“Con đang nói cái gì?” Đường Phong Ngôn im lặng vài giây sau, khi mở miệng giọng nói đã lạnh xuống.

“Đường tiên sinh, ngài còn chưa hiểu sao?” Đường Bội cười lạnh lung, tiếp tục nói hết sức rõ rang: “Hay là ngài cảm thấy tôi cũng ngu xuẩn giống như đứa con gái được ngài nuông chiều từ bé? Nếu đã bắt tay vào việc đưa cô ta vào địa ngục, có thể không đề phòng Đường gia và Tôn gia ở sau lưng cô ta sao?”

Những lời này vừa nói xong, cô không đợi Đường Phong Ngôn trả lời, đã bình tĩnh cúp điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại dần dần tối lại, cô mỉm cười với bóng hình của mình được phản chiếu trên điện thoại.

Màn hình phản chiếu người con gái có dung mạo xinh đẹp như vẽ, ánh mắt to mà sang ngời, mái tóc được thả sau ót một cách đơn giản gọn gàng, mũi cao, môi mỏng, cằm khéo léo hơi nâng lên, có loại kiêu ngạo không nói nên lời.

“Bắt đầu chiến đấu, Đường Bội!.” Cô vô cùng bình tĩnh nói với bản thân mình.

Đường Bội cười thu hồi di động, ngẩng đầu nhìn Sở Quân Hàn ở phía cuối hành lang không biết đến từ lúc nào, đang lẳng lặng nhìn cô, cô mỉm cười với anh, sau đó đưa kí hiệu chữ V

Cô uyển chuyển bước xuống lầu, đi ngang qua Sở Quân Hàn, thì hơi nghiêng đầu, cười nói:

“Em rất ổn, thậm chí càng ổn hơn.”

Ánh mắt của Đường Bội tinh khiết, trong suốt, bên trong không chút do dự nghi ngờ, khiến cho lời muốn thoát ra khỏi miệng của anh hóa thành một tiếng than nhẹ.

Anh đưa tay xoa vành tai khéo léo của Đường Bội, nghiêng người tránh đường xuống lầu.

Trên tai của Đường Bội, hôm nay đeo một khuyên tai trân châu sáng bóng.

Khi trở lại phòng nghỉ, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ mà anh đã chạm qua, giữa ánh mắt tò mò của vài diễn viên thì về vị trí của mình ngồi xuống, cười yếu ớt, cầm lấy tạp chí tiếp tục đọc.

“Đường Bội.” Bạch Chỉ San là một người thiếu kiên nhẫn, đối với người hoàn toàn mới như Đường Bội, giọng điệu của cô ta mặc dù không đến mức vênh váo hung hăng nhưng vẫn mang theo một chút kiêu ngạo: “Cô có biết, đã xảy ra chuyện gì không?”

“Cái gì?” Đường Bội ngẩng đầu nhìn Bạch Chỉ San, mỉm cười nói: “Tôi không hiểu ý của Bạch tiểu thư.”

“Cô?!” Bạch Chỉ San nghẹn lời, suýt nữa thì nổi cáu, nhưng nghĩ đến ngày đó ngày đó trên mã trường, người đến ông chạy đến cứu Đường Bội, nghe nói là chủ nhân phía sau của mã trường Vân Tiêu, thiếu gia nhà họ Sở…Cô có phần oán hận trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái, miễn cưỡng đè nén xuống, không kiên nhẫn lại hỏi:

“Cô không biết tôi ám chỉ cái gì? Đường Phỉ Phỉ đấy…”

Về chuyện Đường Phỉ Phỉ với Đường Bội, mọi người ở đây cũng có nghe nói.

Nghe Bạch Chỉ San hỏi thẳng như thế, bề ngoài tuy rằng bọn họ vẫn đang làm việc của mình, nhưng lực chú ý đã bay tới trên người Đường Bội.

“Đường Phỉ Phỉ?” Đường Bội ngưng cười: “Bạch tiểu thư, chẳng lẽ không biết sao?”

Cô nói tới đây, dừng lại một chút.

Quả nhiên ánh mắt vài nữ diễn viên khác đã dời qua đây.

“Tôi không phải là người đại diện của Đường Phỉ Phỉ.” Đường Bội không chút lo lắng nói: “Chuyện của cô ấy, tôi làm sao biết được?”

Cô nói xong, cười với Bạch Chỉ San, rồi không để ý đến cô ta, tiếp tục lật tạp chí trong tay.

“Hahaha…” Ngồi ở đối diện Bạch Chỉ San, Thịnh Lan cười lên tiếng, cô đương nhiên sẽ không cảm thấy chuyện cười của Đường Bội buồn cười đến cỡ nào, nhưng có thể nhìn thấy đối thủ cạnh tranh cam chịu, nhất là người vẫn luôn duy trì ánh mắt yêu mị, giả vờ hồn nhiên, hoạt bát, làm nũng như Bạch Chỉ San, cô ta càng không may, thì cô càng cảm thấy vui vẻ.

Cô?!” Bạch Chỉ San bị chọc tức, cô không thể ngờ Đường Bội dám đối với mình như vậy.

Nhưng mà nhìn thấy nụ cười trên mặt Thịnh Lan, cô chuyển ánh mắt, một lần nữa áp chế lửa giận trong lòng, sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười, cười ngọt ngào với Đường Bội: “Đường Bội tiểu thư thật sự là hài hước, thảo nào Minh thiếu và…Đúng rồi, nghe nói ngày đó cô ngã ngựa, người cứu cô chính là Sở thiếu?”

Cô ta cười đến mức ung dung, nhưng mỗi một câu nói đã biến Đường Bội trở thành kẻ địch của mọi người.

“Điểm này, Đường Phỉ Phỉ đúng là kém Đường tiểu thư đấy, trước đây có ảnh đế ở bên cạnh hộ tống, sau đó lại có Tần đạo diễn vì người đẹp giận dữ mà thay đổi người, bây giờ lại cùng Minh thiếu và Sở thiếu….Chậc, Đường tiểu thư cần phải chỉ dạy nhóm chúng tôi làm thế nào để cho người đàn ông như vậy khuynh đảo vì sức quyến rũ của cô thế?”

Khiêu khích rõ ràng như thế, khiến Đường Bội không nhịn được mà nhìn Bạch Chỉ San thêm vài lần.

Cô sai rồi, thật sự sai rồi.

Đường Bội trước đây vẫn cho rằng, người con gái ngu ngốc như Đường Phỉ Phỉ có thể lăn lộn trong giới diễn viên, tất cả đều nhờ có nhà họ Đường chống lưng.

Bây giờ mới biết, hóa ra là vì đối thủ của cô ta quá yếu.

Cô cười vô cùng ôn hòa, dường như không có nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Bạch Chỉ San, chỉ nhàn nhạt nói: “Bạch tiểu thư lầm rồi, nếu như tôi có thể như thế, thì sao bây giờ vẫn còn vô danh chứ? Một người tùy tiện, đều có thể nổi tiếng trong làng giải trí, giống như Bạch tiểu thư chẳng hạn, đúng không?”

Sắc mặt Bạch Chỉ San hết xanh lại hồng, cực kì đẹp mắt.

Những lời này, bảo cô ta làm sao dám nhận đây? Nói cô ta không nổi tiếng sao? Hay là thừa nhận bản thân mìn cũng dựa vào quy tắc ngầm để có vị trí như ngày hôm nay?

“Ồ, thật xin lỗi!” Đường Bội chớp chớp mắt, cười đến mức vẻ mặt vô tội: “Tôi không phải muốn nói Bạch tiểu thư dựa vào quy tắc ngầm, mà tôi chỉ muốn nói một cách đơn thuần, nổi tiếng giống như cô vậy.”

Bốn nữ diễn viên khác cũng không nhịn được cười, nếu luận về nói lời sắc bén, thì Bạch Chỉ San luôn nổi tiếng chanh chua, nhưng mà ở trước mặt Đường Bội lại không hề có sức chiến đấu.

Rõ ràng, lời nói của Đường Bội càng sắc bén hơn.

Cô cũng không thích tính toán chi li với những người này, chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Trong làng giải trí này chính là như vậy, bạn càng lộ ra yếu đuối thì càng bị người khác bắt nạt.

Quả nhiên, bị cô đáp lại mấy câu, Bạch Chỉ San đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Thịnh Lan vốn không coi Đường Bội như đối thủ, nên cười cười với cô.

Khương Dĩ Đồng vốn ôn hòa, xa cách, quan hệ với mọi người cũng không tệ.

Hai nữ diễn viên khác cũng không nổi tiếng, cho nên thái độ làm người rất khiêm tốn và cẩn thận.

Trong phòng nghỉ nhất thời chỉ nghe thấy tiếng Đường Bội lật tạp chí, mãi đến khi có người gõ nhẹ lên cửa vài tiếng, đẩy cửa vào gọi các cô nói: “Minh thiếu mời mọi người đến mã trường, trận đấu sẽ lập tức bắt đầu.”

“Ồ?!” Bạch Chỉ San có chút bất mãn nhíu mày, những ấm ức ban nãy đều trút hết ra ngoài: “Tin tức được công bố là gì vậy? Chúng tôi có quyền lợi được biết chưa?”

Nhân viên công tác thản nhiên liếc nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Đường Phỉ Phỉ phá hư quy tắc của trận đấu, cho nên đã bị gạch tên rồi.”

“Sao?”

Lúc này, không chỉ Bạch Chỉ San mà cả bọn người Thịnh Lan cũng kinh ngạc.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thịnh Lan tao nhã, không chút để ý hỏi.

Nhưng nhân viên công tác lại nói nhiều, chỉ nói: “Cụ thể như thế nào mời các cô đến hỏi Minh thiếu, tôi chỉ có nhiệm vụ đến mời các cô đến mã trường thôi.”

Giấy chung quy cũng không gói được lửa.

Không đợi đến mã trường thì đám người Thịnh Lan đã biết được chân tướng: Đường Phỉ Phỉ dùng sắc dụ dỗ một vị giám khảo, có ý muốn dùng quy tắc ngầm để chiến thắng cho nên đã bị Minh thiếu trong lúc giận dữ xóa tên rồi.

Còn nghe nói, cô ta bị bắt gian tại giường của Minh thiếu.

Trên mặt vài minh tinh đều lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, các cô đều đoán được đại khái, Đường Phỉ Phỉ muốn làm cái gì rồi.

Đáng tiếc, tiền mất tật mang.

Cùng lúc đó, Đường Phỉ Phỉ ở trong phòng ngủ của biệt thự, tùy tiện cầm một cái cốc ném vào TV treo ở trên tường!

“Đường Bội!” Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình LCD bị cô ném, trong đôi mắt tràn đầy ý hận.

Đường Bội đương nhiên biết Đường Phỉ Phỉ sẽ hận cô đến chết, thế nhưng cô không quan tâm.

Cô lúc này, đang lôi kéo dây cương của Phong Triệt, vô cùng xinh đẹp xoay người ngồi trên lưng ngựa.

Tuấn mã, mỹ nhân, tư thế oai hùng, hiên ngang, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play