Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.

Nghe thấy tiếng chửi rủa phách lối của Tiêu Học Lâm, mặt mọi người lập tức trầm xuống.

Nơi này chính là địa bàn của Sở Dực Thành.

Sở Dực Thành lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm nay, bất luận là quan hệ hay năng lực, đều vô cùng xuất sắc.

Cộng thêm sau lưng có Sở gia, cho dù có tin đồn ông cụ Sở đã trục xuất Sở Dực Thành khỏi nhà, nhưng đối với người trong giới giải trí, bọn họ chỉ thấy mỗi một kịch bản Sở Dực Thành soạn ra, hầu như không cần tốn chút sức nào đã có người kéo tới đầu tư.

Cũng có thể thấy, những diễn viên dựa vào phim Sở Dực Thành viết mà nổi tiếng.

Thậm chí ngay cả nhân viên bình thường của đoàn phim, cũng không ít lần thấy Sở Dực Thành bộc lộ tài năng.

Tạo hình tốt nhất, ánh sáng tốt nhất, phục trang tốt nhất, còn có đạo diễn, thợ quay… Không biết đã có bao nhiêu giải thưởng đạt được.

Cho nên nói Sở Dực Thành là người chuyên tạo ra ngôi sao, không hề giả, những giải thưởng chất đống chính là bằng chứng tốt nhất.

Lúc này một người đàn ông xa lạ, phách lối chạy tới địa bàn của anh ta, chửi Sở Dực Thành, chỉ trích mắng nhiếc anh ta…

Không ít người sau khi sửng sốt xong thì lập tức nổi giận.

Các vệ sĩ cũng nhanh chóng chạy vào, hai vệ sĩ cường tráng không chút nương tay kéo Tiêu Học Lâm, kéo hắn ta ra ngoài.

Có người dùng tay chặn miệng hắn, không cho hắn hét tiếp.

Sư Học Lâm nói nhỏ với Sở Dực Thành sắc mặt khó coi: “Đạo diễn Sở, ở đây giao cho tôi đi!”

Nói xong anh ta nháy mắt với Đường Bội.

Âu Dương Lạc đã bảo vệ Đường Bội ở sau lưng mình, nhưng Sư Học Lâm lăn lộn trong giới lâu như vậy, chuyện biết được cũng nhiều hơn người khác.

Quan hệ giữa Sở Dực Thành và cô con gái Thích gia, anh ta cũng biết sơ.

Cộng thêm trong quá trình quay phim, Sở Dực Thành liên tục thất thần, cho dù là đứa ngu, cũng có thể đoán ra một hai.

Quả nhiên, Sở Dực Thành nghe xong, sắc mặt vẫn còn xấu, khẽ lắc đầu.

Nhưng Sư Học Lâm phản ứng nhanh hơn, kéo vai Sở Dực Thành, nói: “Cô Đường ở đây, nếu như không cẩn thận để cô ấy bị thương…”

Anh ta chưa nói hết, Sở Dực Thành bỗng tỉnh táo lại.

Đúng vậy! Đường Bội vẫn còn ở đây.

Lấy tính cách của cô, chắc chắn sẽ không đi trước, nếu lỡ…

Sở Dực Thành thật sự không dám nghĩ, không nói tới người khác, chỉ riêng ông cụ Sở, không biết ông sẽ đau lòng đến nhường nào.

Anh ta vội vã hồi thần, không thèm quan tâm đến cái tên bị vệ sĩ bịt miệng đang kêu loạn, quay lại nhìn Đường Bội nói: “Bội Bội, con về trước đi.”

Đường Bội khẽ cau mày.

Thật ra Tiêu Học Lâm không thể nào tạo ra uy hiếp gì cho Sở Dực Thành, tối đa cũng chỉ có thể ầm ĩ một chút thôi.

Cô và Sở Dực Thành liếc nhau, thấy được ánh mắt kiên định ấm áp của đối phương, gật đầu trấn an cô.

Đường Bội không kiên quyết ở lại nữa, gật đầu nói: “Được.”

