Đường Bội nhìn Sở Quân Việt chằm chằm, đột nhiên bật cười.
Cô để lên mặt Sở Quân Việt, đặt trán lên trán anh.
Lúc này khoảng cách của họ rất gần, gần đến nỗi trong mắt chỉ có nhau, không có chỗ cho người khác tồn tại.
“Làm sao bây giờ?” Đường Bội cắn môi dưới của Sở Quân Việt, cười nói: “Càng ngày càng thích, làm sao bây giờ?”
Tay Sở Quân Việt kéo dọc xuống từ mặt Đường Bội, cuối cùng dừng lại ở gáy của cô, kéo cô tới gần mình: “Không sao cả, bất luận có bao nhiêu thích, anh đều hoàn lại cho em gấp trăm lần.”
Anh dịu dàng hôn lên trán cô, nói: “Cho nên hãy thích nhiều hơn một chút nữa nhé!”
Đường Bội cười ôm lại anh.
Họ hưởng thụ khoảng khắc hạnh phúc của riêng mình.
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, bọn người Lục Tử Mặc chờ thật lâu mà không thấy hai người đi ra, lo lắng gõ cửa, thấp giọng hỏi: “Sở thiếu? Cô Đường?…”
Đường Bội cười nhìn Sở Quân Việt, nói: “Chúng ta về trước đã.”
Sở Quân Việt ảo não thở dài một cái, vẻ mặt bất mãn, nhưng vẫn đỡ Đường Bội đứng lên, sửa tóc lại cho cô, thu hồi sự bất mãn trên mặt, từ tốn nói: “Được, chắc em đói bụng rồi.”
Rồi nhìn xuống bụng cô, trong giây phút ấy, cả người Sở Quân Việt dường như nhũn ra.
Anh duỗi tay phải ra, cẩn thận vuốt ve bụng Đường Bội, dịu dàng nói: “Chắc thằng nhóc này cũng đói bụng rồi…”
Khi đặt tay lên bụng Đường Bội, anh không kiềm chế được mà run rẩy.
Đường Bội nắm lấy tay anh, cảm nhận được Sở Quân Việt đang run rẩy, cô cúi đầu xuống nhìn bụng mình, lại ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, hỏi: “Anh sao vậy?”
Sở Quân Việt nắm tay cô, lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Dừng mấy giây, trầm giọng bổ sung: “Bội Bội… Anh thật sự không đợi được nữa rồi, anh muốn làm ba ngay!”
Giọng nói vì đè nén mà trở nên khàn khàn, làm Đường Bội không nhịn được mà nhìn anh thêm một cái.
Sở Quân Việt thuận thế ôm chầm Đường Bội, cúi xuống hôn lên môi cô, nói: “Thật sự không đợi nổi. Chỉ vừa nghĩ tới, rất nhanh sẽ có một bé con vừa giống em, vừa giống anh. Anh đã không kìm lòng được, anh hưng phấn đến mức đầu óc trống rỗng.”
Lúc cửa phòng hóa trang được mở ra, Sở Quân Việt đã khôi phục dáng vẻ lãnh tĩnh.
Đám người Ann nhìn nét mặt của Sở Quân Việt rồi lặng lẽ nhìn Đường Bội, dùng khẩu hình hỏi: “Không sao chứ?”
Đường Bội mỉm cười với Ann, lắc đầu.
Ann nhìn cánh tay đang quấn bên hông Đường Bội của Sở Quân Việt, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Bội, nói: “Sở thiếu, để tôi thay đồ cho cô Đường trước!”
“Không cần..” Sở Quân Việt từ tốn nói: “Ngày mai tôi sẽ cho người đem quần áo tới.”
Hiện tại anh không muốn rời xa Đường Bội, ôm eo cô đi ra ngoài.
Trên hành lang vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người.
Đi ra khỏi phòng, đứng dưới ánh mặt trời, Đường Bội quay đầu nhìn lại nơi đó.
Trên hành lang lầu hai, Âu Dương Lạc đã thay đồ xong, đang im lặng đứng đó.
