“Này…” Đường Bội cười cong mắt: “Đây cũng là lời thoại trong phim hửm?”
“Bội Bội…” Sở Quân Việt không trả lời câu hỏi của cô, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Em đừng làm diễn viên.”
“?” Đường Bội kinh ngạc, nhíu mày, không hiểu sao đề tài của anh lại chuyển nhanh như vậy.
“Anh muốn cùng em đi làm mỗi ngày, mỗi ngày bất kỳ lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, muốn em luôn luôn ở bên cạnh anh, không đi đâu, chỉ ở bên cạnh anh thôi.” Sở Quân Việt nói.
Anh tựa đầu vào hõm cổ Đường Bội, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người cô, nói: “Nếu có thể thu nhỏ em lại, mang theo bên người thì tốt rồi.”
“Cái này chắc chắn là lời thoại trong phim rồi.” Đường Bội cười khanh khách.
Sở Quân Việt không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.
Khoảng thời gian này mặc dù không dài, nhưng hai người họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho hai người không có thời gian ngồi xuống nói rõ ràng mọi chuyện.
Đường Bội mỉm cười, vòng tay qua gáy anh, ngón tay dịu dàng vuốt ve như trấn an, cười hỏi: “Giờ là sao đây?”
“Anh muốn kết hôn.” Sở Quân Việt chôn đầu trong hõm cổ Đường Bội, khẽ nói: “Muốn kết hôn ngay bây giờ.”
Anh cẩn thận nhìn Đường Bội, sau hôm đó, vấn đề này chưa từng được nhắc tới, dường như nó đã trở thành điều cấm kỵ.
Sở Quân Việt trở nên thấp thỏm—-
Đây là tâm trạng mà trước giờ anh chưa từng có.
Đường Bội mỉm cười.
Nụ cười không tươi, nhưng lại làm cho Sở Quân Việt đang thấp thỏm hơi yên lòng.
“Chờ một thời gian nữa đi.” Đường Bội nghĩ một chút, nói: “Chờ em quay xong bộ phim của chú út.”
“Được…” Sở Quân Việt buồn bực mấy giây mới trầm giọng đáp.
Giọng của anh có hơi buồn, hơi thở nóng ấm phun lên cổ Đường Bội, làm cô rụt cổ lại.
Cô nắm lấy cằm Sở Quân Việt, tỏ vẻ lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành, cười nói: “Nhìn cái dáng vẻ tủi thân này của anh…”
Ngón tay nhỏ dài trắng muốt nhẹ nhàng đảo qua môi Sở Quân Việt, trong mắt Đường Bội đều là ý cười.
Cô cúi đầu hôn lên môi Sở Quân Việt, nói: “Được rồi được rồi, đâu phải em không chịu gả cho anh.”
Cô chống cằm, nửa đùa nửa thật nói: “Đại diện Lục của chúng ta đã nói, gần đây độ hot của em đã rất cao, kêu em đừng tăng thêm việc cho ảnh nữa. Cho nên trước khi quay xong bộ phim của chú út, em muốn yên ổn một chút.”
Sở Quân Việt nghe vậy, híp mắt, hỏi theo bản năng: “Lục Tử Mặc?”
“Khụ khụ…” Đường Bội ho nhẹ hai tiếng, lập tức hiểu được suy nghĩ của anh, cười nói: “Em đùa thôi.”
Cô lại hôn lên môi Sở Quân Việt một cái, cười nói: “Nếu thật sự kết hôn bây giờ, không biết phim của chú út còn kéo dài tới khi nào.”
Lời Đường Bội nói là thật.
Thời gian ra nước ngoài quay cảnh tiếp theo chắc chắn sẽ vì hôn lễ của họ mà tiếp tục kéo dài.
Sở Dực Thành tuyển hai người mới làm nam nữ chính của phim ‘Phong hoa’, hơn nữa đây là lần đâu tiên cô nhận vai chính, cô muốn chuyên tâm đóng phim.
Đường Bội biết, Sở Dực Thành coi trọng bộ phim này thế nào.
Huống chi, đó còn là quay cho cô ấy xem.
Sở Quân Việt không nói gì thêm.
Bọn họ cứ im lặng ôm nhau như thế, trán đối trán.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu vào, bàn ăn màu trắng cũng được phủ thêm một lớp ánh sáng vàng ấm áp, ánh mặt trời làm cho cả căn phòng ấm áp hẳn lên.
Đây là thời gian thuộc về người yêu nhau, yên tĩnh không ai quấy rầy.
Tối trước hôm Đường Bội chuẩn bị sang Mỹ quay những cảnh tiếp theo của ‘Phong hoa’, Sở Quân Việt về nhà rất sớm.
Sau khi ăn tối xong, hai người tản bộ trong vườn hoa, rồi trở lại phòng khách.
Bởi vì có thai, nên Đường Bội cũng ít dùng laptop và máy tình bảng hơn.
Cô nằm trên ghế sô pha, giống như một con mèo lười biếng, vừa híp mắt cười tủm tỉm xem ti vi, vừa ngẩng đầu nói chuyện với Sở Quân Việt ngồi đối diện.
“Được rồi.” Hình như Đường Bội nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Sở Quân Việt, nói: “Tử Mặc nói với em, khi sang Mỹ, thuận tiện quay hai quảng cáo ở đó luôn.”
“…” Sở Quân Việt gật đầu.
Anh cúi đầu vén sợi tóc ra sau tai Đường Bội, cẩn thận sửa lại tư thế nằm của cô để cô nằm trên đùi mình được thoải mái hơn, mới nói: “Đều là công ty con của Sở thị, không mất bao nhiêu thời gian. Trong khoảng thời gian này em không thể bị mệt, cho nên anh kêu Lục Tử Mặc điều chỉnh lại tất cả công việc của em.”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Chờ em sinh con xong, hãy nghĩ tới việc khác.”
Đường Bội cười tủm tỉm gật đầu.
Cô cà đầu trên đùi Sở Quân Việt, để nằm thoải mái hơn một chút, cười nói: “Em nghe Tử Mặc nói, Sở tổng gần đây hay phát hỏa trong cuộc họp.”
Cô vừa nói vừa đưa tay gãi cằm Sở Quân Việt, cười nói: “Sao vậy anh?”
Sở Quân Việt nắm lấy tay cô, mắt híp lại: “Đúng là cái gì Lục Tử Mặc cũng nói với em nhỉ!”
“Anh đừng trách anh ta.” Đường Bội lại nói: “Là do em hỏi.”
Gần đây cô ít lên mạng, có một số chuyện cô cũng không biết rõ, mỗi ngày Lục Tử Mặc đều làm tròn bổn phận báo cáo với cô, hiện tại bầu không khí giữa hai người đã thoải mái hơn trước nhiều, nên đôi khi cô cũng thuận miệng hỏi một chút, tìm hiểu hoạt động gần đây của Sở thị.
Lục Tử Mặc ở Sở thị nhiều năm, biết nhiều chuyện của Sở gia. Chuyện Đường Bội muốn biết, anh ta cũng sẽ không giấu, biết gì nói nấy.
“Không có gì.” Sở Quân Việt vuốt tóc Đường Bội, từ tốn nói: “Hài cốt của người lần trước tập kích em và cả người giở trò trên máy bay đều tìm được dưới biển. Người sau lưng bọn họ, ra tay rất tàn nhẫn, lần nào cũng không để lại bất kỳ đầu mối nào. Trước kia, là anh đánh giá thấp hắn.”
Giọng điệu của anh vẫn bình thường.
Đương gia của Sở gia, cũng lớn lên trong sóng to gió lớn.
Trừ lúc đầu, bởi vì là lần đầu yêu đương, quá lo được lo mất thành ra căng thẳng nên tự làm mình rối loạn. Nhưng bây giờ anh sắp làm chồng, làm cha, nên cũng càng bình tĩnh hơn.
Sở Quân Việt không có ý gạt Đường Bội chuyện này, dừng một lúc lại nói: “Cho nên anh đã nói chuyện với chú út rồi, chờ sau khi em sang Mỹ, em, cùng với chú ấy, đều sẽ ở tại chỗ anh sắp xếp. Người của anh, sẽ cố gắng bảo vệ hai người.”