Cô vừa dứt lời, Lục Tử Mặc nghe thấy động tĩnh lập tức chạy tới.

Anh ta nhìn một vòng, lập tức hiểu được cục diện hiện tại.

Bước nhanh tới chỗ Đường Bội, khẽ nói với cô: “Tôi đưa cô về.”

“Được.” Đường Bội gật đầu. Diệp gia quán.

Lục Tử Mặc nói xong lại nhìn Âu Dương Lạc.

Người kia hình như có hơi bất mãn, nhưng không nói gì, chỉ lưu luyến nhìn Đường Bội.

Lục Tử Mặc nhìn về phía xa, Tiêu Học Lâm đã bị kéo ra cách đây hơn ba chục mét. Hình như hắn vẫn chưa từ bỏ, đang giùng giằng, hai chân đạp lộn xộn trên mặt đất, âu phục vốn sạch sẽ thẳng thớm đã nhuốm bẩn, bùi bám đầy ống quần, cả người dơ bẩn.

Mắt Lục Tử Mặc trầm xuống, nhưng vẫn cố nhịn, quay đầu nhìn Đường Bội, nói: “Đi thôi.”

Bọn họ ngồi xe trở về biệt thự.

Đường Bội ngồi ghế sau, một tay chống cằm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Lúc xe lái qua địa điểm quay, cô thấy Tiêu Học Lâm bị mấy vệ sĩ kéo.

Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng Đường Bội vẫn thấy rõ mặt Tiêu Học Lâm.

Nhìn một cách khách quan, mặt mũi và vóc dáng Tiêu Học Lâm không kém. Luôn mặt vest thẳng thớm, đeo kính tri thức, nhìn vào có chút khí chất của con nhà giàu.

Nhưng lúc này hắn bị kéo lê trên đất, bộ vest thẳng thớm giờ đã nhăn nhúm dơ bẩn, kính mắt bị rớt, Đường Bội liếc nhìn, đúng lúc nhìn thấy cặp mắt của Tiêu Học Lâm.

Thật sự không có chỗ nào giống với Nghiêm Minh Lãng trong kịch bản.

Cô lạnh lùng nghĩ.

Nghiêm Minh Lãng trong phim, mặc dù có chút cổ thủ, có chút ngốc nghếch, nhưng thanh thuần và chung thủy, là một người kỵ sĩ trung thành bảo vệ công chúa của mình. Mặc dù không phải là người đàn ông có thể làm cho người ta vừa nhìn đã thích, nhưng cứ luôn im hơi lặng tiếng bảo vệ bầu bạn với nữ chính, thậm chí cho Bạch An đang không nơi nương tựa bàng hoàng và tổn tương vô ngần, sự ấm ấp và yên bình.

Không thể nghi ngờ đó là Nghiêm Minh Lãng được Sở Dực Thành tình nguyện điểm tô vô cùng đẹp.

Sở Dực Thành có lỗi với Thích Bạch Phong, tổn thương cô ấy sâu sắc, tuy có không cam lòng, nhưng vẫn hy vọng, người đàn ông bên cạnh Thích Bạch Phong hiện tại, chồng của cô, ba của con trai cô, có thể cho cô cuộc sống hạnh phúc và ấm áp.

Nhưng mà…

Tiêu Học Lâm ở đời thật, lại có một đôi mắt không hề sạch sẽ.

Trong phim Bạch An và Nghiêm Minh Lãng đính ước, ánh mắt của Nghiêm Minh Lãng, dù sau khi cô khóc xong, nhào vào ngực Nghiêm Minh Lãng, trong đôi mắt ấy là tình yêu sâu nặng và sự đau lòng, đôi mắt kia, từ khi hai người quen nhau, dường như chưa từng thay đổi.

Nhưng vừa rồi khi Đường Bội nhìn mắt Tiêu Học Lâm, đôi mắt đó lóe lên, cộng thêm sự thô lỗ của vệ sĩ, mà vô cùng dữ tợn, sợ hãi, oán thầm và cả sự ghen tỵ cùng ánh sáng lạnh lẽo.