Anh ta nhìn Đường Bội, khẽ cười với cô, diệp gia quán, đưa tay lên làm động tác hẹn gặp lại.
Đúng lúc này, Sở Quân Việt cũng quay người qua.
Đối mặt với Sở Quân Việt, mặt Âu Dương Lạc lạnh hơn rất nhiều.
Anh ta thu nụ cười trên mặt, đôi mắt trở nên sắc bén.
Hai người đàn ông anh tuấn, mạnh mẽ không thua gì nhau, đứng nhìn nhau từ xa, mặc dù không nói gì nhưng họ đều hiểu ý trong mắt nhau.
Đường Bội nghiêng đầu, cô không hỏi những gì xảy ra giữa Sở Quân Việt và Âu Dương Lạc.
Đến khi ngồi lên xe, đóng cửa lại, Sở Quân Việt mới cắn răng nghiến lợi nói: “Cho dù đứng cách nhau ba mét khi diễn, anh cũng không thể buông lỏng!”
Đường Bội gãi cằm Sở Quân Việt, cười nói: “Này, cho dù Sở thiếu có đặc quyền riêng, nhưng cũng không nên lạm dụng như thế nhé.”
Cô cười nói: “Dùng như vậy, có hơi phí.”
“Bây giờ anh cảm thấy lời nói của ông nội rất đúng.” Sở Quân Việt nói một đằng đáp một nẻo.
Đường Bội cảm thấy khó hiểu.
“Ông nói…” Sở Quân Việt vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này ánh mặt trời vờn quanh họ, phía trước là quốc lộ rộng lớn, giống như tương lai của họ.
“Ông nội đã từng nói với anh, muốn lấy được thứ mình thật sự muốn, thì phải đủ mạnh. Bằng không cho dù lấy được, cũng sẽ không bảo vệ được…” Sở Quân Việt từ tốn nói.
“Ah?” Đường Bội nhíu mày, vẫn chưa hiểu được ý của anh.
Sở Quân Việt không nói thêm.
Những lời này, ông cụ Sở đã nhắc với anh rất nhiều lần.
Trước đó, có lẽ vì điều kiện cuộc sống quá tốt, nên anh chưa từng cảm nhận được cảm giác ấy.
Sau này, ông cụ Sở đã cho Sở Quân Việt trải qua giây phút khắc sâu vào cuộc đời anh.
Khi anh dốc hết toàn lực muốn tìm Đường Bội, từ đầu tới cuối ông vẫn luôn ngăn cản anh.
Bây giờ Sở Quân Việt đã hiểu, năm đó người cản trở việc mình tìm kiếm Đường Bội, ngoại trừ ông nội, thì không còn ai vào đây nữa.
Cho nên năm đó anh mới không tìm được cô gái dịu dàng đã cứu mình và cho mình ấm áp.
Chỉ tiếc, bài học kia của ông cụ, hình như vẫn chưa đủ sâu, nếu không nhiều năm sau, sao Sở Quân Việt lại còn phạm sai lầm như năm ấy nữa chứ.
Anh đã hiểu rõ, chỉ có đủ mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ.
“Nếu như người bên cạnh em không phải anh, tên Âu Dương Lạc, sẽ quét sạch những kẻ phản đối trong gia tộc, rồi không chút cố kỵ cướp em đi…” Sở Quân Việt giải thích.
Đường Bội chớp mắt.
Cô thả lỏng người dựa lưng vào ghế, im lặng vài giây, đột nhiên bật cười nói: “Cũng không hoàn toàn là vậy…”
“À?” Sở Quân Việt không nhịn được hỏi.
Đường Bội vẫn nhìn Sở Quân Việt.
Anh nhìn cô mấy giây, cũng học theo cô, thả lỏng người dựa vào ghế, sau đó quay qua nhìn cô.
Hành vi của họ có chút ngây thơ.
Ngây thơ đến mức làm nụ cười trên mặt Đường Bội càng thêm sâu.
Cảm giác này, giống như hai người yêu nhau cuồng nhiệt, buổi tối, nằm trên giường, nói với nhau những chuyện ngọt ngào.
