Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán

Đường Bội và Sở Quân Việt vừa về tới biệt thự Sở gia, Sở Quân Việt liền nhốt mình trong thư phòng.

Anh rất sợ Đường Bội sẽ lại nhắc tới chuyện anh không muốn nghe, cả buổi tối, đến khi Đường Bội chuẩn bị đi tắm, anh cũng chưa ra ngoài.

Lúc Đường Bội tắm xong, rốt cuộc Sở Quân Việt cũng đi ra khỏi thư phòng.

Cô vừa lau tóc vừa đi ra thì thấy Sở Quân Việt đang ngồi trên giường nói chuyện điện thoại.

Sở Quân Việt ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, khẽ nói với người nọ một tiếng rồi đưa điện thoại cho Đường Bội, nói: “Điện thoại của chú út.”

Nói xong, anh kéo Đường Bội qua, để cô ngồi trên giường, mình thì đứng sau nhận lấy khăn lau tóc cho cô.

Động tác của Sở Quân Việt vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không hề ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của Đường Bội và Sở Dực Thành.

“Chào chú, con là Bội Bội.” Sau khi nhận điện thoại, Đường Bội chủ động chào hỏi Sở Dực Thành.

“Ừ, hai hôm nay sao rồi? Có cực lắm không?” Sở Dực Thành cười hỏi.

Anh ta bị ông cụ Sở xóa tên, không thể đi tham dự kỷ niệm thành lập.

Hơn nữa chuyện xảy ra mấy ngày nay, lại bị Sở Quân Việt ra lệnh phong tỏa. Nghe thấy tiếng cười của Sở Dực Thành, Đường Bội biết những lời đồn nhảm ấy vẫn chưa truyền tới tai anh ta.

“Cũng được.” Đường Bội cười khẽ, không nhắc tới chuyện kia, chỉ hỏi: “Chú tìm con có chuyện gì không?”

“Vốn nên để con nghỉ ngơi thêm, nhưng cảnh quay ở thành phố S cũng sắp xong rồi, còn mấy cảnh nhẹ nhàng nữa, không biết ngày mai con…” Sở Dực Thành có chút ngượng ngùng nói.

Đường Bội vừa về tới, mấy hôm trước còn xảy tai nạn máy bay, giọng của Sở Dực Thành càng lúc càng thấp, ngay cả chính anh ta cũng thấy yêu cầu này có hơi quá đáng.

Nhưng mà…

Sở Dực Thành khẽ thở dài, nói: “Nếu như không được thì chúng ta hẹn lại ngày khác. Nhưng mà khoảng hai mươi ngày nữa Hướng Mẫn phải ra nước ngoài, điều chỉnh thời gian hơi khó. Cho nên chú mới mặt dày mở miệng với con.”

“Không sao.” Đường Bội cười nói: “Nếu như chỉ là mấy cảnh nhỏ, thời gian lại thích hợp, vậy thì mai đi. Nhưng quay ngay buổi sáng thì không được…”

“Cái này không thành vấn đề.” Sở Dực Thành thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Một giờ con tới cũng được, chỉ là quay mấy cảnh bổ sung, sẽ không quá cực, quá lắm ba bốn giờ chiều là xong.”

“Được.” Đường Bội lập tức đồng ý.

Cô cúp điện thoại, Sở Quân Việt cũng ngừng lau tóc cho cô, hơi cúi người, ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hỏi: “Chú tìm em có chuyện gì?”

Anh nhíu mày, có chút không vui nói: “Không phải là kêu em ngày mai tới quay phim chứ?”

“Ừ.” Đường Bội gật đầu, nói: “Nhưng chú nói chỉ là mấy cảnh quay rất đơn giản, sẽ không cực.”

“… Được rồi.” Sở Quân Việt miễn cưỡng đồng ý, lại tiếp tục lau tóc cho Đường Bội.

Mùi thơm nhàn nhạt vây lấy hai người, không biết là mùi thơm trên tóc Đường Bội hay là mùi thơm trong phòng, ánh đèn ấm áp, làm cho Sở Quân Việt cảm thấy, hai người đã trở lại lúc vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn ngọt ngào như vậy.

Sáng hôm sau, Đường Bội ngủ đến gần trưa mới dậy. Diệp gia quán.

Coi đồng hồ thì đã hơn chín giờ rưỡi, nhưng Sở Quân Việt còn chưa đi làm, mà đang ngồi dựa vào giường, cầm máy tính bảng xem tin tức.

Đường Bội mới động một cái anh đã phát giác.

Sở Quân Việt đặt máy tính bảng lên bàn cạnh giường, cúi đầu nhìn Đường Bội, hỏi: “Dậy rồi? Có muốn ngủ thêm một tí nữa không?”

Đường Bội chớp mắt, hỏi: “Anh không đi làm hả?”

“Đưa em qua chỗ chú xong anh mới đi làm cũng không muộn.” Sở Quân Việt vừa nói vừa ngồi dậy: “Đứng lên đi ăn sáng.”

“Ừ.” Đường Bội gật đầu, cũng bước xuống giường.

Đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, Sở Quân Việt thật sự đưa cô tới phim trường.

Lúc đến phim trường vẫn chưa tới mười một giờ, Sở Dực Thành đang chỉ huy nhân viên bố trí hiện trường.

Đường Bội híp mắt đứng ở cửa, có cảm giác như đã qua mấy đời. Giống như máy quay, phim trường… Tất cả những thứ này, chẳng qua cô chỉ không động đến mấy ngày thôi, nhưng tất cả dường như đã thay đổi.

Nhưng sau khi cô vùi mình vào công việc lần nữa, lại phát hiện, thì ra mình chỉ buồn lo vô cớ.

Tất cả đều không có gì khác, qua một lúc rồi lại nhanh chóng đi vào quỹ đạo cũ.

Đúng như lời Sở Dực Thành nói, chỉ có mấy cảnh quay đơn giản.

Hơn nữa hình như anh ta đã nghe Sở Quân Việt nói gì đó, nên cũng luôn cẩn thận bảo vệ Đường Bội. Từng cảnh cần quay đều đợi bổ trí xong hết mới để Đường Bội ra.

Thậm chí còn kêu người chuẩn bị nước ấm cho cô.

Có hai cảnh quay, Sở Dực Thành chia ra thành bốn năm phân đoạn, chỉ để đảm bảo Đường Bội sẽ không đứng quá lâu.

Cứ cẩn thận như vậy đến khi quay xong.

Đường Bội nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ chiều một chút thôi.

Cô từ từ đi tới bên cạnh Sở Dực Thành, anh ta đang thảo luận với phó đạo diễn Sư Học Lâm, thấy cô tới thì lập tức ngừng nói, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Phải về sao?”

Vừa nói Sở Dực Thành vừa đứng lên, thái độ cẩn thận, y như vệ sĩ, làm cho Đường Bội có chút dở khóc dở cười.

Chỗ bọn họ đang ở là trường quay có nhiều nhân viên lui tới, vô số ánh mắt đang nhìn họ, Đường Bội không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, cười nói với Sở Dực Thành và Sư Học Lâm: “Vậy đạo diễn Sở, phó đạo diễn Sư, tôi về trước.”

Nói xong, cô gật đầu với hai người, xoay người bước về phía phòng hóa trang.

Hôm nay cô không trang điểm, nhưng vẫn phải thay quần áo, thuận tiện lấy đồ của mình.

“Chờ một chút.” Sở Dực Thành vừa nói vừa đuổi theo.

Đường Bội dừng bước, quay đầu nhìn Sở Dực Thành.

“Đi thôi.” Sở Dực Thành cùng cô đi tới phòng hóa trang, nói: “Quân Việt đã nói, chú nhất định phải đích thân giao con lại cho nó, mới xem như là hoàn thành nhiệm vụ.”

Anh ta vừa nói vừa cười thật tươi, nụ cười dính tận chân mày: “Bội Bội, chú cũng rất vui, chú sắp làm…”

Sở Dực Thành nghiêng đầu, suy nghĩ mấy giây, có chút không xác định hỏi: “Ông nội?”

Đường Bội bật cười.

Sở Dực Thành mới hơn ba mươi, so với Sở Quân Việt và cô thì không lớn hơn bao nhiêu.

Nghiêm túc như thế còn nói được làm ‘ông nội’, làm cho cô thấy hơi buồn cười.

“Cười cái gì?” Rõ ràng là tâm trạng Sở Dực Thành không tốt: “Mặc dù nhìn chú còn trẻ, nhưng vai vế cao.”

Anh ta cười híp mắt, nói: “Chắc ông cụ vui đến điên rồi, rốt cuộc Quân Việt cũng có con, ông cũng có thể thăng cấp.”

“Đúng là ông nội rất vui.” Đường Bội cười đáp.

Cô đưa tay lên bụng mình theo bản năng.

Mặc dù bây giờ còn chưa thể cảm nhận rõ sự tồn tại của baby, nhưng thấy nụ cười chân thành của Sở Dực Thành, nơi được bàn tay cô bao trùm, trở nên ấm áp hơn nhiều. Diệp gia quán.

“Cảm ơn chú.” Đường Bội cười nói: “Nhưng mà lúc ở trường quay, chú đừng có cẩn thẩn quá như thế, chú không thấy mọi người nhìn tới mức sắp rớt mắt ra ngoài luôn rồi sao. Hơn nữa…”

Đường Bội cười đến híp cả mắt, nói: “Con đoán chắc ngày mai báo sẽ đăng tin ‘Người mới Đường Bội, không qua trường lớp chính quy, chưa học được một phần mười kỹ thuật diễn của diễn viên đi trước, đã học được cách quyến rũ người có tiếng”.”

Cô bắt chước y như đúc giọng điệu của những phóng viên kia, làm Sở Dực Thành không nhịn được mà cười nói: “Cái này có thể lắm.”

Dừng một chút, anh ta lại nói: “Nhưng mà Quân Việt đã giao con cho chú, nếu chú thật sự lại để con xảy ra chuyện nữa, không cần Quân Việt tìm chú, chú đã xấu hổ đến mức tự vẫn.”

“Chú, đó không phải là lỗi của chú.” Nụ cười của Đường Bội hơi ảm đạm.

“Cho nên Bội Bội, xảy ra những chuyện kia, chắc chắn Quân Việt rất căng thẳng và khó chịu, trước giờ nó chưa từng yêu ai, có lúc kích động làm ra chuyện ngu xuẩn, con cứ đánh nó phạt nó… Chú lấy thân phận của một người chú, một người đi trước mà khuyên con, đừng nên tùy tiện nói lời chia tay.” Sở Dực Thành trầm giọng nói.

“Vâng, con biết.” Đường Bội gật đầu, nói: “Cảm ơn chú.”

Sở Dực Thành vỗ vai Đường Bội, nói: “Lúc về nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, ngày mai còn phải dự họp báo.”

Anh ta suy nghĩ một chút, lại nói: “Chờ quay xong bộ phim của Minh thị, địa vị của con trong giới, chắc chắn sẽ không dễ bị lung chuyển. Nhưng mà, nhớ, đừng bao giờ miễn cưỡng bản thân.”

“Con biết.” Đường Bội gật đầu.

“Về sớm đi, còn nghỉ ngơi nữa.” Sở Dực Thành vừa nói vừa vỗ vai Đường Bội, xoay người đi trở lại phim trường.

Bóng lưng của anh ta trở nên cô đơn trong hành lang chật hẹp, cái bóng bị ánh đèn kéo ra thật dài.

Đường Bội nhìn bóng lưng của Sở Dực Thành, lời anh ta vừa nói, tuyệt đối không phải chỉ là lời thuận miệng nói ra, chắc chắn anh ta biết gì đó, cho nên mới nói thế với cô.

Nhưng Đường Bội biết, Sở Dực Thành thật lòng.

Bởi vì có lẽ không ai hiểu rõ hơn Sở Dực Thành, cái cảm giác người mình yêu đang ở nơi mình có thể chạm vào, nhưng lại cứ như người xa lạ, cảm giác ấy đau khổ hơn cả cái chết.

Tối đó, lúc về biệt thự Sở gia, nhìn bàn thức ăn thơm nức mũi, nghĩ tới bóng lưng cô đơn của Sở Dực Thành buổi chiều, Đường Bội không kiềm được mà thở dài.

Sở Quân Việt ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Sao vậy? Không vừa miệng em sao?”

Ngừng một chút, anh cẩn thận nhìn Đường Bội, hỏi: “Hay là, hôm nay bị mệt, không muốn tham gia buổi họp báo ngày mai? Vậy không sao hết, anh bảo Lục Tử Mặc sắp xếp, diệp gia quán, đấy cũng chẳng phải chuyện to tác gì.”

Đường Bội nhíu mày, có chút không hiểu nhìn Sở Quân Việt, không biết tại sao anh lại nhảy đề tài nhanh như vậy, tự nhiên nói đến buổi họp báo ngày mai.

Nhưng đến hôm sau, lúc tới nơi tổ chức buổi họp báo, Đường Bội mới biết tại sao Sở Quân Việt lại nhắc tới buổi họp báo vào tối qua với thái độ cẩn thận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play