Đôi mắt kia không hề ấm áp.

Thậm chí làm cho Đường Bội cảm thấy như ánh mắt của rắn độc.

Cô quay đầu lại, nhìn Lục Tử Mặc đang tập trung lái xe, hỏi: “Các anh có biết gần đây Tiêu Học Lâm làm gì không?”

Lục Tử Mặc ngẩng đầu lên.

Mắt đối mắt với Đường Bội qua kính chiếu hậu.

Đôi mắt của Đường Bội quá trong trẻo, như đã sớm hiểu rõ tất cả, hiện tại chỉ là đang chờ anh ta cho cô một lời giải thích cặn kẽ mà thôi.

Lục Tử Mặc trầm ngâm, nhìn Đường Bội nói: “Mấy hạng mục Tiêu Học Lâm muốn lấy gần đây, bao gồm hạng mục hắn ta đang làm, đều bị Văn Tư Miểu làm cho không thể nào làm tiếp.”

Đường Bội khẽ ‘ừ’ một tiếng, cô không ngạc nhiên, Sở Quân Việt làm vậy với Tiêu Học Lâm là chuyện bình thường.

Cô hiểu rõ người đàn ông của mình, một khi anh quyết định ra tay, Sở Quân Việt chắc chắn sẽ không nương tay.

Nhẹ dạ và do dự, mấy từ này không có một chút liên quan nào với Sở Quân Việt.

Bao gồm cả Lục Tử Mặc và Văn Tư Miểu, hai người này là người của Sở Quân Việt, tuy bình thường ở trước mặt cô, một người trầm ổn trung thành, một người nhanh nhẹn. Nhưng trên thương trường, họ chính là Diêm La mặt lạnh người người sợ hãi.

“Có một chuyện tôi không bao giờ quên.” Đường Bội trầm tư vài giây, hỏi: “Trước đây ông nội muốn thông qua việc trợ giúp Tiêu Học Lâm và Thích Bạch Phong để bù đắp sai lầm của chú út, cái này tôi có thể hiểu. Nhưng sao hai người họ lại không chút chần chừ mà tiếp nhận sự trợ giúp của Sở thị?”

Đừng nói Tiêu Học Lâm không biết phía sau có người trợ giúp!

Tiêu gia và Thích gia đều không phải gia tộc bình thường, sau lưng có người ra tay giúp đỡ hay không, hai người họ quanh năm trà trộn trong thương trường, sao có thể không cảm giác được?!

Hoặc, họ giả vờ không biết.

Tiêu Học Lâm làm như vậy, Đường Bội còn tin.

Nhưng Thích Bạch Phong…

Cô nheo mắt, nhớ lại lần đầu gặp gỡ, cô gái mặc đồ đỏ xinh đẹp giỏi giang. Nhớ lại lần đua xe khí thế trước nay chưa từng có, cô ấy không phải là người trước sau bất đồng mới phải.

Ít ra, lúc trẻ tuyệt đối không phải loại người đó!

“Tình huống Tiêu gia luôn phức tạp.” Lục Tử Mặc không biết nên nói từ đâu, nhưng Đường Bội đã hỏi, anh ta suy nghĩ một hồi, nói tóm tắt: “Cô cũng biết, Tiêu Học Lâm là nhị thiếu của Tiêu gia, mặc doanh rf, với lại, còn là con riêng?!”

“Ừ.” Đường Bội gật đầu, chuyện này cô biết.

“Cuộc sống của Tiêu Học Lâm ở Tiêu gia không hề tốt.” Lục Tử Mặc nhìn Đường Bội qua kính chiếu hậu, anh ta hơi lo, chuyện này sẽ gợi lại những hồi ức không hay của Đường Bội. Nếu thật sự như vậy, Boss tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Nhưng hình như Đường Bội không nghĩ gì, cô chỉ đáp khẽ, nét mặt cũng không có gì thay đổi, thấy vậy Lục Tử Mặc mới nói tiếp: “Thật ra, tuy lúc đó không ai nói, nhưng tất cả mọi người đều biết, sau khi cha hắn mất, Tiêu gia, tuyệt đối không có phần của Tiêu Học Lâm.”