Đường Bội khẽ nói: “Cho dù anh ấy muốn cướp, cũng phải xem xem thứ đó có cướp được không đã.”
Sở Quân Việt cũng nén giọng, khẽ hỏi: “Vậy em sẽ bị anh ta cướp sao?”
Đường Bội chớp mắt một cái, cố ý im lặng.
Sở Quân Việt lại nóng nảy như ngồi trên lửa.
Anh cầm lấy tay Đường Bội, gãi lòng bàn tay của cô, lúc cô cười muốn rút tay về thì anh lại cầm chặt hơn một chút.
Anh kéo tay Đường Bội lên môi, hôn một cái, hỏi: “Sẽ bị cướp đi sao?”
“Tất nhiên là không…”
Đường Bội vừa cười vừa nói.
Nói xong cô liền cười to.
Sở Quân Việt bằng lòng vì cô mà trở nên như vậy, sao cô có thể rời bỏ anh?!
Sở Quân Việt hôn từng ngón tay của cô, khẽ nói: “Anh cũng vậy, sẽ không để người khác có cơ hội cướp anh khỏi em…”
“Này…” Đường Bội liếc anh một cái, cười nói: “Anh rất quý hiếm hả? Còn có người tới giành anh với em ấy à?! Chẳng lẽ anh không biết, khắp nước đều đồn đại, nói tổng giám đốc Sở thị không thích phụ nữ, với lại nhiệt độ cơ thế giống như nước đá vậy.”
“Anh không biết.” Sở Quân Việt thật thà đáp.
Ngoại trừ Đường Bội, thật sự không có ai dám ăn nói như vậy trước mặt anh.
Đường Bội liếc anh một cái.
Nhìn từ góc này, Sở Quân Việt dịu dàng nắm tay cô, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc giờ lại xuất hiện vẻ ngây thơ hiếm thấy, làm trái tim Đường Bội đập lỗi một nhịp.
“Sở thiếu…” Cô nhích qua chỗ anh, khẽ nói: “Thật ra em đã lừa anh, người muốn gả cho anh làm bà Sở, nhìn sơ thôi cũng đủ để bao một vòng quanh trái đất rồi. Chẳng lẽ anh thật sự không biết?”
“Anh không biết.” Sở Quân Việt vẫn không buông tay cô ra, “Anh cũng không muốn biết.”
Nói xong anh quay qua nhìn Đường Bội.
Vẻ mặt vẫn như cũ.
Sở Quân Việt nghiêm túc nhìn Đường Bội, dùng giọng nói trầm thấp đầy từ tính nói: “Từ trước đến nay, anh chỉ cần một người, Đường Bội, em có đồng ý gả cho anh, làm vợ của anh không?”
Người đàn ông này phạm quy rồi!
Đường Bội cảm thán trong lòng.
Có lẽ Sở Quân Việt không biết, dáng vẻ nghiêm túc của anh, so với tất cả những lúc khác, càng mê hoặc người ta hơn.
Hai người nói chuyện một lúc, rồi cũng như tất cả những đôi tình nhân bình thường, nói lời ngọt ngào, ngay cả hơi thở của đối phương, cũng thấy dễ thương không gì bằng.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Diệp gia quán.
Đường Bội không biết Sở Quân Việt dùng cách gì mà khiến Sở Dực Thành xóa hết mấy cảnh Bạch An thân mật với Nghiêm Minh Lãng.
Ngay hôm sau quay, lúc cầm kịch bản lên chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, Đường Bội luôn nghĩ, có lẽ, những cảnh thân mật bị xóa đi, cũng không hoàn toàn là vì Sở Quân Việt.
Trong mắt Sở Dực Thành, Bạch An chính là Thích Bạch Phong, mà Nghiêm Minh Lãng chính là người chồng hiện tại của cô ấy, Tiêu Học Lâm.
Nhìn hai người thân mật bên nhau, sao Sở Dực Thành có thể dễ chịu được!
Dần dà Âu Dương Lạc từ từ quen thuộc với nhịp diễn, thông minh như anh ta thì làm sao để xuất hiện tình cảnh như ngày đầu.
