến lạnh giá lẻn đến tận xương. Trong đống tàn tích chất đầy thi thể động vật, có lẽ còn có cả thi thể của Ngụy Thất gia và vợ ông, nhưng lúc này chỉ có vài người lầm rầm chuyện đào đống gạch đá này lên để tìm ra họ.

Thôn Ngụy hiện giờ đã như ngọn đèn trước gió, phần lớn mọi người đã lao tâm lao lực quá độ nên chẳng thể quan tâm nhiều nữa.

So với việc dọn đất tìm thi thể vợ chồng Ngụy Thất gia, họ tò mò hơn với chuyện nhóm ba người Ngụy Thời xuất hiện ở đây vào giữa đêm, thậm chí có mấy người còn châu đầu ghé tai, “Sao chúng lại đi ra từ nơi hiến tế?”, “Phải chăng là do chúng chọc giận tổ tiên nên thôn ta mới xảy ra căn bệnh kỳ quái kia?” Những lời này vừa ra, ánh mắt những người bên cạnh nhìn nhóm người Ngụy Thời bỗng khác hẳn, có dò xét, có căm thù, có oán hận, và cả hoài nghi.

Đến lúc tuyệt vọng rồi, con người sẽ túm lấy cọng rơm cứu mạng trước mắt.

Ngụy Thời bước từng bước tới, cậu đi tới trước đoàn người rồi đứng trước cụ Ngụy, lớn tiếng nói giữa cơn mưa nhỏ tí tách lạnh căm căm, “Cụ à, cháu có cách cứu những ai bị ôn dịch!”

Lời cậu vừa dứt, những người bên cạnh lập tức ồ lên. Một truyền mười, tất cả mọi người đang cầm đèn lồng giấy trắng bước tới. Dưới ánh sáng nhạt nhòa, gương mặt người nào người nấy đều tái nhợt tiều tụy, có người còn có cả luồng khí đen giữa ấn đường, đó là điềm báo sắp bị bệnh.

Cụ Ngụy giơ tay lên, đám người đang ồn ảo bỗng im phắc lại. Cụ nhìn Ngụy Thời, mệt mỏi và lo âu mấy ngày nay nên giọng khản đặc đi, “Cháu chắc chứ?”

Ngụy Thời lau nước mưa trên mặt, “Năm phần, cháu chắc chắn năm phần.”

Trên gương mặt cụ Ngụy lộ ra tươi cười, “Năm phần là đủ rồi, năm phần là đủ rồi. Đi, quay về thôn chúng ta nói tiếp.”

Cứu người như cứu hỏa, một khắc cũng không thể chờ. Cụ Ngụy dẫn người trong thôn về nhà, sau khi khuyên bảo những ai tuổi già sức yếu trở về nghỉ ngơi thì những người còn lại đều nán lại nghe Ngụy Thời nói với cụ Ngụy, xem rốt cuộc đó là cách gì.

Dù cơ hội chỉ năm mươi phần trăm không cao lắm, nhưng vẫn tốt hơn cứ ngồi chờ chết.

Thấy nhóm ba người Ngụy Thời vừa dơ vừa ướt, cụ Ngụy để họ thay đồ rồi mới gọi đến nói chuyện. Nhóm Ngụy Thời mau chóng đi ra, bởi biết tình huống khẩn cấp nên chẳng dông dài gì Ngụy Thời đã vào thẳng đề, “Biện pháp cháu định dùng gọi là thay dương, nghĩa là rút năm mươi phần trăm máu người để làm huyết phù, rồi dùng bùa đó thay cho mạng người.”

Trong Mao Sơn thuật có một loại bùa có thể thay thế người sống, chỉ cần dùng ít máu là được, chủ yếu dùng để lừa gạt những hồn ma tìm người thế thân hoặc trả thù, để chúng nghĩ đã tìm được người cần tìm hoặc đã báo được mối thù cần báo nhằm làm dịu oán khí và chuyển thế đầu thai. Còn Ngụy Thời lại tính dùng loại bùa này ở mức cao hơn, dùng phương pháp thay dương trong môn phái để thay thế hoàn toàn người sống. Để đạt được hiệu quả này thì phải dùng khá nhiều máu.

Lời này vừa nói ra, mọi người lại đồng loạt ồ lên.

Ngụy Thời này không phải bị teo não rồi chứ? Chỉ cần mất ba mươi phần trăm máu trong khoảng thời gian ngắn sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng, mà giờ lại rút ngay năm nươi phần trăm, vậy người vốn tạm thời chưa chết cũng chết xừ nó rồi.

Cụ Ngụy đập bàn, “Đừng ồn ào nữa, để cậu ấy nói tiếp.”

Ngụy Thời đứng lên, nhìn mọi người xung quanh, “Chúng ta có thể vừa lấy máu vừa truyền máu, chỉ cần tạm thời để người không chết là được, song vẫn phải có giới hạn, vừa để người còn sống nhưng dương khí của người đó không được vượt quá dương khí trong bùa, đây là nguyên nhân vì sao tôi nói chỉ nắm chắc năm phần.”

Một khi dương khí người bệnh vượt quá dương khí trong bùa, ôn dịch sẽ lập tức phát tác không đợi điều gì, thế nên người đó sẽ chết ngay tức khắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play