“Ah?” Lúc này Đường Bội hơi kinh ngạc, nhíu mày.

“Lúc đó cha hắn miễn cưỡng rước hắn về Tiêu gia, nhưng nhà mẹ của vợ cả luôn nhìn chằm chằm, rất chú tâm tới địa vị của cháu ngoại mình tức con trai trưởng của Tiêu gia. Tổng giám đốc Tiêu thị mặc dù là người quyết định trên danh nghĩa, nhưng thật ra phần lớn cổ phần Tiêu thị đều nằm trong tay nhà mẹ của người vợ cả. Cho nên chuyện ông ta có thể làm cho thằng con này chính là đưa nó về Tiêu gia.”

“Sau đó tổng giám đốc Tiêu thị qua đời, quả nhiên Tiêu Học Lâm không có gì cả. Lúc đó hắn còn đang đi học, anh cả của hắn lại không đối xử tệ với hắn, cung cấp đầy đủ cho hắn học hành, sinh hoạt cũng không cần lo. Nhưng có lẽ hắn đã tự hiểu, ngày tốt nghiệp, hoặc là về Tiêu gia làm người hầu của anh cả, nếu như hắn vẫn nghe lời, ắt sẽ có chỗ cho hắn dung thân. Bằng không, thì chỉ có thể tự phấn đấu.” Lục Tử Mặc nói.

Trước đây khi quyết định giúp Tiêu Học Lâm và Thích Bạch Phong, có nhiều chuyện đều là do Lục Tử Mặc làm, đồng thời, những chuyện của Tiêu Học Lâm, anh ta cũng tra rõ.

Thậm chí Lục Tử Mặc hoài nghi, vì nguyên nhân đó cho nên Tiêu Học Lâm mới bám vào Thích Bạch Phong.

Thích Bạch Phong là con gái duy nhất của Thích gia, tuy trong dòng họ cũng không yên lành, nhưng chí ít nếu bắt được cô, thì coi như bắt được một hy vọng.

Cộng thêm đám tiểu thư nhà giàu ở khu đó, ai không biết Tiêu Học Lâm là con riêng, nhà nào có chút thế lực đều không muốn gả hòn ngọc quý trên tay mình cho Tiêu Học Lâm.

Cho dù muốn gả, người họ vừa ý, cũng sẽ chỉ là anh cả của Tiêu Học Lâm.

Chỉ riêng Thích Bạch Phong.

Cô là bạn học của Tiêu Học Lâm, hai người quen biết từ nhỏ. Với lại, vì là bạn học của Tiêu Học Lâm, cho dù không thân thiết gì, nhưng cũng biết được rất nhiều chuyện mà người khác không biết.

Ví dụ như, Thích Bạch Phong tổn thương vì yêu, tuyệt vọng tha hương, tới nơi đất khách quê người…

Nếu như Tiêu Học Lâm thật sự có ý muốn lợi dụng Thích Bạch Phong, vậy đó chắc chắn là thời điểm tốt nhất.

Chỉ là khi Tiêu Học Lâm tra rõ mọi chuyện, Sở Dực Thành lúc đó, đã chán chường đến mức ước gì bản thân chưa từng tới thế giới này.

Có lẽ, Thích Bạch Phong sống tốt hơn một chút, sẽ trở thành sự cứu rỗi tốt nhất đối với anh ta.

Khi Lục Tử Mặc tra rõ đầu đuôi liền báo cáo cặn kẽ cho ông cụ Sở.

Ông cụ chỉ im lặng một lúc lâu, rồi thở dài, từ tốn nói: “Kế hoạch không thay đổi, nhưng mà, không thể để Dực Thành biết việc làm của Tiêu Học Lâm.”

Lúc đó, Lục Tử Mặc vẫn không hiểu.

Nhưng bây giờ anh ta đã hiểu.

