Nhân viên đoàn phim ‘Phong hoa’ đều cảm giác được sự thay đổi của Sở Dực Thành.
Sở Dực Thành lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, giao thiệp rộng, thế lực sau lưng đáng sợ, người muốn nịnh bợ, ôm đùi anh ta nhiều không đếm xuể.
Những người kỳ cựu trong giới giải trí đều biết, biên kịch xuất sắc Kelvin Chu này, không phải là người dễ nịnh bợ.
Anh ta cậy tài khinh người, lại không coi trọng danh lợi, đối với cái đẹp cũng không có hứng thú, là người luôn làm theo ý mình, khiến người ta không đoán được.
Thậm chí còn làm người ta cảm thấy trên người anh ta luôn có luồng khí lạnh, người lạ chớ tới gần.
Nhưng hôm nay khi bắt đầu làm việc, nhân viên đoàn phim lại cảm thấy đạo diễn của họ, hình như đã biến thành người khác.
Mặc dù không rõ là tại sao, nhưng hôm nay khi sắp xếp công việc, khóe môi luôn nhếch lên.
Đôi mắt cũng ấm áp hơn nhiều.
Ngay cả Sư Học Lâm cũng phát hiện, hồi trước lúc Đường Bội và Âu Dương Lạc đối diễn, nét mặt Sở Dực Thành luôn nặng nề.
Nhưng hôm nay, anh ta lại như tắm gió xuân, không mất khống chế như trước nữa.
Sự thay đổi của đạo diễn, làm cho không ít người đều thấy lạ.
Mấy năm qua, không khí quanh người Sở Dực Thành luôn lạnh lẽo, nay lại ấm áp.
Trong chớp mắt, cả đoàn phim cảm giác như đang đứng trên vùng đất hồi xuân.
Tiến độ quay, lại chậm hơn một chút.
Biên kịch, phó đạo diễn, cùng nhà đầu tư lớn nhất, cũng nghĩ Sở Dực Thành muốn quay thế nào thì quay thế ấy.
Tựa như chuyện đồng ý không công chiếu ở Trung Quốc, hình như anh ta không hề cân nhắc đến doanh thu phòng vé.
Nhưng hôm nay, Sở Dực Thành vừa sửa kịch bản vừa nói với phó đạo diễn: “Phim vẫn sẽ chiếu như cũ, chuyện lúc trước, đã giải quyết hết rồi.”
Sư Học Lâm không phản ứng kịp.
Mãi đến lúc Sở Dực Thành mỉm cười nhìn qua, nói lần nữa: “Trước đó vì một vài chuyện riêng, ảnh hưởng đến mọi người, tôi xin lỗi.”
Lúc này Sư Học Lâm mới hồi thần.
Hắn biết một số chuyện của Sở Dực Thành, họ cũng đã quen biết nhau nhiều năm.
Làm việc trong cái giới này nếu không có bối cảnh, thì phải dựa vào bản thân mà đi lên, Sư Học Lâm chính là người như vậy, đối với Sở Dực Thành tài hoa xuất thân cao quý, lại cố gắng hơn người, luôn rất kính phục.
Sư Học Lâm mở miệng rồi lại khép, lời đến mép lại nuốt vào, cười nói với Sở Dực Thành: “Xem ra, sau cơn mưa trời lại sáng rồi.”
“Sau cơn mưa trời lại sáng sao?” Sở Dực Thành mỉm cười, ngửa đầu lên nhìn trời.
Hôm nay bầu trời xanh biếc, có vài đám mây trắng nhạt màu, bầu trời rất đẹp.
“Nhận lời chúc của anh.” Sở Dực Thành mỉm cười.
Trời có nắng hay không, anh không biết.
Bản thân có thể đợi đến ngày trời lại nắng không, anh cũng không biết.
Nhưng ít ra, hiện tại, bão tố đã qua.
Những cảnh quay kế tiếp, cơ bản đều thuận lợi.
Âu Dương Lạc từ từ tìm được cảm giác, Sở Dực Thành cũng không sửa hình tượng nhân vật của Nghiêm Minh Lãng thành một người tâm cơ thâm trầm, hèn hạ ngay cả vợ mình cũng lợi dụng.
Anh ta vẫn hy vọng, trong những năm mình không có bên cạnh Thích Bạch Phong, có một người đàn ông, thật lòng cho cô sự ấm áp.