Những phân cảnh của ‘Phong hoa’ ở Mỹ, dưới sự phối hợp của tất cả mọi người, đã được quay xong.
Sở Dực Thành luôn chú ý thời gian nghỉ, nhất là với Đường Bội, chẳng bao giờ để cô làm việc quá giờ.
Vả lại, ngày nào cũng có người tới giám thị.
Tình cảm của Đường Bội và Sở Quân Việt, trong khoảng thời gian ở Mỹ, càng ngày càng tốt, ngọt như đường.
Có lẽ là vì thị uy, hoặc vì cảnh cáo Âu Dương Lạc, hoặc có thể vì bụng của Đường Bội đã từ từ to lên. Số lần Sở Quân Việt tới đón Đường Bội càng ngày càng nhiều, có khi ở công ty không có chuyện gì quan trọng, anh sẽ đem laptop tới phim trường làm luôn.
Chú Lợi cũng một tấc không rời, luôn theo sát Đường Bội.
Trừ ngày đầu tiên, dường như chú đã trở lại thành một người lính đánh thuê nghiêm khắc, kiệm lời ít cười, nhưng lại làm cho người ta vô cùng yên tâm.
Hình như chú cũng phát hiện cơ thể của Đường Bội thay đổi, thỉnh thoảng chạm mắt với Đường Bội, luôn nở nụ cười ấm áp với cô.
Hai hôm trước, sau khi quay xong, Cố Diệp đã đi làm việc riêng của mình.
Có lẽ giống như suy đoán của bọn Hạ Tử Diệu, độ nổi tiếng của Cố Diệp tăng nhanh như kỳ tích.
Hiện tại trên ti vi, trên website, báo chí, hầu như đều có thể thấy hình quảng cáo của Cố Diệp.
Nụ cười tà, ánh mắt mê hoặc, gương mặt đẹp trai, từng bước trở thành nam tài tử trẻ nổi tiếng nhất.
Bây giờ Đường Bội cũng ít dùng tới thiết bị điện tử, sau khi có thai, cô luôn tự giác cách xa laptop. Sở Quân Việt nói cho cô biết chuyện kia, nhưng giờ lại cấm không cho cô tham dự.
Dường như anh càng trở nên trầm ổn tin cậy, không chỉ chống lên một khoảng trời rực rỡ vì Đường Bội, mà còn càng ngày càng mạnh, trên thương trường, hầu như là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Mặc dù vẫn chưa tra được người đứng sau, nhưng chỉ cần người kia hành động, sẽ bị Sở Quân Việt giết từ trong trứng nước.
Hoàn toàn không có cơ hội ra tay, chỉ có thể rúc đầu vào góc khác, và còn phải tránh Sở Quân Việt.
Có thể nói trong khoảng thời gian này, là thời điểm hạnh phúc nhất của Đường Bội, cũng là thời gian thả lỏng nhất của cô.
Bốn giờ chiều hôm đó, họ thuận lợi quay xong hết cảnh ở trường học.
Hôm nay chỗ quay là trong một ngôi biệt thự ở Mỹ.
Chỗ này là do Sở Quân Việt cung cấp.
Nhân viên đoàn phim bắt đầu dọn dẹp, ngày mai phải quay ở chỗ khác.
Từ xa, một người đàn ông xa lạ xuất hiện ở cửa biệt thự.
Chú Lợi lập tức cảnh giác.
Nhưng Âu Dương Lạc lại nhanh hơn.
Anh ta nhìn một vòng, nhích chân chắn giữa Đường Bội và người đàn ông xa lạ.
Đường Bội vỗ vai Âu Dương Lạc một cái, khẽ nói: “Đừng căng thẳng quá.”
Hiện tại động tác của cô không còn linh hoạt như lúc chưa có thai, chú Lợi cũng chạy tới bên cạnh cô, đề phòng nhìn người kia, nói: “Không sao cả, có bọn chú ở đây.”
Sự đề phòng quá rõ, người đứng ở cửa cũng cảm nhận được.