Nếu Sở Dực Thành biết chồng Thích Bạch Phong là loại người nham hiểm, tiếp cận cô vì mục đích đen tối. Nhưng bản thân lại không có chứng cớ xác thực, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nội tâm dằn vặt.

Chắc chắn lúc đó Sở Dực Thành sẽ càng thêm đau lòng.

Lục Tử Mặc cũng đã đọc kịch bản ‘Phong hoa’, lúc đó, anh ta mới hiểu được trong lòng Sở Dực Thành, Tiêu Học Lâm là một người như thế nào.

Cũng đến lúc đó, anh ta mới hiểu được tiếng thở dài của ông cụ Sở: “Dực Thành bị mẹ nó và tôi làm hư rồi, nó chưa từng trải qua thất bại, tự tạo nghiệt…”

Sở Dực Thành tự nguyện sống trong lời nói dối của mình, anh ta hy vọng, Thích Bạch Phong có cuộc sống như anh ta tưởng tượng, hạnh phúc, vợ chồng ân ái, con trai đáng yêu.

Giống như lời nói của ông cụ Sở, mình năm đó, thậm chí là hiện tại, không thể chịu nổi sự đả kích và tổn thất nặng nề.

Tất cả những cách chuộc tội của anh ta, thật ra chỉ là trốn ở một góc, ảo tưởng cảnh sống hạnh phúc của Thích Bạch Phong, sau đó lặng lẽ giúp cô bằng hết sức của mình.

Lục Tử Mặc nghĩ tới đây, không kiềm được mà thở dài.

Quả nhiên Đường Bội bị thu hút, đôi mắt trầm tư nhìn thẳng lên kính chiếu hậu.

Cô nhìn vào mắt Lục Tử Mặc, hỏi: “Có phải anh đang nghĩ tới chuyện gì không?”

Lục Tử Mặc chần chờ mấy giây, hỏi ngược lại: “Vậy còn cô?”

“Có hai chi tiết.” Đường Bội nghiêm túc nói: “Thứ nhất, tất cả mọi người đều nói Tiêu Học Lâm và Thích Bạch Phong đã quen nhau từ nhỏ, thậm chí lúc đi học, còn bị Thích Bạch Phong ức hiếp. Nhưng khi Thích Bạch Phong sang Mỹ, hắn dường như chẳng bao giờ chủ động tiếp cận Thích Bạch Phong.”

Lục Tử Mặc gật đầu.

Đường Bội quả nhiên thông minh, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt.

“Thứ hai, năm đó Thích Bạch Phong ra nước ngoài, trong bụng có con của chú út.” Nói đến đây, Đường Bội buồn rầu, nhưng vẫn nhanh chóng nói tiếp: “Cô con gái duy nhất của Thích gia gặp phải chuyện như vậy, còn bị ép tới nổi không thể không rời khỏi nước nhà, đối với Thích gia mà nói, tuyệt không phải chuyện vẻ vang gì, cho nên chắc chắn họ sẽ không nói chuyện đó ra, Thích Bạch Phong thì lại càng không. Nói vậy, Tiêu Học Lâm không thân thiết gì với Thích Bạch Phong lại không có thế lực, diệp gia quán, làm sao biết được hướng đi của Thích Bạch Phong, thậm chí còn đuổi theo cô ấy nhanh như thế?”

Vấn đề này rất sắc bén.

Đường Bội ngồi thẳng lưng.

Hai tay vòng trước ngực, nhìn thẳng vào mắt Lục Tử Mặc, mỉm cười nói: “Nếu ngay cả việc này Tiêu Học Lâm cũng biết, vậy chắc chắn hắn sẽ có cách để biết, lúc đó, ông nội muốn xét nghiệm ADN của Tiêu Duệ rồi.”

Lục Tử Mặc sửng sờ.

Đường Bội trầm giọng hỏi: “Nếu như Tiêu Duệ thật sự là con của chú út, lúc đó bị Sở gia phát hiện, kết quả sẽ thế nào?”

“Cái này…” Lục Tử Mặc nhất thời không thể trả lời.