Theo thời tiết dần chuyển lạnh, bụng Đường Bội cũng lớn hơn một chút.
Sở Dực Thành không phải người thích dày vò diễn viên của mình, quần áo Bạch An mặc, cũng đổi thành quần áo mùa thu.
Bạch An trong phim, lúc nãy cũng đã là người có thai.
Sở Dực Thành biết trước đây Thích Bạch Phong không thật sự mất đi đứa bé, cho nên lập tức sửa kịch bản. Diệp gia quán.
Lúc này để Đường Bội quay mấy tình tiết này, thật sự có hơi không hợp.
Âu Dương Lạc trừng mắt nhìn cái bụng ngày càng lớn của Đường Bội, trong mắt có khi là đầy mừng vui, có khi là mâu thuẫn.
Nhưng mặc kệ thái độ anh ta thế nào, sự che chở bảo vệ cho Đường Bội, lại chỉ càng ngày càng cẩn thận kỹ càng.
Sở Dực Thành không sửa kịch bản, chỉ sợ một phần nhỏ nguyên nhân, là vì Âu Dương Lạc.
Người đàn ông anh tuấn, ngỗ ngược này, tuyệt đối sẽ không thể nào đồng ý, diễn tả một tên khốn như vậy.
Cảnh quay ở Mỹ sẽ nhanh chóng kết thúc.
Hôm nay quay xong, Đường Bội và Âu Dương Lạc bước dọc theo con đường lá rụng, đi tới phòng nghỉ ngơi.
Âu Dương Lạc không đỡ cô, nhưng một tay luôn đặt sau lưng Đường Bội một khoảng, chỉ cần có gì thì có thể lập tức đỡ cô.
“Đặt tên rồi chưa?” Hai người im lặng đi một lúc, Âu Dương Lạc bỗng hỏi câu này.
“Vẫn chưa.” Đường Bội lắc đầu, cô đặt tay lên vùng bụng dưới đã hơi nhô lên, cười nói: “Còn mấy tháng nữa mà, có thể từ từ suy nghĩ.”
Âu Dương Lạc không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Đường Bội, đây là cô gái cùng mình lớn lên.
Đường Bội ở thời kỳ thiếu nữ là một người kiên cường dứt khoát, hiện tại vì mang thai mà trở nên dịu dàng như vậy.
Âu Dương Lạc nheo mắt.
Anh ta thích tất cả những dáng vẻ của Đường Bội, cho dù những dáng vẻ này, về sau sẽ không thuộc về anh ta.
Âu Dương Lạc im lặng một lúc, hỏi: “Em và Sở Quân Việt khi nào mới kết hôn?”
Vấn đề này, Âu Dương Lạc vô cùng không muốn hỏi.
Với anh ta mà nói, cho dù Đường Bội sinh con cho người khác, chỉ cần cô bằng lòng, anh ta luôn mở rộng vòng tay ôm lấy cô, cưới cô làm vợ.
Nhưng bây giờ xem ra, anh ta không có cơ hội này.
“Chuyện này…” Đường Bội nghiêng đầu, khoảng thời gian này bận rộn nhiều chuyện, việc này, cô thật sự chưa từng nghĩ tới.
“Thế nào?” Âu Dương Lạc hỏi.
“Em còn chưa bàn bạc với anh ấy.” Đường Bội nói.
“Còn chưa bàn?” Giọng Âu Dương Lạc cao hơn một chút, “Con của hai người sắp ra đời rồi, hôn lễ nên cử hành từ tám trăm năm trước rồi mới đúng. Lẽ nào Sở Quân Việt cứ định để vậy luôn sao?!”
Coi như đã chấp nhận kết quả ấy, nhưng Âu Dương Lạc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội hãm hại tình địch.
“Ừm.” Đường Bội gật đầu.
“Bội Bội…” Âu Dương Lạc muốn nói lại thôi.
“Có chuyện cứ nói thẳng.” Đường Bội cười nói với Âu Dương Lạc đang ấp úng.
“Có phải Sở Quân Việt…” Âu Dương Lạc không vì câu nói của Đường Bội mà thoải mái hơn, tiếp tục ấp úng nói: “Có phải… Là không muốn kết hôn với em không?”
Âu Dương Lạc nhìn thẳng vào mắt Đường Bội, nghiêm túc nói: “Không phải anh ta cảm thấy, thân phận của em…”
Nếu như suy xét tới vấn đề này, đúng là Đường Bội trèo cao.
Không ngờ cô lại mỉm cười: “Nếu Quân Việt thật sự là người như vậy, thế thì em sẽ không yêu anh ấy rồi.”
“Vậy tại sao lại không thể hiện gì hết?” Âu Dương Lạc bất mãn nói: “Trước đó ở lễ kỷ niệm thành lập, còn làm ra chuyện như vậy.”
“Này này, anh đang chia rẽ tình cảm ấy hả?” Đường Bội cười Âu Dương Lạc.
“Bội Bội em quá thiên vị rồi!” Âu Dương Lạc bất mãn hét lớn: “Chuyện đó thật sự là do anh ta làm, anh nói mấy câu em cũng không cho!”
“Lạc…” Đường Bội lại cười, nghiêng đầu nhìn Âu Dương Lạc, bỗng nói: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ hạnh phúc.”
Cô không muốn hoài nghi Sở Quân Việt.
Yêu ai đó thì nên tin tưởng người ấy.
Vì không đủ tin tưởng mà dẫn đến bi kịch đã xảy ra bên cạnh cô nhiều lần, đến nay những chuyện đó vẫn rõ mồn một trước mắt cô.
“Anh cũng nhất định phải hạnh phúc.” Đường Bội tiếp tục nói.
Âu Dương Lạc kinh ngạc nhìn Đường Bội.
Tất nhiên anh ta không phải thật sự muốn chia rẽ họ.
Anh ta quen biết Đường Bội nhiều năm như vậy, sự hiểu biết về cô gái càng ngày càng quyến rũ động lòng người đang đứng trước mặt mình này, diệp gia quán, tuyệt đối vượt qua nhiều người trên thế gian này.
Người được Đường Bội thật sự đặt vào lòng, đó là hạnh phúc không gì sánh bằng.
Bởi vì lúc nhỏ sống gian khổ, cũng vì tình yêu vô tư mà mẹ cô cho cô, càng vì cô còn một đứa em trai cần phải chăm sóc, ở nơi sâu nhất trong mắt Đường Bội, thật ra là sự khoan dung và thiện lương sâu tựa biển.
“Anh sao vậy? Lạc.” Đường Bội lại cười nói.
Âu Dương Lạc khẽ lắc đầu.
Anh ta nắm lấy một tay Đường Bội, khom lưng xuống, khẽ hôn lên mu bàn tay cô.
“Tuân lệnh, công chúa của anh!” Đã rất lâu rồi anh ta không gọi Đường Bội như vậy, giọng nói mang theo chút hài hước, làm cho giữa họ, như đã trở về lúc trước.
Nhưng ở nơi trước giờ Đường Bội không hề thấy, trong mắt Âu Dương Lạc, sự thê lương cùng đau lòng cũng sâu tựa như biển lớn vậy. (móa, cảm động quá, huhu)
Trước giờ anh chưa bao giờ để cô thấy một mặt này của mình. (mạn phép xin được một lần để từ ‘anh’ dành cho chàng trai si tình này!)
Chờ khi anh ta đứng thẳng người lần nữa, trong hai mắt Âu Dương Lạc đã là nụ cười thản nhiên.
Anh ta không nói gì thêm, chỉ nhìn ra phía sau Đường Bội.
Cách đó không xa, Sở Quân Việt đứng dưới cây đại thụ ở sau lưng Đường Bội.
Một màn vừa rồi, anh chắc chắn đã thấy.
Ánh mắt sắc bén lướt qua cánh tay đang nắm tay Đường Bội, lại không nói gì, cũng không có động tác gì.
Khi nhìn vào hai mắt Âu Dương Lạc, Sở Quân Việt miễn cưỡng gật đầu với Âu Dương Lạc, xem như chào hỏi.
Đương nhiên là anh không thích tên Âu Dương Lạc, tình địch mạnh nhất này.
Nhưng anh hiểu, làm bạn thân thanh mai trúc mã của Đường Bội, người đàn ông Âu Dương Lạc này, ở trong lòng Đường Bội, là địa vị không ai có thể thay thế.
Cho dù trong lòng có ngàn vạn tiếng kêu gào, muốn làm cho Âu Dương Lạc hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Đường Bội.
Nhưng Sở Quân Việt biết, nếu mình thật sự làm vật, nhất định sẽ khiến mối quan hệ của mình và Đường Bội xuất hiện vết nứt không thể bù đắp.
Anh đang học cách tôn trọng người yêu của mình.
