Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán

Trong phòng dành cho khách quý, Sở Quân Việt đã đứng lên.

Anh cao lớn, khí thế bức người, cho dù ngồi yên một chỗ, cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Lúc này đột nhiên đứng lên, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Ống kính vốn nhắm vào Đường Bội cũng chuyển qua người Sở Quân Việt.

Ngay cả Liên Thiên Duệ cũng hơi ngửa đầu nhìn anh, khẽ nhíu mày, tựa như đang im lặng hỏi anh: “Chuẩn bị làm gì?”

Sở Quân Việt không nhìn ai.

Anh chỉ đi thẳng về phía Đường Bội, không thèm chú ý tới những ống kính đang nhắm vào mình, mặc cho ánh đèn kéo dài chiếc bóng trên nền gạch, sau đó đứng đối diện Đường Bội.

Cách chiếc bàn thật dài, Sở Quân Việt và Đường Bội bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó, anh quay lại.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng, quét qua mặt người phóng viên vừa đặt câu hỏi.

Người phóng viên vốn đứng yên ở đó, bị Sở Quân Việt nhìn như vậy, sắc mặt liền trở nên mất tự nhiên.

Minh Hiên giật mình, nháy mắt với nhân viên cũng đang ngẩn người ở đó.

Nhân viên hiểu ý vội vàng cúi đầu bước nhanh tới, cung kính đưa một cái micro cho Sở Quân Việt.

Sở gia không tiếp nhận phỏng vấn, không phải vì anh sợ, mà đơn giản chỉ là anh không muốn mà thôi.

Lúc này, anh thuận tay nhận micro từ tay nhân viên, nhóm phóng viên hưng phấn lên.

Có thể phỏng vấn Đường Bội và hai ảnh đế, tất nhiên họ vui vẻ, nhưng nếu có thể phỏng vấn được Sở thiếu, đây chắc chắn là một khoản thu hoạch lớn ngoài ý muốn.

Lập tức có người không sợ chết đứng lên, khó nén hưng phấn hỏi Sở Quân Việt: “Tôi có thể hỏi Sở thiếu một câu không?”

Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn qua.

Hô hấp của anh phóng viên chậm lại, nhưng vẫn run giọng hỏi tiếp: “Xin hỏi hôm nay anh có mặt ở đây, là vì cô Đường mà tới sao? Vậy tại sao trước giờ, anh vẫn không có bất kỳ sự hồi đáp nào với lời cầu hôn của cô Đường chứ? Hay là…”

Mắt Sở Quân Việt càng lúc càng lạnh, người phóng viên kia bị anh nhìn đến da đầu tê dại, nhưng vẫn chỉ có thể cố gắng nói tiếp: “Hay là, anh chuẩn bị giải thích rõ tất cả mọi hiểu lầm, tránh cho mọi người lại gán ghép anh và cô Đường với nhau?”

Lục Tử Mặc nghe thấy thế thì nở nụ cười châm chọc.

Văn Tư Miểu cũng kiềm lòng không được thấp giọng nói: “Mấy người này đi ra khỏi nhà mà không đem theo não à?”

Nếu như Sở Quân Việt thật sự không để ý tới Đường Bội, muốn giải thích rõ để xóa bỏ quan hệ của anh và cô, vậy chỉ cần giơ tay lên một cái là được rồi.

Hơn nữa, vừa rồi, chẳng lẽ mấy người này không thấy? Khi nữ diễn viên kia nói xấu sao lưng Đường Bội, Boss nhà hắn đã nổi giận thế nào?

Mấu chốt nhất là, từ ‘vợ’ kia.

Lục Tử Mặc lắc đầu một cái, không nói gì.

Mấy tên phóng viên này, nếu hắn không đoán lầm thì đều là do Minh thị mời tới, phải có quan hệ rất tốt với Minh thị mới đứng chứ. Diệp gia quán.

Dựa theo lý đó mà nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như vậy.

Minh Hiên khẽ cau mày, quay đầu nhìn Văn Tư Miểu, hạ thấp giọng hỏi: “Là cậu sắp xếp sao?”

Văn Tư Miểu trợn to hai mắt, không dám tin nói: “Không thể nào?!”

Vì suýt chút làm cô Đường tổn thương, Boss nhà hắn đến giờ vẫn còn rất đau khổ, vẫn chưa thể xóa bỏ khoảng cách của mình với cô Đường, dưới tình huống này, sao có thể làm ra chuyện như vậy, làm vậy chẳng khác gì khiến hiểu lầm của hai người sâu thêm.

“Không phải là tốt rồi.” Lục Tử Mặc nhìn về phía Sở Quân Việt.

“Yên tâm đi, Boss rất thông minh, ngã một lần rồi sao còn dám làm lại chuyện như thế nữa chứ.” Văn Tư Miểu nghiêng đầu nhìn Lục Tử Mặc, nói: “Nhưng cái này cũng nhắc nhở tôi một điều, người sắp xếp để mấy người này làm khó cô Đường, có thể có ý đồ xấu.”

Hắn nhìn Sở Quân Việt, mắt hơi híp.

Kế ly gián này, đúng là thâm sâu quá rồi.

Ngay cả Lục Tử Mặc cũng đang hoài nghi, có phải Boss nhà mình cố ý sắp xếp một màn này để làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không.

Nhưng nếu như cô Đường cũng nghĩ như vậy, thì thật sự không ổn.

Mắt Văn Tư Miểu lóe lên, thấp giọng dặn dò: “Cậu giải thích với cô Đường một chút, nếu như Boss với cô ấy lại có thêm mâu thuẩn, toàn bộ nhân viên cao cấp của Sở thị lại bị oanh tạc.”

Lục Tử Mặc quay đầu liếc Văn Tư Miểu một cái, nói: “Cô Đường thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, chỉ cần thật sự không phải do Boss làm, vậy không cần quá lo. Vả lại…”

Lực chú ý của Lục Tử Mặc lại chuyển lên người Sở Quân Việt.

Sở Quân Việt đã bắt đầu nói chuyện.

Biểu cảm trên mặt đa số mọi người ở đây, giống như Đường Bội khi lần đầu tiên nghe thấy Sở Quân Việt nói chuyện vậy, đều vừa kinh ngạc vừa rung động.

Tổng giám đốc trẻ của tập đoàn Sở thị, phú khả địch quốc.

Dáng người cao lớn, vẻ đẹp xuất chúng, hoàn toàn là con cưng của trời.

Bây giờ, vừa mở miệng, cả phòng hội nghị, chỉ nghe được giọng nói trầm thấp từ tính của Sở Quân Việt. Không cần bất kỳ giai điệu nào cũng có thể khiến người ta say mê, làm cho đa số mọi người ở đây, nhất là phái nữ, đều để lộ vẻ mặt say mê.

“Sở dĩ vẫn luôn cho Bội Bội lời hồi đáp, là bởi vì lo lắng sẽ xuất hiện cục diện như hôm nay.” Sở Quân Việt trầm giọng nói: “Làm người yêu của tôi, gánh nặng trên lưng và áp lực sẽ nặng hơn nhiều. Nhưng tôi lại không ngờ, vì tôi, mà lại mang đến nhiều lời nói không hay về cô ấy như thế.”

Sở Quân Việt nói tới đây, đôi mày nhíu lại.

Phái nữ ở hiện trường, trên internet hay trước ti vi đang phát sóng trực tiếp, thấy anh như thế, cũng đau lòng theo. Diệp gia quán.

Người đẹp, bất luận làm gì, cũng làm cho người ta cảm động theo.

Sở Quân Việt vẫn nhíu mày, mắt lạnh nhìn từng phóng viên có mặt ở đây, thản nhiên nói: “Tôi không biết trong lòng các vị tình yêu là như thế nào. Nhưng đối với tôi, khi người tôi yêu thật lòng thích một cái gì đó, tôi chỉ có thể cố gắng cho cô ấy sự tôn trọng và ủng hộ cao nhất. Cô ấy thích biểu diễn, thích phim, như vậy tôi chỉ hy vọng, lúc mọi người nhớ đến cô ấy, ấn tượng đầu tiên là: Đây là một diễn viên vô cùng giỏi. Mà không phải là: Đây là nữ diễn viên nổi tiếng nhờ scandal. Tôi không hy vọng, người phụ nữ tôi yêu, vì tôi, mà phải gánh lấy những lời đồn nhảm. Cũng không hy vọng, người yêu làm tôi kiêu ngạo, phải vĩnh viễn chỉ có thể đứng cạnh tôi trong bóng tối. Tôi nghĩ, cô ấy cũng sẽ không đồng ý.”