Vấn đề Đường Bội nói mặc dù có chút xa vời, nhưng lại không phải là không thể.

Tay cầm tay vô lăng của Lục Tử Mặc run lên—

Nếu như, lúc đó thật sự phát hiện, Tiêu Duệ là con trai của Sở Dực Thành, ông cụ Sở tuyệt đối sẽ không cho phép cốt nhục của Sở gia lưu lạc bên ngoài.

Mối rằng buộc giữa Thích Bạch Phong và Sở Dực Thành lúc đó, đến bây giờ chuyện sẽ phát triển thành thế nào, ai cũng không thể nói rõ.

Trường hợp thứ nhất, vì đứa con trai này, cộng thêm Sở Dực Thành đã ăn năn, hắn sợ, chuyện khiến Thích Bạch Phong hận Sở Dực Thành sâu sắc không xảy ra, sợ hai người sẽ tái hợp.

Trường hợp thứ hai, có lẽ Thích Bạch Phong và Tiêu Học Lâm vẫn ở bên nhau, nhưng Tiêu Duệ chắc chắn sẽ bị đón về Sở gia, từ đó ông cụ Sở có còn giúp Tiêu gia hay không, vậy còn phải ngẫm lại…

Lục Tử Mặc cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Khi còn nhỏ anh ta được ông cụ Sở lựa chọn từ những thuộc hạ của Sở gia, bồi dưỡng để trở thành trợ thủ của Sở Quân Việt. Nhưng dù đã theo ông cụ mấy chục năm, cũng không thể nào đoán được tâm tư của ông.

Nhưng anh ta có thể xác định một điều, mặc kệ cuối cùng biến thành thế nào, Tiêu Học Lâm sẽ khó có thể lấy được nhiều lợi ích từ Sở gia.

Thậm chí, có lẽ hắn đang sợ hãi, nếu Tiêu Duệ thật sự không phải con hắn, vậy sự áy náy của Sở gia đối với Thích Bạch Phong sẽ giảm nhiều, vậy cuối cùng, hắn sẽ không thể nào lợi dụng sự áy náy đó mà đè đầu Sở thị.

Lục Tử Mặc kinh ngạc nhìn Đường Bội.

Cô gái trong kính chiếu hậu, giống như nữ vương nắm giữ thiên hạ nhìn anh ta.

Lục Tử Mặc bừng tỉnh, nói: “Tôi sẽ sai người xét nghiệm ADN một lần nữa.”

Hiện tại Tiêu Học Lâm chắc chắn sẽ không ngờ tới, bọn họ lại đào chuyện đã lâu ra.

Với lại, hiện tại hắn đang sứt đầu mẻ trán vì mấy dự án, tự lo còn chưa xong.

Đường Bội mỉm cười, nói: “Vừa rồi vệ sĩ kéo Tiêu Học Lâm đi, cứ kêu họ giao hắn cho cảnh sát, nói hắn nhiễu loạn công chúng, giam hắn lại, khi nào làm xét nghiệm xong rồi tính tiếp.”

“Được.” Lục Tử Mặc gật đầu.

Đường Bội thả lỏng cơ thể.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như Tiêu Duệ, thật sự là con trai Sở Dực Thành,…

Cô bỗng cảm thấy bần thần, cho dù bây giờ, biết Tiêu Duệ là con trai của Sở Dực Thành, vậy họ có thể làm gì đây?

Lục Tử Mặc yên lặng, rối rắm nhìn Đường Bội, nói: “Lần trước…”

“Sao?” Đường Bội nhìn Lục Tử Mặc ấp a ấp úng, người đàn ông giỏi giang này, sao đột nhiên lại nói chuyện như vậy.

Lục Tử Mặc im lặng một lúc rồi nói: “Lần trước lúc đụng mặt cô Thích ở CLUB, hình như là sinh nhật của Tiêu Duệ.”

Đường Bội nheo mắt.

Tất nhiên cô sẽ không quên lần chạm mặt ở CLUB, cũng nhớ kỹ dáng vẻ hồn bay phách lạc của Sở Dực Thành.

