Hai đoàn người thuận lợi giáp mặt nhau trong đường hầm. Trên đầu còn dính đầy đất cát và bụi đất, Ngụy Thời thấy Trần Dương thì cười đến tít mắt, “Không chết là được rồi, không chết là được rồi.”

Là không sao nên tốt chứ gì, giọng điệu này sao cứ nghe ra ý hả hê khi người khác gặp họa nhỉ. Trần Dương tức giận đưa chân qua đạp, chỉ xíu nữa là để lại dấu chân trên gương mặt thanh tú trắng trẻo của Ngụy Thời. Ngụy Thời kêu oai oái, hối hả giật lùi rồi chạy tới núp sau Ngụy Ninh, “Hôi quá, A Dương, anh giẫm phải cứt chó hử?”

Trần Dương cũng cười tít cả mắt, nghiêm trang gật đầu, “Đúng thế.”

Tất nhiên Ngụy Thời ngửi được mùi tanh hôi của xác chết thối rửa, cậu cười gượng hai tiếng rồi không nói nữa. Ba người xoay người bò ra khỏi đường hầm chật hẹp. Con đường hầm quanh co khúc khuỷu dài chắc hơn mười mét, cũng đã làm khó cho Ngụy Thời và Ngụy Ninh khi phải đào đường hầm chỉ trong quãng thời gian ngắn như thế.

Đến khi ra khỏi đường hầm rồi, Trần Dương phát hện ra nơi họ tới không phải là trên nền nhà mà là một hang động. Hang động tối om, chỉ có một ngọn đèn cách đó không xa đang chiếu sáng, ánh nến chập chờn chẳng rõ bởi do tim đèn quá ngắn hay bởi châm quá ít dầu.

Vừa thấy ngọn đèn này, Trần Dương đã biết nơi này là đâu, chẳng phải là hang động mà thôn Ngụy dùng trong lễ hiến tế vào ngày lễ quỷ đây ư? Ngày lễ quỷ đó anh đã mở rộng tầm mắt, nói là rung động sợ rằng còn là nói nhẹ. Và cũng bắt đầu từ đó anh mới tận mắt thấy những bí ẩn và đáng sợ của thôn, thế nên mới không dám tự rước chuyện vào mình và không muốn ở lại thôn Ngụy thêm nữa.

Nơi hiến tế tựa như được truyền lại từ xưa này càng nhiều điều quái lạ, những kẻ sợ mệnh quá ngắn hoặc chẳng có bản lĩnh lớn lao gì thì tránh xa nơi này mới là tốt nhất. Nhưng chẳng thể ngờ được, tuy bản thân đã đưa ra kết luận đó nhưng đi vòng một hồi, anh vẫn bị cuốn vào dòng xoáy bí ẩn của thôn Ngụy.

Nên thỉnh thoảng, có vài việc dù không tin dị đoan cũng không được.

Vừa ra khỏi đường hầm đến hang động, Trần Dương lập tức ngồi bịch xuống đất, cả người như rời ra thành từng mảnh, anh chưa từng rệu rã như thế này trong đời. Trần Dương biết là bởi anh đã hao tổn quá nhiều máu huyết trong ảo trận kia, không biết sau này ăn nhiều gà bồi bổ lại có đủ không nhỉ, Trần Dương nghĩ vui giữa lúc khốn khó này.

Ngụy Thời kéo tay Trần Dương qua bắt mạch cho anh, thoắt cái biến sắc, “Rốt cuộc thì anh gặp chuyện gì trên lầu? Mạch như bị dương hư âm thịnh, tổn hao quá lớn.”

Trần Dương kể sơ lại chuyện đã xảy ra, chỉ mới kể qua loa mà còn khiến Ngụy Thời và Ngụy Ninh hai người kinh ngạc chết khiếp. Ngụy Thời lấy thứ gì đó từ chiếc túi luôn mang theo bên người ra rồi đưa cho Trần Dương, “Tôi còn tưởng chuyện tôi và Ngụy Ninh gặp phải đã nguy hiểm lắm rồi, ai dè anh còn lợi hại hơn. Ăn đi này, có thể bổ lại chút nguyên khí, tôi thấy anh sắp ngất đến nơi rồi.”

Trần Dương không hề khách sáo mà nhét ngay thứ Ngụy Thời đưa vào miệng rồi khô khốc nuốt xuống. Thứ ấy mới vào miệng thì đắng cực kỳ, đắng đến mức Trần Dương mém nữa đã nôn ra, đến khi nuốt xuống họng rồi thì một vị ngọt dịu lan ra khắp toàn thân. Cơ thể và tinh thần vốn cực độ mỏi mệt chỉ cần nằm xuống sẽ tưởng như khó dậy nổi lại phấn chấn hẳn.

Thứ tốt, Trần Dương bật ngón cái khen Ngụy Thời.

