Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán

Cô có thể cảm giác được đôi tay trên eo mình càng thêm siết chặt, cô quay đầu cười trấn an Sở Quân Việt, nói: “Yên tâm đi, em có thể tự bảo vệ tốt chính mình.”

Người phục kích cô, là một sát thủ có kinh nghiệm già dặn hơn nữa còn rất tĩnh táo, nhưng mà Đường Bội không sợ.

Đóng phim cô là một người mới, nhưng nếu bàn về độ linh hoạt và sự nhạy bén, kinh nghiệm của cô tuyệt đối nhiều nhất trong giới giải trí.

“Sao anh có thể yên tâm?!” Sở Quân Việt nói: “Em mới quay có hai bộ phim, lần nào cũng xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn! Em kêu anh làm sao yên tâm đây?!”

Anh ôm Đường Bội thật chặt, trong mũi tràn ngập mùi hương của cô.

Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho anh tỉnh táo hơn một chút.

“Nhưng mà em có thể bảo vệ tốt bản thân.” Đường Bội cười tự tin: “Bọn họ muốn làm em bị thương, không dễ.”

Sở Quân Việt không nói thêm gì nữa.

Anh cứ ôm Đường Bội như vậy, hai người im lặng rúc vào nhau, cho đến khi có người đưa bữa trưa tới. (móa, mù mắt bố rồi)

“Chiều nay anh sẽ đi xem show diễn thời trang với em.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Cơm nước xong, Sở Quân Việt liền nói với Đường Bội: “Bây giờ em đi nghỉ ngơi một chút đi, đến giờ anh sẽ gọi em.” (tui đang hoài nghi bé Bội có thai nhé:)). Tui thề tui không hề đọc trước!!!)

“Được.” Đường Bội vui vẻ gật đầu đồng ý.

Cô biết xảy ra chuyện như vậy, cho dù cô không chịu thì Sở Quân Việt cũng sẽ không nghe theo.

Lúc này Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc đang ngồi trong phòng làm việc của Văn Tư Miểu.

Cơm trưa của bọn họ cũng rất phong phú và ngon, nhưng hai người ăn cơm lại không biết ngon.

Trừ bọn họ, trên ghế salon, còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang ngồi đó.

Người này cũng khá điển trai, quan trọng hơn là, khí chất và sự thành thục trên người càng tăng thêm sự quyến rũ mà những người đàn ông trẻ tuổi không có.

Anh ta tên là Chu Hồng Tuyển, là một trong những nhân viên cao cấp của tập đoàn Sở thị, rất được Sở Quân Việt coi trọng, quan hệ với Văn Tư Miểu luôn luôn không tệ.

Lúc này anh ta không ăn cơm với bọn họ, mà lòng vẫn còn sợ hãi ngồi ở đó, chờ hai người bọn họ ăn cơm xong mới hỏi: “Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”

“Sao?” Văn Tư Miểu quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Sở thiếu nói gì sao?”

“Cậu không thấy!” Chu Hồng Tuyển cao giọng: “Lúc ấy mặt của Boss lập tức trầm xuống, toàn bộ phòng hợp như rơi vào mùa Đông giá rét, tôi chắc chắn rằng có người thầm uống thuốc trợ tim.”

Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc nhìn nhau một cái, trong mắt rõ ràng là: Cậu chết chắc rồi!

Lục Tử Mặc đã kể lại chuyện lúc nãy cho Văn Tư Miểu nghe, Đường Bội tự vệ, đồng thời vẫn không quên cứu Lục Tử Mặc.

May mắn cô không bị gì, nếu không Lục Tử Mặc sẽ bị Boss trực tiếp quăng đến Nam Cực cũng không chừng!

“Đừng để cho tôi biết là ai làm!” Lục Tử Mặc nhớ lại cũng cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa…

Lúc ấy người đi trước rõ ràng là anh ta, Đường Bội phản ứng nhanh nhẹn như vậy, tự vệ hoàn toàn không có một chút vấn đề.

Nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là tự trốn mà là kéo mình cùng trốn.

Lúc ấy hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, trong đầu vẫn nhớ, lúc ấy Đường Bội đè ngón tay lên môi anh ta, cùng với, mùi thơm trên người cô.

Mặt của Lục Tử Mặc nóng lên. (móa, vợ Boss nhe bé Mặc)

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Văn Tư Miểu, anh ta ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng kéo suy nghĩ về, hung ác nói: “Nếu bắt được tên đó, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.”

Văn Tư Miểu nhìn Lục Tử Mặc một cái thật sâu.

Rõ ràng đang thảo luận vấn đề nghiêm túc như vậy mà mặt của Lục Tử Mặc lại đỏ lên, càng xem càng thấy không bình thường!

Hắn im lặng mấy giây, sau đó mới nói: “Cậu có biết cô Đường là ai không?”

Lục Tử Mặc nhướng mày một cái, không hiểu hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Cô ấy sẽ nhanh chóng trở thành Tổng giám đốc phu nhân của tập đoàn Sở thị.” Văn Tư Miểu ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc, nhìn thẳng vào mắt đối phương, gằn từng chữ nghiêm túc nói.

Lục Tử Mặc nhìn hắn trong chốc lát, nhàn nhạt nói: “Không cần cậu nhắc nhở, tôi biết.”

Anh ta dừng một chút rồi nói: “Tôi không có ý đồ không an phận, đó chỉ là cảm kích mà thôi.”

“Vậy thì tốt!” Văn Tư Miểu vỗ vai Lục Tử Mặc một cái, nói: “Tôi coi cậu là anh em nên mới nói như vậy, cậu đừng để trong lòng.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.

Lục Tử Mặc im lặng gật đầu. (ty vừa nảy mầm đã bị gà mổ:)) la la la)

“Được rồi được rồi.” Chu Hồng Tuyển đi tới, một tay đặt trên vai một người, nói: “Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này.”

Anh ta quay đầu nhìn Văn Tư Miểu, lại hỏi: “Chuyện lần trước cậu điều tra thế nào rồi? Có manh mối không?”

Văn Tư Miểu lắc đầu: “Đối phương vô cùng cẩn thận, lần nào cũng cẩn thận dò xét, cũng không tham lam. Bất luận chúng ta để lộ sơ hở lớn thế nào, đối phương cũng không mắc câu.”

Chu Hồng Tuyển buông hai người ra, đi tới đi lui mấy vòng, trầm ngâm nói: “Nếu như cô Đường đoán không sai, cùng với chuyện hôm nay, có thể nói là rất giống nhau.”

“Rốt cuộc là ai?” Chu Hồng Tuyển nhíu mày: “Muốn đối phó Sở thị, còn thâm sâu như thế…”

“Bất luận là ai, nếu chuyện này dính dáng đến cô Đường, động tác của chúng ta phải nhanh.” Văn Tư Miểu thở dài nói: “Đã bao năm rồi Boss không tức giận như vậy?! Nếu cứ thế nữa, tôi cảm thấy mình cũng phải uống thuốc trợ tim.”

Hắn giương mắt nhìn Lục Tử Mặc, nói: “Tôi sẽ cử người bảo vệ hai người, cậu cũng nên cẩn thận một chút, chú ý nhiều hơn.”

“Ừ.” Lục Tử Mặc gật đầu.

“Sắp tới lễ kỷ niệm thành lập của Sở thị rồi.” Chu Hồng Tuyển lại nói: “Có thể lúc ấy sẽ xảy ra chuyện, mọi người nên cẩn thận một chút.”

Phòng làm việc trở nên yên tĩnh lại.

Ba người cũng im lặng.

Sở Quân Việt luôn luôn không để lộ cảm xúc, lần này vì Đường Bội xảy ra chuyện mà nổi giận ngay trong lúc họp.

Đường Bội quan trọng với anh thế nào, không cần nói cũng biết.

Là thân tín của Sở Quân Việt, ba người đều biết, lễ kỷ niệm thành lập lần này của Sở thị, Sở Quân Việt sẽ công bố tin kết hôn với Đường Bội.

Nếu thật sự xảy ra chuyện thì chỉ sợ Boss sẽ không chỉ tức giận đơn giản như vậy.

Thiên tử giận dử, triệu người phơi thây!

Mặc dù Sở Quân Việt không phải là hoàng đế, nhưng người cầm quyền của Sở thị hiện tại, chỉ cần nhấc một ngón tay cũng đủ để dấy lên mưa bão!

Nếu như anh thật sự tức giận, vậy…

Văn Tư Miểu, Lục Tử Mặc và Chu Hồng Tuyển đồng loạt rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

Trưa hôm nay Đường Bội ngủ được khoảng một tiếng.

Lúc thức dậy, Sở Quân Việt vẫn ngồi ở bàn làm việc xử lý văn kiện.

Cô rửa mặt chải đầu xong, thay một bộ đồ dự tiệc.

Bộ đồ này Sở Quân Việt đã kêu người đưa tới lúc cô đang ngủ.

Bởi vì Đường Phỉ Phỉ thích màu trắng cho nên quần áo của Đường Bội có rất ít cái màu trắng.

Nhưng lễ phục mà Sở Quân Việt kêu người đưa tới lại là một chiếc váy trắng.

Phần trên váy, bên trong là lụa mỏng, bên ngoài là ren.

Mặc chiếc váy này lên người, nhìn Đường Bội càng thêm quyến rũ.

Từ eo trở xuống, là nhiều lớp lụa mỏng, làm nổi bật sự dịu dàng của phái nữ.

Đồ trang sức là là bộ dây chuyền và bông tai ngọc trai.

Cổ Đường Bội cao, trắng, nên khi đeo sợi dây chuyền ngọc trai này lên thì càng thêm đẹp mắt.

Sở Quân Việt nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bội.

Vừa nhìn một cái thì anh lại không muốn dời mắt.

“Sao hả?” Đường Bội cười đi tới bên cạnh anh, hỏi: “Em rất ít khi mặc đồ màu trắng.”

“Rất đẹp.” Sở Quân Việt ngửa đầu nhìn Đường Bội, nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình.

Anh nhìn cô thật kỹ, lấy đôi bông tai ngọc trai trong tay cô.

Đường Bội cười yếu ớt, cúi đầu xuống.

Sở Quân Việt dịu dàng đeo bông tai lên cho cô, nói: “Ngày xưa Trương Sưởng thường kẻ lông mày cho vợ mình, việc đó, thì ra lại thú vị như vậy.”

Vừa nói anh vừa xoa nhẹ rái tai xinh xắn của Đường Bội.

Tay của anh men xuống cổ cô, thuận thế kéo cô xuống, hôn một cái lên môi cô.

Sau đó mới buông ra.

Đường Bội khẽ mỉm cười, nói: “Nếu Sở thiếu đã tự nguyện như thế thì em cũng không ngại, mỗi ngày đều để anh phục vụ em.”

Cô không đứng thẳng lên ngay, mà cúi đầu hôn lên trán Sở Quân Việt, cười nói: “Sở thiếu kẻ lông mày, có lẽ cũng không thua Trương Sưởng.”

“Sao hôm nay em lại ngoan vậy?” Sở Quân Việt vừa vuốt chân mày Đường Bội, vừa lẩm bẩm hỏi.

“Ngày nào em không như vậy?” Đường Bội cười xinh đẹp nói: “Anh không thấy báo viết sao? Không biết Đường Bội có bản lĩnh gì mà có thể bắt được lòng Sở thiếu…”

Sở Quân Việt khẽ cắn môi dưới của Đường Bội như trừng phạt, Sở Quân Việt thuận thế ngăn chặn lời nói của Đường Bội.

Anh ngửa đầu nhìn vào mắt Đường Bội, một lát sau mới cúi đầu xuống, nắm hai tay cô, chôn mặt vào lòng bàn tay của cô, thấp giọng nói: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. “Bội Bội, em phải đồng ý với anh, sau này bất luận gặp chuyện nguy hiểm gì, bất luận là ở cùng ai, em cũng phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.”

Sở Quân Việt không nói ra miệng, hôm nay khi anh biết Đường Bội bị người ta mai phục, không phải một mình chạy trốn mà là kéo Lục Tử Mặc cùng trốn, trong lòng không chỉ sợ và lo lắng, càng nhiều hơn là tức giận.

Đường Bội cười nhưng không đáp.

“Đồng ý với anh!” Sở Quân Việt kiên định nói.

Chờ thật lâu mà không thấy cô đáp lại, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, ánh mắt thâm thúy, tựa như có thể hút hồn người khác: “Bội Bội, đồng ý với anh! Nếu không…” Anh trầm giọng, gằn từng chữ chậm rãi nói: “Anh thật sự sợ mình không khống chế được mình, bắt nhốt em lại.”

“Em đồng ý với anh, bất luận xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không sao!” Đường Bội cúi đầu, đặt trán lên trán anh.

Trong mắt cô là nụ cười thản nhiên, nhưng càng nhiều hơn là tình yêu sâu đậm và hạnh phúc ngọt ngào: “Bất luận như thế nào, em cũng sẽ sống mà trở về bên anh!”

Bọn họ không nói gì nữa mà chỉ im lặng nhìn nhau, hưởng thụ sự ngọt ngào.

Cho đến khi Văn Tư Miểu gọi điện thoại tới, nhắc nhở: “Sở thiếu, nên đi tới nơi tổ chức biểu diễn thời gian trang rồi.”

Lúc anh và Đường Bội cùng nhau đi vào lầu hai của cao ốc Tân Tú thì hấp dẫn không ít ánh mắt.

Đường Tử Thái, Cố Diệp và Trầm Thanh Văn đều không có ở đây, lúc này họ đang bận rộn chuẩn bị.

Nhân viên lập tức chạy lên đón tiếp, đưa hai người tới hàng ghế khách quý.

Vẫn chưa bắt đầu, nhưng đèn đuốc đã sáng trưng.

Đường Bội và Sở Quân Việt chưa ngồi được bao lâu, nhân viên lại dẫn thêm hai người khác tới.

Gần một tháng không gặp, Liên Tu Cận nhìn gầy hơn không ít.

Liên tam thiếu phong lưu ngày xưa, giống như đã hoàn toàn biến mất.

Người còn sống bây giờ, chỉ là một ông cụ ở tuổi xế chiều không được con trai mình nhận.

Liên Thiên Duệ bên cạnh, lại không có gì thay đổi.

Vẫn nghiêm túc như vậy, lúc Đường Bội nhìn sang, hắn cũng gật đầu với cô coi như chào hỏi.

Buổi trình diễn thời trang của Trầm Thanh Văn, tuyệt đối không mời được tổng giám đốc lập đoàn Liên thị và Liên tam thiếu.

Nhưng mà vì Đường Tử Thái là người mẫu chính, nhiều nhân vật tai to mặt lớn lại không mời mà đến, làm cho Trầm Thanh Văn cũng cảm thấy bất ngờ.

Vớ được một người mới như vậy, cô cảm thấy, mình hời to rồi.

Ghế khách quý vốn là không nhiều nên rất rộng rãi, có thể thấy rõ từng người mẫu, hơn nữa cũng rất yên tĩnh.

Liên Tu Cận nhìn thấy Đường Bội, không cảm thấy bất ngờ.

Lúc đối diện với ánh mắt hờ hững của đối phương, ông ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Ông ta hơi cúi đầu, ngồi xuống chỗ nhân viên chỉ, qua một lúc lâu, mới quay đầu nhìn Đường Bội, khàn giọng nói: “Đã lâu không gặp.”

Đường Bội cũng không nhìn ông ta, chốc lát sau, mới khẽ trả lời: “Đã lâu không gặp, Liên tam thiếu.”

Cô lạnh lùng, làm cho ông ta không thể nào nói ra câu tiếp theo.

Liên Thiên Duệ cũng ngồi xuống bên cạnh Liên Tu Cận, sau khi chào hỏi Sở Quân Việt, cũng im lặng.

Hàng ghế khán giả dần dần đầy người, hàng ghế khách quý lại vẫn không thấy ai tới thêm.

Có một số phóng viên được mời vào, tất nhiên cũng thấy Đường Bội.

Nhưng không được cho phép, bọn họ không thể nào tới hàng ghế dành cho khách quý.

Phóng viên lớn gan hơn chút thì cũng chỉ dám đi tới chỗ xa, tắt đèn led, lặng lẽ chụp mấy tấm hình,

Đường Bội cũng thấy, nhưng không để ý tới.

Xung quanh trở nên yên tĩnh lại, đến khi ánh đèn sân khấu bỗng nhiên tối om, tất cả đèn pha tập trung chiếu vào sân khấu hình chữ T.

Trầm Thanh Văn cũng khá nổi tiếng trong nước, người đến xem cũng không ít.

Nhưng mà có lẽ do có mấy người Sở Quân Việt ngồi đấy, nên cũng không coi là náo nhiệt.

Từng người mẫu nhanh chóng đi qua.

Đường Bội nhìn kĩ, Trầm Thanh Vân thật sự có tài nên mới có thể tự tạo ra một chỗ đứng riêng trong giới thời trang.

Quần áo hôm nay đều là đồ nam, nhưng đa số đều là một đôi nam nữ cùng đi ra.

Đến cuối cùng hai người mẫu chính mới đi ra.

Ngoài ý muốn của mọi người, hai người kia không phải là một nam một nữ mà là hai người đàn ông anh tuấn.

Bên cạnh Đường Tử Thái chính là Cố Diệp, diễn viên mới nổi, sở hửu vẻ ngoài anh tuấn đến nỗi có chút yêu nghiệt.

Trên người Đường Tử Thái mặc bộ âu phục mà hôm qua Đường Bội đã gặp.

Nụ cười trên mặt cậu vẫn có chút xấu hổ, vừa rồi khách dự nhìn thấy toàn là những người mẫu lạnh lùng, lúc này nhìn thấy cậu thì hai mắt lập tức sáng lên.

Nhất là khí chất trong sáng lại thêm gương mặt anh tuấn.

Đến cả Liên Tu Cận khi vừa nhìn thấy con trai mình thì đôi mắt cũng lập tức sáng ngời.

Ông ta nắm chặt tay vịn, nghiêng người về phía trước, ánh mắt cực kì kiêu ngạo.

Con ông ta đã trở thành một người đàn ông anh tuấn như thế, thật sự làm cho lòng ông ta vừa chua xót lại vừa vui mừng.

Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều bị Đường Tử Thái thu hút, cảm xúc tự hào của người làm ba, làm sao cũng không giấu được.

Ngay cả Liên Thiên Duệ ngồi bên cạnh ông ta cũng không nhịn được mà ho nhẹ, thấp giọng nhắc nhở ông ta: “Chú Ba…”

Nhưng mà Liên Tu Cận như không nghe thấy.

Hốc mắt hơi đỏ lên.

Đây là con trai của mình!

Là con trai ruột của mình!

Người yêu bị ông ta ruồng bỏ, lại để lại cho ông ta món quà quý giá nhất!

Nhưng ông ta lại không thể làm cho Đường Tử Thái gọi ông ta một tiếng cha!

Tất nhiên Cố Diệp đi bên cạnh Đường Tử Thái cũng hoàn toàn không thua kém.

Gương mặt yêu nghiệt cộng thêm nụ cười lưu manh.

Hắn và Đường Tử Thái một người tà mị, một người ngây ngô, sự tương phản đến từ hai người khiến mọi người kích động.

Hiện trường vốn vẫn yên tĩnh, đến khi nhà thiết kế lên sân khấu lại bắt đầu xôn xao.

Cố Diệp với Đường Tử Thái đứng ở trước mặt bọn người Đường Bội.

Trên mặt Đường Tử Thái vẫn có chút xấu hổ, cười mỉm yên tĩnh đứng tại chỗ.

Cố Diệp nhếch môi, đôi mắt chậm rãi lướt qua toàn trường.

Kiêu ngạo như đế vương, ánh mắt tà mị ngang ngược làm cho mọi người khi bị hắn nhìn chăm chú thì lập tức cảm thấy khó thở.

Sau đó, hành động tiếp theo của hắn lại khiến cho mọi người kinh ngạc!

Bỗng nhiên Cố Diệp cười khẽ, sau đó vô cùng lưu loát nhảy xuống sân khấu chữ T, yên ổn ngồi bên cạnh Đường Bội.

Tiếp theo, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, hắn nhảy xuống khỏi sân khấu hình chữ T, một tay ôm lấy eo Đường Bội, một cánh tay khác chống trên bục rồi nhảy lên trở lại.

“A a a a!” Mọi người hét lên.

Trong nháy mắt bầu không khí bị đẩy lên đến đỉnh điểm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play