Nói tới đây, Sở Quân Việt dừng lại rồi mới nói tiếp: “Hình như tôi đã làm sai rồi.”

Anh quay đầu nhìn Đường Bội vẫn luôn im lặng, rồi nhìn đám phóng viên, tiếp tục nói: “Tôi đánh giá thấp sức ảnh hưởng của lời đồn trong cái giới này, cũng đánh giá thấp ác ý của những người kia đối với một cô gái hiền lành kiên cường.”

Đôi mắt anh trở nên sắc bén, lướt nhìn từng phóng viên có mặt ở đây, nói từng chữ một: “Tôi đánh giá thấp những người bụng dạ khó lường lòng đầy ác ý, tôi không thể bảo vệ tốt người tôi yêu, là lỗi của tôi. Nhưng từ hôm nay trở đi…”

Sở Quân Việt lại nói: “Nếu như lại xảy ra những chuyện tương tự, tôi sẽ không ngồi yên nữa. Người phụ nữ của tôi, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ.”

Anh híp mắt nhìn ra phía cửa.

Đó là hướng mà nữ diễn viên họ không biết tên bị bảo vệ ‘mời’ ra ngoài.

Mọi người như bỗng nhiên nhớ ra chuyện vừa rồi, rối rít hít vào mụm ngụm khí lạnh.

“Người vừa nãy, chính là tấm gương của mọi người.”

Phòng hội nghị, đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Lần này, bày tỏ không giống bày tỏ, uy hiếp không giống uy hiếp, nếu như đổi lại là người khác, có lẽ đã bị mọi người phỉ nhổ.

Nhưng vì người đang nói là Sở thiếu, cho nên không ai dám nói gì.

Mấy phóng viên vừa rồi nhắm vào Đường Bội, lúc này đã sợ tới nhũn chân.

Bọn họ cũng chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi, không kháng cự được cám dỗ của đồng tiền, mới nhắm vào Đường Bội.

Nhưng mà người kia cũng tiết lộ, nói Sở thiếu từ chối lời cầu hôn của Đường Bội, không muốn kết hôn với cô, cho nên họ mới dám nói ra những lời ấy ở đây.

Lúc này câu nói của Sở Quân Việt lại sống như liên hoàn tát, tát vào mặt bọn họ.

Không cần Đường Bội nói gì, những suy đoán nói Sở Quân Việt không yêu Đường Bội, bên cô chỉ vì tò mò muốn chơi đùa với diễn viên, hoặc Đường Bội không biết xấu hổ bám chân tổng giám đốc Sở thị để bò lên, đều bị liên hoàn tát của Sở Quân Việt đánh tan.

Nhất là, khi toàn khán phòng yên tĩnh và các phóng viên quên đặt câu hỏi, Sở Quân Việt quay đầu nhìn Đường Bội.

Đường Bội cũng đang nhìn anh.

Cô biết, đây là đền bù của Sở Quân Việt.

Anh đang dùng cách của mình, yên lặng làm cô vui vẻ, đền bù vì anh đã làm cô đau lòng khó chịu.

Hai người nhìn nhau.

Cho dù Sở Quân Việt đang cầm micro đứng kia có vẻ hơi xa lạ, phong cách không giống anh hàng ngày làm cô thấy buồn cười.

Nhưng đôi mắt kia, sâu thẳm giống như bầu trời đêm, có thể hút mất linh hồn của người khác. Diệp gia quán.

Hình như cô lại nhớ tới ngày hôm đó, lúc cô giục ngựa ở trường đua, khi ôm lấy Sở Quân Việt chạy như bay qua mặt Hạ Tử Diệu và những người khác, tại sao trong nhiều người anh tuấn như thế, mà cô chỉ nhìn thấy được người này, khuôn mặt ấy làm cô không kiềm chế được mà chìm đắm trong đó.

Sau đó, tất cả mọi người đều nghe Sở Quân Việt tiếp tục nói: “Trên đời này sẽ không ai hiểu, khi tôi nghe được người con gái tôi yêu suốt hơn mười năm, chủ động cầu hôn tôi, tôi đã mừng đến mức nào.”

Tất cả lời đồn nhảm, đều tan biến khi Sở Quân Việt nói ra lời tỏ tình sâu nặng làm người ta rung động này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play