Quan trọng hơn là, làm một người đàn ông thành thục chững chạc, anh phải vô cùng tự tin, chứ không phải ghen tuông vô cớ như vậy!
Nhưng mà sao Âu Dương Lạc lại nắm tay Đường Bội lâu quá vậy chứ?!
Cho dù là hôn lễ Phương Tây, cũng nên kết thúc lâu rồi chứ?!
Sở Quân Việt đi tới chỗ Đường Bội.
Lúc nãy tâm tình dao động, thật ra cũng chỉ trong mấy giây.
Đường Bội nhìn ra sau lưng, Sở Quân Việt đã đi gần tới chỗ cô.
Thấy Đường Bội cũng nhìn về phía mình, bước chân nhanh hơn một chút, mấy bước đã tới gần Đường Bội, tiện tay ôm lấy eo cô, giúp cô chia sẻ gánh nặng cơ thể.
Sau đó lặng lẽ nắm lấy tay Đường Bội, dịu dàng nói: “Sao tay em lạnh quá vậy?”
“Nào có?” Đường Bội cười.
Thật ra trời không lạnh lắm, tay cô cũng không lạnh.
Nhưng Sở Quân Việt lại vẫn cố chấp dùng hai tay ủ tay cô, dùng mười ngón tay thon dài mạnh mẽ, thay cô sưởi ấm từng đầu ngón tay.
Âu Dương Lạc ‘ah một tiếng, mỉm cười nhìn về phía xa.
Sở Quân Việt giống như không nghe thấy tiếng cười của Âu Dương Lạc, tiếp tục nói với Đường Bội: “Mệt không?
“Bình thường, gần đây chú út chăm em kỹ quá nên tiến độ quay bị chậm lại.”
“Không sao cả.” Sở Quân Việt không chút để ý nói: “Quay bao lâu cũng không sao, nhà đầu tư là Sở thị, sẽ không để chú út xuất hiện bất kỳ vấn đề nào về tiền bạc.”
“Ah…” Âu Dương Lạc cười khẽ, “Sở thiếu yêu vợ như mạng thế này, nhưng bây giờ hình như danh bất chính ngôn bất thuận à nha.”
Sở Quân Việt ngẩng đầu liếc Âu Dương Lạc.
Tất nhiên anh hiểu ngụ ý của Âu Dương Lạc.
Người đàn ông này, mặc kệ có phải Đường Bội đã chọn người khác hay không, nhưng tấm lòng đối với Đường Bội, vẫn là trước sau như một.
Quả nhiên là tình địch mạnh nhất! Sở Quân Việt lặng lẽ nghĩ.
Anh không trực tiếp trả lời Âu Dương Lạc mà nói với Đường Bội: “Có một người đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi chờ em.”
Dừng vài giây, thần bí nói: “Em thấy cậu ấy, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
“Ồ?” Đường Bội nhíu mày.
Khi nhìn thấy người ngồi trong phòng nghỉ ngơi chờ mình, quả nhiên Đường Bội vô cùng vui mừng.
Ba tháng không gặp Đường Tử Thái, cơ thể cậu đã rắn chắc hơn trước.
Sắc mặt cũng tươi tắn hồng hào hơn, vai càng rộng hơn. Dù cách một lớp vest, cũng có thể nhìn thấy vết sẹo lồi ẩn chứa sức mạnh.
Đường Bội đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi, híp mắt nhìn em trai mình, nở nụ cười.
“Chị!” Đường Tử Thái lớn tiếng gọi. Diệp gia quán.
Cậu bước nhanh tới trước mạnh Đường Bội, đôi mắt hưng phấn nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nói: “Em sắp làm cậu rồi hả?”
Ánh mắt của Đường Tử Thái, dừng lại ở bụng Đường Bội.
Cậu đưa tay sờ bụng Đường Bội, hưng phấn đến mức không kiềm chế được: “Bây giờ có thể cảm nhận được cháu em cử động không chị?”
Mắt Sở Quân Việt trầm xuống, ánh mắt sắc bén đảo qua tay Đường Tử Thái. (đề nghị kiềm chế, đóng chặt hủ lại nhé!!!)
Nhìn Đường Bội cười, mặc niệm vài chục lần trong lòng “đây là em trai ruột của Bội Bội, đây là em trai ruột của Bội Bội”, mới miễn cưỡng kiềm chế được bản thân.
Nhưng Sở Quân Việt vẫn ôm lấy Đường Bội đi vào phòng, tự nhiên ôm cô ngồi xuống cái ghế đôi duy nhất, từ tốn nói: “Để chị cậu ngồi xuống một chút, hôm nay cô ấy diễn cả ngày, chắc mệt lắm rồi.”
Đường Tử Thái còn đang chìm trong sự hưng phấn, nào có chú ý đến vấn đề này.
Ghế đã bị hai người ngồi, cậu không chút đếm xỉa ngồi lên tay vịn cạnh Đường Bội, hưng phấn hỏi: “Chị, chị, cháu em chừng nào mới ra đời? Trời ạ! Em vẫn không thể tin được, em mới đi nước ngoài du học mấy tháng mà đã sắp được làm cậu rồi!”
Đôi mắt cậu nóng rực nhìn xuống bụng Đường Bội, nghĩ tới đây là con của chị hai, người thân duy nhất của mình, Đường Tử Thái không kiềm lòng được lại muốn chạm vào đứa bé còn chưa ra đời kia.
Ánh mắt Sở Quân Việt trầm xuống, lặng lẽ ôm chặt Đường Bội, từ tốn nói: “Còn hơn bốn tháng mới tới ngày sinh.”
Dừng mấy giây, anh hỏi: “Chuyện lần trước anh nói với cậu, bây giờ cậu đồng ý không?”
“Tất nhiên!” Đường Tử Thái mặt mày hớn hở đáp ngay.
Ánh mắt vẫn không rời bụng Đường Bội.
Chỉ cần vừa nghĩ tới bên trong đang có con của Đường Bội, Đường Tử Thái thật sự không thể nào có tâm tư nhìn Sở Quân Việt.
Đường Bội khó hiểu hỏi: “Tử Thái, em đồng ý với anh ấy chuyện gì?
Cô cười nửa đùa nửa thật nhìn Sở Quân Việt: “Anh không được bắt nạt em trai hiền lành của em đâu nhé.”
“Sao có thể?” Sở Quân Việt trầm giọng nói.
“Chị, anh Sở để em tới đây là cố ý cho em một cơ hội.” Đường Tử Thái vội vàng cười, đứng lên.
Sở Quân Việt vừa thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Đường Tử Thái đã đứng trước mặt Đường Bội.
Cậu giống như bao người em trai khác, hai tay nắm lấy tay Đường Bội, ngẩng đầu lên nhìn chị mình, không đợi cô hỏi đã mỉm cười nói: “Lúc đầu em thấy áp lực hơi lớn, dù sao cũng chỉ mới học mấy tháng. Nhưng mà chị…”
Nụ cười của Đường Tử Thái vẫn ấm áp như trước, cậu nhìn Đường Bội, dịu dàng nói: “Nhưng mà từ ngày đầu tiên học thiết kế thời trang đã có một mơ ước, hy vọng chị sẽ mặc chiếc áo cưới do em tự tay thiết kế bước lên lễ đường, làm cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
Vừa nói Đường Tử Thái vừa cuối đầu xuống dịu dàng hôn lên mu bàn tay Đường Bội.
Trong nháy mắt, Đường Bội ngây ngẩn cả người.
Ngay cả Âu Dương Lạc nãy giờ luôn im lặng cũng không nhịn được mà ‘ah’ một tiếng.
Hai mắt sáng quắc nhìn Sở Quân Việt.
Đối phương đúng lúc cũng nhìn anh ta.
Âu Dương Lạc chớp mắt, tất nhiên anh ta biết, chắc chắn Sở Quân Việt nghe được cuộc nói chuyện của mình và Đường Bội.
Nhưng trước khi anh ta nói chuyện đó thì Đường Tử Thái đã đến đây.
Cho nên, thật ra Sở Quân Việt đã sớm có chuẩn bị.
“Coi như anh còn có chút trách nhiệm.” Âu Dương Lạc dùng mắt im lặng nói với Sở Quân Việt.
“Ah, tuyệt đối sẽ không để anh có cơ hội thừa nước đục thả câu.” Sở Quân Việt im lặng phản kích.
Hai người đàn ông, cứ như vậy dùng ánh mắt đối chọi với nhau.
Sau đó họ nghe Đường Tử Thái nói tiếp: “Chị, lần này em tới, trừ chuyện thiết kế áo cưới cho chị và anh hai Sở, đồng thời cũng vì thiết kế áo cưới cho nhân vật Bạch An của chị.”
Cậu cười nhìn Đường Bội, tự tay vuốt chòm tóc dài của chị mình ra sau đầu, sau đó nói: “Tuy là áp lực hơi lớn, nhưng em nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Phân cảnh cuối cùng của ‘Phong hoa’ ở Mỹ, được quay vào mười ngày sau sau khi Đường Tử Thái đến.
Trong khoảng thời gian này hầu như Đường Tử Thái không có giấc ngủ hoàn chỉnh, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng làm việc Sở Quân Việt chuẩn bị.
Cậu đã xem kịch bản mà Sở Dực Thành vừa sửa, cũng hiểu nhân vật Bạch An.
Ngoại trừ thỉnh thoảng đi tìm Sở Dực Thành để xem vài đoạn cắt, Đường Tử Thái rất ít khi xuất hiện ở Studio.
Một ngày trước khi quay cảnh cuối, Đường Tử Thái mới mang theo tác phẩm của mình đi tới đoàn phim.
Chiếc áo cưới, được để trong một cái hộp lớn.
Đường Tử Thái có chút ngại ngùng, lại xen chút hưng phấn, thấy đã quay xong, vội vàng đi tới chỗ đám người Đường Bội và Sở Dực Thành, cậu ngại ngùng chà xát hai tay, diệp gia quán, cười nói: “Chị, chị thử trước xem.”
Cậu đã lấy số đo của Đường Bội, áo cưới tất nhiên cũng vô cùng vừa vặn.
Nhưng tất cả phụ nữ trên thế giới, đều hy vọng được mặc lên người chiếc áo cưới xinh đẹp nhất, cho dù biết rõ chỉ là trang phục diễn, nhưng Đường Bội cũng thấy hơi căng thẳng.
Ngày quay cảnh cuối, ngay cả Sở Quân Việt cũng tới trường quay sớm.
Anh chưa thấy Đường Bội mặc áo cưới, chỉ biết là tối qua ngay cả Lục Tử Mặc cũng cảm thán: “Thiết kế của cậu Đường, thật sự quá hợp với cô Đường.”
Trong nháy mắt lòng Sở Quân Việt liền nao nao, cho nên hôm nay anh dời cuộc họp ở công ty sang buổi chiều, để đi tới chỗ quay.
Đường Bội vẫn còn đang thay đồ.
Hôn lễ của họ không cử hành ở nhà thờ, mà là ở vườn hoa của một nhà hàng.
Hiện trường đã được nhân viên dùng hoa tươi và lụa trắng trang trí thành lễ đường.
Diễn viên quần chúng tham gia hôn lên, một phần là mời tới, một phần là nhân viên đoàn phim, một phần là mấy nhân vật tai to mặt lớn như Sở Quân Việt, dù có tiền cũng không mời được.
Anh không chút che giấu đứng trước mặt đám người mới, tuy Sở Dực Thành nói không thể để anh trực tiếp xuất hiện, nhưng ở trường quay, cho dù chỉ quay một góc, Sở Quân Việt cũng xuất chúng như cũ, khiến người ta vừa liếc nhìn đã nhận ra anh.
Sở Dực Thành vừa bực mình vừa buồn cười, đành tự thân vận động, nói với Sở Quân Việt: “Sở thiếu, ngài là nhà đầu tư lớn nhất, không cần tự mình ra trận tới giúp đoàn phim quay đâu!”
Vừa nói, vừa kéo tay Sở Dực Thành: “Đi thôi, chú cho con mãn nhãn.”
Dù sao cũng là chú ruột của mình, Sở Quân Việt chỉ có thể đi theo.
Điều làm mãn nhãn Sở Dực Thành nói, ở phía sau màn hình giám thị của đạo diễn.
Từ vị trí kia, không chỉ có thể nhìn hết toàn trường, còn có thể thấy hết các góc độ quay.
Chỗ họ vừa đứng đó, đã thấy đoàn người ồn lên, sau đó tự động lui ra tạo thành một con đường.
Sở Quân Việt vừa ngẩng đầu lên, thì thấy, dưới ánh mặt trời, Đường Bội mặc chiếc áo cưới trắng nõn xinh đẹp, mỉm cười đi vào tầm mắt anh.
Trong nháy mắt đó, Sở Quân Việt đột nhiên cảm thấy, mọi thứ xung quanh Đường Bội, đều mất đi màu sắc!
—– Hết chương 134 ——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT