Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.

Sở Quân Việt múc canh cho cô, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Nếu như em thích thì mỗi ngày hãy tới ăn cơm với anh.”

Đường Bội cười, không để trong lòng.

Nếu thật sự làm vậy thì scandal về cô sẽ ngày ngày trải dài trên các trang web giải trí và báo mạng mất.

Chiều nay cô không có cảnh quay, cho nên dứt khoát ngồi lì ở phòng làm việc chờ anh.

Lúc hai người họ ở nhà, đã hình thành thói quen này rồi.

Mặc dù đổi chỗ, nhưng cũng không có gì thay đổi.

Đường Bội ôm máy tính bảng ngồi trên ghế salon xem tin tức, hoặc xem cái cô cảm thấy hứng thú.

Sở Quân Việt thì ngồi ở bàn làm việc xử lý công việc.

Văn Tư Miểu đi vào mấy lần, mỗi lần vào đều thấy không khí giữa hai người vô cùng hài hòa, cho dù lúc hắn báo cáo chuyện cơ mật của Sở thị, Sở Quân Việt cũng không bảo Đường Bội tránh đi.

Đường Bội cũng ra vẻ không nghe gì, chỉ chuyên chú nhìn máy tính bảng.

Bề ngoài Văn Tư Miểu tỉnh bơ, nhưng trong lòng bắt đầu tin tưởng, Boss nhà mình thật sự rơi vào lưới tình rồi.

Ba giờ chiều, Đường Tử Thái gọi điện thoại cho Đường Bội.

Khoảng thời gian này cô vì quay phim mà đi sớm về trễ. Đường Tử Thái cũng có chuyện cần phải làm, cho nên hai chị em cũng ít khi gặp nhau.

“Chị.” Giọng của Đường Tử Thái có hơi ngượng ngùng, nhưng lại không nén được sự hưng phấn: “Chiều mai em tham gia show diễn thời trang, chị có thời gian đến xem không?”

“Tất nhiên.” Biểu cảm trên mặt Đường Bội trở nên chuyên chú: “Tất nhiên chị sẽ đến.”

Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Ngày mai chị chỉ quay buổi sáng, buổi chiều có thể tới xem rồi.”

“Dạ.” Đường Tử Thái có chút ngượng ngùng: “Chị, có thể em sẽ làm không tốt lắm, mặc dù chị Thanh Văn nói được, nhưng em vẫn thấy hơi căng thẳng.”

Cậu dừng một chút, lại hỏi: “Bây giờ chị đang bận hả?”

“Không chị đang ngồi nghỉ.” Đường Bội cười nói: “Em muốn chị tới nhìn thử hả?”

“Dạ.” Đường Tử Thái vội vàng đáp: “Em cảm thấy hơi căng thẳng.”

“Được.” Đường Bội vừa đáp vừa đứng lên.

Cô không cúp điện thoại, làm vài động tác với Sở Quân Việt, tiếp sau đó nói với Đường Tử Thái: “Chị sẽ tới ngay, em đang ở đâu?”

“Ở chỗ chị Thanh Văn mướn, cao ốc Tân Tú.” Đường Tử Thái nói.

“Được.” Đường Bội đáp.

Cô cúp điện thoại, chuẩn bị nói với Sở Quân Việt chuyện này, nhưng lại thấy anh đóng tài liệu lại, nói với cô: “Anh làm xong việc rồi, anh đi với em.”

Đường Bội cười híp mắt nhìn tay phải Sở Quân Việt, chồng tài liệu Văn Tư Miểu mang tới vừa nãy hình như anh vẫn chưa động tới.

Sở Quân Việt nhìn theo ánh mắt của Đường Bội, giải thích: “Mấy cái này không cần xử lý gấp.”

Đường Bội đứng không nhúc nhích.

Cô nhìn Sở Quân Việt chốc lát, đột nhiên hỏi: “Có phải anh có chuyện gì giấu em hay không?”

Cô thật sự quá nhạy bén.

Nhạy bén đến mức có thể phát hiện bất thường qua mấy động tác nhỏ của Sở Quân Việt.

Sở Quân Việt không trả lời, anh đặt tài liệu trong tay qua một bên, đứng lên đi tới trước mặt Đường Bội, nói: “Chỉ là anh muốn ở bên em nhiều hơn mà thôi.”

Đường Bội như có điều suy nghĩ, lại không hỏi tới.

Khoảng thời gian này Đường Tử Thái cũng đi sớm về trễ, nhận huấn luyện model của Trầm Thanh Văn. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.

Cậu anh tuấn lại cao ráo. Mặc dù vì trước kia bị bệnh mà có hơi gầy nhưng điều này lại đúng lúc phù hợp với yêu cầu lần này của Trầm Thanh Văn.

Lúc Đường Bội và Sở Quân Việt đến cao ốc Tân Tú, Đường Tử Thái vẫn mặc đồ nghiêm chỉnh, chăm chú luyện tập trên sân khấu hình chữ T.

Khoảng thời gian này nhận sự huấn luyện chuyên môn, làm cho vóc dáng vốn gầy yếu của cậu cứng cáp hơn một chút.

Huấn luyện viên do Trầm Thanh Văn mới tới cũng đã giúp cậu rất nhiều.

Ít nhất trong mắt Đường Bội, Đường Tử Thái đứng trên sân khấu hình chữ T, đôi chân dài thẳng tắp, âu phục màu đen trên người vô cùng thích hợp với khí chất của cậu, anh tuấn mang theo chút ngượng ngùng, nhìn Đường Tử Thái lúc này vô cùng quyến rũ.

Cậu nhanh chóng phát hiện Đường Bội và Sở Quân Việt, cười chào bọn họ.

“Chị, anh hai Sở, hai người tới rồi.” Đường Tử Thái vừa nói vừa đi về phía bọn họ.

“Ừ, em cứ đi thẳng tới đây đi.” Đường Bội cười híp mắt nói: “Cứ đi tới từ sân khấu.”

Đường Tử Thái gật đầu.

Cậu đứng thẳng người, nụ cười trên mặt biến mất, thật sự làm theo ý Đường Bội, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía bọn họ.

Sân khấu chữ T là nơi phơi bày sự quyến rũ đến cực hạn.

Ở trong mắt Đường Bội, cậu em trai Đường Tử Thái luôn bị bệnh quấn thân, bây giờ, trong lúc giơ tay nhấc chân lại mang theo sự thành thục của phái nam.

Cậu nhanh chóng đi tới khúc cuối của sân khấu hình chữ T, khom người trước Đường Bội, đưa tay về phía cô.

Đường Bội ngẩng đầu nhìn cậu.

Đường Tử Thái cười như vậy, thật sự dần dần trở nên khác với cậu em trai luôn cười ôn hòa trong trí nhớ.

Cậu có sự quyến rũ.

Cũng càng thành thục hơn.

Ánh mắt của cậu khi nhìn cô, vẫn thuần túy, nhưng tràn đầy kiên định.

Cô từ từ đặt tay của mình vào tay Đường Tử Thái.

Đường Tử Thái dùng lực một chút đã kéo được Đường Bội lên sân khấu hình chữ T.

Lúc tới đây Đường Bội đi vội, nên quần áo trên người cũng là quần jean và áo ren.

Tất nhiên, bên trong áo ren còn có chiếc áo lót cùng màu, sẽ không bị lộ.

Bộ đồ này, làm nổi bật vóc dáng thon dài của cô.

Đường Tử Thái vẫn nắm lấy tay cô, nghiêng đầu cười nhìn cô.

Ánh đèn sân khấu vừa vặn chiếu vào gò má của cậu.

Ánh sáng hỗn loạn, chiếu xuống khuôn mặt của Đường Tử Thái, làm cho cậu có thêm vài phần không đứng đắn.

Cậu và Đường Bội đứng cạnh nhau, vô cùng hài hòa.

Mặt của hai chị em họ không giống nhau là mấy, đứng cùng nhau, lại làm cho mọi người hiểu nhầm, bọn họ vô cùng xứng đôi.

Sở Quân Việt không nhịn được mà nhíu mày.

Duy trì tư thế này trong chốc lát, Đường Bội lập tức không kiềm được mà cười lên, hỏi: “Đây cũng là cảnh ngày mai em diễn sao?”

“Không phải.” Đường Tử Thái lắc đầu, cười nói: “Chị Thanh Văn dạy em rất nhiều, chị ấy còn khích lệ em làm theo ý mình, không cần quá hà khắc với bản thân.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.

Cậu cúi đầu sửa sang lại quần áo, cười hỏi: “Chị, bộ âu phục này có đẹp không?”

“Ừ, không tệ.” Đường Bội nhìn từ trên xuống dưới một lần, nói: “Rất hợp với em, nhưng nếu để anh hai Sở của em mặc thì không hợp cho lắm.”

Sở Quân Việt lớn hơn Đường Tử Thái mấy tuổi, lại đứng ở vị trí cao như vậy, trên người có khí thế không giận mà uy.

Âu phục Đường Tử Thái đang mặc, rõ ràng là nhắm vào giới trẻ, có tí mùi vị lưu manh.

Nhưng mà do trên người cậu có mùi sữa tắm thoang thoảng, cảm giác tạo ra lại bất đồng với người khác.

Mắt nhìn của Trầm Thanh Văn thật sự rất tốt.

Bộ âu phục này vô cùng hợp với Đường Tử Thái.

“Bây giờ có thể tan sở chưa?” Đường Bội hất cằm về phía Sở Quân Việt đang đứng cách đó không xa, cười híp mắt nói với Đường Tử Thái: “Bây giờ em cũng nên yên tâm rồi nhỉ?”

“Dạ.” Đường Tử Thái gật đầu.

Đêm đó trước khi về phòng ngủ, Đường Tử Thái vẫn không quên nhắc nhở Đường Bội: “Chị, ngày mai chị nhớ nhất định phải tới xem nha.”

“Được.” Đường Bội cười gật đầu.

Sáng hôm sau, Đường Bội có cảnh diễn.

Bạch An cảm thấy mình và Tạ Liên Thành đã đính ước, gần đây cô cười rất nhiều.

Cho dù thái độ của Tạ Liên Thành đối với cô vẫn không thay đổi, nhưng Bạch An đã coi thành Tạ Liên Thành đang xấu hổ.

Một người đàn ông luôn lạnh lùng kiêu ngạo, cho dù thật sự yêu ai đó, chắc chắn sẽ ngại nói ra.

Cho nên cảnh quay hôm nay, cứ diễn ra dưới tình huống như thế.

Bạn bè của Bạch An, vì sinh nhật của cô mà tụ họp lại.

Trước đây cô luôn hy vọng xa vời được đón sinh nhật riêng với Tạ Liên Thành, xong, sau nhiều lần bị ghét bỏ Bạch An lại có chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói với bạn bè: “Năm nay không cần chuẩn bị sinh nhật cho mình đâu bởi vì mình sẽ nhận được món quà mình thích nhất.”

Gương mặt trang điểm xinh đẹp, tinh thần tự tin phấn khởi.

Mọi người xung quanh nhốn nháo, có người hơi thân với cô cố ý hỏi: “Nói như thế tức là cuối cùng Tạ thiếu cũng bị cậu bắt được?”

“Cái gì mà bắt được khó nghe thế chứ?” Bạch An cười rực rỡ: “Bọn tớ là lưỡng tình tương duyệt có được không?”

“Đừng có khoác lác! Cái núi băng Tạ thiếu chắc chắn là bị cậu cưỡng hiếp mới không thể không phụ trách đúng không?” Một người bạn khác cũng tranh thủ đả kích cô mấy câu.

“Sao mình có thể làm ra chuyện như thế chứ!” Nụ cười ngọt ngào trên mặt Bạch An sắp làm mù mắt đám bạn: “Là anh ấy chủ động hôn tớ trước!”

Cô đắc ý thông báo.

“Có đúng thế không vậy?” Đám bạn xung quanh lại ồn ào: “Chắc chắn không phải là cậu cầm súng ép anh ta hôn cậu sao?”

“Cứ việc hâm mộ đi.” Bạch An không thèm nhìn đám bạn nữa, tự nhiên cười rộ lên.

Nụ cười này còn khoa trương hơn lúc nãy làm cho mọi người không chịu nổi mà che kín mắt mình.

Mặc dù sau đó thái độ Tạ Liên Thành vẫn không thay đổi hay tỏ ý với cô.

Nhưng mà…

Mặt Bạch An đỏ lên.

Nhưng mà chắc hẳn anh ấy hôn mình cũng là vì thích mình nhỉ?!

Huống chi cuối cùng anh ấy còn ôm mình dịu dàng như thế, để mình khóc trong lòng anh lâu như vậy.

Chú Tạ, thật ra thì chú chỉ đang xấu hổ mà thôi.

Nghĩ lại thì thật đáng yêu.

Bạch An nghĩ nghĩ lại cười ngọt ngào.

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu xanh đậm đột ngột dừng lại trước mặt Bạch An.

Tạ Liên Thành mở cửa xuống xe.

So sánh với đám bạn nam bên cạnh Bạch An đúng là có sức hấp dẫn hơn nhiều.

Bộ âu phục trên người càng làm anh ta chững chạc hơn.

Vừa xuất hiện liền hấp dẫn vô số ánh mắt

Mắt Bạch An sáng lên, tiến đến thân thiết khoác tay Tạ Liên Thành cười nói:”Chú Tạ, chú tới đón tôi đúng không?”

Cô biết chú Tạ chỉ là có hơi xấu hổ nên không quen thể hiện cảm xúc.

Chứ thật ra thì trong lòng chú vẫn luôn nhớ mình.

Tạ Liên Thành không chút lưu tình quét một vòng qua đám bạn xung quanh Bạch An.

Người chơi chung với đại tiểu thư Bạch gia ăn mặc cũng không khác nhau nhiều lắm. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Những người này đều có gia thế rất tốt, hoàn toàn không hiểu thế nào là cố gắng, thế nào là chăm chỉ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, làm mấy việc xấu lại tự cho là đúng.

Đôi mắt Tạ Liên Thành ngày càng lạnh, cuối cùng lúc nhìn thấy một cái khuyên màu đen trên tai của một cậu nam sinh thì không nhíu mày.

Sau đó lấy tay ra khỏi tay Bạch An, lạnh lùng nói:”Lên xe.”

Bạch An cúi đầu cười xấu hổ, chờ sau khi Tạ Liên Thành lên xe rồi cô còn tay chữ “V” với đám bạn sau lưng.

“Xí…” Mọi người cùng nhau coi thường cô. Bạch An vui vẻ mở cửa xe ngồi vào.

Xe được khởi động rồi chạy đi, tất cả bạn bè của Bạch An đều bị bỏ lại.

“Cut.” Sở Dực Thành hô một tiếng, cảnh quay kết thúc.

Nhân viên bận rộn chia ra trang điểm cho Đường Bội cùng Cố Diệp vẫn đang ngồi trên xe.

Tiếp tục quay cảnh tiếp theo.

“Chú Tạ…” Bạch An vừa ngượng ngùng gọi, vừa lặng lẽ nhìn về phía Tạ Liên Thành, không giấu được nụ cười trên mặt: “Khó có khi chú chủ động tìm tôi? Có chuyện gì quan trọng sao?”

Ngày mai sẽ là sinh nhật cô, trong lòng Bạch An bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Tạ Liên Thành ở bên cạnh cô đến mười hai giờ, cùng cô đón sinh nhật, cho nên mới có mặt ở đây.

Ánh mắt ngượng ngùng của cô vẫn luôn dõi theo Tạ Liên Thành.

Có lẽ…

Tối nay…

Giữa bọn họ, sẽ làm ra chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Bạch An cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng.

Tạ Liên Thành cũng không nhìn cô, anh ta đã sớm đỗ xe ở bên đường, rút điện thoại ra ném qua.

Bạch An bắt lấy, vẻ mặt mừng rỡ tưởng là quà, nhưng khi nhận ra chiếc điện thoại thì lập tức thất vọng.

“Là cô làm?” Tạ Liên Thành giận không có chỗ trút, ánh mắt và giọng nói trở nên lạnh như băng: “Đổi chuông và hình nền lung tung, còn tự tiện đổi mật khẩu, làm cho tôi không thể đổi lại.”

Ngón tay Bạch An di chuyển trên màn hình.

Mở khóa.

Cô gái đang cười ngọt ngào trên màn hình, không phải cô thì ai?

“Chú Tạ…” Bạch An khó hiểu, lúc bạn cô yêu đương, cũng sẽ đổi thành hình của bạn trai, thậm chí là hình hai người hôn nhau, có gì không đúng?

“Đổi lại ngay lập tức!” Giọng nói của Tạ Liên Thành càng lạnh hơn.

“Tại sao?” Bạch An hỏi vặn lại.

“Tại sao?” Tạ Liên Thành cười giận giữ: “Còn có tiếng chuông quỷ quái kia.”

Anh ta vừa nói vừa cầm điện thoại, nhấn mấy cái, giọng của Bạch An phát ra:” Chú Tạ, nghe điện thoại, chú Tạ, nghe điện thoại…”

Tiếng chuông tin nhắn cũng vậy: “Chú Tạ, trả lời tin nhắn. Chú Tạ, trả lời tin nhắn…” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.

“Tiếng chuông ngây thơ như thế, cô muốn làm tôi mất mặt đúng không?” Tạ Liên Thành căm tức nói, hôm nay điện thoại reo đúng lúc đang trong phòng họp.

Mặc dù mọi người cố nhịn cười, nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt chế nhạo của họ khiến cho Tạ Liên Thành tức đỏ mặt, chỉ muốn bóp chết Bạch An.

“Nhưng mọi người đều làm như vậy mà.” Bạch An không hiểu tại sao Bạch Liên Thành lại tức giận: “Điện thoại của bọn Tấm Hâm cũng… Đều là … Ảnh… Ảnh và tiếng của bạn gái.” Mặc dù Bạch An làm việc tuỳ tiện, nhưng bên cạnh là người mình thích từ nhỏ, lúc nói đến vấn đề nhạy cảm vẫn xấu hổ lắp ba lắp bắp.

“Lập tức đổi ngay!” Tạ Liên Thành không chút lưu tình nói: “Thứ nhất, tôi không phải đám bạn xấu kia của cô. Thứ hai, cô cũng không phải bạn gái tôi!”

Anh ta lạnh nhạt nhìn Bạch An, vốn trong lòng có một chút xúc động khó hiểu, nhưng lại xảy ra chuyện này nên nó hoàn toàn bị anh ta áp chế xuống.

Cô gái như Bạch An, sao có thể khiến anh ta động lòng.

“Nhưng...” Mặt Bạch An lập tức biến sắc, cô lẩm bẩm hỏi: “Nhưng hôm đó chẳng phải chú… Chẳng phải chú… Chẳng phải chú ôm hôn tôi sao?”

“Thì thế nào?” Tạ Liên Thành không nhịn được nói: “Lúc đấy trong lòng tôi khó chịu, đúng lúc cô lại ở bên cạnh…”

Anh ta dừng một chút, nhớ lại ánh mắt kì lạ vừa rồi của những người trong phòng họp, không kiên nhẫn nói thêm: “Đổi thành bất kỳ ai, tôi cũng sẽ làm như vậy!”

Bạch An há miệng muốn phản bác, nhưng lại bắt gặp vẻ mặt không kiên nhẫn và đôi mắt lạnh như băng của Tạ Liên Thành, cô đột nhiên quên mất lời muốn nói. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Mắt cô dần ngập nước, đôi mắt vốn dĩ rất to và sáng ngời, lúc này hốc mắt đầy nước, nhìn vào lại càng làm người ta yêu thương.

Tạ Liên Thành bắt đầu cảm thấy phiền não: “Cô luôn nhiệt tình như vậy, sẽ không ngay cả đùa giỡn cũng không biết chứ? Người như các cô…”

“Chú Tạ.” Bạch An đột nhiên lớn tiếng cắt đứt lời nói của anh ta: “Tôi ghét chú.”

Nước mắt của cô rơi xuống.

Cô vừa khóc, vừa đẩy cửa xe ra lao xuống.

Đây là lần đầu tiên Tạ Liên Thành trực tiếp như vậy, không chút lưu tình tổn thương cô.

Cũng từ đây, đã để lại trong lòng Bạch An một bóng ma không cách nào xoá bỏ.

Cảnh quay của Đường Bội và Cố Diệp đã quay xong trong buổi sáng.

Thời điểm nhân viên làm việc đi gọi vai phụ vào vị trí, Sở Dực Thành vẫn ngồi ở vị trí của mình, nhắm mắt dưỡng thần.

Gần đây ở trường quay, anh ta đã không còn được như lúc mới bắt đầu, cứ luôn thất thần.

Theo từng cảnh quay, Sở Dực Thành rốt cuộc cũng biết được nguyên do khiến năm đó Thích Bạch Phong hoàn toàn rời khỏi anh ta.

Nếu như năm đó, anh không nói ra những lời vô tình lạnh nhạt như thế.

Có lẽ sau đó Thích Bạch Phong sẽ không dễ dàng tin rằng anh đối với cô chỉ là gặp dịp thì chơi chứ hoàn toàn không đặt cô ở trong lòng.

Cho nên vì nguyên nhân trước kia, bây giờ nhận quả báo.

Không phải là không báo, là ông trời có mắt, chọn ở thời điểm người ta đau đớn nhất, cho thêm một kích trí mạng.

Để bạn không gượng dậy nổi, từ đó không cách nào quên được.

Đường Bội biết trong lòng Sở Dực Thành không dễ chịu, nhưng bất luận nói gì cũng không thể an ủi, chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.

Cô và Cố Diệp nhìn nhau, tiến lên nói với Sở Dực Thành: “Đạo diễn Sở, buổi chiều tôi còn có việc. Tiếp theo cũng không có cảnh quay của tôi, tôi đi trước.”

Sở Dực Thành mở mắt ra nhìn cô, từ từ gật đầu một cái.

Lúc Đường bội tẩy trang xong đi ra ngoài, thì phát hiện Cố Diệp đang đứng dựa vào tường ở hành lang.

Nhìn dáng vẻ hình như là đang chờ cô.

Quả nhiên, Cố Diệp vừa nhìn thấy cô đi ra, liền ngăn lại, cười nói: “Đi xem show trình diễn thời trang của Trầm Thanh Văn sao? Vậy chúng ta cùng đi đi.”

Hắn vừa nói, vừa cười xoay chìa khoá xe trong tay.

—— Hết chương 94 ——-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play