Người nọ vội vã giơ tay lên, cười lễ phép, nói lớn vào: “Tôi tới tìm đạo diễn Sở Dực Thành, không phải là người nguy hiểm.”
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ lên người Sở Dực Thành.
Lúc này Đường Bội mới phát hiện, theo từng ngày quay, đối với công việc đạo diễn, Sở Dực Thành làm càng ngày càng thành thạo. Cho dù vẫn thường bị tình tiết làm cho xúc động, nhưng trạng thái cũng thoải mái hơn không ít.
Ít ra, hôm nay khi quay cảnh này, anh ta cũng không có gì khác lạ.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của Sở Dực Thành, lại rất khó coi, khó coi đến mức, Đường Bội không cần hỏi cũng đoán được người kia là ai.
Cô vỗ vai Âu Dương Lạc một cái, khẽ nói: “Đã không sao rồi.”
Âu Dương Lạc gật đầu, nhưng không bước khỏi Đường Bội.
Người đàn ông xa lạ kia nhanh chóng đi tới.
Căn biệt thự này đã được Sở Quân Việt nâng cao hệ thống an toàn. Vệ sĩ thấy Sở Dực Thành cho phép người kia đi vào thì tận chức tận trách kiểm tra người kia.
Từ đầu đến cuối, người kia vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi, giống như không để ý những gì vệ sĩ đang làm.
Sau khi kiểm tra xong, mới từ từ bước tới chỗ Sở Dực Thành.
Lúc này Đường Bội mới thấy rõ mặt người kia.
Tây trang đặc chế vừa người, mặc dù không rực rỡ như đám người Cố Diệp, Âu Dương Lạc nhưng vẫn rất đẹp trai.
Cho dù hắn đeo mắt kính, cũng không che nổi ngũ quan anh tuấn.
Vả lại cặp kính, còn làm cho hắn hơi giống mọt sách. So sánh với đám người Âu Dương Lạc, người đàn ông này hào hoa hơn nhiều.
Hắn đảo mắt nhìn Âu Dương Lạc, có lẽ thấy đối phương cũng đeo kính như mình, nên lịch sự gật đầu với Âu Dương Lạc một cái.
Sau đó nhìn Đường Bội.
Người đàn ông cao lớn này hình như đã nghe nói về Đường Bội, lúc chạm mắt với Đường Bội, nụ cười trên mặt cũng rõ ràng hơn.
“Vị này…” Hắn cười nói: “Chắc là cô Đường, Đường Bội rồi.”
Âu Dương Lạc lui ra một bước.
Lúc này Đường Bội đứng đối mặt với người đàn ông kia.
Đối phương không nói tiếp, hình như không hề sốt ruột, chỉ kiên nhẫn mỉm cười nhìn Đường Bội.
“Tôi chính là Đường Bội…” Đường Bội cười đáp.
“Cô Đường đúng là xinh đẹp như lời đồn…” Người kia im lặng mấy giây, lại cười nói: “Hơn nữa, diệp gia quán, không giống người thường, cho dù đứng trong đám đông, cũng tuyệt đối không bị nhận lầm.”
Hắn vươn tay ra, lịch sự cầm tay Đường Bội, cười nói: “Thảo nào người từng gặp cô Đường đều nói với tôi, trên đời này chỉ có cô Đường, mới có thể cười nói như thường đứng bên cạnh Sở tổng, khí thế không hề thua Sở tổng.”
“Ngài quá khen rồi.” Đường Bội cười đáp.
Đột nhiên cô thấy rất tò mò, nếu như Nghiêm Minh Lãng trong phim, thật sự là người như vậy. Thì rốt cuộc là biến cố như thế nào mà lại biết một bá chủ học tập trầm tĩnh biến thành người như hiện tại.
Người này, chính là Tiêu Học Lâm.
Là người chồng hiện tại của Thích Bạch Phong.
Lúc này ánh mắt của hắn, đã chuyển lên người Sở Dực Thành đang hồn bay phách lạc.
Tiêu Học Lâm duỗi ta ra, khách sáo nhìn Sở Dực Thành, lễ phép cười nói: “Đã lâu không gặp, đạo diễn Sở.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT