Đường Bội dĩ nhiên sẽ không cho rằng, anh ấy sẽ nhường cơ hội biểu hiện cho
mình, vậy giải thích duy nhất có lẽ anh biết chuyện giữa Thích Bạch
Phong với Sở Dực Thành nên mới duy trì bình thản như thế.
“Biết
một ít.” Lục Tử Mặc do dự, nhưng vẫn trả lời: “Năm đó, Thích tiểu thư
cũng có tiếng tăm ở thành phố S, sau này lẻ loi một mình đi ra nước
ngoài, nghe nói...”
Anh nói tới đây, không tự chủ được nhíu mày, mới tiếp tục nói: “Khi đó sức khỏe cô ấy rất tệ, vừa đến nước Mỹ đã có
người khiêng cô ấy đến bệnh viện.”
“Sở tiên sinh biết không?” Đường Bội hỏi.
“Biết.” Lục Tử Mặc bất đắc dĩ gật đầu nói: “Nhà họ Thích với nhà họ Sở lúc đó
quan hệ không tồi, cô ấy được đưa đến bệnh viện thuộc nhà họ Sở.”
Anh lại dừng một chút: “Chờ cô ấy tỉnh lại, nghe nói mình đang nằm ở bệnh
viện nhà họ Sở thì lấy cái chết để dọa, buộc chuyển viện. Về sau như thế nào thì tôi không rõ lắm.”
Lưỡng lự một lúc, Lục Tử Mặc vẫn nói với Đường Bội: “Năm đó chính tôi đã nói những tin tức này với Sở tiên sinh.”
Anh mãi mãi không quên nét mặt Sở Dực Thành khi đó.
Một người đàn ông luôn cao ngạo, kiêu ngạo đến tận xương, trên mặt lại
không còn huyết sắc, trong mắt anh ta tràn ngập hối hận, nhất là khi
nghe nói Thích Bạch Phong sinh non ở trên máy bay, suýt nữa một thi hai
mạng, đàn ông nhà họ Sở chưa bao giờ bị chuyện gì đánh gục, vậy mà lại
quỳ xuống trước sofa, đau đớn ôm lấy đầu của mình.
Sau đó, người
trời nam kẻ đất bắc. Vân mệnh tàn nhẫn như vậy, hai người thật lòng yêu
nhau cuối cùng càng lúc càng xa, giống như những người xa lạ.
Mặc dù chuyện Thích Bạch Phong trở về thành phố S, tuy rằng Sở Dực Thành vì cô hung hăng rời khỏi nhà họ Sở, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có ích gì
nữa.
Không khí trong xe nhất thời rơi vào im lặng, ngay cả trên mặt Đường Bội cũng lộ vẻ bi thương.
Mãi đến khi trở về biệt thự nhà họ Sở, gặp được Sở Quân Hàn, bọn họ vẫn còn rơi vào chuyện giữa Thích Bạch Phong và Sở Dực Thành, không cách nào
dứt ra được.
“Sao vậy?” Sở Quân Hàn hơi lo lắng, đưa tay chạm vào gương mặt cô: “Ra ngoài trở về thì mất hồn mất vía.”
“Không có gì.” Đường Bội cười trước hành động an ủi của anh: “Kịch bản chú nhỏ viết hay quá, vì thế em hơi nhập tâm.”
Sở Quân Hàn nhìn cô thật sâu, nhưng cũng không hỏi nữa.
Để cô đi gặp Sở Dực Thành, anh biết Sở Dực Thành nhất định sẽ cầu xin cho Thích Bạch Phong.
Muốn buông tha cho nhà họ Thích hay không, anh tôn trọng ý kiến của Đường Bội.
Đường Bội của anh, thoạt nhìn kiên cường, kiêu hãnh, cái gì cũng không thể
khiến cô gục ngã. Thật ra, trong lòng vô cùng mềm mại, đối với những
người thật lòng với cô, từ trước đến nay đều luôn hiền lành và khoan
dung.
Anh cảm thấy, nếu như không nói chuyện này với Đường Bội, sau này cô biết tất cả sẽ cảm thấy có lỗi với Sở Dực Thành.
Sở Quân Hàn đưa tay ôm lấy vai Đường Bội, dẫn cô về phía nhà ăn, an ủi
nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, sớm biết như thế, anh sẽ không cho em đi
gặp chú nhỏ.”
“Buông tha nhà họ Thích đi.” Đường Bội nhớ tới lời hứa của cô, nhàn nhạt nói: “Em đã hứa với chú nhỏ.”
“Em nghĩ kĩ chưa?” Sở Quân Hàn nhìn vào hai mắt Đường Bội nói: “Tuy rằng
nhà họ Thích không phải là chủ mưu, nhưng người làm em bị thương là
người của bọn họ.”
“Đúng, em đã nghĩ rất kỹ.” Đường Bội gật đầu nói: “Mục tiêu của em, cho tới bây giờ không phải nhà họ Thích.”
Cô hơi nheo mắt, cá cô muốn câu, luôn luôn chính xác.
Nhà họ Tôn bây giờ bị ép đến cùng đường, nhưng nhà họ Đường vẫn bình yên vô sự, chắc chắn nhà họ Tôn sẽ mau tức nước vỡ bờ, bất luận thế nào cũng
phải kéo nhà họ Đường xuống nước cùng.
Cô hết sức chờ đợi, ngày chó cắn chó, nhất định sẽ mau đến.
Đợi vài ngày, nhà họ Tôn quả nhiên có tin tức mới truyền đến.
Dưới sự chèn ép của Sở Quân Hàn, cổ phiếu nhà họ Tôn liên tục rớt giá, khiến toàn bộ Tôn thị đều cảm thấy bất an.