Tiếp đó đến phiên Ngụy Thời và Ngụy Ninh kể lại chuyện họ gặp phải. Ngụy Thời kể cậu và Ngụy Ninh ngăn Ngụy Thất gia không cho ông đuổi theo Trần Dương lên lầu. Hai người đợi một lúc thì trên đó vẫn im phăng phắc chẳng âm thanh nào truyền tới. Ngôi nhà của Ngụy Thất gia cách âm không tốt lắm, dù ở dưới lầu vẫn nghe thấy tiếng đi lại trên lầu, im ắng đến mức như hiện tại thì rõ ràng đã xảy ra chuyện.

Ngụy Thất gia vốn đang giận dữ cũng bình tĩnh lại.

Ông chống cây gậy xuống đất phát ra những tiếng lọc cọc rồi run rẩy bước xuống lầu. Ngụy Thời và Ngụy Ninh liếc nhau, lập tức quyết định chia ra hai hướng, một lên lầu để tìm hiểu tường tận sự việc và tìm Trần Dương trở về, một theo sát Ngụy Thất gia xem ruốt cuộc ông ta định làm gì. Hai người họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau, chỉ một ánh mắt đã biết đối phương đang suy tính điều chi. Ngụy Thời xuống lầu, Ngụy Ninh hướng lên trên.

Lạ lùng là lúc Trần Dương lên lầu gặp nhiều chuyện như thế, cầu thang rồi lan can hay bức tường đều giống như một lớp da thật dày. Thế mà khi Ngụy Ninh bước lên, tầng lầu ấy vẫn là tầng lầu cũ, cổ xưa, tràn ngập mùi hôi loáng thoáng.

Ngụy Tích theo sát Ngụy Ninh như bóng với hình, cậu túm chặt tay Ngụy Ninh như đang đối mặt với quân thù. Khắp căn nhà này mang đầy tà khí, không phải sát khí hay sự hung ác, nhìn như cả người lẫn vật vô hại nhưng Ngụy Tích không thể nào không cảnh giác.

Ngay sảnh chính ở lầu hai là một chiếc ghế dựa, một bà lão đang ngồi trên đó.

Đầu gục xuống ngực, tóc tai bù xù, bàn tay như móng gà để lên tay vịn. Ngụy Ninh hít lạnh một hơi, anh thấy trên tay của bà lão lấm chấm những vết bớt màu đen nhìn hệt như những cái bớt trên xác người chết. Anh ngẩng đầu nhìn Ngụy Tích, Ngụy Tích lắc đầu với anh.

Không cần nói tiếng nào nhưng hiểu nhau rất rõ, Ngụy Tích đang nói cho anh biết đúng là bà lão này đã chết.

Ngụy Ninh vẫn bước qua nhìn thử để xác định xem đó là ai, anh còn nhịn cơn kinh tởm lại để nâng đầu bà lão lên. Đúng thật là vợ của Ngụy Thất gia. Khi còn sống, bà hệt như cái bóng của ông, cứ như chưa từng tồn tại, lúc chết rồi thì gương mặt dữ tợn, mắt trợn trừng, thất khiếu bị chảy máu, đang nghiến chặt hàm răng như thể muốn ăn sống nuốt tươi người trước mắt mình, đáng sợ vô cùng.

Ngụy Tích bước tới kéo Ngụy Ninh ra, Ngụy Ninh cứng ngắc quay sang, không dám nhìn gương mặt của vợ Ngụy Thất gia nữa.

Anh tìm khắp mọi phòng trên lầu hai mấy lần vẫn không tìm được Trần Dương. Trần Dương cứ thế mà biến mất giữa hư không. Tìm tới tìm lui chẳng thu hoạch được gì, ngoại trừ âm khí trong phòng rất nặng và mùi xác chết bốc lên rất nồng thì chẳng còn gì lạ thưởng cả. Hết cách Ngụy Ninh đành xuống lầu hội họp với Ngụy Thời rồi mới tính bước kế tiếp sẽ làm gì.

Ngay lúc anh bước qua vòng qua vợ Ngụy Thất gia chuẩn bị xuống lầu, vợ ông đã thành xác chết đột ngột bật dậy khỏi ghế, duỗi hai tay ra, nhe răng giơ vuốt phóng về phía anh, những tảng da ôi thịt rữa trên người rơi bịch bịch xuống đất.

Ngụy Ninh trắng bệch, anh chửi thề rồi chạy về phía cầu thang. Nhưng vợ Ngụy Thất gia đâu còn là người cõi dương nên động tác nhanh nhẹn lạ thường chứ không hề giống một bà lão, người trẻ tuổi từng được tập luyện cũng không hơn được bà. Lúc bà sắp bắt kịp Ngụy Ninh, một luồng sương mù xông ra từ trước ngực anh, khó khăn chắn trước mặt bà.

Miệng vợ Ngụy Thất gia không ngừng rít lên the thé, móng tay không những dài ra còn đen xỉn lại và bốc mùi hôi, vừa nhìn đã biết mang theo độc chất. Ngụy Tích ra tay kềm bà lại rồi đẩy bà về lại ghế, còn lấy sợi dây chẳng biết từ đâu trói chặt bà.

Dáng vẻ điên cuồng của vợ Ngụy Thất gia không giống với xác sống Ngụy Ninh đã từng gặp và cũng chẳng giống cương thi, anh nhìn bà lão miệng đang phát ra âm thanh khè khè rồi quay đầu hỏi Ngụy Tích, “Rốt cuộc đây là gì?”

Gương mặt nửa trong suốt của Ngụy Tích như ẩn như hiện trong bóng đêm, cậu đáp, “Bà ta là thi thể bị tử linh điều khiển.”

Hồn phách không biết mình đã chết, không bị âm ty đoạt đi là tử linh. Nếu tử linh về lại cơ thể mình điều khiển cơ thể đã mất đi sự sống, thì tuy thi thể có thể tự do hoạt động trong một thời gian ngắn nhưng sẽ hư thối rất nhanh, giống hệt như vợ Ngụy Thất gia bây giờ. Những loại thi thể này có lực uy hiếp rất lớn với người thường, không chỉ bởi thể lực lớn vô cùng và hành động nhanh nhẹn, mà còn bởi chất độc trên cơ thể chúng, chỉ cần dính phải sẽ phiền phức vô cùng.

Ngụy Ninh nhìn bà lão, vợ của Ngụy Thất gia, có chút cảm thán.

Dọc đường đi Ngụy Thời đã kể hết mọi chuyện xảy ra gần đây trong thôn cho anh, bởi cái chết của Ngụy Đông Lai nên vợ Ngụy Thất gia thương tâm quá độ, tích tụ lâu ngày nên dù chết cũng không cam lòng, từ đó mới trở thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại.

Biện pháp đối phó hữu hiệu nhất với loại thi thể này là cho một mồi lửa đốt cháy tận cùng, thế thì dù là người hay quỷ đều được giải thoát, nhưng hiện tại không phải là thời cơ đúng lúc để phóng hỏa. Ngụy Ninh đang định xuống lầu chợt nghe bên dưới truyền đến tiếng hét thất thanh của Ngụy Thời, anh hoảng hốt vội vàng chạy xuống dưới.

Nói về chuyện sau khi Ngụy Thời theo Ngụy Thất gia xuống lầu, Ngụy Thất gia bước đến ngồi xuống chếc ghế đặt trước bàn thờ, sau đó ông nhìn Ngụy Thời rồi cười khà mấy tiếng, “Ngụy Thời, cậu đã nhận ra chưa?”

Ngụy Thời vốn đang đảo mắt liếc dọc liếc ngang bèn thu mắt lại, nhẹ giọng cười, “Rõ như thế mà còn không nhìn ra, nếu sư phụ tôi biết thì chắc đánh tôi chết mất.”

Căn nhà này và căn nhà trước kia Ngụy Thất gia ở có một ít khác biệt, nhưng chính sự khác biệt nho nhỏ ấy đã khiến phong thủy ngôi nhà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trên đời này có một loại gọi là căn nhà quan tài, nghĩa là tạo ra cả căn nhà như một cỗ quan tài, thường dùng để hại người. Người nằm trong quan tài nhất định sẽ là người chết, dù là cương thi cũng không thuộc về dương thế. Thế nên những ai không biết mà vô tình ở lại trong căn nhà quan tài, không sớm thì muộn sẽ trở thành người chết cả.

Đấy thật đúng là chết sạch một nhà, ngay cả con gà con chó cũng không tha.

Ngay cả hàng xóm có chút việc vào nhà tìm người trò chuyện dăm ba câu cũng bị ảnh hưởng. Những ai ngọn lửa thấp bát tự yếu không áp chế được thì sẽ chết theo. Thứ ác độc này được cải biên từ pháp thuật về mồ mả trong sách Mao Sơn.

Những xà ngang trong phòng khẳng định đã bị ai đó để những cỗ quan tài cỡ nhỏ lên, bên trong để xác mấy loài vật nhỏ. Hơn nữa, ngay từ lúc xây căn nhà này đã là hình chữ nhật thẳng đứng, hình dáng không khác biệt lắm với huyệt đặt quan tài. Lúc trước khi lần đầu trông thấy nhà của Ngụy Thất gia, Ngụy Thời đã thấy hơi là lạ. Phần lớn nhà trong thôn đều là hình chữ nhật nằm ngang, cửa chính ở ngay giữa hình chữ nhật chứ chẳng ai lại xây nhà theo kiểu này.

Nghe nói, lúc xây nhà Ngụy Thất gia đã mời Đông lão tiên đến xem thử, không biết vì sao Đông lão tiên lại xây theo hình dáng kiêng kị như thế. Lúc ấy Ngụy Thời chỉ mới biết những thứ này không lâu, cậu chỉ biết căn nhà này kiểu dáng không ổn chứ không hề biết không ổn điểm nào, hơn nữa lúc ấy cậu cũng quên bẵng đi, còn sau đó chỉ thì thấy kỳ lạ thôi chứ chẳng gây ảnh hưởng gì.

Hiện tại mới biết hóa ra không chỉ là gây ảnh hưởng mà còn là sát chiêu, đáng tiếc đã biết quá muộn.

Ngụy Thời nhìn Ngụy Thất gia với gương mặt già cỗi rồi hỏi, “Đông lão tiên, ở trong người Thất gia nhà chúng tôi tốt chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play