Sau đó cô và Lục Tử Mặc đều cho rằng, Thích Bạch Phong cố ý tới kích thích Sở Dực Thành.

Tuy là Lục Tử Mặc chưa nói, nhưng họ đều cảm thấy, Thích Bạch Phong và Tiêu Học Lâm cấu kết với nhau, cố tình nhắc nhở họ, đừng quên chuyện phải làm.

Đoạn thời gian đó, quả thật Tiêu Học Lâm đang rất muốn bắt được một hạng mục lớn của công ty con dưới cờ Sở thị.

Lục Tử Mặc không dám tin nhìn Đường Bội, thì thào nói: “Lẽ nào… Tiêu Duệ thật sự là…”

Đường Bội lập tức hiểu ý anh ta.

Nếu như suy đoán của bọn họ là đúng, ngày đó Thích Bạch Phong tới CLUB, chắc là nhân ngày sinh nhật của con trai dẫn nó đi gặp ba của nó mà thôi.

Làm mẹ, tất nhiên cô ấy biết rất rõ, Tiêu Duệ là con của ai.

Mà Thích Bạch Phong đối với Sở Dực Thành, dù sao, cũng từng có mười năm yêu khắc cốt ghi tâm.

So với bất kỳ cô gái nào Đường Bội đều quyết đoán thẳng thắn hơn nhiều, nhưng cô không tin, mặc doanh rf, Thích Bạch Phong có thể không chút khúc mắc mà lợi dụng Sở Dực Thành trong thời gian ngắn như vậy.

Cô không nói gì, Lục Tử Mặc đã nặng nề gật đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp người đi làm xét nghiệm.”

Lần này phạm vi công kích của họ, mặc dù chỉ nhắm vào Tiêu Học Lâm, nhưng sau khi Tiêu Học Lâm kết hôn với Thích Bạch Phong thì lập tức lợi dụng thế lực của Thích gia, rút khỏi Tiêu gia, tự mở công ty.

Mấy năm gần đây, có Thích gia chống lưng, lại có ông cụ Sở trợ giúp, công ty đó phát triển rất tốt.

Nếu họ cứ tiếp tục nhắm vào Tiêu Học Lâm, rất khó bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến Thích Bạch Phong và Thích gia.

Lục Tử Mặc là người nói là làm ngay, sau khi đưa Đường Bội về nhà, chưa kịp báo cáo cặn kẽ với Sở Quân Việt, đã lập tức chạy đi tìm người làm.

Anh ta làm theo lời Đường Bội, để cảnh sát địa phương tìm đại một cái cớ nhốt Tiêu Học Lâm hơn mười ngày, mặt khác, lập tức phối hợp với Văn Tư Miểu, sai người đi lấy mẫu tóc của Tiêu Duệ, đi xét nghiệm lần nữa.

Cũng may lần này tuy Tiêu Học Lâm quá đáng, nhưng không ảnh hưởng nhiều tới Sở Dực Thành như lần trước, phim vẫn được thuận lợi tiến hành.

Chỉ là Đường Bội nhìn ra được, nụ cười trên mặt Sở Dực Thành, lại ít hơn trước nhiều.

Hôm nay đã quay xong hai cảnh, nên không còn chuyện của Đường Bội nữa.

Hai hôm trước Sở Quân Việt có hơi bận, có khi về đến biệt thự, trời đã tối mù.

Khó có được ngày này, anh cũng nhanh chóng kết thúc công việc, đích thân tới đoàn phim đón Đường Bội.

Văn Tư Miểu luôn đi theo Sở Quân Việt, lúc xuống xe, hắn vừa xem báo cáo xong, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đường Bội mỉm cười đứng đó.

Văn Tư Miểu cũng cười, kêu Đường Bội: “Cô Đường.”

Đường Bội cười, nói: “Hình như, có tin tức tốt nhỉ…”

Vừa nói cô vừa cười nhìn Sở Quân Việt, hỏi: “Đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play