Dựa theo ý Đường Bội, Sở Quân Hàn vẫn để lại chút hơi tàn cho bọn họ giãy
dụa, nhưng ngày hôm qua, nhà họ Tôn vẫn trong tình cảnh bi thảm, đột
nhiên nhận được sự trợ giúp mới.
Trong tin tức cuối cùng của buổi họp báo, Tôn Mặc Ngôn đặc biệt cảm ơn tổng giám đốc Đường thị, Đường
Phong Ngôn, là ông đã vươn tay ra giúp đỡ khi Tôn thị gặp cảnh bấp bênh, khiến bọn họ có thể vượt qua khó khăn.
Đường gia quả nhiên là đồng minh tốt nhất của nhà họ Tôn.
Đường Bội cười nhẹ, đóng trang web tin tức họp báo của Tôn thị lại.
Nhà họ Tôn ngoài mặt bày tỏ cảm kích với nhà họ Đường, nhưng thực chất họ
buộc chặt nhà họ Đường lại với họ, có sống cùng sống, có chết thì cùng
chết.
Cũng ngầm nói cho cô biết, nhà họ Đường vẫn đứng bên cạnh nhà họ Tôn, muốn đánh, muốn trả thù, không chỉ nhắm vào nhà họ Tôn.
Đường Bội thiếu chút nữa cười lên tiếng.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến lúc này biểu cảm trên mặt cha cô chắc là tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng.
Đường Bội cười đủ rồi, lấy di động bấm số một người.
Đường Phong Ngôn có lẽ không bao giờ nghĩ đến, Đường Bội sẽ gọi cho ông vào giờ phút này.
Ông chần chừ một lát mới bắt điện thoại. Đường Bội hoàn toàn có thể đoán
được nét mặt ông ta lúc này toàn kinh ngạc nghi ngờ, thậm chí còn mang
theo bất mãn với không cam lòng với mình.
Nhưng trong điện thoại lại truyền đến thanh âm của người cha hiền hối hận cực kì.
“Bội Bội...” Đường Phong Ngôn khẽ gọi nhũ danh của cô, sau đó thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Con rất hận ba?”
Cô đương nhiên rất hận ông, chỉ có điều đó không phải là mục đích hôm nay cô gọi đến.
“Vì sao phải giúp nhà họ Tôn?” Đường Bội lạnh lùng hỏi.
Cô cố gắng khiến thanh âm của mình lộ vẻ lạnh lùng và sắc bén, giống như
việc Đường Phong Ngôn giúp đỡ nhà họ Tôn khiến cô vô cùng bất mãn: “Bọn
họ năm lần bảy lượt hại tôi, lần này suýt giết tôi!” Đường Bội lớn tiếng nói.
“Bội Bội...” Đường Phong Ngôn lại cúi đầu gọi cô một tiếng, thở dài: “Mẹ Phỉ Phỉ dù sao cũng là người nhà họ Tôn. Các con đều là
con gái của ba, ba không muốn làm tổn thương con, nhưng cũng không muốn
trơ mắt nhìn thấy Phỉ Phỉ sụp đổ.”
“À...” Đường Bội cười lạnh một tiếng, chỉ trích không chút lưu tình: “Ở trong lòng ông chỉ có một mình Đường Phỉ Phỉ là con gái, còn tôi thì có là gì?”
Cô thở dốc một
hơi, cố ý nói: “Nếu không nghe lời, ông cũng biết giúp đỡ nhà họ Tôn là
đối đầu với nhà ho Sở, cũng phải gánh hậu quả.”
“Bội Bội, con
nghe ba giải thích.” Đường Phong Ngôn vội vã, sốt ruột nói: “Ba cũng
không muốn như vậy, nhưng Phỉ Phỉ khóc lóc cầu xin ba, ba thật sự không
hạ quyết tâm được.”
Ông ta dừng lại một chút lại hỏi dò: “Sở thiếu rất tức giận sao?”
Trong ánh mắt Đường Bội hiện lên ý lạnh, cố ý đè thấp thanh âm, lộ ra vẻ khổ
sở: “Đương nhiên, hơn nữa ông cũng biết, Sở thiếu đối với tôi....Tuy
rằng hiện tại có chút hứng thú, nhưng không biết...”
Giọng điệu cô ấp a ấp úng, rõ ràng khiến Đường Phong Ngôn hiểu lầm.
Lão hồ ly kia, im lặng một lát, rất nhanh nói với Đường Bội: “Không sao,
con còn có ba, Bội Bội, bất luận xảy ra chuyện gì, ba cũng sẽ bảo vệ
con.”
“Thật sao?” Trên mặt Đường Bội hiện lên nụ cười thắng lợi,
nhưng trong miệng lại nói: “Vậy vì sao trước kia, ông vì Đường Phỉ Phỉ
lại bộc lộ thân phận của tôi? Ông cũng biết làm như vậy.... làm như
vậy...Sẽ khiến tôi suýt nữa không sống yên trong giới này.”
“Thực xin lỗi Bội Bội, ba cũng bất đắc dĩ, nhà họ Tôn nắm trong tay 20% cổ
phần Đường thị, khi đó nếu không làm như vậy bon họ sẽ nhân cơ hội làm
khó, hơn nữa...” Đường Phong Ngôn cái khó ló cái khôn nói: “Ba cũng vì
bảo vệ con, cho dù nhà họ Tôn muốn làm gì cũng phải chú ý đến thân phận
con là con gái của ba, không ngờ bọn họ lại mất trí như vậy.”
“Từ khi bọn họ ra tay với mẹ, ông nhìn không ra sao?” Đường Bội lạnh lùng nói.