“Máy bay ngày mai cũng sẽ không lại xảy ra vấn đề.” Sở Quân Việt im lặng vài giây rồi nói một cách chắc chắn.
Đường Bội kéo đầu anh xuống, hôn lên môi anh, cười nói: “Vậy anh cứ thả lỏng một chút, anh bây giờ, giống như hai chúng ta sẽ xa nhau…”
Cô còn chưa nói hết đã bị Sở Quân Việt chặn môi, bằng môi của anh.
Từ lúc biết Đường Bội mang thai đến nay, tuy họ chung giường chung gối, nhưng mỗi ngày chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.
Ở phương diện này, diệp gia quán, Sở Quân Việt cũng như những người lần đầu tiên làm cha trên thế giới, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Mỗi buổi tối, anh nhất định sẽ trích ra một tiếng để nghiên cứu cách nuôi em bé, làm sao để chăm sóc phụ nữ có thai, chăm sóc vợ ở cữ hoặc tiết mục giáo dục.
Có đôi khi Đường Bội cũng không kiềm được mà trêu anh, nói anh quá căng thẳng rồi.
Nhưng Sở Quân Việt lại không cảm thấy mình làm vậy có gì quá mức.
Thậm chí anh còn đổi cả thảm trải nền và đồ đạc trong nhà, những chỗ có thể làm Đường Bội trượt chân đều được chỉnh sửa lại hết.
Ngay cả vườn hoa cũng không bỏ qua.
Lúc này hai người triền miên hôn nhau, ai cũng có hơi động tình.
Đường Bội híp mắt, cô vẫn nằm trên đùi Sở Quân Việt, đúng vậy. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.
Nhưng rất nhanh, Sở Quân Việt đã buông cô ra.
Hô hấp của anh trở nên gấp gáp, nhưng đôi mắt lại rất tỉnh táo.
Sở Quân Việt thương tiếc sờ mặt Đường Bội, khẽ nói: “Bội Bội, đừng nói những lời không may mắn đó.”
Sinh ly mười năm, nhung nhớ mười năm.
Cho nên không có ai có thể hiểu rõ nỗi đau khổ dằn vặt khi yêu mà không thể ở bên người mình yêu bằng Sở Quân Việt.
“Được.” Đường Bội cười khẽ.
Chỉ khi thật sự quan tâm một người mới để ý từng chi tiết nhỏ như thế.
Cũng bởi vì quá quan tâm Đường Bội nên một tinh anh có nền tảng giáo dục tốt là Sở Quân Việt mới mê tín mà cảm thấy nói vậy là điềm xấu.
“Lần này người kiểm tra và vệ sĩ tuyệt đối có thể tin.” Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên trán Đường Bội, lại nói: “Bọn họ sẽ theo em 24/24, Bội Bội…”
Anh lại hôn lên trán Đường Bội một cái, nói: “Có thể sẽ làm em thấy mất tự nhiên. Nhưng coi như vì anh, em ráng chịu một chút nhé.”
“Được.” Đường Bội chớp mắt, cười nói: “Được bảo vệ 24 tiếng… Trước giờ em chưa từng được đối xử như vậy. Trước đây, đều là em đi bảo vệ người khác, bây giờ, phải hưởng thụ quyền lợi của công chúa mới được.”
Dựa vào bản lĩnh của Đường Bội, cho dù đang mang thai, cũng không cần bảo vệ kỹ như vậy, huống hồ sự bảo vệ này còn có hơi hạn chế tự do.
Nhưng cô không nói gì cả, chỉ cười thản nhiên, nói: “Anh đã nói chuyện này với chú út chưa? Sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ quay chứ?”
“Sẽ không…” Sở Quân Việt trầm giọng nói.
Mùi thơm trên người Đường Bội quẩn quanh chóp mũi anh, không khí ấm áp như vậy, giống như một đôi vợ chồng son, thật sự làm Sở Quân Việt cảm thấy không chân thực.
Thế nhưng….
Anh dịu dàng đặt tay lên bụng Đường Bội.
Thật ra nơi đó, vẫn bằng phẳng.
Nhưng khi nghĩ rằng dưới tay mình là một sinh mệnh nhỏ bé, hơn nữa sinh mệnh bé nhỏ này, còn là kết tinh tình yêu của anh và người con gái anh yêu.
Tim Sở Quân Việt, trở nên vô cùng mềm mại.
Đường Bội cười tươi như hoa. Diệp gia quán.
Cô đặt tay lên mu bàn tay Sở Quân Việt, cười tự nhiên nói: “Nghe nói lớn hơn chút nữa, lúc được bảy tám tháng, sẽ cảm nhận được nhịp tim. Nhưng bây giờ, vẫn chưa có cảm giác gì hết.”
“Rất ấm.” Sở Quân Việt thấp giọng nói.
Nét mặt của anh trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng xoa bụng Đường Bội, nói: “Làm cho lòng anh, cũng ấm áp theo.”
Vừa nói anh vừa chôn đầu vào hõm cổ Đường Bội: “Bội Bội làm sao bây giờ? Anh không chờ được nữa rồi!”
“?” Đường Bội khó hiểu nhíu mày.
Đột nhiên cô hiểu ra, hai má đỏ ửng, môi mấp máy, giọng có hơi không được tự nhiên: “Không phải… Không phải đâu… Anh…”
Nói tới đây, hai má cô nóng như lửa đốt.
Bình thường Đường Bội có gan dạ đến mấy, thỉnh thoảng chủ động đùa giỡn Sở Quân Việt, nhưng nói cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Lắp bắp nói câu này, ngay cả cô cũng cảm giác được, mặt mình trở nên nóng hực.
Hơi thở nóng rực của Sở Quân Việt phun bên gáy cô, làm Đường Bội càng thêm mắc cỡ.
“Ha ha…” Sở Quân Việt đoán được ý cô nói, cười ra tiếng.
Lồng ngực anh rung động, không hề che giấu để Đường Bội cảm nhận, cô có thể cảm giác được bây giờ anh rất hài lòng.
“Bội Bội… Anh đâu vô liêm sỉ tới nỗi đó đâu!” Sở Quân Việt cười ngẩng đầu.
Anh rất ít khi cười.
Cho dù sau khi ở bên Đường Bội anh đã cởi mở hơn nhiều, nhưng rất ít khi cười thoải mái thế này.
Sở Quân Việt vốn rất đẹp trai, ngũ quan như điêu khắc, vẻ đẹp không tỳ vết.
Một người đàn ông đẹp trai tài giỏi thế này, lại không hề che giấu cười to trước mặt Đường Bội, đẹp đến mức làm cô choáng váng.
Huống hồ, anh còn vừa cười vừa hôn lên trán Đường Bội, dịu dàng nói: “Anh vì em, đã chờ hơn mười năm, nhẫn nại hơn mười năm, thì chờ mấy tháng nữa cũng có sao đâu?”
“Này!” Đường Bội thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Sở Quân Việt: “Ý của em không phải vậy.”
Sở Quân Việt lại cười ra tiếng.
Đường Bội như vậy, có lẽ chỉ khi ở trước mặt anh mà thôi.
Không chút che giấu, làm nũng, có chút giống với mèo hoang, thực sự đáng yêu đến mức làm tim anh say đắm.
Bội Bội của anh, kiêu ngạo kiên cường, nhiều năm sống gian khổ, vậy mà cô vẫn không bị đánh gục.
Sở Quân Việt chưa từng thấy cảm kích mẹ của Đường Bội và Đường Tử Thái như vậy, bà ấy đã cho anh bảo bối quý giá nhất thế giới này.
Sở Quân Việt vuốt tóc Đường Bội, ngồi yên một lúc lâu, anh khẽ nói với Đường Bội đang nằm trên đùi mình: “Bội Bội, đời này, anh sẽ không để em chịu một chút đau nào.”
Đây chính là lời hứa lãng mạn nhất mà Sở Quân Việt có thể nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT